Tất cả mọi chuyện nhìn như không có sơ hở, nhưng thường thường, gió êm sóng lặng thường thường ẩn chứa sóng to gió lớn.
Quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Nhưng không phải Tống Hoài An, mà là Tùy Ngộ.
Ngày đó Tùy Ngộ vừa hết tiết xong, buổi chiều cũng không có tiết học, muốn đến siêu thị mua chút đồ. Cũng là trùng hợp, ngày đó vừa lúc Tùy Ngộ không muốn lái xe, liền lựa chọn siêu thị gần trường , kết quả từ siêu thị trở về đã bị mấy
người xăm trổ đầy người, ăn mặc bó sát người , một người xăm hình con hổ mặc áo bó sát quần jean muốn bắt Tùy Ngộ lên xe.
Cũng may là ở gần trường học , tuy rằng là thời gian đi học, nhưng vẫn có không ít học sinh không có tiết, hoặc là từ trường học đi ra, hoặc chính là từ trường học đi ra ngoài chơi, còn may là có người nhận ra Tùy Ngộ, có mấy nam sinh chạy đến, tóm lại là đem Tùy Ngộ kéo trở về.
Nhưng vẫn là bị dọa sợ. Mấy học sinh đem Tùy Ngộ đưa về rồi mới rời đi, Tùy Ngộ vẫn sợ hãi, vì thế gọi điện thoại cho Tống Hoài An.
Nhịn một đường, rốt cuộc nhìn thấy Tống Hoài An nhịn không được.
Cô lần đầu tiên gặp chuyện như vậy, sợ tới mức hồn cũng bay mất, té nhào vào trong ngực Tống Hoài An , khóc,
bả vai không ngừng run rẩy, cả người hoảng sợ chưa tỉnh táo
Tống Hoài An nhận được điện thoại Tùy Ngộ lập tức chạy tới, anh đã biết là chuyện gì xảy ra. Đám người này trước đây cũng đã tìm anh, nhưng đều bị anh xử lý xong, không nghĩ tới bọn họ cư nhiên còn ăn vạ Tùy Ngộ.
Nhìn dáng vẻ Tùy Ngộ bị hoảng sợ, anh so với bất kỳ nào đều khó chịu, đặc biệt là, chuyện này còn có quan hệ với anh.
Anh ôm sát cô, tự trách, áy náy, cuối cùng nói ra chỉ có một câu yếu ớt “Rất xin lỗi.”
Tùy Ngộ mang theo tiếng khóc nức nở còn có nghẹn ngào, đứt quãng nói: “Anh lúc ấy cũng không ở đấy, không ở bên cạnh em, không cần, không cần phải nói... xin lỗi.”
Nghe xong lời Tùy Ngộ nói, trong lòng Tống Hoài An càng thêm khó chịu. Cứ việc cái gì cũng không biết, chính mình đã bị dọa sợ muốn chết, còn muốn an ủi anh.
Tùy Ngộ, Tùy Ngộ của anh......
Tùy Ngộ khóc một hồi lâu mới dừng lại tới.
Tống Hoài An đến trong phòng bếp nấu mì cho cô, dỗ cô ngủ, vốn định cứ như vậy rời đi. Nhưng lúc anh đang định rời đi, Tùy Ngộ đột nhiên hoảng sợ, gắt gao bắt lấy tay anh, một hồi lâu mới tỉnh lại.
“Anh ở đây, đừng sợ.” Tống Hoài An đau lòng mà nhìn cô, giơ tay giúp cô
lau đi mồ hôi mỏng trên trán, “Đừng sợ, anh không đi , anh ở đây với em. Được không ?”
“Dạ?” Cô có chút hoảng hốt, gian nan nuốt nuốt cổ họng khô khốc mới miễn cưỡng để cho mình bình tĩnh lại, “Em vừa mơ thấy ác mông. Anh không đi có làm sao không?”
“Không sao” Anh buông ra tay cô, nói: “Anh đi lấy khăn lông lau mồ hôi cho em.”
“Dạ.”
Sắc mặt Tùy Ngộ không tốt lắm, trên môi một chút huyết sắc cũng không có, tái nhợt đến đáng sợ. Tống Hoài An đi đến buồng vệ sinh, biến mất ở trước mắt cô, cô liền hoảng loạn đến cả người run rẩy, gắt gao ôm lấy chăn , người cũng thối lui đến đầu giường, gắt gao mà dán tường, cả người cuộn tròn thành một đoàn.
Tống Hoài An từ buồng vệ sinh ra , nhìn Tùy Ngộ như vậy, trái tim rối bời, đau đớn. Mỗi một phản ứng của
Tùy Ngộ như đâm vào mắt anh, trái tim anh, thần kinh của anh, đau đớn vô cùng.
Anh tự cho là xử lý rất tốt, giống như mỗi vụ kiện anh làm, giọt nước không lọt, nhưng anh vẫn đánh giá cao mẹ ruột của anh rồi, đánh giá cao nhân tính, cũng xem nhẹ đám người kia, đám người xấu xa.
Anh vẫn là không tốt, anh vẫn làm cô gái của anh chịu thương tổn.
" Này, Tiểu Chương, giúp tôi đưa bộ quần áo lại đây đi, địa chỉ lát nữa nhắn cho cậu.”
" Được..”
Tống Hoài An cho điện thoại vào túi quần, đứng ở ban công, bậc lửa đốt thuốc lá , hút mấy hơi, liền không hút nữa, kẹp ở ngón trỏ cùng ngón giữa , đôi mắt nhìn chằm chằm đám khói, thất thần.
Tùy Ngộ đi đến bên cạnh anh. Tống Hoài An lập tức đem điếu thuốc dập tắt, nhưng Tùy Ngộ vẫn
thấy.
“Anh không phải không hút thuốc sao?”
“Rất ít.” Ôm chầm bả vai
cô “ Áp lực công việc lớn, thỉnh thoảng cũng sẽ.”
Tùy Ngộ chưa nói cái gì, đừng nói anh, chính cô lúc lưu lại trường học làm nghiên cứu cũng có áp lực, huống chi là Tống Hoài An .
Tống Hoài An nhớ rõ cô không thích mùi thuốc lá, cũng không ngửi được yên vị, “ Sau này anh không hút .”
“... Hôm nay anh khó chịu sao?”
“Ừ.” Dúi đầu vào cổ cô, mới vừa tắm xong nên trên người còn mang theo sữa tắm thoang thoảng, nhàn nhạt vị sữa bò , môi chạm vào làn da cũng mềm rất non.
Hít một hơi thật sâu, anh mới phản ứng lại, không nhịn được mà bật cười, “Anh giống như đang trồng dâu.”
“Cái gì!” Tùy Ngộ vội vàng đẩy anh ra, hờn dỗi đánh anh vài cái, có chút trách cứ “Ngày mai em còn phải đến trường!”
“Nếu không...... Anh trồng nó cho em?”
“ Bệnh thần kinh, Tống Hoài An, anh lúc nào học được chuyện hư hỏng như vậy !” Tùy Ngộ đẩy anh ra, chạy vào trong phòng khách tìm gương để soi.
Tống Hoài An nhìn Tùy Ngộ luống cuống tay chân cầm gương kéo cổ áo ngủ khắp nơi tìm dâu kia rốt cuộc ở nơi nào.
Anh cũng cười theo, nhưng không lâu lắm, tươi cười liền đọng lại ở trên mặt, Tùy Ngộ của anh, vẫn dễ lừa gạt như vậy, nhưng chỉ cần cô có thể tạm thời thả lỏng một chút cũng không có gì không tốt. Từ hôm nay bắt đầu bị dọa , thần kinh Tùy Ngộ vẫn luôn căng thẳng khẩn trương, cơm cũng ăn không vô, ngủ cũng ngủ không tốt......
Chuyện dù sao cũng phải giải quyết hoàn toàn, nhưng Tùy Ngộ không thể liên lụy bị kéo vào, thế nào, thế nào mới là phương pháp giải quyết tốt nhất?
Nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là an toàn Tùy Ngộ .
Tùy Ngộ ở phòng khách tìm nửa ngày không tìm được, mới ý thức được Tống Hoài An ở lừa cô, “Tống, Hoài, An, anh trêu em!!!”
Phục hồi tinh thần lại, Tống Hoài An chạy nhanh thay tươi cười, “Vậy bây giờ anh cho em một quả
dâu thật ?!”
“Đồ thần kinh!” Tùy Ngộ đột nhiên cười xấu xa lôi kéo cà vạt đem anh kéo đến trên sô pha , đem ấn ngã xuống ghế, chân trái quỳ gối giữa hai chân Tống Hoài An , đùi phải chống ở trên mặt đất, một tay chống cằm, một
tay khơi khơi cằm anh, rất ra đáng lưu manh bắt nạt con gái nhà lành, “Bé con, cùng chơi?”
Dứt lời, động thủ cởi bỏ cà vạt của Tống Hoài An đã bị cô kéo xiên xẹo.
Tống Hoài An ngã
cũng không hoảng loạn, vẻ mặt thích thú, thú vị mà nhìn cô rốt cuộc muốn làm sao, chẳng qua
“Cô gái nhỏ bị cường thủ đoạt hào” không giống nhau, bất luận Tùy Ngộ làm gì với anh, anh sẽ không phản kháng, thậm chí còn ẩn ẩn chờ mong.
5 năm, 5 năm không được ăn thịt
Cởi xong cà vạt, lại cởi nút áo sơ mi, mở được mấy khuy áo, dứt khoát kéo cổ áo, lộ ra trước ngực một mảng lớn da thịt.
Ngọa tào, không nghĩ tới dáng người Tống Hoài An so trước kia càng tốt, nhưng không thể để sắc làm mất trí ! Nhịn xuống! Tùy Ngộ!
Nhắm ngay chỗ cổ của anh, cắn một cái .
Không nặng không nhẹ, không giống như là trừng phạt, càng giống như dụ dỗ.
Sau đó mυ"ŧ, là cực hạn dụ hoặc. Anh giống như đặt mình trong đám mây, lại giống như rơi vào bùn đất ướŧ áŧ, vừa nhẹ nhõm lại ướt nhẹp.
Tiếp xúc ngắn ngủi, không có dấu hiệu nào rời đi,
hai mắt anh mông lung, mang theo du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất vừa sống lại, giọng nói khàn khàn trầm thấp, “Thế à?”
Sau đó lôi kéo bả vai cô đem cô áp trên ghế sa lon, đảo khách thành chủ.
“Tống Hoài An, anh phạm quy .”
Không hề báo trước liền hôn môi, cuồng loạn, chinh phục, du͙© vọиɠ, mê say, trời đất xoay chuyển.
“Là, Tùy Ngộ, anh yêu em, vẫn luôn yêu em, cũng vẫn luôn chỉ yêu mình em.”
“Anh muốn em, Tùy Ngộ.”
Đúng vậy, anh muốn, anh vẫn luôn muốn, khi nào cũng muốn, anh không phải không có du͙© vọиɠ, anh chỉ là chỉ đối với Tùy Ngộ có du͙© vọиɠ. Anh vẫn luôn kiềm chế du͙© vọиɠ của mình, anh muốn cho cô thể nghiệm tốt nhất, muốn cho cô lưu lại kí ức tốt đẹp nhất, bất
luận khi nào .
Tùy Ngộ cũng không hối hận bản thân đánh thức du͙© vọиɠ Tống Hoài An , đều là người trưởng thành, cô mới đầu không nghĩ tới, nhưng khi cô đem anh đè ở trên sô pha cô biết sẽ như vậy, cô có cơ hội dừng lại, nhưng cô không có, đúng vậy, cô không có, đặc biệt nhìn thấy cơ thể Tống Hoài An .
Tùy Ngộ yêu cầu tắt đèn.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, chỉ có ánh trăng xuyên qua khe hở bức màn trút xuống , chiếu trên mặt cô, mông lung, giống như một đóa hoa hồng trắng mang theo sương sớm kiều diễm ướŧ áŧ , yêu diễm lại thanh thuần.
Anh hôn vành tai cô, khiến cho cô thở gấp, “Em vĩnh viễn là
Tùy Ngộ của anh. Em vĩnh viễn là ánh sáng của anh. Em vĩnh viễn là du͙© vọиɠ duy nhất của anh.”
Tay anh lướt qua da thịt cô , “Tùy Ngộ... Anh nguyện ý vì em trầm luân, anh nguyện ý vì em rơi vào vực sâu, anh nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì......”
“Anh biết không? Anh ngay lúc này nói như vậy, đặc biệt giống một tên tra nam... A ~”
“Vậy... Anh phải nói cái gì?”
“Cái gì... Ừ... Cái gì cũng không nói, giống như trước đây vậy.”
Lần đầu tiên, Tùy Ngộ nói, giống như trước đây.
“Tống Hoài An, em muốn trở lại quá khứ. Không có 5 năm, chúng ta chỉ là ngắn ngủi tách ra một chút.”
“ " Được !!” Anh hôn môi cô, nói điều anh muốn nghe nhất từ
đây, anh hôn lên trái tim cô, anh hôn toàn thân, đây là cô gái anh yêu nhất , cô gái nhỏ đối với
anh tốt nhất trên thế giới này, cũng là người yêu anh nhất, tất cả cực khổ, tất cả suy sụp, đều là vì trở nên mạnh hơn, sau đó gặp được cô gái nhỏ này, bảo vệ cô. Dốc hết cả đời, bỏ ra tất cả, đều là vì nụ cười của cô, vì cô vui vẻ, đúng vậy, dốc hết tất cả, chẳng sợ cuối cùng rơi vào vực sâu, anh cũng muốn bảo vệ cô chu toàn. Đây là ban đầu anh nói xong , cũng là chức trách lớn nhất cả đời này của anh.
Một hồi náo loạn, anh ôm cô, có lẽ là lâu lắm không có da thịt trao đổi, rất mệt, nhưng không muốn ngủ, “Có đau không?”
“ Khá tốt, lại không phải lần đầu tiên.”
“Anh vừa mới thấy em khóc.”
“ Có thể là lâu lắm đã không có, có chút không quen.” Cô ôm eo anh, cô rất thích eo anh, đầy đặn và vạm vỡ, lại có cơ bắp, nhưng eo sườn là mềm, ôm lúc thức dậy đặc biệt thoải mái.
“Tùy Ngộ, làm như những gì vừa nói có tính không?”
“Em lại không giống anh, là đồ
tra nam, em đều nói giữ lời.”
“Biết anh là tra nam mà em còn tới? Hử~”
“Không có biện pháp, có chút thói quen khắc ở trong xương cốt, sửa không xong.” Cô dúi đầu vào ổ chăn, há mồm cắn một cái bên eo của anh, cười rất nghịch ngợm.
“Không cần sửa!” Ngón tay anh luồn qua tóc, hôn vành tai cô, giống như năn nỉ có chút đáng thương “Giống như yêu anh.”
“ Có thể thay đổi, mấy năm nay đã sớm sửa lại.”
Đúng vậy, nếu chuyện em yêu anh có thể sửa nói, mấy năm nay đã sớm sửa lại, chính là bởi vì sửa không xong, cho nên em mới chờ đợi một cái xuân thu đông hạ, lướt qua vạn dặm đại dương, xuyên qua một cái lại một cái núi non, đẩy một người xa lạ, một lần nữa đứng ở trước mặt anh , ôm anh.
****
Vầng H đó quý dị. haha
đau lòng ghê