- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cây Lớn Ở Phương Nam
- Chương 19: Chương 8.2
Cây Lớn Ở Phương Nam
Chương 19: Chương 8.2
Thường Kiếm Hùng lại không muốn cho hai người ở riêng với nhau. Vì bản luận văn, trong lòng anh ta luôn bất an. Trước mặt Thời Việt, anh ta luôn ở vào thế bị động. Anh ta hận Thời Việt, thậm chí sợ Thời Việt. Thời Việt chỉ cần nói một câu đơn giản là có thể vạch trần lời nói dối mười năm qua của anh ta, làm anh ta mất hết tín nhiệm trước mặt Nam Kiều.
Đã sinh Thường, sao còn sinh Thời?
Thường Kiếm Hùng nhìn thấy vết đỏ trên vai Nam Kiều, lại nhìn Thời Việt, trong lòng vô cùng bức bối, bao nhiêu cảm xúc khó mà diễn tả bằng lời. Không ai có ý xấu cả, nhưng tại sao năm xưa lại tình cờ xảy ra chuyện đó?
Anh ta cũng hận bản thân hèn nhát, vì lo lắng tiền đồ, tình yêu của mình bị chôn vùi nên mới lựa chọn làm thế.
Sao anh ta biết được Thời Việt sẽ trở thành như bây giờ?.
Anh ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên Nam Kiều tới Học viện Quân sự Không quân phương Bắc. Cô mới mười sáu tuổi. Vẻ mặt giống hệt bây giờ, cách ăn mặc cũng giống hệt bây giờ, chỉ là trẻ con hơn. Cô tới đưa đồ cho chị Nam Cần.
Tuổi tác của cô, thân thế của cô, ngoại hình của cô đã khiến cho cả học viện gần như toàn nam sinh quan tâm chú ý đến thế nào? Đã có bao nhiêu học viên nam đang độ tuổi trẻ hừng hực bò ra cửa sổ nhìn trộm cô?
Lúc đó anh ta và Thời Việt vừa đi huấn luyện xong, về trường nghỉ ngơi trong ký túc. Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, anh ta cũng phấn khích muốn ra xem. Anh ta kéo Thời Việt đi, nhưng Thời Việt chỉ muốn ngủ.
“Chưa từng thấy con gái mười sáu tuổi chắc?”. Thời Việt nằm giường trên, trùm chăn kín đầu ngáp một cái.
Thường Kiếm Hùng chỉnh trang lại quân phục, hết sức bực mình với sự thờ ơ của Thời Việt, nói: “Đây có phải là con gái mười sáu tuổi bình thường đâu? Con gái kiểu này cả đời cậu cũng không gặp được mấy người đâu!”.
Thời Việt nói: “Đi đi, đi đi. Chúc cậu yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhìn lần thứ hai nắm tay, nhìn lần thứ ba đầu bạc răng long luôn”.
Thường Kiếm Hùng cười hì hì: “Thằng nhóc này mồm mép gướm”. Anh ta chỉnh trang quần áo, soi gương vuốt vuốt tóc nói: “Vậy nói trước là đến lúc đấy, ngộ nhỡ cậu cũng thích thì đừng có mà tranh với tớ đấy!”.
Thời Việt tập luyện vất vả, mệt mỏi đến nỗi mắt sắp díu lại, bó tay nói: “Ai tranh với cậu! Chúng ta là anh em, cho dù cô ấy có thích tớ, tớ cũng nhường cậu!”.
…
Khi bốn mắt nhìn nhau, những dòng chảy xưa cũ tăm tối va đập vào nhau, sôi trào lên. Thường Kiếm Hùng không biết Thời Việt có nhớ lại những chuyện cũ này như mình không, nhưng Thời Việt cụp mặt xuống, lạnh lùng quay đi.
Thường Kiếm Hùng bỗng cảm thấy không còn gì để nói nữa, anh ta đi ra chỗ khác.
Ngoài ban công lộ thiên, thời tiết rất đẹp. Thời tiết đẹp nhất ở Bắc Kinh cũng chỉ đến thế mà thôi. Nước hồ trong trẻo, hoa sen mọc thành cụm, bóng núi in xuống mặt hồ.
Nam Kiều đứng thẳng người bên lan can. Gió từ dưới hồ thổi bay mái tóc dài và chiếc váy ngủ mỏng tang của cô, những đường cong quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành lộ ra cả. Cô hết sức thản nhiên, không hề có chút thẹn thùng.
Cô mạnh mẽ đứng đó, nói rằng: “Anh có gì muốn nói với em không?”.
Thời Việt tựa hai cánh tay lên lan can, hai bàn tay đan vào nhau, hờ hững nhìn về phía xa: “Em đã nghe thấy rồi, anh cũng không còn gì để nói”.
“Wings là của anh”.
“Anh không có cổ phần ở Wings, nhưng nó là tâm huyết của anh mấy năm trước”.
Tâm huyết, vậy nghĩa là có quan hệ rất thân thiết với Hác Kiệt, người quản trị web của Wings. Bất kể thế nào, GP hợp tác với Tức Khắc Phi Hành hay với Wings, với anh cũng chẳng qua là đổi tiền từ tay trái sang tay phải mà thôi.
“Tại sao Wings nhất định phải đẩy Tức Khắc Phi Hành ra khỏi cuộc chơi?”
Thời Việt mỉm cười, giống như lần đầu họ gặp nhau.
“Chắc em quên rồi, anh là dân làm ăn”.
Anh nhấn mạnh câu nói này. Nghĩa là sao? Nam Kiều khởi nghiệp cũng được ba năm, tất nhiên hiểu điều các nhà đầu tư coi trọng là tối đa hóa lợi nhuận của các nhóm đầu tư. Họ không hề bận tâm việc hy sinh một vài phi vụ trong số đó để đổi lấy lợi ích lớn hơn.
Tức Khắc Phi Hành của cô chẳng qua cũng chỉ là một trong số đống trứng gà nằm trong giỏ của Thời Việt mà thôi. Bây giờ gà con đã nở, anh cũng muốn bán hết gà đi để lấy lợi nhuận rồi.
“Chuyện An Ninh là sao?”. Cái tên này rất đặc biệt, lần trước, sau khi Âu Dương Ỷ vượt tường lửa lấy cho cô xem một bài báo về chị ta xong, cô bèn nhớ được cái tên này.
Thời Việt bật cười “ha ha”, đôi mắt hơi nheo lại lạnh lùng, “Em đã biết từ lâu rồi, sao còn phải hỏi”.
Ngón tay Nam Kiều chậm rãi miết mạnh lên thành lan can, để lại một vệt hằn mờ mờ trên lớp rêu mỏng khô ráo.
Đúng vậy, cô đã biết từ lâu rồi. Nhưng chuyện này nghe người khác nói và chính miệng anh nói ra có thể giống nhau được sao? Thà rằng anh lừa cô, nhưng bây giờ, câu nào anh nói ra cũng là thật, câu nào cũng là một lưỡi dao.
“Vậy nên em chính là thú tiêu khiển của anh lúc nhàm chán. Bây giờ An Ninh không vui nên anh định rút quân”.
“Em thật thông minh”. Thời Việt lạnh nhạt nói, anh nhìn mặt hồ trong vắt rộng mênh mang, mím chặt môi, ánh nắng chiếu vào mắt anh vừa nhạt vừa trong suốt.
“Hai mươi triệu tệ, chơi với tôi một ván...”, Nam Kiều đột nhiên cười lạnh lùng, “Thời Việt, anh thật là hào phóng”.
Cô chầm chậm bước lại gần Thời Việt, ngón tay chạm vào trước ngực anh: “Tôi vẫn phải cảm ơn anh, không có hai mươi triệu của anh, Tức Khắc Phi Hành của tôi cũng không đi được đến hôm nay. Không có cuộc chạy đua của anh trên đường Trường An, Phoenix của tôi cũng không bán được nhiều như thế”.
Cô lau sạch vết son đỏ lộn xộn, nhưng lại nhìn thấy mặt trong áo sơ mi của anh cũng bị dính không ít son.
“Xin lỗi, làm bẩn áo anh rồi”. Nam Kiều ngỡ ngàng nói.
Tim Thời Việt thắt mạnh. Ánh nắng vô cùng ấm áp, nhưng ngón tay vừa ấn lên ngực anh lại lạnh ngắt.
Anh cố kìm chế, đưa tay đóng cúc áo, lạnh nhạt đáp: “Vốn đã bẩn sẵn rồi”.
“Được”. Nam Kiều đáp ngắn gọi. Cô quay đi, bước xuống khỏi ban công, không ngoảnh lại một lần.
Lúc cô thay đồ trong phòng, cô lại nhìn thấy mấy vết đỏ trên vai. Vết son đỏ có thể xóa sạch. Vậy còn vết răng thì sao? Nó thấm qua lớp da, khắc vào tận trong xương.
Cô nhớ Âu Dương Ỷ từng nói tình cảm thường không công bằng. Bạn cho đi càng nhiều thì tổn thương sẽ càng sâu. Đối với Châu Nhiên, cô không biết thế nào là đau đớn đến xé ruột gan. Nhưng bây giờ, cô đột nhiên lại hiểu cảm giác đó.
Nam Kiều dùng quần áo che đi mấy dấu vết, kéo vali ra cửa, khi nhìn thấy lối vào, đột nhiên một cơn đau quặn thắt từ dạ dày xộc mạnh lên, xuyên qua l*иg ngực lan ra hai bên xương quai xanh.
Cô cúi người, nín thở một lúc mới đứng thẳng dậy, lạnh lùng ra khỏi cửa.
Thời Việt đứng tựa vào cột bê tông trên ban công, nhìn cô gái áo trắng tóc đen đó cùng Thường Kiếm Hùng lên xe phía xa. Bánh xe cuốn lên một lớp bụi rồi lao vυ"t đi, nhanh chóng biến mất không chút dấu vết.
Tất cả đều trống rỗng
Trống huếch trống hoác.
Anh cười méo xệch, dập tắt điếu thuốc. Trong gạt tàn bằng đá cẩm thạch đã có một đống tàn thuốc. Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc đầu còn làm như vậy?
Chuông điện thoại reo vang, Hác Kiệt, người quản trị web của Wings gọi tới.
“Xong việc rồi, ra ngoài chơi chút không?”.
“Nhảy dù à?”.
“Không, không, không, hôm nay không kịp rồi”. Hác Kiệt cười trong điện thọai, “Đua xe đi, lâu lắm không đua rồi”.
“Kim Cảng à?”.
Hác Kiệt cười hào sảng: “Tuyến đường chạy xe việt dã của Kim Cảng sao mà đủ cho anh chơi được?”. Anh ta nói vẻ bí hiểm, “Người anh em vừa tìm được một con đường núi rất tuyệt ở Bát Đạt Lĩnh, dài 11,2 cây số, thế nào? Có muốn thử không? Gọi cả Khích Hạo đi di”.
Thời Việt hít sâu một hơi, nhắm mắt lại dưới ánh nắng chói mắt.
“Đi”.
Nam Kiều ngồi xe của Thường Kiếm Hùng, anh Q mang theo máy móc, phải thuê riêng một chiếc xe bán tải của sơn trang.
Thường Kiếm Hùng thấy Nam Kiều ngồi trên ghế lái phụ, suốt dọc đường cứ im lặng nhìn ra ngoài cửa xe, sắc mặt trắng bệch và lặng lẽ, trong lòng thấy khó chịu vô cùng. Anh ta cũng không ngờ Thời Việt vô tình đến thế, nói cắt đứt là cắt đứt luôn. Nhưng Thời Việt ghê gớm thế nào mà mới chỉ có mấy ngày đã khiến Nam Kiều có phản ứng hoàn toàn khác hẳn lần chia tay với Châu Nhiên?
Lần trước Nam Kiều chỉ tức giận. Nhưng anh ta có thể cảm thấy lần này, cô thực sự bị tổn thương rồi.
Thường Kiếm Hùng ghen tị, ghen tị với Thời Việt.
Nhưng dù thế nào, Thời Việt cũng để lại Nam Kiều cho anh ta và đi rồi. Hơn nữa, từ phản ứng của Nam Kiều, có thẻ thấy Thời Việt vẫn chưa nhắc gì tới chuyện bản luận văn. Anh ta thực sự không biết trong lòng Thời Việt nghĩ gì.
Thường Kiếm Hùng giảm tốc độ, gọi: “Nam Kiều”.
Nam Kiều khẽ đáp một tiếng.
Thường Kiếm Hùng khéo léo nói một cách từ tốn: “Anh biết bây giờ em chắc chắn không thể đón nhận anh, nhưng bao nhiêu năm qua, tình cảm anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi”.
Nam Kiều ngơ ngẩn đưa mắt từ ngoài cửa sổ về phía trước. Một lúc sau, cô nói: “Thường Kiếm Hùng, đừng lãng phí thời gian với em nữa”.
Thường Kiếm Hùng chấn động, nói rất kiên quyết: “Thời gian của anh đều là của em, bất kể em thế nào, anh cũng ở bên cạnh em”
Nam Kiều lặng lẽ nói: “Em là em, anh là anh, Em không thuộc về bất cứ ai, cũng không cần bất cứ ai thuộc về mình”.
Thường Kiếm Hùng thở dài, “Nam Kiều, rốt cuộc anh phải làm thế nào, em mới đón nhận anh”
Nam Kiều đột nhiên khẽ cười. Có những người không cần làm gì, cô chỉ nhìn một cái đã sinh lòng cảm mếm. Tình cảm là thứ thuộc về trái tim, anh hỏi cô, sao cô biết được?
Nam Kiều cúi đầu, chợt phát hiện trên tay vẫn còn đeo chiếc nhẫn Thời Việt tặng. Cô định tháo ra, nhưng chiếc nhẫn đó như mọc rễ trên tay, cô thử thêm mấy lần nữa rồi bỏ cuộc.
“Vô lại”. Cô khẽ nói
…
Dưới chân một đỉnh núi vô danh ở vùng Bát Đạt Lĩnh, Hác Kiệt, Khích Hạo, Thời Việt và một người anh em trong Wings thường chơi cùng hội tên Lão Sài tụ tập lại.
Hác Kiệt là dân chơi đẹp trai, giàu có, cao ráo, là người đàn ông độc thân sáng giá trong mắt phái nữ, anh ta lái một chiếc Porsche đến. Khích Hạo lái con xe Hatchback mới tậu, xe Lão Sài là một chếc xe Muscle Mỹ hầm hố.
Chỉ một mình Thời Việt vẫn lái chiếc Phaeton.
Hác Kiệt bước lên vỗ vỗ đầu xe của Thời Việt, nhướn mày nói: “Nghèo quá hay bị làm sao à?”.
Khóe miệng Thời Việt nhếch lên, uể oải tựa vào thành xe, gõ khớp ngón tay lên cửa sổ mấy cái, “Lái Phaeton là nghèo sao? Vô lý?”.
Hác Kiệt hất cằm chỉ con đường núi toàn là sỏi đá: “Đã nói trước với mày là đường núi rồi, tao còn tưởng mày sẽ lái một con xe thể thao tới. Kể cả lái xe thường, ít nhất mày cũng phải độ lại một chút chứ?”
Thời Việt nheo đôi mắt sắc lại, ngẩng đầu lên: “Coi thường con xe này của tao à? Tao chạy cho mày xem”.
Hác Kiệt cười bất lực, anh ta cảm thấy hôm nay Thời Việt ngoan cố khác thường, nói trắng ra là tự mình làm tội mình. Chưa nói đến xe, anh ta, Lão Sài, Khích Hạo đều mặc trang bị bảo hộ, ngộ nhỡ xảy ra sự cố, ít nhất còn giữ được cái mạng, chỉ có mình Thời Việt là không mặc, đúng là “anh hùng”.
Hác Kiệt đưa mắt ra hiệu cho Lão Sài để hỏi ý và xác nhận. Lão Sài cũng khá thân quen với hội Thời Việt, anh ta cũng nhận ra, cười gật đầu rồi lại lắc lắc đầu với vẻ bó tay với Hác Kiệt.
Hác Kiệt là bạn bè nhiều năm của Thời Việt, mắt còn tinh hơn mắt sói, thấy mắt Thời Việt hơi thâm, thần sắc còn thoáng có chút… chán nản và không cam tâm, liền trêu Thời Việt: “Này, đêm qua chắc là chơi với em nào hả? Có phải lúc tao gọi mày vẫn đang ôm gái chưa dậy không?”.
Thời Việt cười nhạt mấy tiếng.
Khích Hạo biết rõ chuyện của Thời Việt nhất, bèn đi tới nói đỡ: “Anh Thời đang quay chương trình đó mà, tối qua có tiệc rượu, sáng nay vừa từ Phổ Đà sơn trang về. Chịu chơi thế còn gì”.
Hác Kiệt và Lão Sài đều tỏ vẻ vỡ lẻ, hiểu rồi, hiểu rồi.
Khích Hạo nghĩ bụng, shit, giải thích chả khác quái gì chưa giải thích, thừa lúc Hác Kiệt và Lão Sài không nhìn thấy liền lén hỏi: “Cắt đứt rồi à?”.
Thời Việt gật đầu, mở cửa vào xe, đóng “sầm” cửa xe một cái.
Khích Hạo: “…”.
Vòng đầu tiên chỉ là để thử đường, làm quen với các khúc cua, đảm bảo trên đường không có người đi bộ và xe cộ. Về cơ bản, con đường này là đường quốc lộ loại hai, rất ít xe cộ, không có người bảo trì, đặc biệt đoạn gần chân núi thường xuyên có đá sỏi từ trên núi rơi xuống, mặt đường sắp biến thành đường đất rồi.
Thời Việt chạy hai lượt rất từ tốn. Hác Kiệt lái lượt thứ hai đã tăng tốc rồi, tiếng động cơ gầm rú, vượt qua ba chiếc xe còn lại như một tia chớp. Lúc xuống núi, anh ta chạy qua nói: “Thế nào! Tao đã nói với mày rồi, con xe này không chạy đường núi được đâu! Chú ý độ nóng của dầu đấy! Còn nữa, lúc xuống núi đừng lái nhanh quá, không phanh được đâu! Mòn má phanh ghê lắm!”.
Thời Việt chê anh ta nhiều lời, lạnh lùng đáp lễ: “Cút! Xuống núi chờ đấy!”.
Lão Sài ở dưới chân núi nói với Hác Kiệt: “Lão Thời tìm điểm apex rất chuẩn”.
Hác Kiệt “ờ” một tiếng, nói: “Con đường này nhiều khúc cua như thế, có mà nhớ bằng mắt! Đều dựa vào cảm giác hết”.
Khích Hạo ngậm thuốc đi tới: “Có mấy khúc cua rất khó tìm điểm apex, lại còn là rẽ trái, không dám vượt cua, các anh em cẩn thận đấy”.
Điểm apex chính là điểm gần đỉnh của khúc cua nhất. Thông thường khi đua xe trên đường núi, các tay đua cực đoan đều chọn cách lái cực đoan nhất để đạt được tốc độ lớn nhất. Vượt cua cũng vậy, bán kính cua càng lớn, tốc độ cua càng cao. Khi lựa chọn cách đi đó, điểm apex trở nên vô cùng quan trọng, nó có ý nghĩa cực kỳ lớn trong việc phán đoán để khống chế tốc độ xe.
Lượt thứ ba, đã sắp đua chính thức, mấy người đều rất nghiêm túc, tập trung. Trong xe, Thời Việt thắt chặt dây an toàn, đóng kín cửa sổ, tháo tai nghe bluetooth trên tai, tắt di động và cất cả hai vào một cái hộp nhỏ trên xe.
Trong xe yên tĩnh tuyệt đối.
Porsche của Hác Kiệt là nổi bật nhất, vừa đến giờ một cái là tiếng lốp xe ma sát tốc độ cao với mặt đường rít lên chói tai, khói trắng bốc lên, chiếc xe lao đi với một đường lướt đẹp mắt.
Ba chiếc xe còn lại cũng không chịu lép vế, bám sát đằng sau. Thời Việt không sử dụng kỹ thuật “đốp lốp” nên xe của anh yên lặng nhất, thế nhưng đồng hồ tốc độ trên bảng điều khiển thoáng cái đã đạt một trăm cây số trên giờ, sau đó chạy thẳng lên con số ba trăm.
Bốn chiếc xe rượt đuổi nhau trên đường núi, lao qua hết khúc cua này đến khúc cua khác như những ánh chớp, nhìn từ dưới chân núi, chỉ thấy trên núi khói bụi mịt mù, thỉnh thoảng lại có bóng mấy chiếc xe vụt qua.
Tới một khúc cua lớn, Hác Kiệt cẩn thận giảm tốc độ, đây là một khúc cua đòi hỏi kỹ thuật cao, chắc phải có đến ba, bốn điểm apex, đúng là một thách thức không hề nhỏ. Thế như chiếc Phaeton đen tuyền không chút bắt mắt của Thời Việt lại đột ngột vượt sát sườn xe Hác Kiệt như một cơn gió.
“Shit! Thời Việt điên rồi!”.
Hác Kiệt đuổi sát phía sau thì thấy Thời Việt bắt đầu điên cuồng vượt mặt! Qua mỗi khúc cua, anh đều áp sát mép đường khiến Hác Kiệt có cảm giác xe của anh sắp mất lái và bay ra ngoài rồi! Con đường này không có lan can bảo vệ, không có khu vực taluy âm, Hác Kiệt đâu còn tâm trí mà đua xe, anh ta sắp bị Thời Việt dọa cho tè ra quần rồi!
Nhưng bên rìa đường núi nguy hiểm nhất, xe của Thời Việt lại luôn vượt cua một cách suôn sẻ như kỳ tích, khi thoát cua, mã lực mạnh mang theo tiếng gầm rú của lốp xe ma sát vào mặt đường. Để nghe ngóng tình hình trên đường, Hác Kiệt mở cửa sổ xe, ong hết cả tai vì âm thanh này.
“Shit, kinh thật…”.
Trên đỉnh núi, Hác Kiệt toát mồ hôi lạnh. Anh cởi trang bị, xuống xe, đấm Thời Việt đang đứng bên đường hút thuốc ngắm cảnh một cú.
“Này, đua xe cũng là để chơi thôi, có ai liều mạng như mày không?”.
“Đâu có, liều mạng thì tao còn đứng đây được sao?”. Thời Việt thở ra một làn khói, lạnh nhạt đáp.
“Tao phục mày rồi”. Hác Kiệt thấy khôn thể so đo với một tên điên được.
Trên đường về, Khích Hạo hơi không yên tâm, đeo tai nghe bluetooth gọi riêng cho Thời Việt: “Anh Thời, anh có sao không?”.
Thời Việt nói: “Không sao”.
“Không sao cái con khỉ, em bảo này, anh Thời, anh thật lòng đấy à?”
Thời Việt: “Mày, lại nữa rồi”.
Khích Hạo: “Thích thì đừng có cắt đứt, chị An đâu thể giữ anh cả đời được, đúng không? Anh Thời, anh nói rõ mọi chuyện với cô ấy đi, dù gì cũng đều muốn tốt cho cô ấy, anh lại đòi giả làm người xấu, thế chẳng phải tự làm khổ mình sao?”
Thời Việt nói: “Mày im đi được chưa?”
Khích Hạo: “Anh cáu rồi chứ gì? Cáu tức là để em nói trúng rồi. Nói thật nhé em cũng cảm thấy cô gái này được đấy, cô ấy là mối tình đầu của anh đúng không?”.
Thời Việt: “… Sư!”
Sau khi quay về Tức Khắc Phi Hành, Nam Kiều vào phòng thực nghiệm hơn hai tháng liền không ra ngoài, coi công ty là nhà. Đa số mọi người trong đội nghiên cứu phát triển đều là đàn ông độc thân chưa lập gia đình, vì thế cũng cùng điên với cô luôn.
Mỗi lần Ôn Địch hỏi cô: “Chuyện huy động vốn thế nào?” Nam Kiều đều nói: “Không vội, chờ thêm chút nữa! Hợp đồng ký với Thời Việt có thời hạn hai năm, bây giờ vẫn còn sớm”
Ôn Địch lo lắng: Hoàng đế không vội, nhưng thái giám vội rồi! Nhân lúc Phoenix đang bán tốt, đây chính là thời cơ tốt nhất để đàm phán với nhà đầu tư. Nhỡ qua đợt này, lại mất thế hợp tác với GP, muốn đàm phán được giá tốt thì khó đấy.
Cô ấy chửi Thời Việt: “Tên này đúng là đồ gian thương! Đồ lừa đảo! Lúc trước chúng ta còn thấy anh ta tử tế nữa, đúng là mù mắt mà!”.
Ôn Địch lay lay Nam Kiều: “Cậu lại còn yêu anh ta nữa! Lại còn hẹn hò với anh ta nữa!” Ôn Địch ôm ngực nói: “Tớ cũng thấy tan nát cõi lòng thay cậu, thà yêu Ôn Địch này còn hơn!”.
Nam Kiều cúi đầu viết phần mềm, không nói gì.
Ôn Địch thở dài: “Cũng tốt, là gian thương cũng tốt. Ít nhất cũng không vô liêm sỉ như tên trước, chia tay là rút hết tiền”.
Tháng chín, Nam Kiều đột nhiên kéo Ôn Địch vào phòng thực nghiệm. Cả đội nghiên cứu phát triển ai cũng râu ria lởm chởm nhưng tinh thần phấn chấn, tươi cười rạng rỡ.
Ôn Địch hỏi: “Xem cái gì?”.
Nam Kiều khẽ cười, Tần Thời Vũ đứng cạnh điều khiển cầm tay, một chiếc máy bay hoàn toàn mới bay lên, giống y như một con chim ưng dũng mãnh quắp chặt con mồi, phía dưới máy bay có một cái giá nhỏ nhắn, bên trên là một ống kính máy quay mắt cá có thể tự động xoay 180 độ, bất kể bay đến đâu, nó cũng luôn bám theo Ôn Địch.
Trên màn hình của trạm điều khiển mặt đất, Ôn Địch ngẩng đầu, từ từ lộ ra vẻ mừng rỡ và kinh ngạc đến tột độ.
“Tất cả mọi người dám giấu tôi!”.
Nam Kiều nhẹ nhàng nói: “Kế hoạch Nirvana”
Tần Thời Vũ nói: “Phoenix đời thứ hai. Sếp, cái giá đỡ này là của chúng ta, máy quay này là của chúng ta, kỹ thuật truyền tải hình ảnh là của chúng ta, tất cả sáng chế đều là của chúng ta, công ty GP biến xéo! Ba tháng, khủng không?”.
Ôn Địch trợn tròn mắt.
Nam Kiều nói: “Phượng hoàng đều tái sinh từ tro tàn”.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cây Lớn Ở Phương Nam
- Chương 19: Chương 8.2