“Cô ấy đã trở lại.”
“......”
“ Dạy học ở trường đại học trước kia của chúng ta .”
“......”
“ Ngày đó tao trở về nhìn thấy cô ấy, gầy đi rất nhiều.”
“......”
Tống Hoài An cái gì cũng chưa nói, vẻ mặt cũng không chút thay đổi, cũng không biết nên phản ứng như thế nào
Cô ấy đã trở lại, rốt cuộc đã trở lại.
Anh vui vẻ cũng sợ hãi.
Ngày đó, anh vẫn luôn bồn chồn không yên.
Cùng Trương Gia gặp mặt xong thì từ tiệm cà phê trở về , anh vẫn luôn như vậy. Ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc , văn kiện mở ra đặt lên bàn, trên tay cũng cầm bút, nhưng cái gì cũng không xem vào, mực từ bút máy chảy ra tạo thành vũng đen nhỏ trên mặt giấy.
Anh
mờ mịt luống cuống nhìn vũng mực đó càng ngày càng lớn, nhưng không phản ứng là phải bỏ bút ra chỗ khác.
Rốt cuộc vào lúc chạng vạng tối vẫn lái xe đi đại học Bắc Thành .... Trường cũ của anh.
Lúc đến trời đã tối rồi, bầu trời còn treo nửa vầng trăng loáng thoáng .
Anh ngẩng đầu nhìn nửa vầng trăng tàn kia, nhớ tới câu kia :
"Người có lúc buồn, vui, tan, hợp,
Trăng có đêm tối, sáng, tròn, khuyết,
Việc này xưa nay khó bề trọn vẹn.
Chỉ mong người lâu dài."
Trong lòng chỉ cảm thấy nói được đặc biệt tốt, tâm tình anh hệt như câu nói đấy .
Sân thể dục có rất nhiều người, lại có rất ít người sẽ chú ý tới nửa vầng trăng tàn khuyết kia, đại học hẳn là nơi có tinh thần phấn chấn nhất, ai sẽ chú ý nửa vầng trăng kia, có lẽ nhìn thì cũng thấy như là vẻ đẹp không hoàn chỉnh.
Những cặp đôi tản bộ, cũng có người rèn luyện thân thể, cũng có người tụ năm tụ ba kết bạn đi tới...... Sân thể dục khắp nơi là tiếng cười nói, khắp nơi đều tràn đầy hơi thở thanh xuân . Đó là một đoạn thời gian tùy ý tốt đẹp nhất trong đời, bọn họ có thể sai, có thể tùy hứng, mặc cho ai nói gì thì đại học thời gian đều là tốt đẹp, cho dù tình cờ có khổ sở cũng sẽ bị thời gian an ủi thành những ngày thường.
Tống Hoài An mù quáng đi trên sân thể đυ.c, nhìn người chung quanh, tới tới lui lui, không thể không cảm thán, thanh xuân thật tốt.
Không chán không phiền phức đi một vòng, thẳng đến 11 giờ, mới chậm rì rì rời đi.
Tống Hoài An ngồi trên xe lấy điếu thuốc ra hút nhưng không có đi.
Đêm đã khuya gió lạnh xào xạc, bầu không khí cô đơn đặc biệt trở lên mạnh mẽ và khốc liệt.
Tống Hoài An cảm thấy vô cùng cô đơn, anh vẫn luôn cảm thấy cô đơn.
Cô đơn sâu tận xương tủy giống như sóng biển mãnh liệt, một đợt một đợt đem anh cắn nuốt, bao phủ, âm thanh cầu cứu anh cũng
không thể phát ra, chỉ có thể tuyệt vọng vươn tay về phía trước, chờ mong cứu viện, nhưng sóng biển đem anh kéo đến đáy biển, tay anh dần dần biến mất ở trên mặt biển, không người biết ......
Tống Hoài An lấy di động, click mở WeChat yêu thích của anh, bấm vào giọng nói 10 giây kia, giọng người con gái non nớt xấu hổ, ở trong ban đên yên tĩnh , ở trong xe Tống Hoài An kín mít một lần lại một lần vang khắp nơi.
“Tống Hoài An...... Em... Thích anh”
“Tống Hoài An...... Em... Thích anh”
“Tống Hoài An...... Em... Thích anh”
......
Tống Hoài An dập đầu thuốc lá, đem đầu mẩu thuốc lá đặt ở gạt tàn đã chuẩn bị sẵn trong xe, sau đó giọng nói khàn khàn một lần một lần đáp trả.
“Anh cũng thích em.”
“Anh cũng thích em.”
“Anh cũng thích em.”
......
Qua thật lâu, có lẽ
mệt mỏi, Tống Hoài An rốt cuộc cất di động, khởi động xe, đi khỏi đại học Bắc Thành , trở lại nhà chính của anh.
Tống Hoài An tự rót tự uống một ly, đứng ở ban công, ngắm nhìn cảnh đêm Bắc Thành , đã là đêm khuya, nhưng Bắc Thành đêm vẫn vô cùng náo nhiệt, xa hoa truỵ lạc. Ánh đèn điện lập lòe đã cách anh rất xa rất xa, bị tầng tầng cao ốc cùng bức tường cao lớn chặn anh với thế giới bên ngoài , nhưng vẫn như cũ anh cảm thấy ồn ào náo động đó vẫn động đến anh, rất ồn ào rất ồn ào......
Thành thị này giống như vĩnh viễn sẽ không bao giờ yên tĩnh, vĩnh viễn vô cùng náo nhiệt, tiếng người ồn ào.
Tống Hoài An ở tầng rất cao, tầng 20, phong cảnh tuyệt đẹp, nhưng anh lại không thích, ban đầu anh thuê như vậy do thấy nơi này yên tĩnh. Nhưng mấy năm nay Bắc Thành phát triển càng ngày càng nhanh chóng, nguyên bản khu vực yên tĩnh nhưng mấy năm nay cũng phát triển càng thêm phồn hoa náo nhiệt. Thành phố càng ngày càng phồn hoa không thể chưa được người muốn lặng lẽ nhớ về quá khứ.
Một người thường thường không phải dưới tình huống yên tĩnh cảm thấy cô độc, mà chung quanh vô cùng náo nhiệt mới là thời điểm khiến cho người ta dễ dàng cảm thấy cô độc.
Tống Hoài An thường thường sẽ có cảm giác như vậy . Tựa như bị thế giới vứt bỏ, anh đã không thể nào dung nhập vào nỗi buồn vui của người khác, người khác cũng không cách nào biết anh chỗ đau đớn giãy giụa đó.
Anh giống như Lỗ Tấn nói, “Vui buồn của con người không có mối liên hệ với nhau, tôi chỉ cảm thấy bọn họ ồn ào”
Khoảng thời gian này, Tống Hoài An luôn cố ý vô tình vượt qua hơn nửa Bắc Thành, đi đại học Bắc Thành nhìn một chút, đi dạo một chút.
Nhưng chỉ có buổi tối anh mới dám đi vào hoặc buổi chiều hoặc chạng vạng đã tới rồi Bắc Thành đại học cửa, nhưng anh vẫn không dám đi vào, vẫn luôn chờ đến buổi tối, đêm khuya tĩnh lặng, mới dám đi vào. Chính anh cũng không biết chính mình ở sợ hãi cái gì hoặc là nói quá rõ ràng cho nên không dám đi đối mặt.
Anh giống như một kẻ gian vậy, buổi tối bắt tay hành động, sau đó buổi tối rời đi.
Chẳng qua anh trộm những thứ ký ức đã chết từ lâu , mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng khi
đó trong đầu anh nhớ lại những điều trải qua đó cảm thấy như gần cô hơn một chút.
Anh một bên sợ hãi, một bên chờ mong nhưng chính anh cũng không rõ sợ chiếm đa số hay là mong chiếm đa số.
Anh đã hy vọng có thể bị Tùy Ngộ phát hiện, lại sợ hãi gặp lại Tùy Ngộ , giống như vừa sợ người quá tốt, cũng sợ hãi người sống không tốt.
Anh lang thang không mục đích lắc lư ở đại học Bắc Thành , một ngày một chỗ. Dấu chân của anh đã dẫm lên toàn bộ đại học Bắc Thành .
Chuyện cũ theo anh nặng nề chậm rãi nhịp bước, từng cọc từng cọc hiện lên trước mắt anh, thoáng như hôm qua lại xa như phía chân trời. Là Tùy Ngộ dùng toàn bộ thanh xuân tới an ủi Tống Hoài An, là Tùy Ngộ dùng hết toàn bộ sức lực cho anh xé toạc chỗ tối tăm không ánh mặt trời tạo ra một lỗ hổng để cho
ánh sáng chiếu vào và soi rọi anh.
Ngày đó Tống Hoài An vẫn như cũ bồi hồi ở đại học Pháp Luật, gặp giáo sư dạy anh khi còn học, giáo sư Lý.
Ngày đó giáo sư Lý đang chạy buổi tối, vừa vặn thấy Tống Hoài An. Giáo sư Lý dò xét hô một tiếng
“Tống Hoài An?!”
Tống Hoài An có chút thất thần, hồi lâu mới phục hồi tinh thần , nhìn đến là giáo sư Lý mới phục hồi tinh thần lại, lễ phép tính gật gật đầu, hỏi thăm sức khỏe. “ Giáo sư, buổi tối khỏe ạ!”
Giáo sư Lý vỗ vỗ bờ vai của anh, bởi vì thấy sinh viên cũ, có chút vui vẻ , hỏi :
“Nghĩ như thế nào mà trở lại trường học nhìn một chút ?”
“... Không, em rảnh nên trở lại thăm một chút .”
Hai người lại nhắc tới tình huống gần đây, giáo sư Lý còn khen ngợi Tống Hoài An gần đây xử lý mấy vụ án rất tốt, còn nói muốn lấy để làm giáo án, ở trong lớp giảng bài.
Tống Hoài An cũng không có gì dị nghị, đối với khen ngợi mọi người thông thường đều sẽ không cự tuyệt, huống chi là thầy ngày xưa đã từng dạy dỗ anh, cái này không khác nào là công nhận sự nghiệp của anh. Tống Hoài An bày tỏ thầy cần cung cấp tài liệu gì có thể nói, anh sẽ tận lực phối hợp.
Trò chuyện xong hết rồi, Tống Hoài An cũng chuẩn bị cùng giáo sư Lý nói tạm biệt
Trước khi chia tay, giáo sư Lý bỗng nhiên thoải mái cười to nói, “Ngày trước em đi học mang tới cô bé kia, hiện tại cũng ở trường chúng ta trường học dạy học , cô bé kia trổ mã vô cùng xinh đẹp. Tính toán khi nào kết hôn hả, kết hôn nhớ mời thầy uống rượu mừng .”
Đơn giản một câu, lại đem suy nghĩ Tống Hoài An dẫn tới thanh xuân khi anh gặp Tùy Ngộ .
Tống Hoài An có chút thất thần, nhưng rất nhanh khôi phục như cũ “ Được ạ.”
Giáo sư Lý vui vẻ cười to, lại đem đề tài kéo ra
“Em đó, nếu có thời gian thì trở lại toạ đàm, cho các em khóa dưới làm tấm gương cũng hảo, người tuổi trẻ bây giờ quá kích động , làm việc không đủ kiên định.”
Tống Hoài An khiêm tốn bày tỏ, “Chỉ cần trường học không chê, em đương nhiên đồng ý.”
“ " Được, đến lúc đó thầy với em sẽ bàn bạc cân nhắc lại sau.”
" Được ạ.”
Chia tay giáo sư Lý, Tống Hoài An bỗng nhiên nghĩ đến muốn đi xem phòng học trước đây nhìn một chút.
9 giờ, không tính là khuya, đúng là cơ hội học tập tốt. Hôm nay vừa vặn phòng học không có tiết học, có không ít bạn học đang ở bên trong tự học.
Đêm rất yên tĩnh, phòng học đêm rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng sách lật xào xạt. Như vậy mới có hơi thở thanh xuân phấn đấu hết mình, lập tức đem Tống Hoài An lôi trở lại thời còn đại học. Khi đó anh vẫn là thiếu niên non nớt, cũng giống như bọn họ, ngồi ở chỗ này lật từng trang sách ôn tập. Chỉ khác là khi đó bên cạnh Tống Hoài An có một cô gái nhỏ.
Khi đó Tống Hoài An học tập , Tùy Ngộ ngồi bên cạnh chơi di động, xem sách , hoặc cầm Ipad học bài. Thi thoảng thấy cái gì hay
sẽ chọc chọc cánh tay Tống Hoài An , giống như đứa con nít tranh công đưa cho anh xem, cùng anh chia sẻ. Đại đa số thời gian thái độ
Tống Hoài An đối với Tùy Ngộ rất lãnh đạm, có lúc nhiều lần Tống Hoài An sẽ không chút khách khí đối với Tùy Ngộ nói, “Em thật phiền.” Sau đó Tùy Ngộ sẽ méo miệng , nhìn lại mình, không lâu lắm, nhìn thấy cái gì thú vị lại đưa cho Tống Hoài An xem, không chê phiền , nhiều lần Tống Hoài An cũng biết nói cô cũng sẽ không nghe, cũng tùy ý cô.
Cũng có đôi khi anh đối mặt Tùy Ngộ sẽ đánh mất lý trí. Thừa dịp chung quanh ban học đều cúi đầu ôn tập , anh sẽ đem Tùy Ngộ ôm hôn một lát. Loại này tùy thời cũng sẽ bị người phát hiện cảm giác rất kí©h thí©ɧ, cũng rất tuyệt vời.
Chờ đến Tống Hoài An học tập xong sẽ chơi game một lúc, hoặc lấy xe điện đưa Tùy Ngộ về khách sạn, hoặc đưa cô về nhà.
Tùy Ngộ cùng Tống Hoài An không học chung đại học, thậm chí không ở chung thành phố.
Tống Hoài An ở đại học Bắc Thành còn Tùy Ngộ ở Hải Thành, nhưng chỉ cần có thời gian rảnh hoặc ngày hội, Tùy Ngộ không quan tâm xa ngàn dặm, ngồi tàu hoặc máy bay từ Hải Thành ngàn dặm xa xôi đến Bắc Thành chỉ vì muốn cùng Tống Hoài An ở bên nhau.
Khi đó Tống Hoài An tuy rằng ngoài miệng phê bình hành vi Tùy Ngộ ấu trĩ nhưng trong lòng lại theo thói quen Tùy Ngộ bên cạnh, thậm chí có đôi khi Tùy Ngộ không tới sẽ khiến anh có chút giận dỗi.
Nhưng Tống Hoài An rất ít đi Hải Thành tìm Tùy Ngộ.
Đoạn tình cảm này của bọn họ, Tùy Ngộ trả giá quá nhiều, nhiều đến mức khiến Tống Hoài An rất tin đời này cũng sẽ không gặp được người thứ hai như Tùy Ngộ phí hết tâm tư trên người anh như vậy.
Tống Hoài An ở phòng học một lúc rồi mới đi, rời khỏi trường học.
Tống Hoài An gần đây không có đi đến trường nữa, bởi vì gần đây anh nhận một vụ án. Vụ án không tính lớn, chỉ là vụ ly hôn nhưng bởi vì đề cập đến người quyền cao chức trọng thu được độ chú ý của xa hội. Hiện tại xã hội một khi chuyện bị mang lên bàn cân một chuyện đơn giản cũng sẽ trở nên phức tạp. Hơn nữa cơ bản do Tống Hoài An không muốn đến trường học, anh luôn cảm thấy tiếp tục như vậy tâm bệnh sẽ trở nên càng ngày càng
nặng.
Hơn nữa hành động như vậy, cũng không làm cho anh kiềm chế nhớ nhung xuống được mà ngược lại càng để cho lòng người bất an .
Nhưng trên thế giới này vô số chuyện kì quái, Tống Hoài An vào buổi tối mỗi ngày ở đại học Bắc Thành tản bộ đều không gặp được Tùy Ngộ, nhưng cố tình mấy ngày không đến trường lại gặp Tùy Ngộ
ở trung tâm thương mại.
******
Hố mới nè .
ủng hộ nha .