Tùy Ngộ không có cùng Tống Hoài An trở về Bắc Thành, cô về Bắc Thành trước Tống Hoài An .
Cô còn phải về trường học làm giám khảo, vẫn cùng Giang Lâm cùng nhau giám khảo , vẫn là học viện pháp luật.
Lúc kết thúc giám khảo, Giang Lâm từ trong túi móc ra một tờ bài thi, đưa cho cô, nói: “Đủ tư cách.”
Tùy Ngộ nhận lấy bài thi, là lần trước lúc giám khảo, cô làm tờ bài thi kia, mặt trên bài thi còn có vết bút đỏ 63 điểm thật to.
“ Làm sao anh có được?” Lần trước , cô không thấy bài thi, còn tưởng bị ném đi rồi, sợ bị người khác thấy bị cười, sau đó ngẫm lại không có ký tên, cũng không để ý nữa.
Anh ta thu thập bài thi, giả vờ niêm phong rồi cười nói: “Lần trước tôi thấy em viết khá đầy đủ, nên cầm đi đưa cho thầy ở học viện luật, không nghĩ tới em lợi hại như vậy. Em không ngại chứ ?”
Tùy Ngộ cảm thấy anh ta đáng yêu, thoải mái hào phóng nói: “Đạt tiêu chuẩn, không ngại.”
Giang Lâm nhìn cô, cảm thấy cô không giống nhau, nếu là trước đây Tùy Ngộ đại khái chỉ biết nói “Không ngại, đạt tiêu chuẩn.” Mà không phải, “Đạt tiêu chuẩn, không ngại.”
Giang Lâm nói: " Ừ, thầy giáo ở học viện luật còn nói, nếu không phải em làm đáp án quá đơn giản thì trên 75 không là vấn đề.”
Giang Lâm không nói cho cô biết, bài thi là giáo sư Lý chấm.
Giáo sư Lý cùng thầy anh ta là bạn tốt, hai người thường xuyên hẹn uống trà, là học trò yêu quý của thầy nên cũng thường xuyên qua lại nên Giang Lâm cũng quen giáo sư Lý , cho nên mới dám cầm bài thi của Tùy Ngộ nhờ giáo sư Lý.
Mà giáo sư Lý cũng chính là người đã từng dạy Tống Hoài An . Cũng là từ giáo sư Lý biết được, Tùy Ngộ trước kia học qua《 Hình Pháp 》. Anh ta còn biết cô học 《 Hình Pháp 》 bởi vì người đàn ông tên Tống Hoài An .
Anh ta biết Tống Hoài An.
Ở Bắc Thành rất khó có người không biết Tống Hoài An, đó là một người đàn ông hết sức ưu tú. Tốt nghiệp nhiều năm như vậy còn có thể bị giáo sư Lý nhớ thương thì người đàn ông đó sao có thể kém, lúc ấy ở văn phòng, mấy giáo sư trong học viện luật nghe thấy cái tên này cũng vô cùng tán thưởng. Chỉ là lý lịch đại gia của Tống Hoài An không giống nhau chính là, “Tống Hoài An” tên này bị nhân vật nổi tiếng giới thượng lưu của Bắc Thành quen biết, càng nhiều hơn chính là bởi vì cái đó anh không muốn để ai biết, nhưng hết lần này tới lần khác lại bị tất cả mọi người biết về thân thế của anh nhưng đều lựa chọn ngậm miệng.
Vứt bỏ bối cảnh thân thế Tống Hoài An , anh lại là con người khiến người ta không thể kháng cự trong việc lựa chọn.
Hơn nữa Giang Lâm nghĩ, Tùy Ngộ chắc không biết bối cảnh của Tống Hoài An , hoặc , Tống Hoài An sẽ không để cho Tùy Ngộ biết đến.
Nghĩ như vậy, Tùy Ngộ đối với Tống Hoài An nhớ mãi không quên cũng cũng không phải điều khó tin.
Giang Lâm kinh ngạc chính là Tùy Ngộ, rốt cuộc là yêu một người như thế nào mà không giữ lại chút nào như vậy , rốt cuộc vì cái gì nguyện ý vì Tống Hoài An học《 Hình Pháp 》, cuối cùng vẫn muốn chia tay.
Đúng vậy, Tùy Ngộ đã từng vì Tống Hoài An gắng gượng đem 《 Hình Pháp 》 thuộc lòng.
Khi đó mới vừa ở cùng nhau không bao lâu, bọn họ lại yêu xa, Tống Hoài An ở Bắc Thành học đại học, mà Tùy Ngộ ở Hải Thành học đại học, vì để bản thân có thể càng hiểu biết Tống Hoài An, cũng sợ hãi với Tống Hoài An không có chung nhau đề tài, cho nên cô mua một quyển 《 Hình Pháp 》, mỗi ngày ở ký túc xá cắn răng học, học lại quên, đã quên lại học, ký túc xá nhiêuf người đều chê cười cô
phát điên, nhưng cô vẫn như cũ làm theo ý mình mỗi ngày ôm 《 Hình Pháp 》 học, thi cuối kì cũng chưa thấy cô nghiêm túc như vậy.
Người khác hỏi cô vì sao lại học《 Hình Pháp 》.
Cô cười hì hì nói, vì làm một công dân tốt biết tuân thủ pháp luật.
Kỳ thật không phải, chẳng qua là cô sợ hãi. Sợ hãi có một ngày Tống Hoài An cùng cô nói chuyện phiếm , cảm thấy cô cái gì cũng đều không hiểu, sợ hãi có một ngày Tống Hoài An muốn cùng cô chia sẻ vụ án anh làm được cảm thấy tâm đắc, cô chen miệng vào không lọt, sợ hãi có một ngày Tống Hoài An ném cô xuống, cho nên cô liều mạng đi theo phía sau anh , cố chạy, liều mạng muốn đuổi kịp
bước chân của anh.
Hình pháp thật sự rất khó học,
rất nhiều thuật ngữ chuyên nghành, nhưng cô cũng đã kiên trì nổi.
Có đôi khi cô cũng nghĩ tới, mệt mỏi như vậy, không bằng từ bỏ đi.
Giống như lúc cô cùng Tống Hoài An yêu nhau, cô cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, có loại mệt mỏi
lực bất tòng tâm.
Nhưng vừa cùng Tống Hoài An gọi nói chuyện điện thoại, trò chuyện video , thỉnh thoảng cô cảm thấy chính mình cũng có thể hiểu lời anh nói , cô sẽ tung ta tung tăng cầm lấy 《 Hình Pháp 》 tiếp tục học, lại tiếp tục phấn đấu quên mình mà đi thích cái người kêu là Tống Hoài An kia.
《 Hình Pháp 》 đặt ở bên cạnh gối đầu của cô, bởi vì lật nhiều lần, các góc của quyển sách đều bị gấp lại, sách vở bên trong cũng từ chỗ trống, trở nên đủ mọi màu sắc, có cô viết phê bình, có bút huỳnh quang đánh dấu, còn có chút dấu vết chữ bút chì , là lúc cô không có kiên nhẫn để học, hoặc có đôi khi Tống Hoài An chọc cô khiến cô không vui, cô liền dùng bút chì viết lên《 Hình Pháp 》 bày tỏ hết lời, chờ tâm trạng tốt lên thì tẩy đi.
Nhưng có một số việc tựa như những cái viết ở 《 Hình Pháp 》 cho dù viết bằng bút chì, cho dù đã tẩy đi, kỳ thật vẫn lưu lại dấu vết.
Có lẽ cô là sinh viên học thăm dò địa chất đầu tiên đem 《 Hình Pháp 》 học thuộc làu làu.
Thuộc làu đến mức 5 năm đi qua, dựa vào ký ức cô còn có thể đem bài thi của học viện pháp luật làm đạt tiêu chuẩn.
Tùy Ngộ học 《 Hình Pháp 》, vẫn luôn không dám chủ động nói với ai, ngay cả Tống Hoài An cũng không biết. Bởi vì cô cũng không cảm thấy đây là một sự kiện đáng giá đáng tự hào như vậy.
Về phần tại sao sẽ bị người khác biết , đó chính là bởi vì có một lần cô cùng Tống Hoài An học trong tiết của giáo sư Lý , cô lăn ra ngủ vì thế bị giáo sư Lý đặt câu hỏi.
Bị đặt câu hỏi lúc đó Tống Hoài An cũng sững sờ, vừa định thay cô giải thích, Tùy Ngộ liền tự mình đứng lên.
“ Bạn học, em tới nói một chút, xâm phạm bản quyền tri thức có mấy loại tội ?”
Đứt quãng
Tùy Ngộ bẻ ngón tay , “Dạ... Thứ nhất, đăng ký nhãn giả mạo , thứ 2... đăng kí nhãn hiệu giả mạo... hoàng hóa, thứ ba phi pháp chế tạo, tiêu thụ phi pháp ......”
Tống Hoài An còn sợ cô không trả lời đượ tùy thời chuẩn bị đứng dậy thay cô trả lời, nhưng nghe cô ấp úng trả lời, nhìn cô vụng về giống như một học sinh tiểu học vậy, giơ ngón tay ra đếm, không biết bạn gái học thế nào nhưng vẫn rất tự hào, anh cảm thấy Tùy Ngộ rất lợi hại. Cho dù qua đi nhiều năm như vậy, Tống Hoài An vẫn như cũ nhớ rõ cảnh tượng đó, ngày đó ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, cô buộc tóc đuôi ngựa cao cao, mặc một cái váy xanh nhạt liền thân, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người cô, như phủ một tầng ánh nắng ấm áp, gió mang lạnh lẽo của cuối mùa hè đầu mùa thu, thổi bay tóc mái của cô, thổi tan hương nhàn nhạt trên người cô. Anh chống cằm nghiêng đầu nhìn cô, lúc ấy nhất định là
anh đang cười, trên mặt là thần thái sáng láng.
“Thứ tứ, tội giả mạo độc quyền , thứ năm... Thứ năm, thứ năm là tội xâm phạm đăng ký quyền , thứ sáu, tiêu thụ xâm quyền,... Tiêu thụ xâm quyền phục chế phẩm , thứ bảy, tội xâm phạm thương nghiệp bí mật ,thứ tám, thứ tám...”
Tống Hoài An ngồi ở bên cạnh cô, nhỏ giọng nhắc nhở “Không có, chỉ có 7 điều.”
Nhận được ý nhắc nhở của Tống Hoài An cô mới nói “Không có.”
Tùy Ngộ sau khi ngồi xuống, những người ngồi bên cạnh cô đều hướng về phía cô giơ ngón tay cái lên, khen cô lợi hại.
Giáo sư Lý khi đó cũng không biết Tùy Ngộ không phải sinh viên học viện luật, thấy mọi người đều khen Tùy Ngộ, liền nói “Vấn đề đơn giản như vậy , làm sinh viên học viện luật, trả lời chính xác không phải rất bình thường sao?”
Lại có bạn học ồn ào nói “ Giáo sư, cậu ấy không phải sinh viên học viện luật.”
“Hả?! Bạn học kia em là sinh viên học viện nào? Lại hiểu pháp luật. Hiếm thấy.”
“ Thầy, em học thăm dò
địa chất . Có học qua《 Hình Pháp 》 cho nên mới vừa vặn biết đáp án.”
Từ đây, Tùy Ngộ trở thành sinh viên mẫu mực mà trong miệng giáo sư Lý thường thường nhắc tới, mỗi một lần đều bị nhắc tới , Tống Hoài An cùng Tùy Ngộ trở thành tình nhân điển hình trong miệng giáo sư Lý , hàng năm đều lấy đó khích lệ sinh viên không thể quên học tập , chung nhau tiến bộ .
Tống Hoài An trước nay không hỏi qua Tùy Ngộ vì cái gì học《 Hình Pháp 》, vì cái gì muốn học《 Hình Pháp 》, bởi vì anh
tin tưởng tất cả câu trả lời đều là tên anh. Cô gái này , cho anh từ chưa từng có gì đến coi trọng cùng cảm động.
Anh cũng từng âm thầm thề nhất định phải đối với cô thật tốt.
Sau đó Tùy Ngộ không lại học những pháp luật khác ngoài《 Hình Pháp 》 , bởi vì quá khó học, những thuật ngữ chuyên nghành quá
khó đọc, cô cũng từng nghĩ tới lại học những thứ khác, sau lại thật sự kiên trì không nổi nữa, 《 Hình Pháp 》 đã là cực hạn của cô. Cuối cùng 《 Hình Pháp 》 trở thành cuốn sách lần đầu tiên và cuối cùng trong cuộc đời cô học thuộc lòng.
Sau đó Tống Hoài An chê cười cô, “Có phải yêu nhau lâu rồi không, mất đi hứng thú, cho nên sẽ không vì anh học thuộc lòng
nữa.”
Cô cười bổ nhào vào trong ngực anh làm nũng, “ Sách luật pháp của các anh quá khó, em là công dân tốt bình thường, học《 Hình Pháp 》 là đủ rồi.”
Khi đó, bất luận là Tùy Ngộ hay Tống Hoài An đều không có nghĩ tới một vấn đề. Tùy Ngộ có thể vì Tống Hoài An ngay ngắn học《 Hình Pháp 》, nhưng Tống Hoài An cho tới bây giờ không có vì Tùy Ngộ đọc qua một quyển sách thăm dò địa chất.
Bởi vì yêu, cho nên Tùy Ngộ không để bụng, cô ngây thơ cho rằng bời vì cô yêu có thể bù đắp những thứ này, mà Tống Hoài An cũng không thèm để ý, anh cảm thấy bước này, Tùy Ngộ đi rồi, anh không cần phải đi nữa.
Thẳng đến khi sau này tách ra, Tống Hoài An vì cô đi xem sách thăm dò địa chất kia, mới thật sự hiểu cảm nhận của Tùy Ngộ .
Sách chuyên ngành thật sự khó học, đặc biệt là không phải sách chuyên ngành của bản thân, coi như học, kỳ thật có thể hiểu được cũng không nhiều. Hơn nữa học lại quên, học lại quên là cái cảm giác thật không dễ chịu.
Cái loại cảm giác mất mát khi bỏ ra không có được hồi báo, bất lực , rõ ràng từ nhỏ anh liền bắt đầu nhấm nháp, cũng là thứ anh ghét nhất, kết quả anh còn để Tùy Ngộ cũng nếm thử một lần, chỉ là cô trước nay chưa từng nói khổ, cũng vì trước nay cũng chưa nghĩ tới từ bỏ.
Trong cuộc đời Tống Hoài An , trước khi gặp được Tùy Ngộ , vẫn luôn bị từ bỏ, bị quên đi, sau này gặp được Tùy Ngộ anh mới chân chính cảm nhận được tâm tình kiên định khi được lựa chọn. Anh từ nhỏ mất đi kẹo, Tùy Ngộ là người đưa cho anh, bù đắp cho anh.
Chỉ là không nghĩ tới, Tống Hoài An cũng chưa nghĩ đến, người buông tay trước lại là anh, chính tay anh phá hủy tất cả tốt đẹp vốn có của anh.
*****
Chương này thương nư9 ghê.