“Chúng ta là những người có mối liên hệ chặt chẽ nhất với số phận loài người.”
Từ thuở phu nhân Lục vẫn còn là một cô bé, mẹ của bà từng nói như thế với bà, độ ấy bụng dưới của mẹ bà hơi phình lên, bên trong đang hình thành sinh mạng mới.
“Chúng ta là những người có mối liên hệ chặt chẽ nhất với số phận loài người.”
Sau khi bà trưởng thành, bà cũng nhắc lại câu nói này cho các cô bé khác nghe. Dạo đó bà vừa đảm nhận nhiệm vụ sinh dục đời sau cho căn cứ, vừa miệt mài nghiên cứu công nghệ nuôi cấy phôi thai ba chiều, dự án ấy có giá trị cực kì quý báu, cho nên bà là người duy nhất trong số phái nữ chưa vô sinh được quyền tự do ra vào Vườn Địa Đàng và Hải đăng. Rồi đến hôm nọ, bà bắt gặp chàng sĩ quan mắt xanh khôi ngô trên cây cầu lợp mái ở Tháp Đôi.
Sau đấy nữa bà đã có một cậu bé con, sự chào đời của cậu bé con này chẳng liên quan gì tới chức trách bà phải gánh vác cả.
Do tính chất công việc hai bên, bà cũng không hay gặp bố đứa bé thường xuyên, chỉ thi thoảng mới tâm sự cùng nhau qua máy liên lạc thôi.
– Thi thoảng em lại cảm thấy… em phản bội “Tuyên ngôn Hoa hồng” – Bà nói.
– Sao em lại nghĩ vậy? – Một chất giọng điềm tĩnh truyền đến từ đầu dây bên kia – Chẳng phải em đang nuôi dưỡng thêm một sinh mạng mới hay sao?
– Sinh con cùng người mình yêu, là quyền lợi mà chỉ độc phái nữ trước khi tuyên ngôn ra đời mới có, – Bà khẽ đặt ngón tay lên bụng mình – Em được phép sử dụng tử ©υиɠ theo ý mình dưới tiền đề không làm trái với quy định, không gây thiệt hại cho tài nguyên căn cứ, em thấy… vui lắm, mặc dù tư tưởng này rất nguy hiểm.
Hồi ức lúc đặng lúc mất, chỉ còn vài nút thắt mấu chốt.
– Thằng bé muốn vào quân đội – Phu nhân Lục bảo – Trước đấy em có khuyên nó hãy tới Trung tâm Mặt trận thống nhất, giờ thì đã sắp xếp xong rồi. Chờ anh về căn cứ sẽ gặp được nó.
– Thằng bé giống anh chứ?
– Hơi hơi, chả giống mấy đâu, tính nó cũng khác hẳn anh. Căn cứ không cho phép mọi người biết về quan hệ thân thích của mình, nhưng chỉ cần cả hai chạm mặt nhau, tức khắc sẽ biết đối phương là ai.
– Anh ngóng gặp nó quá em ạ.
– Anh sẽ gặp nó thôi mà, – Phu nhân Lục nói – ở ngoài nhớ chú ý an toàn nhé anh.
– Rồi rồi, – Đối phương trả lời – lần này tụi anh đã thu hồi những tài liệu nghiên cứu cực kì quan trọng, một phần trong số đó có ích với thứ em nghiên cứu lắm.
Bà cười nói:
– Vất vả ghê ta, dạo gần đây nghiên cứu của em cũng thuận lợi phết.
– Anh nhớ em – Giọng người đàn ông phía bên kia bất chợt chùng xuống – Đêm qua anh mơ thấy ngày mà loài người hoàn toàn vượt qua thảm họa tang tóc, đôi ta và con vẫn còn sống khỏe, nhà mình sẽ sống hạnh phúc vĩnh viễn như bao người bình thường khác.
Thanh âm bà cũng dịu dàng:
– Về sớm anh nhé.
Mọi thứ đều ngập tràn hi vọng, nhưng chuỗi kí ức vui vẻ ngắn ngủi trong cuộc đời họ đến đây là chấm dứt.
Mười ngày sau, bà chẳng tài nào gọi thông máy liên lạc chồng nữa, cũng chẳng nhận được bất cứ tin tức gì liên quan tới ông, bà đã chuẩn bị sẵn tâm lí trước tình huống xấu nhất.
Ngày mà bà hạ quyết tâm đến Trung tâm Mặt trận thống nhất kiểm tra tung tích chồng, bà bắt gặp con trai mình khi đi lên cầu lợp mái.
Bà không hay gặp thằng bé thường xuyên, tựa như mới chớp mắt đây thôi, nhóc con luôn lén chạy từ tầng sáu lên tầng hai mươi hai gặp bà đã hóa thành một chàng sĩ quan tuấn tú trẻ tuổi, một chàng trai gánh vác nghĩa vụ lớn lao trên vai mình.
Mặc dù lòng bà đầy sự sầu lo, song hẳn bà đã yên dạ phần nào lúc nhìn thấy con mình:
– Con cũng ở đây à.
Lục Phong khẽ cất tiếng:
– Chào mẹ.
Bấy giờ bà chợt ngó họa tiết trên quân phục đen của anh, còn có phù hiệu màu bạc cài trước ngực nữa.
– Chẳng phải căn cứ xếp con vào Trung tâm Mặt trận thống nhất ư? – Bà nghi ngại hỏi.
– Con tới Tòa Xử án ạ – Anh thưa.
– Sao lại tới đó hả con? – Bà lo lắng nhìn anh, đoạn hỏi. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, chẳng mấy ai sẵn lòng đầu quân cho Tòa Xử án.
– Con tình nguyện, – Thứ cảm xúc phức tạp thoáng lướt qua cặp mắt xanh lạnh lùng của sĩ quan trẻ tuổi, nhưng rồi anh vẫn lấy lại sự bình tĩnh đầy lí trí – thay vì Trung tâm Mặt trận thống nhất, con có thể phát huy nhiều tác dụng hơn khi ở Tòa Xử án.
Bà định bụng khuyên nhủ gì đấy, song cuối cùng vẫn cực chẳng đã lắc đầu, ai ai cũng biết Tòa Xử án là chốn dã man nhường nào, người ở đấy đều không được chết tử tế.
Đương lúc họ từ biệt, Lục Phong chợt gọi bà từ phía sau:
– Mẹ ơi.
Phu nhân Lục ngoảnh đầu nhìn anh, Lục Phong đăm đăm vào bà, giọng nom hơi nghẹn đi, anh hỏi:
– Mẹ tới đấy làm gì vậy?
– Không có gì đâu, – Bà chưa định để con trai biết những điều này, chỉ cười hiền bảo – con nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.
Kế đó bà bèn rời đi, chốc sau gõ cửa phòng làm việc của ban phụ trách thông tin Trung tâm Mặt trận thống nhất.
– Đây là ban phụ trách thông tin, xin hỏi phu nhân muốn kiểm tra thứ gì ạ?
– Cho ta hỏi Trung tướng Cao Đường, viên chỉ huy trực thuộc danh sách tác chiến thứ nhất của Trung tâm Mặt trận thống nhất, ông ấy vẫn còn ở vùng ngoài ư? – Bà hỏi.
Tiếng gõ bàn phím vang lên ở phía đối diện.
– Xin chia buồn, – Nhân viên đáp – trung tướng đã xác nhận tử vong.
Ngón tay bà lạnh tái, nhưng vẫn gắng giữ bình tĩnh, bởi hi sinh cho căn cứ là số phận của bất kì người lính nào.
– Ở… ở vùng ngoài ư?
– Ở cổng thành ạ, – Nhân viên thưa – theo ghi chép của Tòa Xử án, trung tướng Cao Đường bị nhiễm gen.
Bà lịm người đi, cơ hồ chẳng tài nào đứng vững nổi.
– Thưa phu nhân? – Nhân viên gọi bà.
– Tòa Xử án… – Bà thều thào nhắc lại danh từ nọ – phán đoán của họ liệu có chính xác không?
– Hẳn là chính xác ạ, xác suất đoán trúng của từng học viên ở Tòa Xử án thường trong khoảng 80%, xác suất đoán trúng trung bình của các học viên được tuyển vào làm chính thức ở Tòa Xử án năm nay là 90%… Phu nhân à, người có ổn không? Thưa phu nhân?
Bà bần thần đứng như trời trồng, bên tai chợt văng vẳng giọng nói hơi khàn khi Lục Phong gọi “Mẹ ơi”, khi họ ở trên cây cầu lợp mái.
Tấm thân bà bỗng chốc run lập cập.
Có lẽ do biểu hiện quá dữ dội của bà đã dọa cậu nhân viên nọ, cậu ta vội nói:
– Cấc bậc quyền hạn của người khá cao, nếu người có nhu cầu, con có thể xin tra lại lịch sử chi tiết hơn, dữ liệu về xác suất đoán trúng lẫn số thẻ ID của quan thẩm phán trực cùng ngày là…
– Thôi, – Bà cố mở to mắt, dường như trông thấy thứ hãi hùng giữa không trung – đừng tra… đừng tra.
Kí ức tựa cơn thủy triều trống trải, mờ ảo, bà đã đánh mất người thương, hơn nữa kể từ ngày hôm đó, bà và Lục Phong dần trở nên xa cách, bà cũng sắp sửa đánh mất anh.
…Thực chất ngày nào bà cũng đánh mất những đứa con của mình.
Ngày mà ngoại thành bị phá hủy, tiếng nổ giật dội vọng tới từ chốn xa, Lily rúc vào l*иg ngực bà.
– Vì sao họ lại cho nổ tung thành phố của chính mình thế ạ?
– Vì để đảm bảo an toàn hơn cho loài người.
– Nhưng người dân ở đấy cũng là em bé của Vườn Địa Đàng mà – Lily hỏi – Nếu em bé chả quan trọng, vì sao chúng ta lại bị nhốt ở đây?
– Họ có lí do riêng con à, họ cần phải đưa ra vài lựa chọn vì mục tiêu càng cao xa hơn, – Bà ôm Lily, nhẹ nhàng giải thích – chủ thành và ngoại thành đều là con của chúng ta, đôi khi đứa con sẽ nghịch ngợm, đôi khi sẽ tổn thương ngược lại mẹ của chúng, cũng sẽ tổn thương anh chị em ruột, song chúng ta phải thấu hiểu chúng, mới không cảm thấy não lòng.
Lúc bật thốt lời này, vũng máu chảy dài trong khe cửa tuổi thơ, phù hiệu Tòa Xử án trước ngực của Lục Phong lẫn đám mây hình nấm dâng lên đằng xa chồng chéo ngay trước mắt bà.
Lily hỏi bà câu tương tự:
– Vậy phu nhân đã thấu hiểu được chưa ạ?
Bà chẳng trả lời, chỉ chống trán mình lên trán Lily, nhắm chặt mắt:
– Ta hi vọng các con sẽ không bao giờ phải trải qua nỗi đau này nữa.
Khúc nhạc sầu bi đến hồi cuối, An Chiết dần mở mắt.
Cậu phát hiện mình nằm cạnh bụi hoa hồng, nhìn lên trên, hoa lá xanh rờn đỏ sậm lung lay, miểng thủy tinh nhấp nháy lủng liểng. Có bóng đen lướt qua trước mắt cậu, vì thế cậu bèn dõi theo nó, lỗ hổng vốn chỉ lọt nổi ong chúa nay đã nứt rộng ra – chiếm ba phần tư mái vòm, các cạnh vỡ nát nhập nhoạng sáng, một con ong dài chừng cánh tay người đang phóng qua nó bay ra ngoài.
Làn dao động đó biến mất rồi, nơi mái vòm cũng chẳng có bóng dáng ong chúa nữa, tuy nhiên mặt kính có dấu vết bị đập vỡ, lửa đạn nổ tung trên bầu trời đêm ngoài kia tựa luồng pháo hoa rực cháy – đấy là dấu hiệu bắt đầu chiến đấu của quân đội loài người, chẳng rõ liệu họ có gϊếŧ nổi ong chúa hay không. Nhưng thực tình rất khó để bắn trúng một con ong mật trong không gian mênh mang tối mù, An Chiết trông thấy con ong nho nhỏ nọ dần bay cao vυ"t, nhoáng cái đã biến mất dưới ánh hào quang bàng bạc của vầng trăng.
Tức thì lại có thêm dăm bóng đen kéo theo tiếng cánh vỗ rù rì, năm con, mười con, hằng hà con ong ồ ạt tuôn ra từ muôn hướng, có con trên thân còn mắc mảnh vải rách trắng phau, An Chiết dõi theo nơi mà chúng bay tới, tầng hai mươi hai nay đã vắng ngắt, chẳng thấy bóng ai, tất cả mọi người đã biến thành ong, chúng kéo lũ lượt ra bên ngoài.
Vo ve…
Bỗng, có khung cảnh hoang hoải khác vụt lên trong đầu An Chiết. Nó là một con ong, một con ong tìm mật bình thường, nó chả ăn thịt người đâu.
Đấy là vào một mùa hạ – mùa ong mật sinh sôi nảy nở, nó tình cờ ghé qua thành phố loài người, thành phố này kiên cố buồn tẻ, ai nấy đều đóng chặt cửa sổ, nó chỉ muốn tìm phấn hoa ăn được thôi, song từ đầu chí cuối chưa hề lần ra nổi bông hoa nào.
Cuối cùng, nó trông thấy nhánh hồng nở rộ đỏ tươi đằng sau tấm kính.
Một quý bà đang chăm sóc cho đóa hoa này, bà đứng cạnh bệ cửa sổ, ngắm nhánh hồng nọ bằng ánh mắt ngậm cười, mãi sau, lại rượi buồn trông ra ngoài, có vẻ bà rất muốn đẩy cánh cửa sổ ra và chạm đến bầu trời ngoài kia.
Vậy là chú ong chờ hoài chờ mãi, chờ tới khi quý bà ấy rời đi lại trở về, chờ tới khi bà phóng tầm mắt về phương xa, thẫn thờ chảy nước mắt.
Ắt hẳn cuối cùng bà đưa ra quyết định nào đó, bà đẩy cửa sổ – luồng gió phía ngoài lùa vào tự do, bà nhắm mắt lại, tuồng như có thể bay theo làn gió.
Ong nhịn đói lâu lắm rồi, nó đậu lên nhụy hoa của đóa hồng nọ, phấn hoa bám đầy chi sau lông lá của nó, nó cẩn thận duỗi vòi vào tâm hoa.
…Nhưng chẳng mấy chốc nó đã bị phát hiện.
Quý bà ấy vươn tay đến chỗ nó, ngón tay khẽ run, ánh mắt cũng dao động, thậm chí toát lên vẻ dữ dội, hẳn đây là lần đầu tiên trong đời bà trông thấy sinh mạng mới mẻ kiểu này, bà vươn tay cực chậm, không hề giống toan xua đuổi nó đi, song bản năng của loài ong đã quyết định sẵn chuyện sẽ xảy ra kế tiếp.
Đương lúc chỉ còn vài mi-li-mét nữa là ngón tay bà sẽ chạm trúng nó, ong bèn chích bà theo phản xạ.
Ong chết, giây phút cơ thể nó rơi xuống bụi hồng, ý thức của nó dường như trở thành một phần ý thức của quý bà ấy, nó cứ vậy mà ẩn núp lâu dài, chẳng một ai biết về sự tồn tại của nó, ngay cả chính bản thân quý bà cũng cho rằng mình chỉ bị chích nhẹ thôi, vẫn chưa bị truyền nhiễm.
…Mãi tới lúc phần ý thức đấy của nó bị thứ dao động kì quặc nơi xa kích hoạt.
Kí ức của ong rất qua quýt, ngoại trừ đoạn quá khứ này thì tất thảy đều tẻ ngắt quá đỗi. Khi An Chiết bừng tỉnh lần thứ hai, những hình ảnh đó dần phai nhòa khỏi đầu óc cậu, đóa hồng trước mắt vẫn tuyệt đẹp. Thế nhưng nhánh hồng năm xưa là ai tặng cho phu nhân Lục nhỉ?
Chỉ có hai người tặng hoa cho bà thôi, hoặc người bạn đời quá cố của bà, hoặc Lục Phong, lí do họ tặng hoa cho bà chỉ đơn giản là vì muốn khiến bà vui vẻ dù chỉ một chút.
Thế là vào dịp hoa hồng thi nhau đua nở, cảnh đẹp này khiến nội tâm bà bồi hồi, và rồi bà khao khát được đắm mình trong không khí cùng ánh nắng bên ngoài, cũng gặp gỡ chú ong bị đóa hoa thu hút ghé đến năm nào.
Gió lùa vào ồ ạt, An Chiết dần tỉnh táo, cậu ngồi nhổm dậy, xung quanh vắng tanh. Quần áo rách rưới, máy liên lạc và đồ đạc lung tung mà mọi người mang theo nằm vật vạ đầy sàn. Cậu có thể mường tượng, rằng lúc cậu bị ảnh hưởng bởi luồng dao động dữ dội đoạn sa vào cảnh quá khứ của ong và phu nhân, ai nấy đứng đây đều phải hứng chịu sự truyền nhiễm từ dao động. Hàng trăm hàng ngàn người biến thành hàng trăm hàng ngàn con ong, bay qua lỗ hổng trên mái vòm, vụt lên bầu trời.
Cậu là trường hợp ngoại lệ, cậu vẫn duy trì cơ thể loài người, tựa như lần trước bị côn trùng đốt, cậu cũng không bị đột biến.
Bỗng, một linh cảm chẳng lành trào lên lấp đầy trái tim An Chiết, cậu ngẩng đầu quan sát mái vòm, có ba chiếc trực thăng quân sự cỡ nhỏ bay tại chỗ – là nơi mà họ tấn công đàn ong ban nãy, An Chiết nheo mắt quan sát nơi đấy kĩ hơn, lại phát hiện giây phút này, họng pháo đen ngòm vươn ra khỏi cửa sổ trực thăng, đoạn chĩa thẳng vào cậu.
Song song lúc bấy giờ, tiếng bước chân huỳnh huỵch vọng tới từ ngoài cửa, còi báo động hú inh ỏi, đèn khẩn cấp và đèn báo động đỏ hoét chớp lóe dữ dội, nền nhà đang chấn động, binh lính thuộc Bộ Phản ứng khẩn cấp vũ trang đầy đủ xông vào bên trong, An Chiết bị họ bao vây ken đặc. Ai nấy đều nâng vũ khí hạng nặng, khẩu nào cũng đang chĩa về phía cậu.
Suy nghĩ 1 hồi thấy phu nhân Lục cũng có nỗi khổ riêng, vì trước kia quá thương Lục Phong nên mới đâm ra hận dữ thế thôi, chứ làm mẹ sao mà không thương con cho được? Lí trí bà luôn sẵn sàng dâng hiến bản thân vì lợi ích chung, nhưng lương tri người mẹ lại đang tra tấn bà hằng ngày, nhất là khi căn cứ cho nổ một khu vực nào đó.
Đến giây phút cuối trước lúc mất hẳn ý thức, bà vẫn muốn dẫn các con của mình thoát khỏi chỗ này, thôi thì xét theo khía cạnh nào đó cũng được như ý nguyện rồi. Tớ không bênh nhé, nhưng cái sai của phu nhân Lục xuất phát từ sự ích kỉ của một người mẹ, đấy là bản năng, nên có thể thấu hiểu phần nào.
Lãnh đạo sắp về rồi, vài chương nữa thôi >.<