🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.– Tháng trước, một người… một người chú của em bị quái vật bên ngoài cắn chết, ăn mất xác. Rồi mới mấy hôm trước thôi, một người chú khác phải ra ngoài tìm thêm tài nguyên, dạo đó nhiệt độ đột nhiên tăng mạnh, còn có bão cát, chẳng ai trong số họ trở về nữa. Kế tiếp chính là hai người chú em vừa mới nhắc tới – Ngón tay của Siebe ghì riết vảy sơn tróc ra trên mặt bàn, từ tốn kể – Còn lại mỗi em và nội, nhưng bệnh của ông mỗi lúc một trở nặng, trước kia ông còn nói chuyện với em được, chứ mấy ngày nay đã chìm vào cơn mê lú rồi.
– Có khi ông kêu đau, có khi bật thốt những lời mà em chẳng hiểu, – Ánh mắt Siebe tha thiết, nhìn Lục Phong – các anh chữa dứt nó được không ạ?
Lục Phong trả lời:
– Quay về căn cứ thì hẳn là có thể tra ra nguyên nhân bệnh.
Anh cũng không hứa hẹn rằng “Bảo đảm sẽ trị dứt”, An Chiết rủ mắt nhìn con chữ in trên Nguyệt San Căn Cứ, trang này đăng một mục báo tang – thông báo rằng có cây bút nào đó luôn gửi bản thảo cho Nguyệt San Căn Cứ đã mắc bệnh qua đời, tiểu thuyết
Sứ Mệnhđăng nhiều kì đành đứt đoạn tại đây.
Trong căn cứ, chí ít là ở ngoại thành, thì hiếm ai có thể sống đến năm mươi sáu mươi tuổi. Kẻ may mắn bước vào tuổi già sẽ đối mặt với muôn kiểu bệnh tật triền miên. Cường độ của từ trường nhân tạo yếu hơn từ trường gốc nhiều, cơ thể con người vẫn phải hứng chịu một ít tác động từ bức xạ, vì lẽ ấy tỉ lệ mắc bệnh di truyền – mà chủ yếu là ung thư hãy còn rất cao, nó cướp đi sinh mạng của hơn phân nửa số người cao tuổi, vả chăng cuộc sống đầy nỗi gian truân hiểm hóc ở vùng ngoài nhiều năm lại khiến những người may mắn thoát chết phải sống trong cơn chấn thương tâm lí và hậu chấn tâm lí[1]
bất tận, đây cũng là bệnh mãn tính chẳng tài nào diệt tận gốc nổi.
[1]
Hậu chấn tâm lí (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) từng được gọi với cái tên là “Sốc vỏ đạn” (shell shock) hoặc “Hội chứng mệt mỏi sau chiến tranh” (Battle fatigue syndrome). Tên gọi này là do PTSD thường gặp ở rất nhiều trong cựu quân nhân sau thế chiến tranh. Đây là một tình trạng nghiêm trọng có thể phát triển sau khi một người đã từng trải qua hoặc chứng kiến
một sự kiện sang chấn nghiêm trọng hoặc kinh hoàng, trong đó tổn thương thể chất nghiêm trọng xảy ra hoặc bị đe dọa tính mạng. PTSD là hậu quả lâu dài của các sự kiện đau thương gây ra nỗi sợ hãi, bất lực hoặc kinh hoàng, như tấn công tìиɧ ɖu͙© hoặc thể xác, cái chết bất ngờ của người thân, tai nạn, chiến tranh hoặc thảm họa tự nhiên. Gia đình của các nạn nhân cũng có thể phát triển PTSD, cũng như nhân viên cấp cứu và nhân viên cứu hộ.
– Cảm ơn… cảm ơn các anh, – Siebe nói – nội em nuôi em khôn lớn, ông còn dạy em đọc chữ, máy phát điện của chúng em cũng là do nội sửa bấy lâu. Mọi người đều bảo rằng trên đời chẳng còn ai khác, là nội dặn em hãy chờ đợi, nội nói bầu trời hãy còn cực quang, chứng tỏ trên thế giới vẫn có tổ chức loài người.
Lục Phong hỏi:
– Ông ấy là kĩ sư ở đây à?
– Đúng vậy ạ – Siebe trả lời.
Lục Phong hơi nheo mắt lại, anh hỏi:
– Vì sao lại biết cực quang tượng trưng cho tổ chức loài người?
Siebe ngẫm nghĩ phút chốc, đoạn giải thích:
– Nơi đây là quặng fe-rít, nội là kĩ sư ngành này, ông kể… kể ngày xưa thầy của mình từng làm việc ở viện nghiên cứu nào đó, viện nghiên cứu ấy vẫn luôn nghiên cứu về cực từ. Thầy ông mách cho ông hay rằng, nguyên nhân dẫn tới vụ tai nạn năm xưa là do cực từ gặp vấn đề, nhưng viện nghiên cứu đang cố gắng tìm biện pháp khắc phục.
– Viện Nghiên cứu Non Cao, – Lục Phong bâng quơ đáp – căn cứ nghiên cứu cực từ nhân tạo.
Siebe khẽ gật đầu:
– Hình như tên thế đó ạ.
– Tạm thời chúng tôi bị mất liên lạc với căn cứ, – Lục Phong chẳng tiếp tục đề tài này nữa, anh chỉ bảo – sau khi tín hiệu khôi phục, tôi sẽ mang hai người về căn cứ.
Siebe gật đầu lia lịa:
– Cảm ơn mấy anh nhiều.
Kế đó, họ bèn nán lại chốn này. Không rõ bao giờ tín hiệu mới khôi phục, Siebe dẫn họ đi ngắm cấu trúc quặng mỏ.
Vị trí mà họ ở hiện nay là vùng trung tâm, thời điểm cơn thảm hỏa kinh hoàng vẫn chưa ập xuống thì đây là khu nghỉ ngơi tạm thời của kĩ sư lẫn thợ mỏ, có buồng cho người ở, có các tiện nghi sinh hoạt cơ bản, cũng có dăm ba bộ máy khai thác mỏ sót lại hồi trước bao gồm máy phát điện và rất nhiều công cụ. Nhờ nằm sâu dưới lòng đất cộng thêm bốn bề là khoáng thạch rắn chắc tột cùng, nên chỉ cần gìn giữ cửa hang cẩn thận, nó sẽ là một xứ sở an toàn kín đáo.
Ngoài vùng trung tâm là dăm quặng mỏ sâu hun hút, chúng đều là sản phẩm khai quật của kẻ đi trước, kéo dài dọc theo mạch khoáng.
– Dù tối như mực, nhưng ở trong không có quái vật đâu ạ, – Siebe bảo – các anh cứ yên tâm.
Trưa đứng bóng, Siebe đi nấu cơm, An Chiết thấy khá hứng thú với căn bếp nơi đây, song cậu vẫn chưa thân với Siebe nên là chẳng dám tự tiện xông vào lãnh địa của nó, cậu bèn tìm chuyện khác để làm.
Nấm thích nước, loài người cũng cần uống nước, nước là thứ cực kì quan trọng – nhiều lúc còn quan trọng hơn cả thực phẩm, chính vì vậy người trong quặng mỏ cũng trút rất nhiều công sức cho việc trữ lượng nước.
Thời gian hứng nước là khi ngoài trời mưa tầm tã, mỗi lần có thể hứng nước mưa với số lượng lớn, họ lọc sạch bằng bột phèn và trút vào xô xi-măng to tướng. Song dẫu sao thì thời tiết luôn thay đổi thất thường, không một ai hay biết liệu đợt mưa kế tiếp là lúc nào, vì thế suốt nhiều năm qua, người dân nơi đây đã chế ra một hệ thống dẫn nước – họ tạc vô vàn đường vân loằng ngoằng trên khắp bề mặt vách đá, trẩy dài dọc theo quặng mỏ sâu nhất lớn nhất nọ, trong quặng mỏ ẩm thấp khôn tả, sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khiến vách đá hay úng nước, những giọt nước ấy sẽ chảy xuôi xuống khi đạt đến một sức nặng nhất định, kế đó dần dà tụ lại theo đường vân nhân tạo và nhỏ từng giọt xuống bình hứng nước đặt phía dưới cùng, chờ đổ đầy hàng trăm bình nhựa thì có thể lên gần một trăm lít nước.
Dựa theo lời Siebe nói, thì những bình nhựa mới kê dạo vừa qua sắp đầy, mang về dùng được rồi.
…Bởi vậy An Chiết và Lục Phong bèn xách theo hai cái xô nhựa cùng một chiếc đèn măng-sông để soi đường, họ tiến vào đường chính của quặng mỏ hòng lấy nước về giúp Siebe.
Đầu tiên An Chiết nhấc bình nhựa đặt ngay lối vào lên, đoạn đổ nước vào trong xô, kế đó đặt nó xuống, tiếp tục nhích về phía trước lần tìm bình tiếp theo.
Bấy giờ cậu chợt phát hiện Lục Phong chẳng hề di chuyển, thế là cậu ngoái đầu nhìn anh.
…Cái tên này đang nghiêng mình tựa lên vách đá, quan sát cậu bằng vẻ khoan thai, thấy cậu nhìn mình mới chịu tiến lên vài bước đổ nước chung với cậu. An Chiết từ chối hiểu cái thái độ ban nãy của anh, nhưng loạt động tác sau đấy của thượng tá rất nghiêm túc, nên cậu thôi không hỏi.
Quặng mỏ chạy dài vào tuốt sâu trong lòng đất, chính giữa là đường sắt, cậu và Lục Phong mỗi người một bên, họ tập trung đổ đầy xô nước của mình.
Đây là một quặng fe-rít, xung quanh gồ ghề tràn ngập dấu vết khai quật, đại đa số chốn thường toát ra sắc xám đen ướt rượt, tia sáng từ đèn măng-sông cứ nhập nhoạng trong môi trường ẩm thấp, tứ bề mù sương.
Hẳn con người sẽ ghét bỏ môi trường kiểu này, song hơi nước nơi đây khiến An Chiết thấy dễ chịu lắm, thậm chí cậu còn cảm giác bào tử đang mê tít lăn một vòng trong người cậu, An Chiết bị chọc cười khúc khích, khóe mắt hơi cong cong, cậu xoa nhẹ bụng mình nhằm đáp lại bào tử – đặt bào tử ở chỗ này khiến cậu thấy hết sức an toàn.
Xô nước của cậu mỗi lúc một đầy lên suốt quá trình đi dọc theo đường sắt khai thác, giây phút đi đến cuối hệ thống dẫn nước thì cái xô sóng sánh này đã biến thành thứ nặng nhất thế giới.
Đổ bình nước cuối cùng vào, An Chiết khệ nệ nhấc xô nước lên toan xoay lưng đi về.
Trước mặt cậu là quặng mỏ dài dằng dặc sâu hun hút, lối ra nay đã biến thành chấm sáng lấp lóe tựa đốm lửa nhỏ.
Cậu vẫn phải đi về dẫu xô nước trong tay cậu nặng nhường này, còn đường thì lại xa như thế, nhưng hiện tại cậu sắp sửa nhấc hết nổi rồi, xách xô nước trở về quả thực là việc bất khả thi.
An Chiết đứng ngớ ra.
Quặng mỏ vẳng tiếng bước chân, Lục Phong đi đến bên cậu.
Thượng tá hỏi:
– Không đi nữa à?
Giọng điệu anh tự dưng cao vυ"t, như thể chứa đựng sự chế giễu.
An Chiết chẳng hé lời nào, cậu nhìn bến bờ quặng mỏ, cảm thấy chỉ số thông minh của mình đang tắt lịm từng chút từng chút một.
Lục Phong liếc nhìn cậu, bâng quơ nói:
– Nếu em chạy xuống dưới này trước, sau đấy bắt đầu hứng nước…
An Chiết:
–.
Cậu thấy tức cái l*иg ngực rồi đấy.
Giả sử ta xách một cái xô rỗng xuống đây trước xong hẵng đi lên lại, vừa đi vừa hứng nước, vậy thì ta chỉ cần xách xô đi một chuyến thôi. Mà bây giờ… cậu chẳng những phải xách xô nước càng ngày càng nặng đi hết chặng đường, mà giờ còn phải xách nó quành lại bận nữa.
Rốt cuộc cậu cũng hiểu vì sao Lục Phong chẳng màng nhúc nhích khi thấy động tác của cậu rồi.
Cái tên này, cái tên này…
Rõ ràng cái tên này đã lường trước được hậu quả từ đầu, ấy thế mà vẫn tỏ vẻ bàng quan đứng nhìn cậu làm vậy.
An Chiết quyết định dỗi. Cậu là một cây nấm có lòng tự tôn, thế là bèn ứ hự xách cái xô nặng trình trịch trở về, cũng gắng đi thiệt là nhanh.
Ngặt nỗi Lục Phong chân dài, chẳng mấy đã đi sánh vai cùng cậu mà không hề tốn sức, thậm chí, đi chừng vài chục bước, cái tên này còn vươn tay đè bả vai cậu xuống.
– Nhìn sang bên kia kìa – Lục Phong cất tiếng.
An Chiết bèn ngó sang bên cạnh.
Có một chiếc xe đẩy khoảng hai mét vuông dừng trên đường ray kim loại, bên trong chứa vài cục khoáng thạch, rõ ràng là xe dùng để vận chuyển đá.
Tay bỗng dưng nhẹ bẫng – Lục Phong giật xô nước của cậu rồi đặt nó vào trong xe, sau đấy cũng thả xô nước của mình vào.
Đương lúc An Chiết ngỡ rằng thượng tá chỉ đơn thuần muốn tiết kiệm thể lực nhờ phương tiện giao thông này thôi, lại nghe anh thản nhiên nói:
– Em cũng lên đi.
An Chiết quan sát chiếc xe vận chuyển, thoáng chút ngần ngừ, cậu cứ cảm giác ánh mắt Lục Phong toát vẻ hứng thú, dường như định chơi một trò chơi kì quái nào đó.
Minh họa
Cuối cùng, do thấy cậu chẳng nghe theo nhưng cũng chẳng cự tuyệt, Lục Phong bèn bế thốc cậu lên.
Không gian trong xe vận chuyển nhỏ rộng lắm cơ, cậu xoay lưng về phía Lục Phong, ôm đầu gối ngồi thụp xuống. Lục Phong treo đèn măng-sông ở đằng trước, xe vận chuyển nhỏ chầm chậm bị đẩy dọc theo tuyến đường sắt, tiếng động cút kít khẽ dội lên nơi quặng mỏ.
Chung quanh toàn là vách núi, nơi đây tách biệt với thế giới và không có bất kì mối hiểm họa ẩn náu nào, ánh đèn vàng vọt của đèn măng-sông bảng lảng rọi sáng một vùng bé mọn phía trước, có đôi khi, trong khoáng thạch cũng lấm tấm ánh huỳnh quang, nom thật giống vùng đất thường xuất hiện trong câu chuyện cổ tích loài người.
An Chiết nhìn khung cảnh trước mắt, lưng tựa vào thành xe, cậu thả lỏng hoàn toàn. Bản tính của nấm vốn yêu sự ổn định và chẳng thích nhúc nhích mà, nên cậu cũng không phản cảm khi được đẩy đi. Mà, mặc dù cậu chẳng trông thấy Lục Phong, nhưng cậu biết rằng hiện tại đồ tồi này đang rất vui vẻ – thật khó hiểu làm sao, nền tảng cho niềm vui của nấm hiển nhiên là chây lười, còn nền tảng cho niềm vui của thượng tá là gì, cậu ứ thèm hiểu đâu.
Cậu nhìn thẳng về phía trước, thầm “hừ” trong lòng một tiếng.
Hết chương 60. Tranh minh họa.
Artist: 新手司機阿雪雪 @weiboBầu trời màu đỏ
Trái Đất màu xanh
Chiết còn dỗi anh
Sao tận thế được.
Phang quả thơ con cóc cho hợp phong thủy nè=)))) Dỗi kiểu tự tôn, kiểu nấm the savage nó như dị ó ( ͡° ͜ʖ ͡°) Dễ ghét.
Huhu bận tối mắt tối mũi nên mai không có chương mới nhé, thứ 3 thứ 4 thì tớ nói từ tuần trước rồi. Tớ sẽ ráng ngoi lên vào thứ 5.