Chương 3: Ôm em

Ngày Trương Gia kết hôn , Tống Hoài An mang theo quà do

Tiểu Chương giúp anh chuẩn bị, chỉ là không nghĩ đến cũng không nghĩ tới ở trong bữa tiệc gặp được Tùy Ngộ.

Nghĩ đến

tình bạn giữa Tùy Ngộ cùng với Triệu Khả Nhi , đi cũng là chuyện hết sức bình thường; không nghĩ tới từ khi Tùy Ngộ xuất ngoại liền cắt đứt liên hệ trong nước, điện thoại, WeChat, QQ, email...... Tất cả những thứ Tống Hoài An có thể nghĩ đến, có thể liên hệ, Tùy Ngộ cũng không dùng nữa, cô quyết tâm muốn từ bỏ hết thảy trong nước, bao gồm Tống Hoài An, cô cũng không muốn......

Tùy Ngộ bị các bạn đại học lôi kéo đến ngồi cạnh Tống Hoài An , quá nhiệt tình, Tùy Ngộ muốn cự tuyệt cũng không được, chỉ có thể xấu hổ ngồi xuống ở vị trí mà cô không muốn nhất.

Mọi người đều ngầm hiểu nhìn Tống Hoài An cười, Tống Hoài An ngược lại không có ý

gì vẻ mặt vẫn bình tĩnh điềm đạm, Tùy Ngộ cùng Tống Hoài An không giống nhau, cô

không làm được, ngồi ở cạnh Tống Hoài An khiến cho cô cảm thấy rất bực bội.

Sau khi ngồi xuống, mọi người bắt đầu trò chuyện, đơn giản nói chuyện trước đây sau đó trò chuyện một chút về bây giờ.

Bởi vì này một bàn phần lớn là bạn đại học trước đây của Tống Hoài An , ra trường không phải làm luật sư cũng chính là làm công chức, tóm lại đều lẫn lộn các kiểu.

Tùy Ngộ không phải cùng chuyên ngành với bọn họ, cũng không có gì chen miệng vào, cũng không muốn nói chuyện, liền lẳng lặng ngồi, có đôi khi thấy mọi người đều cười, cô cũng lễ phép cười theo mọi người, tuy rằng cô cũng không biết có cái gì buồn cười, cũng không biết vì cái gì muốn cười, nhưng giống như đến lượt là phải như vậy.

Có đôi khi Tùy Ngộ cảm thấy có chút chói mắt, giống như thời gian chảy ngược lại, lúc trước cô cũng thường thường như vậy.

Khi đó cô yêu Tống Hoài An, hay

ngồi tàu cao tốc hoặc máy bay từ Hải Thành đến Bắc Thành tới tìm Tống Hoài An, cái gì cũng không làm

chỉ cần ở bên Tống Hoài An

khiến cho cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Có đôi khi Tống Hoài An muốn đi chơi với bạn cũng mang cô theo. Trong bữa ăn cô cũng giống như bây giờ, một lời cũng không chen vào được, có đôi khi người khác hỏi cô, cô phải trả lời vấn đề

sau đó lại ngơ ngác ngồi bên cạnh Tống Hoài An .

Khi đó, cô cam tâm tình nguyện làm nền bên cạnh anh. Thậm chí cô ở trong tối tự cảm thấy vui vẻ, làm nền độc nhất vô nhị như vậy, chẳng qua làm nền vĩnh viễn chỉ làm nền, chỉ có những thứ cần thiết mới không rời đi.

Cảnh vẫn như vậy, người cũng như vậy, chỉ là hiện giờ Tùy Ngộ không còn có dũng khí làm ra hành động khi đó. Chuyện cũ cuồn cuộn ở trong lòng, làm Tùy Ngộ cảm thấy hít thở không thông, chung quanh tiếng cười nói, bầu không khí vui mừng náo nhiệt khiến cho Tùy Ngộ vô cùng đau đớn.

Càng giống trước đây, cái loại cảm giác thân mật quen thuộc càng khiến cô áp lực khó chịu phải kiềm chế.

Chuyện cũ cùng hôm nay như hóa thành vô số mũi kiếm, một chút một chút đâm vào lòng cô, cơ thể của cô. Mạch đập, hô hấp đều bị một đôi tay vô hình chặt chẽ bóp chặt, cô vừa không cảm giác được tim mình đập vừa

không cảm giác được hơi thở của bản thân.

Khó chịu, áp lực, phẫn nộ, không cam lòng, không biết làm sao, tiếc hận...... Đủ loại cảm giác giống như

rượu trắng chảy vào cổ họng xông thẳng lên đầu cô..

Tùy Ngộ vội vã kéo ghế ra, thẳng tắp chạy về phía nhà vệ sinh.

Tùy Ngộ tránh ở trong nhà vệ sinh

có chút ảo não ra tới tại sao lúc đi không mang túi xách theo

như vậy có thể về ngay không cần quay lại. Như bây giờ càng thêm xấu hổ, cô không muốn trở về

nhưng nếu cách thời gian dài như vậy không quay về lại sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Tùy Ngộ nhìn mình

trong gương , trang điểm tinh xảo nữa cũng không che giấu được sự thất bại của cô.

Tùy Ngộ thở dài thật sâu, nhìn mình trong gương cười tự giễu một cái, bất kể lúc nào, cô cũng không thắng được Tống Hoài An......

Sửa sang lại tâm tình, Tùy Ngộ mới rời nhà vệ sinh

chỉ

không nghĩ tới Tống Hoài An cũng ở đây.

Tống Hoài An một tay đút túi quần, nhìn mắt Tùy Ngộ cái gì cũng không nói liền quay lại tiệc rượu.

Vào lúc này cô dâu đang tiến vào trong, vì không muốn ảnh hưởng người chung quanh xem hôn lễ, Tống Hoài An không có hướng đi về ghế của mình mà đứng ở một bên chờ.

Tùy Ngộ đi ra mới biết được, bất đắc dĩ cũng đứng chờ bên cạnh Tống Hoài An .

Cha cô dâu khóc đem tay cô dâu trao cho chú rể, rất nhiều người đều ở vỗ tay reo hò, Tùy Ngộ cũng vỗ tay, cô cùng mọi người

đều chân thành chúc phúc đôi vợ chồng mới cưới, cũng cảm động khi hai người ở bên nhau. Bởi vì

Tùy Ngộ đã từng ảo tưởng cô từ đồng phục đến áo cưới rất ngây thơ cũng rất ngốc, nhưng chính cái suy nghĩ này để cho cô một đoạn thanh xuân rực rỡ lại độc nhất vô nhị .

Mà lúc này, nam chính trong đoạn thanh xuân đó đang đứng bên cạnh cô nhìn hôn lễ long trọng náo nhiệt này, nhưng lại là một người không danh không phận đứng bên cạnh cô.

Bọn họ ăn mặc khéo léo, dáng vẻ đường đường, cùng đứng trong góc này, giống như đang chứng kiến sự kết thúc của thanh xuân vậy.

Nước mắt cô sáng ngời, không biết do vợ chồng mới làm cho cảm động, hay bị cảm động bởi chính mình đã từng phấn đấu quên mình, tóm lại giờ này khắc này tâm tình cô rất phức tạp, giống như có thiên ngôn vạn ngữ nghẹn ở cổ họng.

Tống Hoài An nhìn nhìn người đứng bên cạnh. Cô thuộc về ánh đèn nhưng cả người tỏa ra ánh sáng hấp dẫn anh. Cô cười ngây thơ, cười chân thành, cười thuần khiết, mi mắt cong cong,

hàm răng trắng tinh chỉnh tề, lúm đồng tiền nghịch ngợm sinh động,

cổ tinh tế

trắng tinh, mọi cử động

cô như lúc còn trẻ vô cùng sinh động mê người , thậm chí thêm một phần ung dung sau năm tháng rèn luyện tri thức...... Bất luận qua bao lâu, cô vẫn tốt đẹp như vậy, cô ở trong lòng anh là bạch nguyệt quang duy nhất, máu trong lòng.

Hết thảy đều quá mức tốt đẹp, quá tốt đẹp, cũng quá tàn nhẫn.

“Tống Hoài An, anh biết không? Em cũng từng nghĩ tới cùng anh sánh bước như vậy.”

Những lời này lúc Tùy Ngộ đi vào hôn lễ muốn nói, nhìn thấy Tống Hoài An

muốn nói, khi bắt đầu hôn lễ muốn nói...... Nhưng giờ này khắc này, cô đột nhiên không muốn nói. Cô không biết nên đối mặt sự thật bọn họ đã tách ra thế nào, cũng không biết làm sao đối mặt với đoạn thanh xuân có anh, thậm chí cô không biết mình đang làm gì?

Trên sân khấu, Trương Gia cùng Triệu Khả Nhi hai người thổ lộ tâm tình.

Triệu Khả Nhi nói, “Tôi tên Triệu Khả Nhi, nhưng tôi không phải Khả nhi nha .” Chọc cho người ở dưới ha ha ha cười to

Triệu Khả Nhi cũng cười, tiếp tục nói, “Tôi còn nhớ rõ anh ấy chạy đến học viện của tôi, tôi vừa nhìn anh thì anh như biến thành kẻ ngốc, mỗi ngày lấy cớ nói đến tìm người khoa tôi-- Hoài An sư huynh còn luôn đi theo đến viện chúng tôi tham gia hoạt động. Tôi khi đó nghĩ sao có người kì quái như vậy, học viện của mình không đến suốt ngày chạy đến học viện chúng tôi, nếu không phải sư huynh có bạn gái, tôi còn tưởng rằng anh ấy yêu thầm Hoài An sư huynh đấy!”

Phía dưới khách khứa lại một trận cười to, nhưng Tùy Ngộ lại cười không nổi, đúng vậy, khi đó cô vẫn là bạn gái Tống Hoài An , Triệu Khả Nhi ngầm trộm nói với cô, để cho cô đề phòng một chút Trương Gia, khi đó cô ngây ngốc

chạy tới hỏi Tống Hoài An.

Tống Hoài An nghiêng đầu nhìn vào mắt Tùy Ngộ, Tùy Ngộ tuy tươi cười nhưng sự gượng gạo sâu bên trong làm sao giấu được anh

.

Trương Gia không bực chút nào, ngược lại sủng nịch nhìn Triệu Khả Nhi, tiếp lời cô nói, cười nói, “Anh khi đó vì em nên mỗi ngày chạy đến học viện đó, đồ ngốc.”

Triệu Khả Nhi giận dữ đánh Trương Gia một cái, phía dưới bắt đầu ồn ào.

Trương Gia nói, “Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn em, anh liền thích em. Nhưng nghe người khác nói em không muốn yêu đương, anh sợ em bi thằng khác câu mất,

cho nên mỗi ngày anh đều lắc lư ở trước mặt em, chém nát đào hoa của em.”

“Hừ, bao sao lúc đó không có nam sinh nào thổ lộ với em, hóa ra là do anh.”

Trương Gia cười, cũng không phản bác, xem như thầm chấp nhận.

Hai người lại kẻ xướng người hoạ nói rất nhiều, về sau Tùy Ngộ không có nghiêm túc nghe hết. Nghe được càng nhiều thì áp lực 5 năm đè nén hồi ức như giọt nước tràn ly để cho cô thảm hại nhếch nhác .

Đến lúc ném hoa cưới, Triệu Khả Nhi lại nói, “ Xin lỗi , hôm nay không có ném hoa, bởi vì tôi muốn đem hoa cưới này tặng cho chị Tùy Ngộ vì chị ấy là bà mai của chúng tôi. Tôi hy vọng chị ấy có thể hạnh phúc.”

Nói xong, Triệu Khả Nhi nhìn bốn phía xung quanh, thấy được Tùy Ngộ liền chỉ vào Tùy Ngộ ý bảo anh nhân viên chuyển đèn qua.

Tùy Ngộ còn đang không ngừng hồi tưởng lại chuyện đại học, còn không có phản ứng lại , đèn sân khấu đã chuyển đến bên người, ánh đèn đong đưa khiến cô hoảng loạn vô cùng.

Dưới ánh đèn thẳng tắp chiếu vào Tùy Ngộ cùng Tống Hoài An , chung quanh trở nên tối tăm, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có hai người đứng dưới ánh đèn, lai giống như l*иg giam vây bọn họ lại bên trong không thoát ra được, trốn không thoát cũng không cách nào trốn.

Tùy Ngộ dưới sự thúc giục của

Triệu Khả Nhi cuối cùng từng bước tiến lên.

Tống Hoài An nhìn Tùy Ngộ từng bước đi , nhìn người bên anh từng bước rời xa anh, bước chân của cô như ánh sáng từng bước cách xa anh .

Anh đứng ở trong bóng tối đột nhiên vô cùng sợ hãi, vô cùng sợ hãi, sợ vĩnh viễn không có mặt trời, sợ Tùy Ngộ rời đi, giống như 5 năm trước rời anh mà đi, để anh không thể nào tìm được nơi cô .

Ngay cả mình cũng bị dọa cho giật mình, anh bước nhanh đi đến bên cạnh Tùy Ngộ , kéo lại tay Tùy Ngộ tay, giữ chặt trong bàn tay của anh.

Chờ anh lại phản ứng lại , bọn họ đã đứng ở giữa sân khấu. Chung quanh hoan hô cùng reo hò anh hoàn toàn nghe không thấy,

hiện tại trong đầu anh chỉ có một ý niệm.

Đó chính là, anh cùng Tùy Ngộ lại đứng chung một chỗ.

Nhiều năm trôi qua, một lần nữa cảm giác được đôi tay to ấm áp kia cầm lấy, làm Tùy Ngộ có cảm giác đang du hành vượt thời gian và không gian.

Tống Hoài An nắm tay cô đi lên sân khấu, người chung quanh đều ở đây vì bọn họ xứng đôi mà hoan hô nhảy nhót, chỉ có Tùy Ngộ muốn chạy trốn. Chính hoàn cảnh như vậy làm cô tiến thoái lưỡng nan.

Tay Tống Hoài An rất ấm, lúc nắm tay cô luôn dùng lực để cho cô tránh được, cô nhịn không được nghĩ, có phải nếu ngay từ đầu có thể bị anh kiên định lựa chọn như vậy, bọn họ sẽ không

thành như bây giờ. Có lẽ hôm nay mở tiệc chiêu đãi khách khứa chính là hai người bọn họ......

Thật vất vả đi đến sân khấu, Tùy Ngộ mới thoát khỏi bàn tay của Tống Hoài An nhận lấy bó hoa.

Tùy Ngộ ôm Triệu Khả Nhi, chân thành cười, “Chúc hai người hạnh phúc.”

Triệu Khả Nhi cười đem tay cô lại đặt ở trên tay Tống Hoài An , trêu ghẹo, “Hai người cũng phải hạnh phúc. Chị xuất ngoại du học lâu như vậy,cuối cùng cũng chịu trở lại, không trở lại nữa Hoài An sư huynh cũng nóng lòng chờ .”

Tùy Ngộ chưa nói cái gì, cũng không biết nói cái gì. Đêm nay mọi người, mỗi một cái đều quá quen mặt. Năm tháng cho bọn họ càng thêm thành thục , càng thêm khí chất

trầm ổn nhưng duy nhất không thay đổi chính là trong mắt mọi người, bọn họ, cô cùng Tống Hoài An, từ đầu đến cuối đều không có tách ra , chia lìa cũng khó, khó khăn 5 năm giống như biến thành một tờ giấy trắng, cất giấu bí mật không muốn người biết.

Tùy Ngộ ôm hoa cưới bị Tống Hoài An mang về chỗ ngồi.

Bởi vì là tiệc cưới, mọi người đều vui vẻ, đi lại mời rượu nhau, cụng ly đổi chén.

Mọi người đều ở đây nhớ lại chuyện trước đây.

Thật kỳ quái, nơi này giống như mỗi người đều cảm thấy bọn họ còn ở bên nhau, đều cảm thấy, bọn họ chưa bao giờ tách ra .

Trong lúc cũng có không ít người tới mời rượu Tùy Ngộ đều bị Tống Hoài An chắn . Tùy Ngộ vốn không uống được rượu nếu Tống Hoài An muốn giúp cô , vậy thì cô cũng an nhàn hưởng thụ thôi.

Chỉ là Tống Hoài An thật sự uống nhiều rồi, anh không chỉ có uống của mình còn uống cho Tùy Ngộ, thấy Tùy Ngộ cũng không cự tuyệt anh giúp cô chắn rượu trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ , nhưng Tùy Ngộ lại không hề giống như trước , khuyên anh uống ít đi, vừa nghĩ tới lại để cho

anh cảm thấy khó chịu .

Uống đến cuối cùng, mọi người đều có chút say, mặt Tống Hoài An

cũng trở nên đỏ bừng, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn, tây trang cũng vẫn như cũ thẳng tắp, không chút cẩu thả, giống như khổng tước kiêu ngạo nhìn người khác say không phân biệt được đông tây nam bắc.

Thật vất vả kết thúc, cùng Triệu Khả Nhi Trương Gia đen những bạn học đại học say xỉn an bài ổn thỏa, Triệu Khả Nhi mới cười nhìn Tùy Ngộ nói

“Sư huynh là người say cuối cùng, nhờ chị vậy.”

Tùy Ngộ còn không có tới kịp nói cái gì, Triệu Khả Nhi liền lôi kéo Trương Gia hướng khách sạn chạy vào, chỉ còn lại có Tùy Ngộ cùng Tống Hoài An hai người trầm mặc đứng ở trong gió.

Gió thu lạnh run, Tùy Ngộ quấn chặt áo khoác, hít hà một hơi.

Tống Hoài An thấy, cởϊ áσ âu phục ra, khoác lên người Tùy Ngộ .

Tùy Ngộ không muốn, cũng cảm thấy không cần thiết, nhưng Tống Hoài An đè nặng tay cô, không cần suy nghĩ.

Một mở miệng nồng nặc mùi rượu, anh nói, “ Xe anh ở bên kia.”

Tùy Ngộ ngẩn người, nói, “Tự em về được rồi, anh không phải đưa về.”

“Không phải anh đưa em, là em đưa anh về.”

......

Cứ như vậy Tùy Ngộ cuối cùng vẫn

nhận mệnh làm tài xế cho Tống Hoài An đưa anh về nhà.

Tùy Ngộ còn lo lắng sẽ xấu hổ, nhưng cũng may Tống Hoài An báo xong địa chỉ , liền ở trên ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi. Làm cho

Tùy Ngộ cảm thấy thoải mái chút, yên lặng tốt hơn so với lúng túng.

Đường xe không tính lâu, hơn 20 phút đã đến

Tùy Ngộ nhẹ nhàng gọi tên của anh, “Tống Hoài An, tới rồi.”

Hồi lâu, không có động tĩnh, Tùy Ngộ liền duỗi tay đi đẩy đẩy cánh tay anh.

“Tống Hoài An Tống Hoài An......”

Tống Hoài An mới mở to mê mang hai mắt tỉnh lại.

“Tới rồi.”

“ Ừ ?!”

Tỉnh là tỉnh, nhưng Tống Hoài An không hề có ý muốn xuống xe .

Tùy Ngộ duỗi tay mở đai an toàn, chuẩn bị xuống xe.

Tống Hoài An bỗng nhiên một phen nắm lấy tay cô , ngăn cô lại.

Tùy Ngộ phản xạ muốn rút tay ra

Dừng một chút, Tống Hoài An tự mở đai an toàn, thò người ra đến xe ghế sau, đem hoa cưới của cô cầm lên, đưa cho cô , “Của em.”

Xa xa ánh đèn vàng phảng phất chiếu đến đây, tản ra thành một mảnh. Hoàn cảnh u ám,

Tùy Ngộ nhìn thoáng qua Tống Hoài An, lại nhìn hoa trong tay một chút, rốt cuộc một câu không nói, ngơ ngác nhận hoa, “Dạ "

Đôi tay giao nhau ngắn ngủi, rất nhẹ, giống bị một

con mèo nhẹ nhàng quét qua đầu ngón tay vậy .

Tống Hoài An nhìn tay cô, bỗng nhiên nắm lấy, nắm ở lòng bàn tay.

Tùy Ngộ không có tránh , cô không biết vì cái gì, thật giống như giờ khắc này cô đã đợi rất lâu vậy. Tay anh rất ấm, bị nắm ở lòng bàn tay rất ấm rất thích, loại cảm giác này giống như rất nhiều năm trước lần đầu tiên anh cầm tay cô, ấm áp.

“Xuống xe đi một chút không?”

Tùy Ngộ không nói lời nào, nàng cũng không biết nên nói cái gì, có thể cho tới bây giờ Tống Hoài An đều không cho cô lựa chọn.

Cuối cùng bọn họ vẫn xuống xe, lắc lư trong vườn hoa của tiểu khu giống như trong trong đêm hai cô hồn dã quỷ không nhà để về vậy.

Không biết do uống rượu, hay gió thổi, hay là hôm qua cảm xúc kiềm chế ở trong lòng làm anh có chút hoảng hốt,

hoặc hai người đều có, Tống Hoài An hỏi một vấn đề không nên hỏi, anh hỏi :

“... Em có khỏe không?”

Khỏe sao?

Tùy Ngộ không biết trả lời thế nào, cô phát hiện bất luận 5 năm trước hay hiện tại, vấn đề Tống Hoài An đều khiến cho cô cảm thấy áp lực, cô vừa không muốn trả lời là không tốt, làm Tống Hoài An áy náy, hoặc cảm thấy đáng thương, nhưng cô càng không muốn trả lời là cô sống tốt, bởi vì

5 năm tới cô cũng không tốt.

Có thể Tống Hoài An cũng cảm thấy vấn đề này hỏi đến không ổn, vì thế Tùy Ngộ không trả lời, anh cũng

thay đổi một đề tài, “Anh nghe nói em

trở về đại học Bắc Thành dạy học?”

“ " Ừ..”

“...... Còn được không?”

“Được, khá tốt, cùng sinh viên ở bên nhau tương đối sống động .”

Cô nhẹ nhàng cười tiếng cười theo gió thu chui vào tai anh, chui vào trong ngực anh, chui vào nhớ nhung trong anh, vì thế anh vươn tay về phía cô, ôm vào trong lòng, anh đem đầu dựa vào trên vai cô, cả người anh đều ỷ lại trên người cô, anh

cảm nhận được, cơ thể của cô

cứng đờ, cơ thể của cô nói cho anh rằng cô đang hoảng sợ , đôi tay cô không đẩy anh ra, trước sau không có ôm lại anh. Anh biết, hiện tại giờ khắc này anh vô cùng tỉnh táo trong suốt 5 năm qua, chuyện anh làm bây giờ là điều anh mong muốn những không thể làm được trong suốt 5 năm qua, anh vô cùng hưởng thụ giờ khắc này, mặc dù cô không hề muốn cùng anh, đối đãi với anh hoàn toàn không giống trước đây nhưng đây vẫn là điều anh muốn làm nhất.

“Tùy Ngộ......” Anh dùng giọng khàn khàn từng câu từng câu gọi tên của cô, mang theo du͙© vọиɠ, mang theo khao khát, mang theo nhịp nhàng ăn khớp nhớ nhung trong anh......

Gió thu thổi, trên mặt truyền đến cảm giác lạnh lẽo , đầu lưỡi tràn đầy vị chua xót mặn mặn , mũi rót đầy mùi rượu say lòng người , Tùy Ngộ mới phản ứng lại , cô lần nữa bị người đàn ông này ôm vào trong ngực, vẫn ấm áp rộng lớn như cũ, cô khóc......

*****

Dịch bệnh hoành hành, các tình yêu nhớ cẩn thận nha, giữ sức khỏe nha.

Cây Khô Gặp Mùa Xuân - Chương 3: Ôm em