Tống Hoài Khang thật sự sống với Hà Yến cuộc sống gia đình tạm ổn, còn mời Tống Hoài An cùng Tùy Ngộ đi ăn lẩu.
Buổi chiều hôm nay Tùy Ngộ không có tiết học, nghĩ cũng là nhàn rỗi, đến sớm một chút để hỗ trợ
Lúc đến thì thật sự sống với Hà Yến cuộc sống gia đình tạm ổn, còn mời Tống Hoài An cùng Tùy Ngộ đi ăn lẩu.
Buổi chiều hôm nay Tùy Ngộ không có tiết học, nghĩ cũng là nhàn rỗi, đến sớm một chút để hỗ trợ
Lúc đến thì Hà Yến mở cửa, Tống Hoài Khang còn đang ngủ.
Đây là lần đầu tiên Tùy Ngộ một mình gặp mặt với Hà Yến sau bữa ăn gia đình kia . Hà Yến
mặc quần áo giản dị, tóc tùy ý buộc gọn sau gáy, cũng không trang điểm, cả người trạng thái rất thả lỏng.
Vào phòng hàn huyên vài câu Tống Hoài Khang mới tỉnh ngủ, Tùy Ngộ cũng rất xấu hổ, “Chị đến hơi sớm thì phải.”
“Không có.” Hà Yến một bên giúp Tống Hoài Khang pha trà, một bên nói “Anh ấy ngày hôm qua ngủ muộn, mỗi ngày đều như vậy.”
Tống Hoài Khang từ buồng vệ sinh nhô đầu ra, trong miệng còn ngậm bàn chải đánh răng, miệng đầy kem đánh răng, lời nói cũng nói không rõ, “Đó là do đang làm việc.”
“ Được được được, công việc công việc” Hà Yến đem Tống Hoài Khang đẩy về buồng vệ sinh, “Mau rửa mặt, lôi thôi lếch thếch.”
Hai người ngồi ở một bên uống lên ly cà phê nói chuyện một lúc thì đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Trong lúc bởi vì Hà Yến còn có việc phải làm, cho nên cũng chỉ dư lại Tùy Ngộ cùng Tống Hoài Khang hai người chuẩn bị.
Đây không phải Tùy Ngộ lần đầu tiên thấy Tống Hoài Khang, lúc học đại học cô đã gặp qua Tống Hoài Khang, Tùy Ngộ còn rất thích Tống hoài khang.
Tống Hoài Khang cho cô cảm giác giống như học sinh của cô, có chút nghịch ngợm, hoạt bát, nhưng bản chất chính là đứa bé lớn, cảm giác rất
thanh xuân , giống như lá cờ tung bay, tinh thần vĩnh viễn phấn chấn bồng bột, vĩnh viễn hướng về phía ánh sáng, vĩnh viễn đều là hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, không sợ thua, không chịu thua.
Cùng Tống Hoài An không giống, một chút cũng không giống, bất luận là khí chất, hay là bộ dáng, không giống một chút nào.
Tùy Ngộ có đôi khi cũng sẽ hy vọng Tống Hoài An có thể giống Tống Hoài Khang nhiều một chút.
Trước kia lúc học đại học , Tống Hoài An tuy rằng đã biểu hiện ra so bạn cùng lứa tuổi khí chất càng trưởng thành chững chạc , nhưng ở trong hoàn cảnh đại học như vậy, anh ngẫu nhiên sẽ giống người khác , sẽ chơi sẽ đùa sẽ cười...... Nhưng về sau đi làm, anh càng trở nên trầm mặc ít nói, rõ ràng mới 27 tuổi, lại không tìm thấy được tinh thần phấn chấn của trước kia, anh lão luyện đến mức làm người khác cảm thấy có chút không thú vị, lạnh như băng.
Tùy Ngộ nhịn không được cảm thán, “Nếu là anh của em cũng giống như em thì tốt rồi. Cảm giác hai người một chút cũng không giống.”
Tống Hoài Khang cười ha ha lên, “Đúng vậy, rất nhiều người đều nói như vậy, có thể là bởi vì em với anh ấy không phải từ mộ mẹ sinh ra đi.”
!!!
Tùy Ngộ kinh ngạc một chút, tức khắc quên tự hỏi, cũng không lưu ý, ngay khi dao chuẩn bị cắt vào tay, vẫn là Tống Hoài Khang phản ứng lại trước, một phen đẩy dao ra, hỏi, “Chị không biết?”
Tùy Ngộ quả thật không biết, Tống Hoài An trước nay không cùng cô nói qua, chính cô cũng không hỏi , nhưng là cô cũng không muốn cho người khác biết cô không biết, cho nên đành phải cười gượng hai tiếng, lừa dối cho qua.
Tống Hoài An chưa bao giờ có cùng cô nói ra nhà của anh, cô vẫn luôn cho rằng ngày đó thấy Tống phu nhân chính là mẹ đẻ của anh, nhưng không nghĩ tới sẽ như vậy. Nhưng Tống Hoài Khang cùng Tống Hoài An kém nhau một tuổi, như vậy tính lên, mẹ đẻ Tống Hoài An sinh anh ra không lâu đã qua đời...... Không có giận Tống Hoài An giấu giếm, có rất nhiều đau lòng, đau lòng Tống Hoài An của cô.
Tống Hoài An tan việc liền tới đây, còn mang theo bình rượu vang đỏ tới.
Bữa tối vui vẻ, Tống Hoài Khang còn chụp bức ảnh đăng lên vòng bạn bè, còn tag @ Tống Khang, cậu muốn cho ông ta nhìn xem cuộc sống của cậu rất khá, không cần ông ta, cậu vẫn sống tốt.
Bởi vì sợ chỉ chụp một bức không đủ tức chết Tống Khang , cậu còn chụp đủ 9 tấm, còn lôi kéo Tống Hoài An cùng Tùy Ngộ chụp.
Bởi vì lo lắng hiệu quả không tốt, cậu còn yêu cầu chụp hôn môi , mình cùng Hà Yến chụp còn chưa đủ, còn muốn ép Tống Hoài An cùng Tùy Ngộ chụp.
Chuyện như vậy, bọn họ trước kia cũng đã gặp qua.
Khi đó là sinh nhật Tùy Ngộ , Tống Hoài An từ Bắc Thành bay đến Hải Thành cùng cô đón sinh nhật, còn có bạn cùng phòng
Tùy Ngộ , cùng với bạn trai của mấy bạn cùng phòng cô.
Bình thường mọi người cũng cùng nhau ăn chung, chơi đến rất quen, vừa vặn là sinh nhật Tùy Ngộ , cho nên đến cuối cùng , mọi người liền ồn ào để Tống Hoài An hôn cô, sau đó chụp bức ảnh đăng lên vòng bạn bè.
Lúc ấy Tùy Ngộ không cảm thấy có vấn đề, bởi vì lúc sinh nhật bạn cùng phòng, mọi người đều là chơi như vậy, hơn nữa mọi người đều là người trưởng thành rồi, hôn môi cũng không có gì không ổn.
Nhưng Tống Hoài An không muốn, cuối cùng vẫn là không hôn, chỉ hôn trán của cô.
Mất mát sao?
Khẳng định là có.
Khổ sở sao?
Cũng có.
Tùy Ngộ không hiểu anh vì cái gì không muốn vì cô làm một ít thay đổi nho nhỏ , cũng không rõ vì cái gì anh có thể ở
sinh nhật cô đối xử như vậy.
Tống Hoài An cũng không hiểu vì cái gì nhất định phải trước mặt người ngoài làm chút hành động thân mật , anh cũng không biết vì cái gì nhất định phải làm như vậy.
Sau 5 năm , rất nhiều chuyện một lần nữa lại đến một lần, bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào?
Tống Hoài Khang hưng phấn lên kế hoạch, “Nhanh lên, đừng thẹn thùng, đêm nay em muốn tức chết ba.”
Tùy Ngộ nhìn nhìn Tống Hoài An, không nói gì.
Hà Yến cũng ở một bên khuyên Tống Hoài Khang nói: “Được rồi, ba anh không thích chính là chúng ta, anh đăng ảnh chúng ta cũng đủ tức chết ba anh.”
“Ai nha, chơi một chút làm sao, dù sao cũng là khoe ân ái, đêm nay phải đút no cẩu lương cho đám bạn ở văn phòng mới được.” Tống Hoài Khang ôm bả vai Hà Yến dựa vào trên vai làm nũng, “Lão tử thật vất vả mới tìm được cái thích.”
Hà Yến đẩy cậu ra, cậu lại chạy đến bên cạnh Tống Hoài An , lôi kéo tay Tống Hoài An làm nũng nói: “Anh, anh cùng chị dâu ở bên nhau nhiều năm như vậy, chụp bức ảnh có làm sao đâu? Chẳng lẽ vẻ mặt bọn họ bị nhồi cẩu lương sao? Hì hì, em biết anh không thích cho bạn bè biết, em đăng bạn bè em là được rồi mà.”
Tống Hoài An nhìn Tùy Ngộ, nhìn cậunói: “Em hỏi chị dâu em đi xem có đồng ý không, anh không sao cả.”
Không biết là bởi vì Tống Hoài An đem vấn đề vứt cho cô, hay bởi vì một câu kia của anh “Hỏi
chị dâu em đi” đem Tùy Ngộ dọa sợ rồi, cô còn đang choáng váng, đã nhìn thấy mặt Tống Hoài An đến gần cô.
Ánh đèn màu vàng, trên bàn cơm nồi lẩu chưa dọn, rượu vang đỏ đã uống xong rồi, chén rượu còn có rượu, mùi lẩu vẫn còn ở không trung phiêu đãng bồng bềnh, trên tường đồng hồ chỉ vào 7 giờ 23 phút, bọn họ đang hôn môi lẫn nhau, mang theo vị lẩu còn mùi quả nho nhàn nhạt ngòn ngọt.
Xuyên qua thời gian, giống như đền bù thiếu sót sinh nhật
của cô rất nhiều về
năm trước .
Tống Hoài Khang thật sự đã đăng lên vòng bạn bè, cũng là thật sự tag @ Tống Khang nhưng Tống Khang cùng không có để ý đến bọn họ, ngược lại là Tống phu nhân để ý, vốn có bà với Tống Hoài An, Tống Hoài Khang trong wechat, bảo cho Tùy Ngộ cùng Hà Yến vào trong nhóm.
Sau khi cho hai người vào, phát cho mỗi người bao tiền lì xì 520 , còn nói chút chúc phúc còn nói lần sau có hoạt động như vậy nhớ bảo bà cùng đến.
Là một người rất đáng yêu.
Đột nhiên, Tống Hoài Khang hét lên một tiếng, không rõ nguyên do mà nói: “Anh, anh thật nhàm chán mà!”
Tùy Ngộ lúc ấy không hiểu, về đến nhà, ăn không ngồi rồi, đột nhiên tâm huyết dâng trào nhớ tới vòng bạn bè vạn năm cô không sờ tới, rốt cuộc đã hiểu ý tứ câu Tống Hoài Khang kia “Anh, anh thật nhàm chán mà!”
Tống Hoài An cũng đã đăng lên vòng bạn bè, so với Tống Hoài Khang còn tệ hơn , anh chỉ đăng ảnh anh với tùy ngộ hôn môi, không có văn án.
Không biết vì cái gì, Tùy Ngộ cảm thấy mặt nóng lên.
Có người ở dưới bình luận chúc phúc, Tống Hoài An còn trả lời nói: Cảm ơn mọi người, cô ấy đã trở lại, chúng tôi rất tốt!
Tùy Ngộ nhìn anh nói, cô ấy đã trở lại. Không thể hiểu được mà nhớ tới buổi tối ngày đó hay người quay lại Tống Hoài An nói câu kia, chúng ta giống như chỉ là tách ra ngắn ngủi một chút thôi.
Tiện tay
lưu ảnh lại , đây là bức ảnh đầu tiên hai người chụp chung sau khi gặp lại.
Thuận tay click mở vòng bạn bè Tống Hoài An . Mỗi năm 26/10 vào buổi sáng 7 giờ anh sẽ đúng giờ đăng lên vòng bạn bè “Sinh nhật vui vẻ !” Kèm một hộp quà.
Có 5 bài đăng như vậy.
Xuống chút nữa chính là thời học đại học , chắc là anh đã xóa, toàn bộ trong lúc học đại học, chỉ có một ảnh lúc anh tốt nghiệp, là ảnh chụp chung của Tống Hoài Khang cùng Tống phu nhân , anh cùng giáo sư Lý chụp ảnh chung, ảnh tốt nghiệp cả lớp, và một mình anh. Còn có 3 bài nữa, đều là ngày 25/10 , là sinh nhật Tùy Ngộ . Mỗi một năm câu nói đều giống nhau, đều là “Cô gái của anh, sinh nhật vui vẻ !” Sau đó là một trái tim nhỏ .
Chỉ là không nghĩ tới, anh không có xóa quá.
Kỳ thật để cho Tùy Ngộ cảm động, cũng không phải anh còn giữ bài 25/10 năm đó, mà là mỗi một năm ngày 26/10 đúng giờ buổi sáng 7 giờ đều đăng lên vòng bạn bè.
Tống Hoài An, thật là một người đàn ông nhàm chán mà!
Tùy Ngộ đều bình luận dưới mỗi bài đăng sinh nhật vui vẻ, đều ở dưới bình luận nói “Cảm ơn!”
Chỉ chốc lát, Tùy Ngộ liền nhận được tin nhắn của Tống Hoài An , “ Còn chưa ngủ sao?”
“Định đi ngủ rồi ạ.”
“ " Ừ, sớm nghỉ ngơi một chút, buổi sáng ngày mai em còn có tiết.”
“Tống Hoài An, đừng vứt bỏ em.”
“Sẽ không.” “Cũng không dám nữa.”
Đúng vậy, đừng lại vứt bỏ em
Lúc này đây vưt bỏ nữa, em sẽ không lại trở về.
Năm năm này......
Coi như này 5 năm chúng ta chỉ là ngắn ngủi mà tách ra một đoạn thời gian, coi như năm năm này chúng ta vì muốn càng tốt hơn nên chính mình cùng nỗ lực, coi như năm năm này vì càng quý trọng đối phương mà tách ra để bình tĩnh. Hiện tại em đã trở về, giữa chúng ta
không cần lại cách xa nhau 8000 km, chúng ta hiện tại duỗi tay là có thể ôm, chúng ta hiện tại nhớ là có thể gặp mặt, chúng ta hiện tại càng hiểu được như thế nào là yêu một người. Em yêu anh, Tống Hoài An, yêu anh đồ ông cụ non, yêu anh người thanh niên lão luyện, yêu anh yêu bất kì thời gian nào của anh.
Chúc ngủ ngon, Tống Hoài An nhìn bình luận Tùy Ngộ , còn có bình luận của bạn bè của anh. Có đồng nghiệp, có đối tác, còn có bạn học trước kia, còn có Triệu Khả Nhi ở dưới bảo.
Triệu Khả Nhi nói: “Mình đã đến Cục Dân Chính , mời hai người kết hôn đến chỗ tui!”
Sau đó một đoàn người trước kia là bạn học túm lại với nhau, giáo sư Lý không rõ nguyên do bình luận một câu, nói “Các bạn học, Cục Dân Chính là cơ quan nhà nước, cũng không thể chuyển đến dọn đi như vậy, lãnh chứng còn phải tự mình đến Cục Dân Chính a.”
Phía dưới còn có người trả lời giáo sư Lý, “Giáo sư,
bọn em đang đùa đó, ý thúc giục cưới đó thầy, thầy chớ coi là thật !”
Giáo sư cũng trả lời, “Nga! Hóa ra là như vậy. Hoài An kết hôn nhớ mời giáo sư đấy. Thầy thích bạn học đã học《 Hình Pháp 》 .”
Tùy Ngộ học《 Hình Pháp 》 chuyện này không chỉ bạn học ban bọn họ biết, trải qua giáo sư Lý tuyên truyền, lúc ấy toàn bộ học viện
luật đều biết. Bởi vậy phía dưới cũng có không ít bình luận nhớ về chuyện này.
Tống Hoài An thấy bạn bè náo nhiệt như vậy, nghiễm nhiên nhớ lại kí ức như đi vào huyền thoại, di động báo tin tức ầm ầm, anh cũng lười nhìn, anh nhớ
Tùy Ngộ liền cảm thấy trong lòng tràn đầy.
****
Khụ , tui cứ thích thêm mấy ảnh galaxy này quá. mong mn thông cảm cho cái thu vui dở ng của tui nhá.