Edit: Onion2109
Beta: Minh Tâm
Ngày Tống Nhiễm gặp Lý Toản
là
một
ngày
rất bình
thường.
Ngày 3
tháng 6,
thành phố A Lặc ở phía bắc Đông Quốc
nhìn qua vẫn không
có gì
thay đổi so với
mọi
ngày.
Tám giờ sáng,
Tống Nhiễm đẩy
cánh
cửa sổ
nhà
nghỉ,
phía dưới
là
mộtcon đường
thẳng
hướng bắc dẫn đến
một
trường
học
nhỏ.
Hai bên đường
là
các
cửahàng
cao
thấp xen kẽ,
dân
cư
thấp
thoáng qua
những
tán
cây.
Nhìn
ra xa,
mặt đường bụi bẩn,
giấy vụn
lá khô không
người quét dọn.
Nhưng bầu
trời xanh
ngắt,
ánh
mặt
trời
cũng
rất xán
lạn.
Trong
nhà
hàng
ở tầng dưới, một bà
mẹ trẻ đội
khăn
trùm
đầu,
mặc
áo choàng
đen đang ôm đứa
con
nhỏ ngồi bên bàn ăn
sáng.
Chủ
tiệm
đứng
sau quầy hàng,
một tay thái thịt nướng,
một tay cầm bánh mì.
Mùi
thịt
nướng, đậu
luộc
cùng
bánh
mì phiêu
đãng
trong
không khí. Trong một tiệm sửa
chữa
bên
phố đối diện, vài người đàn ông trung niên đã
sớm
dắt xe máy
đứng
chen
trước cửa, lao
nhao
tranh luận với
thợ
máy bằng thứ ngôn ngữ Đông Quốc mà
Tống
Nhiễm
nghe
không hiểu. Cách đó
không xa
vang
lên tiếng
thổi
còi,
xe buýt đỗ
ven
đường, một
đám
học sinh tiểu học vọt xuống xe, líu
ríu
chạy
vào trường
học.
Tài
xế kéo cửa
kính
xuống, cùng cảnh sát tuần tra
ở ven đường trò chuyện đôi câu.
Tất
cả
nhìn
có vẻ y
như
ngày
thường,
nhưng
lại
có sự khác biệt.
Tiệm
cơm địa phương vẫn
mở
cửa,
KFC
thì đã
ngừng kinh doanh
từ
lâu; phòng khám
nha khoa đang khai
trương,
nhưng
cửa
hàng điện
thoại đã đóng
cửa
hơn
một
tuần
rồi.
Trêncửa dán
một
mô
hình điện
thoại Trung Quốc kiểu
mới
nào đó,
hình ảnh đã
rách
mướp
cả,trang giấy
run
run
trong gió sớm.
Một
con
chó
lang
thang
cuộn
mình
lại
trong đống báo phế
liệu.
Sát vách
là
tiệm bán quần áo,
tủ kính phủ kín
một
lớp bụi,
mơ
hồ
trông
thấy
haimẫu
ma-nơ-canh bên
trong,
một
mặc
trang phục áo
choàng đen dài
trùm đầu
che
mặt,một
mặc áo sơ
mi
trắng và váy
hoa
ngắn.
Gió buổi sớm đảo qua
lá
rụng và giấy vụn ven đường,
nhưng không
thổi được vào
làn váy bên
trong
tủ kính.
Tống Nhiễm bất giác
thở dài,
lòng
hơi phiền
muộn,
giống
như
tấm kính bị phủ
lớp bụi dày.
Đây
là
ngày
cuối
cùng
cô ở đất
nước
này.
Hôm
nay
nhiệm vụ
nước
ngoài kết
thúc,
cô sắp
trở về.
Từ
thành phố A Lặc đến
thủ đô Già Mã
mất bốn giờ đi đường xe,
máy bay vềnước
cất
cánh
lúc 11
giờ đêm.
Cô
tựa
bên cửa sổ lướt điện
thoại.
Trong nước
hiện đang là
buổi chiều,
dân mạng đangthảo luận về một ngôi sao nào đó mới ra mắt,
đẹp như Tây Thi đậu phụ các kiểu.
Thời
gian
ở đây
là 8
giờ
30. Cô bắt
đầu
thu dọn đồ
đạc.
Cô vừa xếp
lại
chiếc giá ba
chân,
sàn
nhà dưới
chân đột
nhiên
rung
lắc,
tựa
như động đất.Nhưng đây không phải động đất!
Cô
cầm
máy ảnh vọt
tới
mở
chốt
cửa sổ,
chân
trời phía xa vang
lên
tiếng
như sấm
rền.
Nhưng
ngoài
cửa sổ
tất
cả đều bình
thường,
người đi
trên phố
nhao
nhao
ngẩng đầu,như
một đám
ngỗng
mờ
mịt.
Ngay sau đó
lại
là
một
tiếng vang
thật
lớn,
liên
tiếp –
là đạn pháo.
Khai
chiến
rồi.
Trên
đường
bỗng
chốc
nhốn
nháo
hẳn
lên,
mọi người
kêu la ầm
ĩ, chạy loạn khắp nơi.
Tống
Nhiễm
đeo
máy ảnh, giá ba
chân
cùng
một
số thiết bị thông tin trên lưng rồi
trèo
lên
sân thượng. Cô
trông
về phía khu đất hoang xa
xa bên ngoài thành
phố,
không
thấy
bất
cứ dấu hiệu nào
của
quân
đội.
Nhưng
tiếng bom
đạn
cứ dội lên
không ngừng. Cách thành
phố A
Lặc
mấy chục cây số
về hướng
đông
bắc là thành phố Cáp
Lỗ,
có một đồng nghiệp nam của cô
đóng
tại đó.
Tín
hiệu điện
thoại bị
mất.
Bước đầu
tiên khi khai
chiến
chính
là phá
hủy
trạm
thông
tin.
Tống
Nhiễm
lắp
xong
thiết
bị,
khai
thông
vệ tinh điện thoại,
vừa
kết nối được với phía bên
kia
đã nghe thấy tiếng nói: “Quân
đội chính
phủ và lực lượng vũ
trang
chống chính phủ đang chiến đấu bên
ngoài thành phố Cáp
Lỗ.
Tình
hình
bên cô thế
nào
rồi?”
Tống
Nhiễm
căn
chỉnh
góc
độ chụp, ổn định hơi
thở,
nói:
“Hiện tại
tôi
đang
ở trên sân
thượng của một
nhà
nghỉ
ngoại
ô phía đông bắc thành phố A Lặc, thành
phố trung
tâm của phía đông đất nước này. Tôi
có thể nghe rõ
tiếng bom
đạn
từ hướng thành
phố Cáp Lỗ. Mặt
đất
nơi đây còn đang chấn động, hình ảnh quay được cũng không ổn
định. Khu
A Lặc tôi
đang
ở một phút trước vẫn còn
thấy
ô tô
và người
đi đường,
nhưng
giờ
không
còn
một bóng người.
Đối
diện
chỗ tôi đứng là
một
trường tiểu học, có
thể nhìn thấy...” Cô
phóng to
hình
ảnh lên: “Các thầy cô giáo dẫn
học
sinh
sơ tán từ
tòa nhà dạy học
ra sân. Mấy tháng trước
số học sinh ở đây là
300,
giờ
đã giảm mạnh chỉ còn
hơn
100.
Rất nhiều
gia đình đã sớm
di tản đến phía nam, cũng chính là
vùng
phụ
cận thủ đô
Già
Mã…”
Cô đưa
tin xong,
đầu
bên kia không nghe
thấy
tiếng pháo nữa.
Không
biết là chiến sự đã ngừng,
hay đã chuyển sang đấu súng đạn.
Tống
Nhiễm ở trên sân thượng đợi mười phút, không
phát
hiện
có tình huống gì mới.
Bầu
trời cao xanh như nước rửa qua mặt ngọc Saphire,
ánh mặt
trời càng
thêm xán lạn,như
thể
hiện
tượng vừa rồi chưa
từng xảy ra.
Cấp
trên
thông
báo Tống Nhiễm cứ
theo kế
hoạch về nước.
Nhưng chiến
tranh đột nhiênbùng nổ,
khả năng
tuyến đường giao
thông sẽ
bị phong
tỏa
hoàn
toàn khá cao,
trở về không phải là chuyện dễ.
Cô đã
thuê xe
từ
tối qua,
mà
tài xế
hẹn cô
hôm nay đi Già Mã phải dẫn một nhà sáu người đến phía nam nên đã
hủy
hẹn.
Hoàn cảnh đặc
biệt,
cô cũng không cách nào
trách cứ người
ta.
Khoảng
chín
rưỡi,
Tống Nhiễm
liên
lạc được với
một
người bạn phóng viên
người Mỹ,
biết được
họ
có xe,
có
thể đưa
cô đi
cùng.
Nhưng bọn
họ
lại ở
thành phố Tô Duệ
cách A Lặchơn 10km đường bộ về phía
tây bắc,
mười
rưỡi sáng
mai
mới bắt đầu xuất phát xuống phía
nam.
Ở A Lặc
lúc
này
trên đường phố đông
nghịt
người
lái ô
tô xe
máy buộc vali
hành
lý
mangtheo
người
nhà di
tản.
Đường
ra khỏi
thành phố
tắc
nghẹt,
chật
như
nêm
cối.
Tiếng
còi xe,
tiếng
chửi
rủa,
tiếng
hô
hoán,
tiếng
trẻ
con khóc ầm ĩ không dứt bên
tai.
Tống Nhiễmlòng
như
lửa đốt,
dưới
trời
nắng gắt
chạy đến
mười
mấy
con phố,
tìm kiếm khắp
thành phố để
mượn
một
chiếc xe
máy,
nhưng vào
lúc
này phương
tiện giao
thông đúng
là
ngàn vàng
cũng khó
mà
cầu được.
Trên
đường
trở
về, mắt cô
rớm
nước
mấy bận. Không
sợ mới là
lạ.
Trở lại nhà nghỉ, ông tài
xế lật lọng trước kia đang đứng ở
sảnh
chờ cô. Ông ta
đưa cho cô
một
chiếc
xe máy.
Mười giờ sáng,
Tống Nhiễm đổi bộ quần áo
màu đen,
đội
mũ và khăn
che
mặt,
cột vali đựng
thiết bị
lên
chỗ
ngồi phía sau,
một
mình
lái xe
thẳng đến
thành phố Tô Duệ
hướngtây bắc.
Xe
máy
là kiểu dành
cho
nam,
nặng và
rất khó
lái.
Lúc
mới biết đi
cô
thường xuyên bị
ngã,
giờ đã quen
tay
hơn
rồi.
Cả chặng đường
trời cao đất rộng,
đôi khi lại có vài chiếc chạy về phía nam vụt qua.
Cô
tăng
tốc,
ước chừng mười lăm phút sau sẽ đến được ngoại ô
thành phố Tô Duệ.
Trên đường đi gặp mấy nhà
bỏ
hoang không người ở,
gió
thổi
tung rác rưởi
trên mặt đất,
trông như phố
hoang vào
ban ngày.
Vừa đi qua
một
con đường,
đằng
xa loáng
thoáng tiếng súng. Lòng bàn tay Tống Nhiễm ướt đẫm, cô
tăng
tốc phi sang chỗ khác.