Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 3: Thiếu niên tập thể dục buổi sáng và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Quả nhiên là vậy, không có nhiều thay đổi..."

Ánh mắt cậu ta nhanh chóng di chuyển tới danh sách các thuộc tính ngay trước mắt, Hạ Nặc lắc đầu thất vọng, dường như cậu ta không hài lòng với những dữ liệu kết quả hiện trên màn hình bảng điều khiển.

Kể đến đầu tiên là chỉ số cấp độ anh hùng, vẫn là con số 1 đó. Kể từ khi anh ta bắt đầu đến bây giờ, vẫn không có gì thay đổi, và đáng buồn hơn, là cho đến bây giờ, cậu ta vẫn chưa tìm được cách nào để cải thiện nó.

Cũng không còn cách nào khác, nói thêm về nó, Hạ Nặc đã rất hào hứng khi phát hiện ra bảng thuộc tính này. Cậu ta hy vọng tìm thấy một hệ thống thông minh như ở kiếp trước mà cậu ta đã sử dụng. Nếu vậy cậu ta sẽ dễ sử dụng hơn và biết cách cải thiện sức mạnh nhanh hơn.

Sau một hồi mày mò, Hạ Nặc thất vọng khi phát hiện ra rằng đây chỉ là một hệ thống phụ trợ lỗ thời, hoàn toàn không có chức năng thông minh. Thậm chí nó còn tệ hơn những trò chơi cơ bản như RPG mà cậu ta đã chơi ở kiếp trước.

Ngay cả những câu hỏi đơn giản nhất nó cũng không trả lời được. Ai đã sáng chế ra hệ thống lỗi thời này chứ. Ít nhất những hệ thống dành cho người mới bắt đầu chơi trong RPG cũng sẽ có sự xuất hiện giả vờ của X Men và có cả những giọng nói nhẹ nhàng như thật. Như vậy có tốt hơn không?

Nghĩ đến đây, Hạ Nặc cảm thấy rất chán nản, đứng dậy đi ra ngoài và lấy phần cá nướng còn lại từ buổi trưa, sau khi hâm nóng lại, cậu ta ngồi ở mép giường và ăn. Vừa ăn, cậu ta vẫn nghiên cứu và nghĩ về bảng điều khiển.

Sau khi bỏ qua cấp độ anh hùng, các thuộc tính cơ bản được hiển thị trên bảng điều khiển đều cực kì đơn giản, tuy nhiên chỉ có 2 mục cần chú ý là

Sức mạnh: 11. Nhanh nhẹn: 15.

Đây là đánh giá trực quan nhất về chất lượng vật lý của hệ thống này và đây cũng là kết quả Hạ Nặc quan tâm nhất.

Tuy thoạt nhìn, hai con số này có chút khúc mắc, nhưng theo như những hiểu biết và so sánh của Hạ Nặc trong những năm qua, con số này thể hiện sức mạnh không quá thấp, thị trấn Cam nơi cậu ta sinh sống, nhưng nam thanh niên trường thành thì cũng chỉ ở mức 10 hoặc hơn một chút.

Điều đó có nghĩa là, với sức mạnh hiện giờ của Hạ Nặc với cậu bé 12 tuổi, nếu cứ luyện tập đều đặn thì chắc chắn trong tương lai sẽ dễ dàng đánh bại một người đàn ông trưởng thành.

Đương nhiên, đây là kết quả của quá trình rèn luyện trong ba năm không ngừng nghỉ của cậu ta, không liên quan gì đến tài năng bẩm sinh cả. Khi cậu ta vừa đến đây ba năm trước, chỉ là một cậu bé ngoài kỹ thuật câu cá rất tốt thì sức khỏe còn nhiều hơn những đứa bé cùng tuổi. Nó cũng chỉ đơn giản là một cuộc chiến mà thôi.

Nguyên nhân làm cho Hạ Nặc cảm thấy chán nản là vì cậu ta đã sống hai năm, và trong hai năm ấy cậu ta cũng đã rèn luyện sức khỏe và tập luyện không ngừng nghỉ, nhưng hai chỉ số này vẫn không cải thiện được bao nhiêu.

"Thanh kiếm của gió..."

Mắt cậu ta dừng lại ở những mục kỹ năng này, Hạ Nặc tỏ vẻ tốt hơn khi cậu ta đứng dậy. Thực tế, mỗi khi nhìn những mục này, không nhịn được mà thở dài.

Cho dù đây là những kỹ năng cơ bản nhất, hay những kỹ năng nổi bật của việc tập luyện, như những người anh hùng thực thụ. Những kỹ năng này giúp Hạ Nặc ngày càng trở nên tiến bộ và mạnh mẽ hơn.

Kết quả là sau rất nhiều kỹ năng, cậu ta vẫn không thể sử dụng nó nữa.

Đây thật sự là một sự lừa dối!

Nếu nó không phải là những kiếm thuật cơ bản nhất, thì nó đã tạo ra một thanh niên tiến bộ hơn và khiến cậu ta mong chờ nó hơn. Hạ Nặc hận vì không thể đưa cái hệ thống này ra khỏi cơ thể và vứt nó đi.

Trên thực tế, quá trình luyện tập cũng rất dài. Sau khi tới thế giới này, trong đầu Hạ Nặc cũng đã có vài kỹ thuật kiếm cơ bản. Chỉ là có một vài thủ thuật trên hệ thống cần cậu ta luyện tập mới có thể nâng cấp độ thành thạo lên con số 1000. Khi đó, cậu ta sẽ nâng cấp lên bản chính và làm chủ bí ẩn của thanh kiếm.

Trong ba năm qua, khi có thời gian rảnh, Hạ nặc sẽ tranh thủ luyện tập kiếm thuật thật nhiều. Ngay cả những lúc thuận tiện nhất, cậu ta cũng đưa những chiếc cọc gỗ vào trong nhà. Sau khi thu hoạch cá, cậu ta dùng toàn bộ số tiền để mua một vài thanh kiếm gỗ để dự phòng.

Tuy nhiên, tốc độ thành thạo thật sự là không dễ dàng tăng lên dù cậu ta luyện tập rất chăm chỉ nhưng sự thành thạo của Hạ Nặc chỉ tăng lên một chút. Trong ba năm, mức độ tiến bộ của cậu ta vẫn chưa tăng lên được một nửa. Con đường luyện tập vẫn còn rất dài.

"Tôi cũng không biết đến bao giờ tôi mới có thể thành thạo được kiếm thuật. Tôi đã phải chờ đợi trong 3 năm."

Cắn tiếp một miếng cá lớn, sự chán nản hiện rõ trong mắt của Hạ Nặc. Các kỹ năng cho thấy hành trình dài và yêu cầu khá cao, tất cả đều cần có kiếm thuật chính để có thể học. Các kỹ năng còn lại thì đòi hỏi một cấp độ kiếm cao hơn để học. Kết quả chưa đạt được. Và cậu ta muốn đi ra biển để và hòa mình vào thế giới riêng của bản thân trong kỷ nguyên cướp biển này.

Đối với một thanh niên hiện đại mà nói, được đến một nơi đã từng nhìn thấy trong phim, và phải sống trên một hòn đảo xa xôi ở biển Hoa Đông, sống như một ngư dân suốt đời.

Không thể chịu đựng lâu hơn, đầu bảng điều khiển là danh sách danh tiếng của các nhân vật.

Sau mười phút, cho đến khi ăn hết con cá trong tay, Hạ Nặc thoát ra khỏi suy nghĩ của mình và trở về hiện tại, cậu ta không tránh khỏi mà thở dài một tiếng.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã bao trùm lên vạn vật, cảm giác mệt mỏi cũng bao trùm lấy cơ thể của Hạ Nặc. Ngáp một cái, sau khi dọn dẹp xong căn nhà, cậu ta nghỉ ngơi và đi ngủ.

Một người đột nhiên đến và sống ở một thế giới xa lạ, có nhiều điều cần chú ý và cũng có rất nhiều thời gian để ngủ.

Cậu ta không muốn bị ốm vì không nghỉ ngơi nên chi khá nhiều tiền để mua thuốc uống khi mệt mỏi.

Chỉ trong giây lát, tiếng ngáy nhẹ đều đều vang lên trong căn nhà nhỏ, dần tan biến trong đêm.

Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời mùa thu dần nhô lên, những ánh sáng le lói rọi qua cửa sổ gỗ nhỏ, cậu bé tóc đen trên giường cuối cùng cũng thức dậy.

Giây phút tiếp theo, cậu ta nhận ra đầu mình lại ở cuối giường, chân gác lên gối, cơ thể lăn ra một góc giường, một nửa cơ thể lơ lửng, chiếc chăn đã rơi xuống đất từ khi nào.

"Chết tiệt... khi nào tật xấu này mới có thể thay đổi chứ?"

Khó chịu cúi xuống gầm giường và nhặt chăn lên. Sau khi thốt lên một câu, Hạ Nặc nhìn vào đống lộn xộn vã gãi gãi mái tóc rối với vẻ mặt đau khổ.

Đây là một vấn đề mà cậu ấy gặp phải ngay từ khi còn nhỏ. Cậu ấy có thói quen sử dụng chân mình để đạp chăn vào giữa đêm và cơ thể cậu ta thì nằm lên tấm trải giường. Sau khi cậu ta học đại học, không biết mình đã cười với bạn bè được bao nhiêu lần, nhưng cậu ta vẫn không thể thay đổi được sự thật là mình đã đến một thế giới đầy những tên cướp biển.

May mắn thay, kiếp trước cậu ta là một anh chàng độc thân, chứ nếu không, cậu ta tính rằng sẽ đi tìm bạn gái tương lai của mình, ngủ với nhau trong đêm, và lại bị kéo xuống giường khi ngủ.

"Thật đau đầu..."

Sau khi xếp lại những tấm chăn trải giường, những chiếc gối cũng được làm sạch cho đến khi mọi thứ trên giường trông vừa mắt hơn. Hạ Nặc khá hài lòng và mới rời khỏi giường.

Thuộc cung Xử Nữ, nên đây là một cái tật được xem như là 1 căn bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế cực kỳ nghiêm trọng.

Sau khi giặt xong, Hạ Nặc mặc áo vào, bước ra cửa, từ từ mở cửa, ánh nắng của mặt trời ập vào trước mặt, sưởi ấm cơ thể cậu ta và xua đi cái hơi lạnh của mùa thu.

Cách cánh cửa không xa là dòng suối trong vắt chảy qua, lâu lâu đập vào hòn đá vang lên âm thanh khá to và rõ.

Ở cuối con đường là một làn khói mỏng, giống như một làn khói nhẹ, bao phủ lên đảo Andrek và hồ Bán Nguyệt, nép mình dưới khu rừng xanh, khung cảnh này càng yên tĩnh hơn trong cảnh tượng sương khói này.

"Không khí thật thoải mái."

Mặc dù đã sống ở thị trấn Cam được ba năm, nhưng mỗi lần bước ra ngoài buổi sáng và hít thở không khí, Hạ Nặc cảm thấy cảm giác thoải mái len vào từng lỗ chân lông nhỏ. So với khu nhà cậu ta sống ở kiếp trước, thì không gian này tốt hơn nhiều.

"Vì vậy, hãy cố gắng lên!"

Ánh sáng ban mai dần mờ nhạt, và bờ biển đã có thể nhìn thấy rõ hơn. Sau khi Hạ Nặc khởi động các khớp tay và chân, chân phải hơi cong lên, sau đó nhấc gót chân lên, chạy nước rút về phía bờ biển trong tư thế rất chuẩn.

Vào mỗi buổi sáng, Hạ Nặc sẽ dậy thật sớm và chạy một vòng quanh hòn đảo dọc theo bờ biển, như một hình thức luyện tập để tăng cường thể lực.

Mặc dù đảo Anderk không lớn, nhưng nó dài gần 20km, thành một vòng tròn lớn. Điều này gần như là điều không thể với một thiếu niên bình thường. Tuy niên, Hạ Nặc vẫn duy trì thói quen tập luyện này trong ba năm qua, kể cả vào những ngày mưa gió.

Rốt cuộc, không thành công với mức thành thạo của kiếm sĩ nhưng cơ thể khỏe mạnh bền bỉ là vũ khí bù lại duy nhất của Hạ Nặc khi cậu ta đến thế giới này, và cũng đây là mấu chốt cho sự tiến bộ nhanh chóng về thể lực của cậu ta.

Đây là một kỷ nguyên khắc nghiệt và khó khăn, nếu không cố gắng và nỗ lực, làm sao có thể phát triển được?

Qua các con đường dọc theo con suối mất khoảng 6,7 phút, bờ biển cuối cùng cùng hiện ra trước mắt.

Gió biển có vị mặn mặn và ẩm ướt, thứ đầu tiên đập vào mắt Hạ Nặc là một cái cảng nhỏ.

Nơi đây có một dòng suối nhỏ chảy về phía nam xuống biển. Bờ biển hai bên chảy vào đó, tạo thành một cảnh đẹp tựa thiên đường. Sau khi được người dân ở thị trấn Cam xây dựng lại, nó trở thành cảng biển duy nhất trên đảo Anderk, là nơi con tàu ra vào khi vào biển.

Không may, vị trí của đảo Anderk ở biển Hoa Đông quá xa, ngoài một số tàu đánh cá nhỏ trong thị trấn thì hầu như không thấy con tàu nào khác. Lần cuối tôi nhìn thấy tàu vào cảng là vào tầm ba tháng trước.

Như thường lệ, cảng ngày hôm nay cũng trống rỗng, sau khi liếc nhìn, Hạ Nặc không chần chừ, xoay đầu, sẵn sàng tiếp tục chạy dọc bờ biển.

"Ồ không!"

Tuy nhiên, ngay sau đó, Hạ Nặc như phát hiện ra điều gì đó, cậu ta đột nhiên dừng lại và quay đầu ra biển bị sương mù bao phủ từ xa, cậu ta liếc nhìn xung quanh.

Quả nhiên.

Nhìn vào đám sương mù ở phía xa, một bóng đen mờ nhạt tiến vào hòn đảo với tốc độ chưa từng thấy, Đó là một con tàu khổng lồ với chiều cao hơn mười mét và đang tiến vào cảng.

"Đó..đó là..."

Đồng tử của Hạ Nặc co rúm lại, đôi mắt cậu ta dần thay đổi.

Phía trên cột buồm, đầy những cánh buồm căng đầy gió. Trên đó có một biểu ngữ màu đen đang bay cao trên đỉnh tàu.
« Chương TrướcChương Tiếp »