Chương 7: Cả đời chỉ làm một việc

Thường Kiếm Hùng hẹn Hầu Dược và Cơ Minh đến Mộng Cảnh Tỉnh Táo. Công ty bảo vệ Chấn Viễn là công ty vận chuyển vũ trang lớn nhất cả nước, được tới năm ngân hàng lớn trong nước sử dụng dịch vụ áp tải tiền mặt. Công ty trước nay vẫn luôn khá kín tiếng vì không thiếu khách hàng cũng như tiền vốn, nhưng như thế không có nghĩa là nó không nổi tiếng – trước cửa ngân hàng thường xuyên chăng hàng rào bảo vệ, nhân viên vũ trang đứng dọc hai bên, xe chuyển tiền bọc thép kín mít – đó chính là công ty bảo vệ Chấn Viễn.

Thị trường tài chính duy rất thèm muốn miếng thịt béo bở này nhưng không ai dám ngoạm, vì thế khi được hẹn gặp, Hầu Dược và Cơ Minh vừa mừng rỡ lại vừa ngạc nhiên.

“Anh Thường đúng là tuổi trẻ tài cao! Anh vừa có bằng thạc sĩ của Học viện Quân sự Không quân lại vừa có kinh nghiệm rèn luyện thực chiến trong quân đội… Chấn Viễn có anh Thường kế nhiệm chắc chắn sẽ ngày càng phát triển!”. Hầu Dược nịnh bợ hết lời, còn Cơ Minh thăm dò: “ Chấn Viễn đã là một doanh nghiệp rất phá triển rồi, sao anh Thường còn muốn liên hệ với tổ chức đầu tư mạo hiểm như chúng tôi? Vân Phong và Quang Tốc thường đầu tư vào giai đôạn đầu của các dự án cũng thường chỉ là số lẻ so với thu nhập của Chấn Viễn”.

Thường Kiếm Hùng cười ung dung, anh ở trong quân ngũ nhiều năm, loại lính cứng đầu cứng cổ đến mấy cũng đã từng gặp rồi, nữa là hai tên túi tài này.

“Giữ đất thì dễ, chiếm đất mới khó. Bố tôi đã chiếm được 80% thị phần thị trường vận chuyển vũ trang Hoa Bắc, nếu tôi muốn phát triển thêm thì rất khó. Vì thế có vốn trong tay, tôi tất nhiên muốn bắt tay đầu tư lĩnh vực mới”.

Hầu Dược và Cơ Minh đã lăn lộn nhiều năm trong giới đầu tư khởi nghiệp, vừa nghe Thường Kiếm Hùng nói vậy liền hiểu ngay. Làm trong ngành vận chuyển vũ trang phải có quan hệ mật thiết với chính quyền, nhất là với hệ thống công an. Địa phương nào cũng quản lý địa bàn của mình rất chặt chẽ, Chấn Viễn tuy lớn mạnh, nhưng muốn đột phá sang các tỉnh thành khác thì gần như vẫn là không thể. Thường Kiếm Hùng là người có tham vọng, đương nhiên không hài lòng với việc chỉ giữ gìn sự nghiệp của bố mình.

Có câu thêm một người bạn là thêm một con đường, nói gì đến việc đôi bên đều muốn làm, Hầu Dược và Cơ Minh mất cảnh giác, xem biểu diễn uống mấy tuần rượu, đến lúc đỏ mặt tía tai rồi thì nghe Thường Kiếm Hùng nói: “Rượu Tây uống không đã, chúng ta uống rượu trắng đi”.



Nhân viên phục vụ vào phòng quản lý phía sau quán bar nói với Khích Hại với vẻ khó xử: “Ông chủ, khách bàn C30 uống say, đòi rượu trắng”.

Khích Hạo nói: “Vodka Nga chẳng trắng là gì? Đi giải thích với khách”.

Cậu nhân viên do dự nói: “Đã giải thích rồi ạ, nhưng khách nói người Trung Quốc phải uống rượu Trung Quốc, không đưa rượu trắng lên thì phá quán”.

“Ai mà mạnh miệng thế, đòi rượu trắng lại còn đòi phá quán?”.

Lúc này, cậu nhân viên mới nhìn thấy Thời Việt úp sách vào mặt nằm trong phòng nghỉ sau lưng Khích Hạo. Anh uể oải ngồi dậy, cuối sách rơi xuống

“Anh Thời!”. Cậu nhân viên vội chào, mắt sáng lên, Thời Việt ở trong quán luôn khiến cậu ta an tâm.

“Người đó có vể là người trong quân ngũ, bọn em không dám gây sự,anh Thời, hay anh ra xem xem?”.

Thời Việt không ngủ cả đêm hôm trước, tiếp đó lại bay tới Giang Tây một chuyến, vừa mới về, đến giờ còn chưa ngủ bù đủ. Anh uể oải chậm rãi đi sau Khích Hạo và cậu nhân viên mấy bước chân.

Thường Kiếm Hùng nhìn thấy cậu nhân viên đi tới từ xa liền vẫy tay nói: “Này, gọi cậu đấy! Có mang rượu trắng lên không thì bảo? Nhanh lên được không?”

Cậu nhân viên cười cầu tài: “Anh đợi chút, anh đợi chút ạ”. Đột nhiên bị ai kéo áo, cậu ta quay đầu lại thì thấy Thời Việt lôi mình ra phía sau.

Trong phòng quản lý, Thời Việt dựa tường, cúi đầu châm thuốc: “Mang rượu trắng lên, anh ta đòi bao nhiêu đưa bấy nhiêu”.

Cậu nhiên viên: “Hả?”.

Khích Hạo vò đầu cậu ta một cái: “Hả ?”.

Khích Hạo vò đầu cậu ta một cái: “Hả cái gì mà hả!”

Cậu ta vẫn ngớ ra: “Nhà chúng ta không có rượu tráng ạ!”.

Khích Hạo mắng: “Ngu thế! Xuống lầu đi về phía sân vận động Công Nhân, ở đấy có đại lý rượu thuốc đấy thôi”.

Cậu nhân viên: “…”, cậu ta hỏi: “Bán thế nào ạ?”.

Thời Việt đáp: “Gấp năm lần giá gốc”.

Cậu nhân viên: “Có hơi ít không anh?”.

Thời Việt cười ha ha nói: “Rượu Tây dùng để ra vẻ, rượu trắng dùng để đấu rượu”.



Cậu nhân viên hiểu ra. Khích Hạo hỏi Thời Việt: “Chuyện gì thế?”.

Thời Việt từ từ nhả khói, đôi mày sắc chau lại sau làn khói thuốc màu xanh nhạt. “Chuyện thú vị rồi đây”.

Khích Hạo không hiểu: “Sao cơ?”

Thời Việt vỗ vai anh ta: “Đợi mà xem kịch hay”, lại nói: “Bảo các anh em để ý bàn C30, có chuyện gì thì gọi 120 ngay, đừng có để xảy ra án mạng trong quán”.

Khích Hạo trợn mắt: “Chắc không đến nỗi chứ?”.

Thời Việt cười lạnh nhạt, ánh mắt đầy phức tạp.

Mục tiêu của Thường Kiếm Hùng rất rõ ràng, đó là ăn miếng trả miếng, cho Hầu Dược và Cơ Minh một bài học. Tuy Vân Phong và Quang Tốc là hai trong số các quỹ đầu tư mạo hiểm có tên tuổi nhất, Thường Kiếm Hùng lại chẳng coi ra gì. Đừng nói Hầu Dược và Cơ Minh chỉ là quản lý, cho dù người sáng lập hai quỹ đó đến, anh ta cũng chỉ nhìn bằng nửa con mắt. Thường Kiếm Hùng mang theo trợ lý, cậu ta là người Sơn Đông, cũng từng đi lính, tửu lượng rất cao. Hai người ngồi kẹp Hầu Dược và Cơ Minh ở giữa, bắt đầu xưng huynh gọi đệ, sôi nổi chuốc rượu hai kẻ đó.

Hầu Dược và Cơ Minh quen thân với Châu Nhiên, chuyện lần trước là do Châu Nhiên phím trước, để họ đùa cợt với Nam Kiều. Loại người vừa mới có chút địa vị trong giới đầu tư đã tỏ ra ngông nghênh hống hách, chỉ biết mềm nắn rắn buông, Thường Kiếm Hùng chỉ xem như giẻ rách.

Thời Việt và Khích Hạo ngồi trong một góc tối chếch phía sau bàn C30, lạnh lùng nhìn chốn ăn chơi xa hoa trụy lạc rực rỡ ánh đèn toàn nam thanh nữ tú điên cuồng nhảy múa này.

Lucid Dream, Mộng Cảnh Tỉnh Táo.

Ở nơi này, dù biết là mình đang mơ, người ta vẫn muốn buông thả bản thân như trong một giấc mộng quá đỗi chân thực.

Có hai cô gái xinh đẹp mới đến lần đầu nhìn thấy hai người liền to gan bước tới.

“Hi, hai anh đẹp trai không đi cùng ai à?”

Thời Việt không chớp mắt nhìn về phía bàn C30, Khích Hạo giơ nhẫn cưới hình tam giác Penrose trên tay lên, tỏ ý mình là người của Mộng Cảnh Tỉnh Táo. Có quy định nhân viên của Mộng Cảnh Tỉnh Táo không được uống rượu với khách.

Hai cô gái tất nhiên không chịu dễ dàng từ bỏ, mỉm cười ngọt ngào ngồi xuống cạnh hai người rồi nói: “Nhìn quần áo của các anh là biết liền, nhưng các anh đều thuộc cấp quản lý, có thể uống rượu với bọn em”.

“Đúng đấy, khách hàng là thượng đế mà”.

Khích Hạo thấy Thời Việt nãy giờ để đầu óc trên mây, biết tối nay anh không có hứng bèn dịu dàng đuổi khéo hai cô gái. Đột nhiên Thời Việt nói: “Giá cả rõ ràng, uống cùng một ly ba trăm nghìn tệ”.

“Cái gì cơ!”.

“Mặt dày vừa thôi!”. Hai cô gái đều biến sắc, một trong hai người lập tức nổi giận: “Lại còn giá cả rõ ràng nữa! Đã uống rượu cùng thì chắc còn ngủ cùng nữa nhỉ!”.

Thời Việt lạnh lùng đáp: “Một đêm ba triệu”.

“Này, anh tưởng mình là ai? Ngô Ngạn Tổ chắc? Ba triệu, anh có dám lấy giá cao hơn không?”.

“Ba mươi triệu”. Thời Việt nói

“…”

“Đồ đê tiện!” Hai cô gái tức giận trợn mắt, cầm túi xách đứng dậy đi thẳng, cặp mông căng tròn núng nính dưới chiếc váy siêu ngắn. Một cô chưa vừa lòng còn quay lại chỉ vào Thời Việt: “Anh! Tên gì? Tôi sẽ tố cáo anh!”.

“Thời Việt, tố đi”.

Thời Việt đổ nước suối vào cốc, thêm hai viên đá, khẽ đung đưa cốc nước, uống rất chậm rãi, ánh mắt vẫn nhìn bàn C30. Khích Hạo nhìn Thời Việt, cảm thấy tối nay anh có chút bất thường, nhưng anh ta hiểu tính Thời Việt, anh đã không muốn nói thì đừng nên hỏi. KH uống nước suối cùng Thời Việt.

“Anh Thời, em thấy hai lão kia sắp tiêu rồ”. Khích Hạo chỉ Hầu Dược và Cơ Minh. Ánh đèn màu nào chiến lên mặt họ liền ra màu nấy, có lẽ do mặt họ trắng bệch cả rồi. Trước đó, Thời Việt đã tốt bụng bảo phục vụ mang bốn cái bát thủy tính vốn dùng để đựng hoa quả tới, thế là rượu năm mươi độ cứ thế rót vào bát như rót nước lã. Dưới ánh đèn màu rực rỡ, cái bát sáng lấp lánh, Thời Việt khen ngợi hết sức thật lòng: “Rượu này đẹp thật”, còn Khích Hạo thì líu lưỡi vì kinh ngạc.

Thời Việt nhìn thật kỹ Hầu Dược và Cơ Minh, tiếp lời Khích Hạo: “Chưa việc gì, tì vị vẫn còn khỏe lắm. Vẫn còn chuốc thêm được tí nữa”.

Khích Hạo hơi giật mình, lâu lắm rồi không thấy Thời Việt máu lạnh thế này, “Anh Thời…”.



Thời Việt hất cằm chỉ Thường Kiếm Hùng: “Yên tâm, anh ta biết chừng mực”.

Khích Hạo thấy sau đó họ uống trắng pha rượu Tây liền nói: “Đây là kiểu uống của lính, hai con gà chết trôi kia có chịu được không?”.

Thời Việt nhìn anh ta vẻ khinh thường: “Bệnh viện Cảnh Sát cách đây năm trăm mét, bệnh viện Triều Dương cách đây một nghìn mét, cậu sợ cái khỉ gì? Không chết người được đâu”.

Khích Hạo: “…”.

Một lúc sau, Khích Hạo nói: “Có phải người này trả thù giúp cô nàng sơ mi trắng tối hôm kia không?”.

Thời Việt lạnh nhạt đáp: “Bây giờ cậu mới nhận ra à”.

Khích Hạo chẹp chẹp hai tiếng: “Không ngờ cô nàng kia ăn mặc bình thường mà lại có chút gia thế”, rồi than: “Toàn là quý nhân!”.

Thời Việt vẫn chăm chú nhìn bàn C30. Khích Hạo thấy chán, bắt đầu buôn chuyện: “Lúc nãy nghe Khúc Hải, cậu phục vụ bàn đó nói, anh chàng kia là thiếu gia của công ty Bảo vệ Chấn Viễn, tên là Thường Kiếm Hùng, vừa chuyển từ quân ngũ về, từng lập được mấy chiến công hạng hai. Chẹp chẹp, có tiền, từng trải, lại còn đẹp trai nữa, cô nàng kia may mắn thật đấy”.

Anh ta đang định buôn tiếp thì Thời Việt đứng dậy nói: “Cưới xong mày lắm mồm như đàn bà ấy”.

Khích Hạo : “…”. Khích Hạo có phần tổn thương nói: “Anh Thời, em biết rồi nhé, anh ngứa mắt khi em lấy vợ, em biết anh có tình cảm với em”.

Suýt nữa thì Thời Việt đập chết Khích Hạo: “Có tình cảm cái con khỉ!”. Lúc này, một người đeo kính đen vội vã bước tới, nói khẽ vào tai Thời Việt và Khích Hạo. Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thời Việt nói: “Tao xuống dưới xem thế nào”.

Khích Hạo gật đầu: “Anh Thời cẩn thận đấy, có cần mang theo mấy anh em không?”.

Thời Việt đã sải bước đi ra, xua tay ý không cần.

Bên này, Hầu Dược và Cơ Minh cuối cùng cũng không kịp chạy vào nhà vệ sinh mà nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ. Phục vụ đã chờ sẵn, cầm túi đựng rác đón lấy, xịt nước hoa khử mùi. Trong Mộng Cảnh Tỉnh Táo, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, chỗ nào cũng ồn ào huyên náo, ánh đèn màu và đá khô tạo ra hiệu quả mộng ảo ma mị, không ai phát hiện ra phía này xảy ra một sự cố nhỏ.

Thường Kiếm Hùng hơi say, bước đi liêu xiêu, không biết là thật hay giả vờ. Anh ta đi tới khoác vai Khích Hạo, nhìn màu của bãi nôn, cầm ly rượu cười nói: “Ông chủ Khích, hai người bạn của tôi hình như uống đến mức viêm tụy cấp rồi, phiền anh gọi bác sĩ giúp”.

Khích Hạo sống bên bàn nhậu nhiều năm, vừa nhìn bãi nôn là biết hai kẻ kia viêm tụy cấp rồi, một mặt thầm nghĩ Thường Kiếm Hùng là một kẻ ghê gớm không thể đắc tội, một mặt vội vàng sai người khiêng hai kẻ kia xuống lầu trong tư thế nửa ngồi rồi gọi xe cấp cứu.

Ở một nơi khác, Nam Kiều vừa bước ra khỏi taxi, vội vàng chạy tới Mộng Cảnh Tỉnh Táo. Cô vốn đang làm thêm giờ trong phòng thực nghiệm ở Tức Khắc để sửa một phần mềm điều khiển, Ôn Địch cầm di động tới tìm cô.

“Điện thoại của Âu Dương Ỷ”.

“Tớ nhìn thấy Thường Kiếm Hùng ở Mộng Cảnh Tỉnh Táo”. Âu Dương Ỷ cũng hơi say, có thể nghe thấy tiếng la hét và cười đùa của cô gái ngồi bên cạnh: “Tớ thấy cậu mà còn không đến, hai lão khốn từng bắt nạt cậu sẽ bị anh ta chuốc rượu trắng đến chết đấy”. Sau khi nghe chuyện của Nam Kiều, Âu Dương Ỷ đã tìm hiểu về Hầu Dược và Cơ Minh nên mới nhận ra.

“Có chuyện gì…”

Nam Kiều còn chưa nói xong tiếng “vậy”, Âu Dương Ỷ nói xong: “Chú chó trung thành biết cắn người này to gan thật đấy” liền bật cười khanh khách rồi cúp máy.

“…” Nam Kiều ngây người nhìn điện thoại.

Ôn Địch tốt bụng đưa cho cô một trăm tệ.

Nam Kiều biết mình đã nghe thấy một số thứ không nên nghe. Cô nên biết trước bãi đỗ xe dưới Mộng Cảnh Tỉnh Táo là một nơi phức tạp có đủ hạng người qua lại, chắc chắn sẽ có không ít vụ làm ăn phi pháp. Giờ đây, cô đang bị kẹt phía sau mấy chiếc xe, tiến thoái lưỡng nan. Bắt đầu có tiếng cãi vã, hơn nữa những âm thanh đó còn di chuyển về phía cô.

Nam Kiều hít sâu một hơi, cô không thể tiếp tục ở lại đây nữa, cô phải đi. Đèn bị bỏng, khu vực này tối như hũ nút, cô vốn tưởng đây là một chỗ trốn tốt nhưng theo tiếng động đang lại gần, bảy, tám chiếc đèn pin cũng chiếu về phía này để chắc chắn là không có người.

Cô rón rén bước hai bước, đi nhanh hơn nhưng lại đột ngột vấp phải một sợi dây thừng rất to, cô va vào một chiếc xe phát ra tiếng “bộp”.

“Ai đấy!”. Có người chạy về phía cô, đèn pin quét ánh sáng loang loáng hỗn loạn lên bức tường sau lưng cô. Nam Kiều căng thẳng, ánh đèn sáng trắng đã quét qua gấu quần. Đây không phải là một trò đùa nữa rồi. Đột nhiên, một bóng đen xẹt qua, đè cả người cô vào chiếc xe. Thân xe bằng kim loại lạnh ngắt phía sau luồn qua lớp sơ mi, ngấm vào da thịt cô.

“Phối hợp chút”. Giọng nói này hạ thấp, thì thầm bên tai cô, có vẻ đang không vui, nhưng lại rất quen thuộc. Tiếp đó, anh ta bắt đầu hôn cô. Hôn rất mãnh liệt. Nhưng anh ta không mở miệng, cũng không ép cô mở miệng. Cô có thể cảm thấy đôi môi anh ta rất lạnh, hơi thở cũng lạnh lẽo không mang chút ham muốn nào. Một tay anh ta khóa chặt hai cổ tay cô sau lưng, tay kia luồn vào trong áo cô nhưng chỉ đặt trên thắt lưng quần bò. Co thể anh ta áp sát vào cô, đôi chân dài tách chân cô ra, kẹp một chân vào giữa. Người ngoài nhìn thấy chỉ có cảm giác đây là đôi nam nữ âu yếm nhau nồng nhiệt đến mức sắp bốc hỏa đến nơi, nhưng Nam Kiều biết rõ người đàn ông này không hề có cảm giác gì. Đây chỉ là diễn kịch.