Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 4: Chỉ có mặt trời và tôm hùm là tốt nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tàu cướp biển sao..."

Nhìn từ xa có thể thấy được cái đầu lâu khô và hai xương chéo in trên lá cờ đen. Hạ Nặc vẫn chưa định hình được mình đang nhìn thấy điều gì, tim cậu ta bỗng trở nên đập nhanh và hồi hộp, căng thẳng lùi lại hai bước, khuôn mặt cậu ta cứng đờ. Cậu ta cảm thấy khó khăn khi đứng nhìn con tàu đó.

Mặc dù ở kiếp trước, cậu ta rất thích xem cướp biển. Nhưng bây giờ, khi đối mặt với sự việc hiện diện ngay trước mắt, Hạ Nặc hiểu ra rằng những kẻ cướp biển như Luffy là rất ít. Hầu hết những tên cướp biển đều rất ác độc, cướp của, gϊếŧ người. Đó dường như là công việc yêu thích của chúng khi cướp bóc của cải.

Đối với những người bình thường mà nói, khi nhắc đến cụm từ cướp biển người ta thường nghĩ ngay đến tội lỗi và thảm họa. Đừng nói là gặp trước mặt, mà chỉ qua báo chí cũng biết được cướp biển ngày càng nhiều. Những thông tin về cướp biển ngày càng nhiều, làm cho mọi người lo âu thấp thỏm trong một thời gian dài.

Điều tương tự như vậy cũng đang xảy ra với người dân ở thị trấn Cam.

"Đảo Anderk nằm ở một nơi xa xôi ở biển Hoa Đông. Ba năm qua sống ở đây, tôi chưa bao giờ thấy một tên cướp biển nào xuất hiện ở đây. Tại sao hôm nay lại có thể...?"

Con tàu cướp biển ngày càng gần hơn sau lớp sương mù, Hạ Nặc đang cắn răng để không phát ra tiếng động. Cậu ta hiện tại có thể đánh lại được người trưởng thành, nhưng gặp phải nhiều tên cướp biển độc ác như vậy, cái chết cũng không tránh khỏi. Với cả khu cảng này khá vắng vẻ và trống rỗng, quá nguy hiểm để ở lại đây.

Nhìn xung quanh, một cái lùm cây nhỏ đã thu hút sự chú ý của cậu ta. Đôi mắt của Hạ Nặc bừng sáng. Vội vàng chạy qua, chọn một đám cây to nhất rồi núp vào.

Sau một thời gian chờ đợi, cậu ta dùng cả tay và chân để leo lên cây. Khi đã tìm được chỗ nấp ở chỗ được phủ nhiều lá cây nhất, nơi an toàn nhất để cậu ta trốn.

Đúng như cậu ta dự đoán, con tàu cướp biển to lớn tiến chậm vào cảng rồi từ từ dừng lại, một tên thủy thủ to lớn xuất hiện trên boong tàu. Hắn ta thả chiếc neo bằng sắt to lớn xuống biển. Chiếc mỏ neo được ném xuống đáy biển và sóng nước bắt đầu nổi lên. Sau khi một âm thanh lớn vang lên, con tàu dừng hẳn lại.

"Đã tới rồi sao?"

Tinh thần của Hạ Nặc bắt đầu căng thẳng, nhìn chăm chú vào con tàu cướp biển. Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, cậu ta muốn nhìn rõ hơn tình hình trên boong tàu.

Tuy nhiên, khung cảnh tiếp theo thật sự bất ngờ.

Không có đám cướp biển gϊếŧ người, cũng không có những vũ khí nguy hiểm. Từ trong cabin tàu, một người đàn ông mặc áo choàng trắng bước ra, đi bên cạnh anh ta là một cậu bé nhỏ nhắn tầm tám hoặc chín tuổi.

Không có những tiếng cười, thay vào đó dường như là người đàn ông đang nói lời tạm biệt vớingười trong cabin tàu. Sau đó, ông ta dắt cậu bé xuống thuyền, vẫy tay chào con tàu, rồi đi dọc về phía bắc. Con đường đó dẫn về hướng thị trấn Cam.

Con tàu cướp biển khổng lồ là thứ mà Hạ Nặc quan tâm nhất, nhưng nó đã rời đi chứ không ở lại như cậu ta nghĩ. Chiếc neo được kéo lên và con tàu rời khỏi cảng. Sau một lúc, còn tàu biến mất trong sương mù và biến mất hẳn trong tầm mắt của Hạ Nặc.

Nhìn thấy vậy, lo lắng và bất an trong lòng Hạ Nặc tan biến hẳn.

"Chuyện gì thế nhỉ? Con tàu cướp biển chỉ chở người đến đây rồi rời đi thôi sao?"

Thấy con tàu cướp biển đã đi xa, Hạ Nặc bĩu môi, hướng ánh mắt về phía thị trấn Cam, hướng mà những người đi xuống từ tàu đi vào. Cách đó không xa, cậu ta vẫn có thể nhìn thấy hình dáng hai người đó, một trong 2 người là một cậu bé thì chắc chắn họ sẽ không đe dọa đến người dân trên đảo. Nên cậu ta từ bỏ ý định chạy đường tắt về thông báo với mọi người trong thị trấn.

Mặc dù người cha tệ hại đã từ bỏ gia đình và trở thành cướp biển, để Hạ Nặc trở thành một đứa trẻ mồ côi, nhưng người dân trong thị trấn đối xử rất tốt với cậu ta, và bản thân cũng rất thích không gian nơi đây. Nếu thật sự có cướp biển tấn công, cậu ta cũng không trốn đi một mình mà để cho người dân phải chịu chết.

"Tôi không biết hai người này đến từ đâu mà lại bước xuống từ một con tàu cướp biển."

Nhớ lại hình ảnh con tàu cướp biển khổng lồ, Hạ Nặc vẫn có chút khó chịu. Kích thước của con tàu lớn đến mức bằng tất cả những con tàu đánh cá trong thị trấn Cam cộng lại. Theo hiểu biết của cậu ta thì kích thước của một con tàu cướp biển tượng trưng cho sức mạnh của nhóm cướp biển đó.

Từ đây có thể, con tàu vừa đậu vào cảng Anderk rất có thể là một nhóm cướp biển nổi tiếng khắp biển Hoa Đông. Hoàn toàn không phải là một nhóm cướp bình thường.

"Thôi từ từ hẵng hay, giờ quay về thị trấn để xem tình hình thế nào đã..."

Sau khi gặp chuyện này, Hạ Nặc cũng không có ý định chạy bộ nữa. Sau nghĩ suy nghĩ xong điều gì đó, cậu ta nhảy xuống khỏi cái cây, và chạy về hướng thị trấn của mình.

Chỉ trong chớp mắt, thời gian đã tới buổi trưa.

Mặt trời mùa thu xuyên qua những đám mây dày và lang thang trên mặt biển. Tuy nhiên, khi những ánh nắng phủ xuống cơ thể người, nó trở nên ấm áp và dịu dàng. Một cảm giác sẽ ấm áp len lỏi vào trái tim và lan tỏa đi khắp cơ thể. Mọi ngóc ngách trong phòng rất thoải mái.

Một ngày có thời tiết đẹp như vậy, thật vui nếu có thể trò chuyện dưới ánh mặt trời cùng với bạn bè.

Hạ Nặc ban đầu cũng đã nghĩ về điều này, nhưng tại thời điểm này, nhìn vào cảnh tượng trước mặt, nhưng lại không có cảm giác thoải mái như vậy, một sự lo lắng xuất hiện trên khuôn mặt cậu ta.

An Đức Sâm, Bill, La Y, mỗi đứa mang theo một chiếc ghế nhỏ, ngồi một hàng trước mặt Hạ Nặc, nhìn chằm chằm vào cậu ta với ánh mắt đầy hy vọng.

Ở phía bên phải của cậu ta có một cái nồi sắt lớn, nước bên trong đang sôi lên sùng sục. Bên trên cái bàn gỗ cũ có đặt một bát tôm hùm đã được rửa sạch và phết dầu cùng nhiều màu sắc khác nhau của nước sốt.

"Đúng là bạn bè thường có cùng sở thích..." Hạ Nặc suy nghĩ rồi nhìn ba cậu bé.

"Này, ta bắt đầu làm tôm hùm được chưa?"

Khi nghe thấy Hạ Nặc nói vậy, ba cậu bé rất phấn khích, miệng như tràn đầy nước bọt, La Y thậm chí còn quên lau mũi như thường lệ. Một khuôn mặt không thể chờ đợi thêm được nữa mà thúc giục: 'Nào, nhanh lên nào, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."

"Hừm..."

Nhìn vào chiếc mũi đầy nước mũi, Hạ Nặc khó chịu, cảm giác buồn nôn bất cứ khi nào, cậu ta yên lặng thu lại ánh mắt.

Nói về điều này, ngày hôm qua cậu ta đã hứa với ba cậu bé này là sẽ cho họ ăn tôm hùm vào buổi tối nay. Kết quả là chúng rất háo hức với những chú tôm hùm này. Đúng hẹn, chúng chạy tới cùng nhau, và ngồi trước cửa nhà cậu ta và nhìn chằm chằm vào, làm cho Hạ Nặc đang tập kiếm cũng không hề thoải mái.

Cuối cùng, cậu ta phải tạm thời từ bỏ tập kiếm và đối phó với món tôm hùm trước đã.
« Chương TrướcChương Tiếp »