🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Buổi tối hôm đó Tùy Ngộ cùng Liễu Trác cùng với Du Giang Niên, cha Du Giang Niên cùng nhau ăn bữa cơm, chủ yếu vì chúc mừng diễn xuất
Liễu Trác còn chúc mừng Tùy Ngộ về nước.
Bữa cơm này ăn rất hài hòa. Du Minh đối với Liễu Trác rất tốt, còn cố ý tặng Liễu Trác hoa hồng trắng mà bà thích nhất, rất lãng mạn. Đối Tùy Ngộ cũng rất thân thiết , không chỉ có chuẩn bị quà cho Tùy Ngộ còn đối với sinh hoạt hằng ngày của cô vô cùng quan tâm săn sóc.
Du Minh hỏi, “Tiểu Ngộ lần này trở về bao lâu ?”
“Con chưa quyết định.”
“Chú nghĩ, cũng không nên trở lại, ở lại thành phố A đi, chú với mẹ con cũng tiện chăm sóc cho con.”
Liễu Trác cũng dùng một loại ánh mắt tha thiết nhìn chăm chú vào Tùy Ngộ, Tùy Ngộ uống ngụm rượu vang đỏ, cười nhạt, không nói lời nào. Đây là Tống Hoài An đã từng dạy cô, nếu không có trăm phần trăm nắm chắc chuyện, không nên tùy tiện đáp ứng người khác, cười cho qua chuyện chính là phương pháp xử lý tốt nhất.
Đây là do Tùy Ngộ lĩnh ngộ trên người Tống Hoài An nên sau này Tùy Ngộ gặp chuyện tương tự đều chọn lựa phương pháp này.
Cuối cùng, Tống Hoài An để cho cô yêu hận đan xen.
Không có được câu trả lời, không khí nhất thời có chút xấu hổ, Liễu Trác có chút áy náy, sắc mặt ảm đạm xuống .
Du Minh cũng không hỏi nữa, chỉ nắm tay Liễu Trác nói muốn cho bà ít sức lực.
Du Giang Niên tuy rằng không thích Tùy Ngộ như vậy, nhưng Tùy Ngộ làm như vậy cũng không sai, không thể hứa hẹn không thể tùy tiện nói bừa, bằng không ngày sau sẽ lưu lại một đống phiền toái.
Du Giang Niên nói: “Được rồi, có chút chuyện thôi mà , ông già không phải có máy bay riêng sao, muốn gặp thì bảo người lái máy bay đưa đi không được sao .”
Tùy Ngộ nắm tay Liễu Trác, nói: “Dạ, hơn nữa tạm thời con sẽ không trở về Canada, bên này còn làm việc.”
Liễu Trác cầm ngược tay Tùy Ngộ, có chút áy náy: “Là chúng ta có lỗi với con.”
Tùy Ngộ cười cười, “Không có ~ hai người chưa từng có lỗi với con, hiện tại con tốt vô cùng. Mẹ với chú rất tốt với con, ba ba cùng dì cũng đối xử với con khá tốt” Tùy Ngộ nhìn mắt Du Giang Niên, “Anh đối xử với con cũng khá tốt, còn có chị Giang Viên, con hiện tại mỗi năm đến các ngày lễ nhận được 6 phần quà, con rất vui vẻ mà.”
Du Giang Niên nghĩ đến quà tặng liền đau đầu, nhịn không được cảm thán, “Em là cái đồ thích nhân quà, cũng sắp đến lễ Giáng Sinh, em muốn quà gì? Mỗi năm chọn quà cho mấy cô gái các em, thật là hao tổn tâm trí.”
Tùy Ngộ nói giỡn, “Vậy anh cho em máy bay tư nhân đi, như vậy em đi đâu cũng được.”
Du Giang Niên búng búng trán Tùy Ngộ , “Tống tiền hả?!”
Tùy Ngộ xoa xoa trán bị Du Giang Niên búng đỏ, nói “Không phải anh để cho em tự chọn sao?”
Hai người cứ qua lại vui vẻ với nhau, chọc cho Liễu Trác cùng Du Minh cũng vui vẻ cười.
Cơm nước xong , Du Giang Niên đưa Tùy Ngộ về nhà, Du Giang Niên bắt đầu thăm dò hỏi Tùy Ngộ, “Em vẫn còn luyến tiếc Tống Hoài An?”
Tùy Ngộ không nói lời nào, cũng coi như cam chịu.
Cô mà buông bỏ được thì nhiều năm qua cũng không đau khổ như vậy, chỉ là buông bỏ có tác dụng sao?
Trước kia cô luôn cho rằng hai người ở bên nhau, thích là được, chỉ cần đủ thích có thể bên nhau thật lâu, có thể kết hôn, có thể xây dựng gia đình, nhưng hiện tại cô cũng không dám ngây thơ như vậy.
Cô đã từng vô cùng thích quá Tống Hoài An, dùng hết toàn lực thích, nhưng đến cuối cùng trừ bỏ cả người đầy thương tích, cái gì cũng không có được .
Du Giang Niên lại hỏi “Em muốn quay lại sao?”
Thật ra thì Tùy Ngộ cảm thấy bản thân rất mâu thuẫn, cô vừa không dám cùng Tống Hoài An quay
lại, nhưng lại sợ hãi Tống Hoài An thật sự không cần cô nữa. Nhiều năm như vậy, Tùy Ngộ đều nói với mình không còn luyến tiếc Tống Hoài An nữa, người đàn ông cô từng thương này rốt cuộc có gì mà cô mãi không buông bỏ được. Ba chữ Tống Hoài An này cùng với người đàn ông này đã trở thành căn bệnh trang mấy năm nay nhắc tới sẽ đau vô cùng trong lòng Tùy Ngộ , cũng như bí mật mà cô không dám cùng người khác chia sẻ . Cô yên lặng chịu đựng những
mâu thuẫn tình cảm phức tạp như vậy, không biết cùng người nào chia sẻ .
Du Giang Niên vừa nhìn thấy biểu cảm của cô thì trong lòng đã biết, nhưng vẫn nhịn không được nhắc nhở cô, “Tùy Ngộ, Tống Hoài An không thích hợp với em.”
Tùy Ngộ tựa vào trên cửa sổ xe, nhìn xe cộ bên ngoài, không nói một lời.
Du Giang Niên không phải người đầu tiên nói hai người bọn họ không thích hợp, chẳng qua là cô chưa từng có nghe qua,
chưa từng nghe qua, cho nên mới biến thành như vậy.
Du Giang Niên cũng không nói lời nào, yên lặng hồi lâu, Tùy Ngộ hỏi: “Chị Giang Viên cũng sắp về nước rồi nhỉ?”
Nhắc tới Giang Viên, Du Giang Niên bày vẻ mặt hận không thể rèn sắt thành thép, thay một bộ vẻ mặt kiêu ngạo rất giống gà trống nhỏ kiêu ngạo, vui sướиɠ mà nói, “Đúng vậy, đầu năm sẽ trở về .” Lại cảm thấy không đủ kỹ càng tỉ mỉ, lại bổ sung nói “Lần này không đi nữa.”
Tùy Ngộ chân thành cười, nhịn không được cảm thán “Thật tốt!”
Du Giang Niên đưa tay sờ sờ đầu Tùy Ngộ , nói :
“Bện cạnh anh có rất nhiều người ưu tú tinh anh, bao giờ anh giới thiệu cho mấy người.”
Tùy Ngộ cho rằng Du Giang Niên đang nói đùa, cũng
thuận ý, trả lời : " Được..”
Tống Hoài An mấy ngày nay mất hồn mất vía, lúc làm việc đều xảy ra lỗi,
cảm xúc đều trở nên không đoán được, đem trợ lý Tiểu Chương của anh dọa sợ gần chết, cho rằng mình làm sai cái gì chọc đến Tống Hoài An không vui. Hỏi Suki , Suki làm trong công ty 8 năm là một nhân viên kì cựu, vỗ bả vai Tiểu Chương ,lời nói thấm thía cho cậu lời phân tích nói: “Chị theo Tống luật sư lâu như vậy, trước nay chưa thấy qua cậu ấy nổi giận, chuyện gì đều xử lý đến đâu vào đấy, chưa bao giờ thấy tình trạng khác thường như gần đây, chú cẩn thận ngẫm lại gần đây có làm gì chọc cho cậu ấy mất hứng?”
Tiểu Chương gãi gãi đầu, phiền não nói “Không có , em đều đem những thứ Tống luật sư yêu thích chán ghét đều thuộc làu, em thật sự không đắc tội với anh ấy mà.”
“ Vậy cũng kỳ quái, vậy chắc gần đây gặp chuyện phiền lòng ?”
Tiểu Chương nhớ tới lần trước còn chưa bắt đầu quan tâm Tống Hoài An đã bị sắc mặt Tống Hoài An dọa sợ, lập tức lắc đầu, giật mình
nói: “Em nào dám hỏi !!!”
Suki đồng tình vỗ vỗ bả vai Tiểu Chương , “Ai ~ tự cầu mình nhiều phúc đi.”
Nói xong lưu lại một mình Tiểu Chương run lẩy bẩy đứng ở trong gian nước trà gió lùa, chính mình rời đi trước.
Tiểu Chương hướng về chỗ pha cà phê , bước chân giả bộ bình tĩnh đi đến văn phòng Tống Hoài An để cà phê xuống,
ngựa không ngừng vó lại rời đi.
Tiểu Chương nghĩ thầm, nếu trốn không thoát, vậy có thể trốn thì trốn, trong khoảng thời gian này tận lực không cần xuất hiện ở trước mặt Tống Hoài An , tránh chọc cho Tống Hoài An không vui.
Mùa đông tới, ngày ngắn đêm dài.
Tháng 12 ngày nghỉ đến liên tiếp với nhau, đêm Bình An, lễ Giáng Sinh, Nguyên Đán, và những cuộc hẹn được sắp xếp xong xuôi.
Mỗi khi vào lúc này, vườn trường sẽ trở nên hết sức náo nhiệt, mỗi người đều ngo ngoe rục rịch. Có đối tượng vội vàng chuẩn bị quà tặng, vội vàng sắp xếp các hoạt động, không đối tượng cũng hẹn bạn ,hẹn trong đội của trường.
Mấy ngày này, ai cũng không cô đơn, ai cũng tràn đầy nụ cười vui cùng ngọt ngào.
Trường học nghỉ đều cho nghỉ tết Nguyên Đán, Giáng Sinh đêm Bình An từ trước đến nay đều bắt buộc đi học. Trước kia Tùy Ngộ du học ở nước ngoài, đêm Bình An cùng Giáng Sinh đều được bạn bè ngoại quốc nhiệt tình giúp đỡ , cùng gia nhập lễ mừng với bọn họ.
Bây giờ nhớ lại , cô rời Bắc Thành mấy năm hết tết đến cũng không về nhà, cũng không biết nên trở về nhà nào thích hợp, cho nên dứt khoát ở lại Anh quốc sống cuộc sống nhỏ đơn giản, ngẫm lại, mấy năm kia, quả thật vô cùng tệ, không giống Tùy Ngộ, ngược lại cô độc giống như Tống Hoài An .
Tuy rằng đã về nước, nhưng trong di động
Tùy Ngộ nhận được rất ít tin nhắn chúc mừng năm mới, từng cái cô cũng chúc lại cho mọi người. Hiện tại cô không hòa nhập với vui mừng ngoại quốc, cũng không có thói quen đợi chờ như trong nước.
Tùy Ngộ dạo chơi ở đầu đường, nhìn cửa hàng chung quanh vì chào đón bầu không khí Noel mà để cây thông Noel treo rất nhiều đồ, đèn màu, còn có trên bầu trời những bông tuyết bay phất phơ giữa không trung, nhẹ nhàng dừng ở đầu ngón tay cô , cảm giác
tinh tế lạnh lẽo , hóa thành giọt nước ở đầu ngón tay dừng lại một lát lại theo lòng bàn tay chảy xuống.
Cảm giác giống như lại về 5 năm trước vừa đến Anh quốc .
Lạnh.
Tùy Ngộ đi vào một tiệm cà phê, chọn vị trí bên cửa sổ, tinh tế nhấm nháp cà phê, hương thuần, lưu lại vị đắng nhàn nhạt, lại cẩn thận cảm nhận lại có chút ngọt.
Tích tích, di động truyền đến một tin nhắn ngắn chúc mừng, Tùy Ngộ thuận tay cũng trẻ lời “Giáng Sinh vui vẻ.”
Ngoài cửa sổ có Tùy Ngộ không cảm giác được náo nhiệt. Cô nhìn cặp tình nhân đi qua, cái thứ nhất nhớ tới vẫn là Tống Hoài An, tiếp theo lại nghĩ tới khoảng thời gian một mình trải qua bên Anh quốc , sau đó là thật lâu thật lâu trước kia cô cùng người trong nhà cùng nhau trải qua Giáng Sinh , cuối cùng, cô nhìn ly cà phê lạnh ngắt, còn miếng bánh kem ăn còn một miếng, nghĩ thầm, thật lãng phí.
Cầm lấy cái muỗng, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống, không ăn xong liền rời tiệm cà phê, hòa nhập vào bên trong náo nhiệt không thuộc về cô.
Đám người đến trung tâm quảng trường, cô lại cùng với đám người đi hướng ngược lại, cô rời khỏi nơi náo nhiệt, rời đi đám người, lại về tới trường học.
Hôm nay tàu điện ngầm cũng không nhiều người, có lẽ là muốn đi thì đi, có lẽ là không cam lòng, muốn lại lần nữa tới gần đám người, đầu tiên Tùy Ngộ đi xuống xe điện ngầm. Từ nơi này đi trở về ký túc xá trường học cũng không tính xa, người cũng không tính ít, náo nhiệt tính không ít, cũng không tính là quá yên tĩnh.
Trên mặt đất bao trùm một tầng tuyết mỏng manh, khiến trên mặt đất tất cả đều ướt, Tùy Ngộ đi rất chậm, mỗi một bước đều rất cẩn thận, sợ trượt chân, cũng sợ trượt chân không ai nâng dậy .
Bên đường có tiệm ăn vặt, mỗi một tiệm đều bốc hơi nóng, còn cô yêu nhất ăn sủi cảo.
Quá nhớ nhung cái nóng hổi của nó, Tùy Ngộ đi vào gọi đĩa sủi cảo.
Đã quên không bảo cô không ăn hành lá cắt nhỏ, coi như đợi lát nữa tránh không ăn là được.
“Tống luật sư, anh tới rồi? Vẫn như trước kia sao?”
" Ừ..”
Ừ! Lành lạnh, giọng nói trầm thấp , là giọng của anh không sai.
Tùy Ngộ không biết mình chỉ bằng một câu " Ừ" làm cho
sợ hãi
hay do Tống Hoài An đột nhiên xuất hiện dọa sợ, tóm lại cô bị dọa sợ rồi. Cũng không biết xuất phát từ cái gì , tóm lại cô muốn tránh. Đội mũ lên đang chuẩn bị rời đi, lại bị bà chủ gọi lại, “Tiểu cô nương, sủi cảo sắp xong rồi, tiền còn chưa thanh toán nên không cho đi đâu!”
Tùy Ngộ chóng mặt nhìn thấy góc bàn có quét mã QR, liền dứt khoát quét mã cho 50 đồng, sau đó chuẩn bị lần nữa rời đi, lại bị bà chủ gọi lại, “Chuyển nhiều vậy cô gái, 10 đồng tiền là được, tới đây tôi chuyển lại cho cô.”
Cảm nhận được âm thanh bà chủ, còn cảm giác tay của Tống Hoài An cầm lấy, cùng với hơi thở trên người anh đập vào măt, “Bà chủ còn không có tiền lẻ.”
Tùy Ngộ không có nhìn anh, cũng không có nhìn bà chủ, mà cúi đầu nhìn chằm chằm giày anh.
Tuyết đã ngừng, anh có thể đi một đoạn đường tới đây, trên mặt giày da còn lưu vệt nước, ống quần trước sau như một rất rộng.
“Tiểu cô nương thật là kỳ quái, trả nhiều tiền như vậy, sủi cảo còn không ăn!”
Tùy Ngộ máy móc để cho bà chủ quyết mã trả tiền, nhận rõ sự thật không trốn thoát được, cô liền nhận mệnh ngồi xuống. Anh cũng ngồi ở phía đối diện.
Đối diện không nói gì.
Tùy Ngộ nhìn đĩa sủi cảo trước mặt, cô không ăn hành ,chậm rãi đem hành nhặt ra.
Một lúc sau sủi cảo Tống Hoài An cũng được mang lên. Anh đem sủi cảo đưa cho cô, lại đem
sủi cảo của cô đưa đến trước mặt mình ăn .
Cô nhìn anh, ngẩn người, đang lúc hoảng hoảng hốt hốt thì anh nói: “Ăn đi, nhân giống nhau , không có hành .”
Gần như là buột miệng thốt ra, “Bình thường không phải anh không ăn hành lá cắt nhỏ sao ?”
Lúc này, là anh trầm mặc. Là khi nào bắt đầu, Tống Hoài An ăn cái gì không thêm hành ? Là thật lâu trước kia ở bên Tùy Ngộ cũng đã chậm rãi tạo thành thói quen? Nhưng sau khi tách ra anh vẫn như vậy?
Không nhớ rõ, anh cũng không biết trả lời như thế nào.
Tàn nhẫn nhìn lại có lẽ cũng không phải hai người mặt đối mặt kể ra chính mình đã từng cực khổ, mà trong lúc lơ đãng làm ra thói quen nhỏ, nhìn như nhất rất nhỏ, kỳ thật sâu tận xương tủy.
Cùng Tùy Ngộ ở bên nhau , vì chiều theo ý cô, cũng vì bớt việc nên anh tạo thói quen không thêm hành, Dù sau này chia tay nhưng thói quen lâu dài sửa cũng không xong, bởi vì cảm thấy làm như vậy giống như cô chưa từng rời đi, giống
như sinh hoạt ở bên nhau , anh luyến tiếc sửa lại cái thói quen này. Vì thế mới có trùng hợp như hôm nay vậy.
Ăn ý trầm mặc là sự khoan dung lớn nhất vào giờ phút này .
Thời tiết lạnh, sủi cảo là nóng, lúc ăn vào nói không rõ là sủi cảo làm ấm dạ dày, hay dạ dày chứa sủi cảo nóng, tóm lại ăn thật ngon.
“Anh đưa em trở về?”
“Không cần, trường học không xa.”
“...” Anh
nhìn sang hướng trường học, cuối cùng không nói gì.
Cô nói: “ Gặp lại.”
Anh lại nói không ra hai chữ
“ Gặp lại ” .
Cô xoay người, hướng trường họcAnh nhìn bóng cô từng chút đi xa, từng chút thu nhỏ. Giống như vô số lần
cô đi theo sau lưng anh vậy, lần này anh đi theo sau lưng của cô.
Nhìn bóng dáng cô, cô độc lại quật cường, đèn đường đem bóng của cô kéo thật sự rất dài rất dài, anh cùng bóng dáng của cô cùng nhau đi, giống như bọn họ một lần nữa sóng vai đi trên con đường nhỏ này .
Thời gian vắt ngang giữa bọn họ, giống như khoảng cách của bọn họ bây giờ, anh liều mạng đi phía trước , từ đầu đến cuối không chạy lại những thứ thời gian bỏ lỡ kia, cũng từ đầu đến cuối khó địch những thứ đã từng phát sinh kia.
Ah có thói quen bao dung cô, thói quen
không so đo cùng cô, thói quen cô không hỏi nguyên nhân, yêu không cần báo đáp.
Từ trước anh luôn cảm thấy cô không rời đi, cho nên anh chỉ lo đi phía trước , chưa bao giờ sẽ quay đầu lại nhìn cô, bởi vì anh luôn tin tưởng cô sẽ đuổi theo cùng anh sóng vai; sau đó cô rời đi, anh muốn đem cô đoạt về, mới phát hiện mình năm đó có bao nhiêu khốn nạn.
Hiện tại cô ở trước mặt anh, anh cũng không có dũng khí đem cô đoạt về.
******