Chương 11: Không bao giờ buông tay em

Sau khi Tống Hoài An về đến

Bắc Thành, trường học của Tùy Ngộ đã nghỉ.

Anh nói qua rất nhiều lần, nhưng lúc trở về thật thì anh lại rất sợ hãi. Anh không dám lại giống như trước kia cùng cô nói chuyện vài giờ liền, hỏi cô có thể đi đón anh hay không.

Anh không dám hỏi, anh sợ nói nhiều Tùy Ngộ sẽ cảm thấy phiền, cảm thấy anh ra vẻ, anh càng sợ hãi, về sau, Tùy Ngộ không hợp ý nhau.

Không trở về trước kia, Tống Hoài An mỗi ngày mong đợi trở về hồi Bắc Thành, chờ tới được sân bay, lên máy bay, anh lại cảm thấy rất

sợ hãi. Khoảng cách Bắc Thành càng ngày càng gần, trong lòng anh càng khẩn trương, giống như gặp đại dịch vậy.

Đến khi hai chân đặt lên đất Bắc Thành thì anh vô cùng mâu thuẫn, anh vừa muốn xông ra, lại muốn lùi về phía máy bay, giống như Tùy Ngộ đối với anh, muốn có được nhưng lại sơj hãi phá hết tất cả những thứ có trên tay.

Trước khi lên máy bay, Tùy Ngộ cũng không nói rõ là cô có đến không, chỉ nói muốn sửa bài thi, kịp thì tới, không kịp thì thôi.

Anh không có cách nào nói cô không tốt, bởi vì trước đây anh đối với cô như vậy.

Lúc học đại học ,mỗi tháng Tùy Ngộ đều bay đến Bắc Thành một chuyến, có đôi khi gặp gỡ trong ngày hội, có khi một tháng trở về vài lần, nhưng rất ít khi anh đến đón cô, bất kể là cao tốc hay máy bay, anh rất ít khi đón. Mà lý do không đi đón kỳ thật rất đơn giản, tới tới lui lui, đơn giản chính là học tập, hoặc tìm giáo sư hỏi chuyện. Bởi vì quá ít đi đón cô, ngẫu nhiên đi đón một lần, Tùy Ngộ sẽ vui vẻ giống như một người bạn nhỏ vậy.

Vừa mới bắt đầu vài lần Tùy Ngộ còn giống người khác , thấy anh thì tiến lên ôm anh, nhảy đến trong ngực anh, nhưng Tống Hoài An không thích. Rõ ràng không có người sẽ để ý , cũng không có người sẽ chỉ trích bọn họ, nhưng Tống Hoài An chính là không thích. Hắn đi sau Tùy Ngộ nói, về sau đừng như vậy, trước công chúng, chú ý một chút ảnh hưởng.

Sau đó Tùy Ngộ không còn như vậy , nhưng nhìn thấy anh vẫn cứ vui vẻ, chỉ là sẽ không lại nhảy đến trong ngực anh làm nũng, bọn họ giống bước vào kết hôn nhiều năm mất đi tình yêu , chỉ là vợ chồng già với nhau.

Mà khi anh không đón cô nữa, cô càng hiểu chuyện làm cho người khác phải đau lòng .

Tự mình ngồi máy bay, tự mình cầm hành lý đón tàu điện ngầm đến khách sạn, tự mình thu dọn hành lý cho tốt rồi đến trường của anh, có đôi khi thậm chí phải suy nghĩ xem ăn gì để phfu hợp với lịch trình, nhưng vì chiều theo ý anh, cuối cùng sẽ lựa chọn ăn cũng không ngon.

Sau 4 năm hẹn hò ở đại học, Tùy Ngộ còn chưa ăn hết đồ ăn trong trường của cô mà ở đại học Bắc Thành thì mỗi một cái nhà ăn đã ăn hết, còn có thể biết rõ nhà ăn nào có đồ ăn tốt nhất,

nhà ăn nào có lợi, nhà ăn nào mà dì nấu ăn tay bị run nhất.

Có một năm vào đầu năm mới, cô ngồi máy bay trở về Bắc Thành, chỉ vì muốn cùng anh cùng nhau ăn tết, nhưng còn anh đến cả ra sân bay đón cô cũng không đi. Cô tự mình an bài xong tất cả mọi chuyện, giờ nào đi nơi nào ăn cơm, ăn cái gì, giừo nào đi đếm ngược, đếm ngược xong làm gì, cô đều chuẩn bị thật tốt. Kết quả chờ cô đến trường học , anh mới nói với cô, đêm nay muốn cùng hội đoàn đón năm mới.

Mà Tùy Ngộ một câu câu oán hận cũng không có, vui vui vẻ vẻ, nhảy nhót đi theo anh đi tham gia nhóm của học viện luật. Đều là người cô không quen biết, đề tài nói chuyện cô nghe không có hiểu .Cũng là khi đó Tùy Ngộ nổi lên ý niệm muốn học 《 Hình Pháp 》 .

Đó là cái tết đầu tiên giữa hai người họ, nhưng chờ đến khi bọn họ trở lại khách sạn đã sớm đã qua rạng sáng. Tống Hoài An khi đó tửu lượng còn chưa tốt, uống xong rượu vẫn là một bộ quý công tử nho nhã lễ độ , nhưng đến khách sạn lại giống như đại gia vậy, Tùy Ngộ còn phải giúp anh cởi giày lau người.

Ngẫm lại khi đó, Tống Hoài An thật sự rất không phải một món đồ.

Nhưng người khác nói anh thật sự một chút cũng không yêu Tùy Ngộ lại không đúng.

Anh muốn cho Tùy Ngộ quen biết người bên cạnh anh, cũng muốn để cho người khác biết đây là bạn gái của anh.

Tùy Ngộ ở trong đoạn tình cảm này quả thật không có cảm giác an toàn, anh biết, cho nên ở trong trường học , Triệu Khả Nhi là nữ sinh anh tiếp xúc đến nhiều nhất , cho nên mỗi lần Tùy Ngộ tới trường học tìm anh , anh đều sẽ mang theo cô đến nhà ăn đông người nhất, anh muốn cho người khác biết Tùy Ngộ là bạn gái anh,

cũng muốn Tùy Ngộ xuất hiện trong từng chi tiết sinh hoạt của anh.

Chỉ là chưa từng ai nói với anh, yêu phải nói ra, yêu phải biểu đạt ra ngoài, anh im lặng lại ẩn nhẫn yêu

Tùy Ngộ.

Chính là tốt nhất, anh phát hiện, cái phần yêu không dám biểu lộ kia, ai đều cảm nhận được, trừ bỏ Tùy Ngộ.

Lúc máy bay hạ xuống, Tống Hoài An lập tức mở máy, anh sợ Tùy Ngộ tới tìm không thấy anh, chờ không được anh.

Kết quả di động không có tin nhắn , không thể nói thất vọng, chỉ là trong lòng có chút chua xót.

Nhưng anh vẫn muốn chờ.

Tiểu Chương cùng Suki ra sân bay vừa vặn gặp Tùy Ngộ quanh quẩn ở cửa.

Tùy Ngộ đứng ở chỗ rất xa, cúi thấp đầu, cảm giác tâm tình không tốt lắm , nhìn dáng vẻ cũng không tính đi vào.

Tiểu Chương vốn đang nghĩ đến gặp Tùy Ngộ chào hỏi, nhưng Suki kéo lại cậu ta lại, nói: “Đừng đi.”

“Vì cái gì ! Chị không thấy được buổi tối ngày đó Tống luật sư trở về vui vẻ cao hứng cỡ nào sao?”

“Vậy cậu không thấy người ta không muốn đi vào sao ?”

“Em mặc kệ, em muốn nói .” Tiểu Chương kéo tay Suki ra “Em chỉ thấy bọn họ thế nào thôi.”

Nói xong, Tiểu Chương đi đến trước mặt Tùy Ngộ , cợt nhả nói: “Tùy tiểu thư, còn nhớ rõ tôi không?”

Tiểu Chương xuất hiện làm Tùy Ngộ hoảng sợ, có loại cảm giác có tật giật mình, “Nhớ rõ, nhớ rõ.”

“Hì hì, Tống luật sư ở bên trong chờ chị rất lâu rồi, mau đi đi.”

Tống Hoài An thật sự mời được trợ lý như thần trợ công thật là tinh mắt.

Tùy Ngộ dại ra nhìn cửa, sửng sốt một chút, mới đáp “... Ừ.. Ừ...”

Thấy dáng vẻ Tùy Ngộ vẫn không muốn động , Tiểu Chương lại nói: “Kỳ thật tôi đã thấy cô từ rất lâu.”

“Hả?”

“Có một lần tôi cùng Tống luật sư cùng nhau đi ra ngoài gặp khách hàng, anh ấy đưa ví cho tôi đi thanh toán, trong ví tiền có ảnh của cô với anh ấy chụp chung với nhau, trong wechat cũng có mặt.” Tiểu Chương cào cào cái ót, có chút ngượng ngùng “Lúc trước ở Hải Thành, chưa có nhận ra cô vì bây giờ cô xinh đpej hơn rất nhiều.”

Nói không kinh ngạc là giả, khó trách chưa từng có người hoài nghi bọn họ đã chia tay, trong hôn lễ ngày đó cũng không có, ngay cả khi cô trở về đại học Bắc Thành , lần đầu tiên nhìn thấy giáo sư Lý cũng không có. Khi đó giáo sư Lý còn cười hì hì cùng cô nói “Cuối cũng cũng trở về !”

Giống như trừ bỏ bọn họ, không có người nào biết bọn họ tách ra 5 năm, tất cả mọi người cho rằng bọn họ vẫn luôn ở bên nhau. Giống như Tống Hoài An nói, bọn họ giống như chỉ là cãi nhau một trận kéo dài tận 5 năm .

Tùy Ngộ không biết Tống Hoài An như thế nào đã lừa gạt những người khác, cô chỉ biết, 5 năm này, lúc cô đau lòng , bên kia đại dương cũng có một người đàn ông giống cô vô cùng đau lòng, lúc cô khó chịu, có một người đàn ông giống cô vô cùng khó chịu, lúc cô cảm thấy cô độc , có một người đàn ông cùng cô cảm thấy vô cùng cô độc.

Mặc dù những thứ này đều bị thời gian vùi lấp, nhưng đến khi nhớ lại, cảm giác tất cả những khó khăn đó có người cùng cô gánh vác môt nửa, khó chịu đã giảm phân nửa. Cô cũng từng nghe Tống Hoài An nói lên cảm nhận suốt 5 năm qua, nhưng nghe anh nói, nghe người khác nói, cảm giác hoàn toàn không giống nhau, tất cả cảm nhận đều bị phóng đại.

Tống Hoài An của cô vẫn là Tống Hoài An của 5 năm đó.

Sân bay người đến người đi, người kín hết chỗ. Nhưng cái loại năng lực liếc mắt một cái là có thể ở trong đám người tìm được Tống Hoài An , 5 năm qua đi Tùy Ngộ vẫn có được.

Nhưng khi cô nhìn thấy Tống Hoài An ngồi ở trên ghế đợi, trong tay nắm chặt di động, đôi mắt không có rời di động. Cô không biết cảm giác thế nào, cô giống như thấy Tống Hoài An của 5 năm trước, cũng giống như thấy được chính mình trước kia.

Bọn họ giống như đổi thân phận cho nhau, bắt đầu lại một lần nữa vậy.

Đó là nghỉ đông

năm thứ hai đại học, Tùy Ngộ ngồi máy bay trở về Bắc Thành. Từ lúc đặt vé máy bay, Tùy Ngộ đã nói với Tống Hoài An .Tuy rằng ngày thường anh ít khi đi đón cô, nhưng, chỉ cần là cuối kỳ hoặc là quốc khánh, anh sẽ đến sânn bay đón cô. Cho nên ngày đó theo thói quen, Tống Hoài An sẽ tới, sự thật là, anh quả thật có tới, chỉ là chậm, chậm rất nhiều.

Ngày đó Tống Hoài An có buổi thi vào buổi sáng sẽ kết thúc, anh cũng chuẩn bị hôm nay về nhà. Anh tính về nahf trước một chuyến, xong từ nhà đến sân bay đón Tùy Ngộ cũng kịp, nhưng cuối cùng đến sân bay lại chậm bảy tiếng đồng hồ, Tùy Ngộ một mình ở sân bay đợi anh bảy tiếng đồng hồ, trong đó, một cuộc gọi , một tin nhắn cũng không có. Tùy Ngộ tự mình lôi kéo cái vali, trong tay xách theo một cái túi, trên người còn đeo một balo, từ giữa trưa 2 giừo chờ đến 9 giừo tối, từ ban ngày chờ đến đêm tối, từ di động đầy pin chờ đến hết pin, lại chờ đến đầy pin. Cô cũng không biết vì cái gì phải đợi, chỉ là vẫn luôn chờ. dựa vào ý niệm mà chờ anh đến và 9 giờ tối anh mới đến.

Đã khóc sao?

Đã khóc.

Nghĩ tới muốn đi sao?

Không có.

Tùy Ngộ cũng cho rằng bản thân sẽ đi, nhưng lại ôm chờ một phút, một phút này là chờ tới 9 giờ. Cô sợ, thật sự sợ , sợ cô vừa mới

đi, Tống Hoài An lại tới, sợ Tống Hoài An nhìn không thấy cô sẽ sốt ruột. Tuy rằng 7 tiếng đồng hồ này, gọi điện thoại không nhận, nhắn tin không trả lời là Tống Hoài An, cô vẫn cảm thấy người xin lỗi là mình.

Chờ Tống Hoài An chạy tới sân bay, không có giải thích, cũng không có xin lỗi, thậm chí anh có chút phẫn nộ chất vấn cô vì cái gì còn ở nơi này chờ? Đợi lâu như vậy, vì sao không về nhà mình?

Mà Tùy Ngộ gặp mặt phản ứng đầu tiên, không có khóc cũng không có nháo, chuyện thứ nhất là quan tâm anh.

Lúc anh tới trên mặt anh bị thương, cho nên không có đi ăn cơm, đầu tiên là cô mang anh đi tiệm thuốc mua thuốc, bôi thuốc cho anh.

Bôi thuốc xong, bọn họ đến khách sạn, kết quả bởi vì hai bữa cơm không ăn, nửa đêm cô còn vào bệnh viện. Thẳng đến khi vào bệnh viện, anh mới biết được một ngày trừ bỏ bữa sáng cái gì cô cũng chưa ăn.

Tùy Ngộ ngồi vào bên cạnh anh, hẳn là mới vừa có một chuyến bay hạ cánh, dòng người nhiều lên. Cô nhìn thấy một cô bé kéo hành lý ra, vừa mới ra không bao lâu nhưng ngay cả hành lý cũng không cần, chạy vội về phía trước, hướng về nam sinh cách đó không xa đang ôm bó hoa cười thật tươi, cười đến vô cùng vui vẻ. Bọn họ ôm nhau vào lúc đó, chung quanh hết thảy giống như đều trở nên ảm đạm, chỉ có bọn họ ở phát sáng.

Cái tuổi có thể bỏ qua tất cả bất kỳ hoạn nạn để được bên nhau.

Cô từ trong đáy lòng cảm thán nói, “Thật tốt !”

Tống Hoài An tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn kia tình nhân nhỏ trẻ tuổi kia, nói: “Về sau chúng ta cũng như vậy đi.”

Tống Hoài An không dễ dàng cho người ta hứa hẹn, nhưng hứa hẹn thì anh nhất định sẽ làm, điểm này cô chưa từng có hoài nghi . Giống như năm đó

vậy, cô khóc, cô oán, nhưng trước nay cô không nghĩ tới đi, bởi vì Tống Hoài An đáp ứng cô thì anh sẽ làm được.

Nhưng đã 5 năm qua đi, lời hứa đến muộn này rẻ hơn cả cỏ.

Trong khoảng thời gian này Tùy Ngộ vẫn luôn ở nghĩ lại lúc trước ở Hải Thành vì cái gì đáp ứng Tống Hoài An hợp lại, cô không biết.

Yêu sao? Có.

Không cam lòng sao? Có.

Nhưng càng nhiều hơn, hình như là khoảnh khắc pháo hoa cắt qua bầu trời đêm kia khiến cô hoảng hốt, làm cô phân không rõ quá khứ cùng hiện tại. Hiện tại bình tĩnh lại, cô lại cảm thấy bọn họ không nên hợp lại.

Nhưng ngay mới vừa rồi, có người nói cho cô, 5 năm qua, Tống Hoài An cũng đang đợi cô.

Cô rất muốn biết Tống Hoài An không bỏ xuống được như cô không, lúc trước vì cái gì buông tay cô? 5 năm này, anh vì cái gì không tới tìm cô ?

Nhưng cô không dám hỏi.



không biết mình nên nghe một đáp án như nào để tha thứ cho thời gian 5 năm qua, cô cũng không biết một lần nữa bắt đầu rồi bọn họ có thể đi bao xa?

Khi còn nhỏ cho rằng yêu có thể cùng người lâu lâu dài dài, vĩnh không chia lìa, lớn lên mới biết được, không đơn giản như vậy.

Hiện tại, bọn họ còn yêu

đối phương, chỉ là thời gian tạo thành khoảng cách rất xa, ai cũng không biết.

Hòa hảo như lúc ban đầu.

Hòa hảo dễ dàng, như lúc ban đầu quá khó.

“Tống Hoài An, anh còn nhớ rõ nghỉ đông năm thứ hai đại học không?”

Tống Hoài An nhớ rõ, anh đương nhiên nhớ rõ.

Tống Hoài An ở chỗ này đợi 7 phút, Tùy Ngộ đã chạy ra rồi. Mà Tùy Ngộ ở chỗ này trải qua dày vò dài hơn anh 60 lần.

“Lúc đó vì sao anh đến muộn?”

Đó là một đoạn chuyện cũ mà Tống Hoài An không muốn nhắc tới, về thân thế của anh, liên quan tới trên người hắn

không thể cho ai biết nhất.

“Đây là lần cuối cùng em hỏi anh cái vấn đề này , anh nói cái gì, em tin cái đó.”

Kỳ thật anh có thể lấy ra rất nhiều cớ, có thể nói không chê vào đâu được, cho dù anh đem chân tướng nói ra, cũng có thể lấy được một chút hảo cảm của Tùy Ngộ , nhưng cố tình hết lần này tới lần khác chọn câu trả lời đơn giản nhất.

“Trong nhà có chuyện.”

Giống hệt năm đó, trong nhà có chuyện, cùng năm đó mượn cớ tất cả đều giống nhau, nhà có chuyện.

Trầm mặc hồi lâu .

“Đi thôi” Cô đứng lên, không có chờ anh “Em đói bụng.”

Anh giữ chặt tay cô, tái nhợt giải thích: “Đây là một chuyện xưa rất dài, em muốn biết, anh có thể nói cho em biết.”

“Không cần.”

Ăn xong lẩu, Tùy Ngộ đột nhiên hỏi: “Làm sao?”

Tống Hoài An không phản ứng lại đây “Hả?”

Cô chỉ vào khách sạn đối diện, nói: “Làm sao?”

Tống Hoài An rất muốn làm, vô cùng khát vọng, anh đối với Tùy Ngộ vĩnh viễn có du͙© vọиɠ. Anh lớn như vậy, Tùy Ngộ là người con gái đầu tiên, cũng là duy nhất . Nhưng anh cảm thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp. Nhưng anh vẫn cùng Tùy Ngộ đi khách sạn, thuê phòng.

Tùy Ngộ cởi một bộ quần áo, chờ còn lại mỗi bộ mùa thu hay mặc, Tống Hoài An mới giữ chặt tay cô, đem cô kéo vào trong ổ chăn, ôm cô, giống như năm thứ hai đại học năm ấy vậy.

Bọn họ làm

cái gì , chỉ là ôm, làm ổ trong chăn. Chẳng qua là năm thứ hai đại học một lần kia, nửa đêm cô bị đau dạ dày nên phải đi bệnh viện, mà lúc này đây bọn họ yên ổn ỏe bên nhau cùng làm ổ trong chăn.

Anh muốn nói gì, nhưng lại cảm thấy nói cái gì cũng không đúng, cũng sợ nói sai lời khiến giờ khắc tốt đẹp mãi mới có được này đều như kính hoa thủy nguyệt cứ vậy mà trôi qua.

* KÍNH HOA THUỶ NGUYỆT hoa trong gương, trăng trong nước; cảnh tượng huyền ảo

Cả hai ăn ý lựa chọn yên lặng.

Có một khắc như vậy Tùy Ngộ thật sự thiếu chút nữa muốn khóc , đêm rất dài, ngoài cửa sổ vạn nhà bật đèn sáng chưng, tiếng người ồn ào, bên trong cửa sổ bọn họ tựa sát lẫn nhau.

Tốt đẹp dường nào, chỉ là cô vô cùng rõ ràng, bất luận bọn họ ôm chặc chẽ như thế nào đi nữa, hai trái tim, hoặc là nói, trái tim cô vẫn lệch khỏi quỹ đạo.

Cô không phải không yêu Tống Hoài An, ngược lại, cô quá yêu, chẳng qua là cũng sợ, cùng Tống Hoài An yêu nhau gần như hao hết tình cảm cô sở hữu, cô trả giá quá nhiều, thế cho nên cô không có biện pháp lại đi thừa nhận lần thứ hai.

Một bên cô muốn lưu lại bên cạnh Tống Hoài An , một bên lại sợ lưu lại bên cạnh anh, bởi vì chỉ có lưu lại bên cnahj anh, cô mới có thể thở dốc, lấy được yên tâm, nhưng đồng thời

cô lại hết sức bất an, cô quá nhớ những ngày bình yên bên Tống Hoài An , muốn đem tất cả tốt đẹp dâng tặng cho anh.

Quá mức nóng bỏng mà yêu không giữ lại chút nào, đối với hai bên là gánh nặng đều quá lớn, một khi tình cảm xuất hiện vết rách, hại người hại mình.

Những thứ này bọn họ đều trải qua, quá đau đớn, cho nên không có biện pháp lại có lần thứ hai......

Cô xoay người đưa lưng về phía Tống Hoài An, đôi mắt thất thần nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đen kịt bên ngoài tấm kính, còn có ánh đèn nơi xa , cô khóc.

Tống Hoài An biết cô khóc, bả vai cô run rẩy, thân thể cũng đang run, anh hoảng hốt lo sợ, nhưng lại không thể làm gì. Cuối cùng, anh đem đầu vùi vào gáy cô, tham lam liếʍ mυ"ŧ mùi thơm thoang thoảng

trên người cô, nước mắt của anh thấm ướt cả da của cô, mát lạnh mát lạnh.

Giọng anh nghẹn ngào, ẩn nhẫn, áp lực, nhưng đồng thời lại kiên định, “Anh sẽ không buông tay để em đi nữa, không bao giờ nữa, cũng không dám nữa, không bao giờ.”

*****

Nghiệp quật anh nhà mà.

Nếm trải hết nỗi đau mà nữ9 phải chịu .

Híc , lm chương này mình cứ nghẹn nghẹn ý, muốn khóc vì thương nư9.

ý nghĩa hoa hướng dương là " Tình Yêu Thầm Lặng "

Cây Khô Gặp Mùa Xuân - Chương 11: Không bao giờ buông tay em