Quyển 2 - Chương 40: “Cậu đã làm gì với nó thế?”

An Chiết nằm mơ.

Tuồng như cậu đang đứng trên bờ vực thẳm trào dâng thứ nước biển đen ngòm, trước mắt là thế giới mênh mông ngút ngàn. Sự nguy hiểm cứ tựa một bàn tay vồ vập lấy cậu, chắc chắn rằng có thứ gì đấy đương nấp sau màn đêm xa xăm và dõi theo cậu, cậu ngạt thở khôn tả.

Cậu linh cảm được sự chẳng lành, bèn quan sát chung quanh theo bản năng, đoạn lùi về sau hai bước, trong ánh nhìn đăm đăm hiểm họa, cậu toan tìm kiếm ai đó, hoặc tới gần bất kì ai nhằm giành giật cảm giác an toàn.

Vậy là tay cậu khẽ nhúc nhích một cách bất an, nhẹ víu lấy tay áo Lục Phong.

Nhịp thở của cậu gấp gáp, coi bộ là sợ hãi lắm đây.

Lục Phong khép nắp va li lạnh lẽo lóe sắc bạc vào, anh ném ống tiêm rỗng dùng một lần vào thùng rác cạnh đầu giường, rồi cũng đặt súng lên vị trí vươn tay là với được ngay trên đầu giường. Chờ làm xong hết, An Chiết vốn mải thở dốc đã bình tĩnh chút đỉnh, nhưng hàng lông mày xinh xắn vẫn hơi chau lại.

Trên cổ cậu rỉ một giọt máu nho nhỏ đỏ thắm, chưa đầy ba phút sau, giọt máu kia dần đông đặc thành một điểm li ti màu đỏ – ấy là một lỗ kim, song ngoại trừ vệt máu này ra, thì thứ chất lỏng vừa tiêm vào sẽ không gây hại gì cho cơ thể cậu.

Tấm thân An Chiết nom hệt con thú lông xù mềm mại, nhuốm vẻ an nhàn yếu ớt, trông có vẻ rất dễ bị con người ta giày xéo tột cùng, lại trông có vẻ rất dễ được con người ta bảo vệ trót lọt. Lục Phong bình tĩnh nhìn cậu, mãi sau, anh chìa tay, đầu ngón tay dừng lại trên làn da ấn đường ấm áp của An Chiết, vuốt nhẹ tựa chuồn chuồn lướt nước. Hàng lông mày khẽ chau nọ chầm chậm nới lỏng, áng chừng dăm ba phút sau, cậu lại an tĩnh ngủ thϊếp đi tựa thuở ban đầu.

***

Giây phút An Chiết mở mắt, cả căn phòng đã sáng choang rồi – nó là độ sáng vào tầm tám chín giờ, cậu sực tỉnh ngay bởi nỗi sợ đi muộn ập tới.

Sau đấy cậu phát hiện chiếc khăn lông cậu bọc tấm thân đêm qua đã tụt xuống tự bao giờ, tụt xuống nhiều đáng kể, rời khỏi bả vai cậu. Mà tay cậu hãy còn víu chặt lấy vạt áo của tên nhân loại nào đấy, rúc hết vào người cái tên nhân loại này, mặt thì tựa nơi bờ vai đối phương.

Giả sử đối phương là Serran, An Chiết sẽ dùng cách phù hợp với phép xã giao của loài người xin lỗi hắn.

Giả sử đối phương là Colin, An Chiết sẽ tức tốc liều mạng tháo chạy.

Trớ trêu thay đối phương là chàng thượng tá họ Lục nào đó thường xuyên bắt nạt cậu.

An Chiết len lén buông tay, sau đấy ngẩng đầu lom lom nhìn anh. Nhưng nào ngờ lần này Lục Phong không hề mắng cậu.

Anh đưa tay kéo chăn lên, che khuất cánh tay và bả vai lộ ra ngoài của cậu bận nữa, kế tiếp thản nhiên nói: “Tám giờ rưỡi rồi.”

Địa điểm làm việc hôm nay của An Chiết vẫn là Hải đăng, nhưng nội dung công việc rất đỗi nhạt thếch đơn điệu. Mà hình như hôm nay cái tên Lục Phong này không cần đi làm đàng hoàng, anh cứ nán lại chung với cậu, khung cảnh của phòng thí nghiệm có thể miêu tả khái quát là Tư Nam nhìn Lily, Lily nhìn Tư Nam, cậu nhìn Lily, Lục Phong nhìn cậu.

Cả sáng trôi qua, chẳng ngờ tình trạng của Tư Nam lại xuất hiện chuyển biến tốt, thời gian sóng điện não ổn định tăng từ hai giây ngắn ngủi lên chừng bốn giây, trong số giây tỉnh táo ngắn ngủi ấy nó sẽ gõ lên mặt kính một cách quy luật – như thể đương mách cho Lily hay nó vẫn đang ở đây. tiến sĩ nghe thấy kết quả thì mừng rơn, bảo tạm thời mình chưa qua đấy được, để họ cứ tiếp tục.

Mà những dạo Tư Nam hoàn toàn đánh mất ý thức, Lily sẽ trò chuyện đôi câu cùng An Chiết.

– Em vẫn muốn bay ra ngoài, – Em bảo – ngoài kia rộng lớn quá.

An Chiết hỏi:

– Các em không được ra ngoài ư?

– Không được, họ nói ở ngoài quá nguy hiểm – Lily đáp – Thuở bé, em hay năn nỉ họ cho em ra ngoài năm phút, cơ mà họ không đồng ý. Ngày nào em cũng dỗi họ hết.

– Những lúc ấy phu nhân sẽ khuyên em đừng tị nạnh với họ. Bà ấy bảo toàn bộ dân chúng đều là đứa con của Vườn Địa Đàng, đôi khi đứa con sẽ nghịch ngợm, đôi khi lại tổn thương mẹ mình, nhưng mẹ có thể cảm thông tất thảy. Huống chi, thứ ta ăn, nơi ta ở, điện ta dùng, đều là vật sở hữu của căn cứ – Lily hít sâu, hiềm nỗi cái động tác này khó tránh khỏi hơi lạ khi xuất phát từ một bé gái còn đương độ tuổi hồn nhiên.

An Chiết xoa đầu em.

– Chỉ có phu nhân Lục là được ra ngoài, bà ấy là nhà khoa học, – Lily tiếp tục nói – em cũng muốn làm nhà khoa học.

– Em nghe các cô kể, trước đây phôi thai cần nuôi trong cơ thể mẹ ít nhất năm tháng mới lấy ra được, đau đớn tột cùng. Nhưng phu nhân và nhóm nghiên cứu ở Hải đăng luôn cố gắng rút ngắn thời gian, hiện tại chỉ cần một tháng thôi.

An Chiết lẳng lặng nghe em kể.

Ngay bấy giờ, điện thoại của Lục Phong chợt đổ chuông, anh nhận cuộc gọi, An Chiết nghe loáng thoáng đầu dây bên kia nói gì mà

“Tiêu bản” “Sinh trưởng” “Xác định”. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Phong bèn nói với cậu:

– Tôi ra ngoài một lát.

An Chiết đáp:

– Ừa.

Chờ tiếng bước chân của Lục Phong khuất xa trong hành lang, Lily chợt nhích lại gần cậu, bắt chuyện với cậu bằng giọng điệu thần bí:

– Thượng tá Lục là con ruột của phu nhân đấy, anh biết chưa?

An Chiết ngó sang cô bé này, suốt hai hôm tiếp xúc em đã mở lòng hơn nhiều. Cậu hỏi:

– Ngay cả chuyện đó mà em cũng biết hở?

– Đấy là nhờ em thông minh – Lily hếch cằm lên – Mấy nhỏ khác chỉ biết ngủ, còn em biết tất cả mọi chuyện.

An Chiết chẳng mấy hứng thú với những chuyện em kể nãy giờ, song nhắc tới Lục Phong, cậu lại nảy sinh chút tò mò, cậu hỏi:

– Em biết được những gì nào?

– Trong điện thoại của phu nhân Lục luôn lưu ảnh thượng tá, em từng thấy rồi – Lily ngúc ngoắc cẳng chân trên ghế dựa, đoạn bảo – Các cô giáo nói, thượng tá mới là con trai thật sự của phu nhân, bởi cậu ta không chào đời thông qua máy móc.

An Chiết tự nhủ, quả tình mối quan hệ giữa Lục Phong và phu nhân Lục rất đặc biệt, lũ nhóc ở Vườn Địa Đàng chẳng hề biết rốt cuộc cha mẹ của mình là ai, thứ duy nhất theo chúng kể từ khi lọt lòng chỉ có dãy số ID mà thôi. Chợt nghe Lily nói tiếp:

– Hình như có hai nguyên nhân, một là khi đó thượng tá cực kì yếu ớt, không thể tách khỏi cơ thể mẹ được. Hai là, mọi người cũng chỉ phỏng đoán thôi nhé…

An Chiết:

– Đoán gì?

– Phu nhân từng sống ngoài khu vực Vườn Địa Đàng, về sau, chỉ cần đi họp ở Hải đăng, đàm phán với khách ở ngoại thành là có thể ra ngoài. Em đoán phu nhân từng yêu chàng trai ở vùng ngoài, nói không chừng, Thượng tá Lục chính là con trai của bà ấy và người bà ấy yêu.

Nói tới đây, Lily chống cằm ngó An Chiết:

– Anh là người yêu của Thượng tá Lục hử?

An Chiết ngẫm nghĩ ý nghĩa của từ này giây lát, kế đó lắc đầu nguầy nguậy.

– Vậy anh nộp t*ng trùng chưa? Trông anh có vẻ trưởng thành rồi nhở, – Lily bảo – mặc dù anh chả có người yêu, nhưng biết đâu anh đã có con luôn rồi.

– Chưa nộp – An Chiết chau mày ngần ngừ – Cơ mà…

– Cơ mà sao?

An Chiết chậm chạp lắc đầu, chẳng buồn nói cho xong.

Cậu không có con cái theo nghĩa của loài người, tuy nhiên cậu có bào tử của cậu, cậu chẳng rõ bây giờ bào tử ở nơi đâu. Nếu hồn nhiên đi hỏi Lục Phong, cậu sợ sẽ lộ tẩy thân phận dị chủng mất. Nếu chui vào ống thông gió tìm kiếm lần nữa, thì sẽ gặp nguy cơ lạc đường và bại lộ bất cứ khi nào.

Điều duy nhất mà cậu biết, dựa trên sổ tay Lục Phong thì khả năng cao là bào tử đang ở Hải đăng… mà dẫu hiện tại ở trong Hải đăng, cậu cũng không rõ nên tìm kiểu gì khi phải đối diện với những cánh cửa cần quyền hạn phức tạp và phòng thí nghiệm bảo mật.

Rõ ràng cậu và bào tử đã gần kề nhau đến vậy.

Nán lại Hải đăng suốt hai hôm nay, hễ nghĩ tới điều này An Chiết lại thấy chán chường.

Lily hỏi:

– Anh buồn hả?

An Chiết đáp:

– Ừa.

Cậu không phải là một cây nấm hoàn chỉnh, một cây nấm không hoàn chỉnh thì sao mà vui cho được.

Ngay giây phút này, tiếng gõ khẽ lại vọng tới, Tư Nam khôi phục ý thức. Lily tức thì bỏ rơi cậu chạy đến trước mặt Tư Nam.

An Chiết càng nẫu ruột hơn.

Bấy giờ, ngoài hành lang văng vẳng tiếng bước chân – Lục Phong và Tiến sĩ trở về cùng lúc. Tiến sĩ đương trò chuyện cùng Lục Phong:

– Cậu đã làm gì với nó thế?

Lục Phong:

– Tôi thì làm gì được nó?

– Nó cứ im lìm nom cứ như chết quách đến nơi rồi, mãi tới hai ngày gần đây cậu thường xuyên ghé Hải đăng, nó mới đột nhiên bắt đầu sinh trưởng, tôi nghĩ đây không phải là sự trùng hợp.

– Hơn nữa, nó luôn lơ lửng bất định khi bị ngâm trong dịch nuôi cấy, vì sao cậu vừa sang đứng cạnh buồng nuôi cấy, nó lại dạt qua chỗ cậu chứ?

Lục Phong thờ ơ trả lời chàng:

– Đấy chẳng phải là điều mà các cậu nên nghiên cứu à?

– Cậu cứ cung cấp đầy đủ thông tin cho chúng tôi trước cái đã, cậu có liên hệ đặc biệt gì với nó?

– Tôi móc nó ra, niêm phong, đưa vào Hải đăng – Giọng điệu Lục Phong dần lạnh nhạt, đó là dấu hiệu anh đương muốn kết thúc đề tài này – Chấm hết.

– Đây là một dự án quan trọng, cậu cần phối hợp nghiên cứu.

– Tùy.

Âm thanh dần dần tới gần, hai người họ trở về phòng thí nghiệm. Tiến sĩ đi đến cạnh loạt cỗ máy, Lục Phong lấy cuốn sách tranh vũ trang căn cứ nằm trong ba lô An Chiết ra đọc gϊếŧ thời gian.

Hoài lại cuộc đối thoại ban nãy giữa họ, An Chiết ngờ ngợ đôi chút nghi ngại. Cậu chầm chậm ngó sang Lục Phong.

Lục Phong nhận thấy tầm mắt cậu, bèn dời khỏi tranh sách, nhìn đáp lại cậu.

An Chiết hỏi anh:

– Nãy giờ anh đi đâu làm gì thế?