Chương 10

Lâm Phong và trợ lý đi bàn công việc với đối tác làm ăn xong còn sớm hai người ngồi uống cà phê và ngắm cảnh , Lâm Phong hỏi trợ lý

-Cậu thích resort này không?

-Dạ resort này cũng rất ô kê anh ạ, anh tính mua lại à?

-THôi tôi mua nhiều ông nội tôi lại mắng , với lại không quản lý hết được.

-Vâng … cà phê ở đây rất ngon, đồ ăn cũng rất ô kê không biết phòng nghỉ ngơi ở đây thế nào nhỉ?

-Chắc cũng được.

-Anh đưa chị Quỳnh tới đây chơi rồi thử cảm giác lạ xem thế nào?

-Tôi mọc sừng dài cắm tận đất rồi mà cậu còn nói tôi thế à, cậu sỉ nhục tôi đấy à?

-Em đâu giám sỉ nhục anh đâu, thế hai người chia tay rồi à.

-Cũng chưa , nhưng tôi sẽ không bao giờ chấp nhận một người con gái phản bội, cậu biết tính tôi rồi đấy.

-Vâng đời còn dài gái còn nhiều mà anh.

Lâm Phong nhớ tới Trà anh thở dài suy nghĩ , anh trợ lý thấy sếp của mình suy tư anh liền hỏi

-Anh bị cắm sừng nên buồn lòng hả?

-Không phải… tôi đang suy nghĩ chuyện khác mà, chứ cậu thừa biết tôi không thích Quỳnh mà hẹn hò với cô ấy là để vừa lòng ông nội tôi mà.

-Vâng lần này ông nội biết chuyện chắc ông thất vọng về chị Quỳnh lắm anh nhỉ?

Tôi thấy dì giúp việc nói ông nội gọi điện mách ông bạn rồi , tình cảm đôi bạn già chắc sứt mẻ từ đây.

-Một câu chuyện buồn anh nhỉ?

-Đối với ông nội thì là chuyện buồn thôi còn đối với tôi là một chuyện rất vui mà… à này cậu nghĩ sao về Trà hả?

-Cái cô gái nghèo mắng anh như mắng con đấy hả?

-Cái thằng này chọc ghẹo à…

-Em đùa ạ… theo em nhận xét thì Trà là một cô gái thẳng thắn có sao nói vậy tính sằng phẳng không thích nợ nần ai có hơi hung giữ anh ạ.

-Cậu nhớ cái bó hoa hồng hôm trước không, cô ấy ném luôn vào thùng rác đấy, phũ phàng thật.

-Thế em mới nói trong mắt cô ấy anh không có giá trị nào.

-TÔi không cam tâm đâu , tôi sẽ không để yên cho cô ấy coi thường tôi như vậy đâu.

-Thật ra cô ấy cũng rất xinh đấy , trang điểm ăn mặc ngon lành là thành hotgirt luôn sao anh không tán tỉnh thử xem… biết đâu lại đúng gu của mình .

Lâm Phong vốn đang có ý sẵn rồi nay có anh trợ lý vun vào anh hào hứng hỏi

-Cậu nghĩ sao nếu tôi theo đuổi Trà?

-Tốt ạ, em nghĩ cô ấy có thể trị được anh , anh ngang ngược quá em nghĩ Trà sẽ quản được ạ.

-Cái thằng này mày xỉa xói anh mày vừa thôi chứ , anh mày đẹp trai phong độ mẫu bạn trai vạn người mê đấy nhé?

-Vâng vâng anh là mẫu bạn trai vạn người mê lần này mà anh không tán được Trà thì anh không phải mẫu bạn trai vạn người mê đâu nhé?

-Cậu coi thường tôi quá rồi đấy , diễn viên ca sĩ nổi tiếng tôi còn tán được nói gì một cô gái bình thường như Trà… phút mốt là đổ gục dưới chân tôi nhé.

-Anh cứ mạnh mồm đi nhé… anh mà không tán nổi Trà em sẽ cười anh.

-Cậu cứ chờ mà xem nhé?Cá cược với tôi không?

-Vâng em sẽ chờ để xem anh thắng hay em thắng nhé?

-Tôi đương nhiên là thắng rồi.

Lâm Phong tự tin lắm anh luôn nghĩ anh tán Trà phút mốt là Trà ngả vào lòng anh ngay nhưng anh đã nhầm to rồi Trà không phải người dễ tán như vậy..

….

Sáng ngày hôm sau Trà dậy sớm cô ăn vội bát mì tôm rồi đạp xe đạp đi làm như mọi ngày thì cô gặp Lâm Phong ở đầu ngõ

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

-Chào em..

Trà thấy Lâm Phong thì ngạc nhiên hỏi

-Anh tới đây có việc gì thế hả?

-Anh tới để gặp em mà.

-Gặp em sao nhưng mà chưa tới ngày em lĩnh lương mà

-Anh nói rồi số tiền đó anh giúp em mà , em không cần phải trả đâu .

-Thế anh tới đây làm gì?

-Anh tới đón em đi làm…

-Không cần đâu em tự đi được anh tới đón em rồi lại gây phiền phức cho em đấy.

-Sao lai phiền phức chứ anh chỉ muốn em đỡ vất vả thôi mà.

-Thôi ạ, người ta lại bàn ra tán vào về em đấy anh em vẫn chưa đủ khổ à,thôi anh đi đi tránh xa em ra một chút.

-Người ta bàn tán cái gì chứ, ai bàn tán gì anh sẽ xử người đó..

-Thôi miệng đời anh xử hết được à.. tránh ra để em đi làm không muộn.

-Anh đưa em đi làm em cất xe đạp đi.

Trà bực quá gắt lên

-Anh phiền quá … tránh ra.

Lâm Phong bị Trà quát giật mình đứng trơ ra đó , Trà lườm Lâm Phong một cái rồi đạp xe đạp đi.. Trà đi khỏi rồi Lâm Phong mới vò đầu bứt tai

“Chết dở không lẽ mình thua cuộc sao thế này thằng Nam ( trợ lý) mà biết chắc nó cười mình chết mất”

Một lúc sau Lâm Phong quay lại công ty thì trợ lí Nam hỏi

-Thế nào hôm anh có đón được Trà không ạ?

Lâm Phong sợ mất mặt nên nói dối

-Có chứ tôi tới đón cô ấy đưa cô ấy đi làm mà.

-Thật vậy ạ?

-Đương nhiên rồi cậu nghĩ tôi là ai chứ ,, tôi nói rồi tôi tán phút mốt là cô ấy đổ gục dưới chân tôi nhé?

-Bốc phét.

-Gì cơ ai bốc phét chứ?

-Em có người bạn làm ở nhà hàng Bia Hà Nội em sẽ nhắn tin hỏi cậu ta..xem anh nói có đúng không nhé?

Thế là Lâm Phong cuống lên

-Ấy đừng.., tôi vẫn chưa đón được cô ấy nhưng không sớm thì muộn tôi sẽ đón được cô ấy mà.

Nam trợ lý thở dài

-Biết ngay mà.,, tưởng anh thế nào hoá ra cũng ..,

-Cậu thôi đi đừng có mỉa mai tôi như thế, tôi nhất định sẽ tán đổ cô ấy cho mà xem .. cậu cứ chờ đi.

-Vâng lúc nào em cũng chờ sếp mà sếp nhớ kèo cá cược của chúng ta sếp nhé?

-Mà này cô ấy rất sợ mang tiếng , tại sao lại vậy nhỉ?

-Thế thì anh giở lại tập hồ sơ lần trước em đưa ra mà xem lại trong đó có đầy đủ chia tiết đó.

-Cô ấy rất sợ miệng đời có phải cô ấy bị người ta nói rất nhiều đúng không?

-Vâng từ bé thì cô bị ông ngoại và dân làng ghẻ lạnh lên Hà Nội thì bị cả xóm trọ bàn ra tán vào nên cô ấy rất sợ bị mang tiếng mà.

-Cái xóm trọ ấy giám bịa đặt nói xấu không đúng sự thật về cô ấy thì tôi sẽ dẹp cái xóm trọ đó luôn

-Chắc cô ấy vẫn bị ám ảnh bởi những lời nói của xóm trọ đó, người ta nói cô ấy là cave đó anh ..trong hồ sơ có đủ thông tin luôn đó anh muốn xem cứ mở ra mà xem lại.



-Mẹ kiếp giám nói thế hả, vậy tôi sẽ dẹp luôn cái xóm trọ đó luôn trong ngày hôm nay.

-Thế anh tính làm gì với cái xóm trọ đó ạ?

-Cậu chuẩn bị đi tôi và cậu sẽ tới cái xóm trọ đó..

-Vâng .

….

Hôm nay nhà Hàng đông khách nên Trà ở lại thêm 2 tiếng tới lúc cô về nhà trọ thì xóm trọ vắng tanh không một bóng người

“Ủa mọi người đi đâu hết rồi, mọi khi đông vui đèn sáng lắm sao hôm nay tối thui thế này”

Trà hoang mang lo lắng cả xóm trọ hình như còn một mình cô ở.. cô sợ quá chốt cửa chặt không giám mở luôn , bà chủ trọ xuống gọi Trà

-Trà ơi.,, Trà?

-Dạ cháu đây ạ.

-Bác xuống đây là muốn thông báo cho cháu một tin vui nhé , từ giờ cháu ở trọ miễn phí không phải đóng tiền nhé.

-Ơ sao lại thế ạ.

-Miễn phí là miễn phí cháu không cần quan tâm vấn đề khác đâu nhé.

-Mà bác ơi.., mọi người đâu hết rồi sao cháu không thấy ai vậy ạ?

-À mọi người đi hết rồi giờ chỉ còn mình cháu thôi nhé… hết người bàn tán về cháu rồi nhé, thôi bác về đây cháu nghỉ đi.

-Ơ sao mọi người lại đi hết thế ạ?

-Thì tới lúc họ phải đi thì họ đi thôi mà, bác về đây cháu nghỉ ngơi sớm đi mai còn đi làm.

Trà hoang mang không hiểu chuyện gì đang diễn ra ở xóm trọ nữa, bình thường xóm trọ cả trăm người ở thế mà sau một ngày Trà đi làm về thì không còn một ai, Trà bắt đầu run sợ cô đóng chặt cửa và lên giường nằm trùm chăn kín đầu không gian yên tĩnh tới mức cô lạnh hết cả gáy , mọi ngày xóm trọ có đông người ở có người nọ người kia nói chuyện ra vào thế mà bây giờ không gian yên tĩnh tới mức Trà sợ không giám đi vệ sinh … thi thoảng tiếng mèo kêu ré lên Trà giật mình thon thót cô sợ tới nỗi cả đêm mất ngủ , thức đêm mới biết đêm dài Trà nằm trằn trọc mãi mà trời vẫn chưa sáng , cô sợ quá nếu cứ ở một mình thế này thì chắc cô phải chuyển nhà trọ mất , cô sợ cảm giác cô độc một mình như thế này lắm .

Cả đêm không ngủ được mắt Trà nhâm như gấu trúc cô uể oải đi làm người chả có tí sức sống nào cả… vừa mở cửa nhà trọ cô giật bắn cả người khi thấy Lâm Trong đỗ xe ô tô chình ình giữa xóm trọ

-Chào em chúc em một ngày mới tốt lành hạnh phúc.

-Trời đất mới sáng sớm anh tới đây làm gì thế?

-Em ngủ có ngon không ,?

-Không ngon… cả đêm em không ngủ được.

-Sao thế em, bây giờ em ở một mình một xóm rồi em muốn ăn chơi nhảy múa gì cũng không ai nói gì về em nữa thế mà em vẫn chưa ngủ ngon à?

Trà ngạc nhiên hỏi Lâm Phong

-Sao anh lại biết em ở một mình một xóm trọ này vậy?

-Anh xin trịnh trọng thông báo anh đã mua lại khu nhà trọ này để em ở một mình cho thoải mái, từ bây giờ trở đi sẽ không có ai nói gì về em nữa nhé.. em thấy anh tốt chưa.., chắc em cảm động lắm phải không .. em đừng khóc nhé anh sợ nhìn thấy con gái khóc lắm đấy cảm động thì mời anh ăn một bữa là được rồi, anh được cái rất dễ tính em ạ.

Trà sốc tới nỗi mắt cô trợn ngược lên

-Anh nói gì anh mua lại khu trọ này rồi sao?

-Ừm..Hôm qua anh mua lại khu trọ này và đuổi mọi đi hết rồi, giờ khu trọ này là của em Trà nhé… thích không em?

Trà gào lên

-Trời ơi cái tên điên này nữa… sao anh lại mua lại khu trọ này chứ.,., anh có biết là đêm qua tôi không ngủ được vì quá sợ không hả..anh có biết là một mình ở khu trọ này đáng sợ như thế nào không hả.. nửa đêm mèo hoang kêu như tiếng trẻ con khóc làm tôi sợ tới mức không giám đi vệ sinh luôn đó… thích thích cái đầu anh ý… hôm nay tôi đánh chết anh.

Lâm Phong ngớ người ra chưa hiểu tại sao thì Trà chạy ra góc sân cầm cái chổi và đuổi đánh Lâm Phong … khiến Lâm Phong chạy quanh sân

-Ơ ơ.. em bình tĩnh đã.. anh có chuyện muốn nói..

-Đứng lại ngay.., hôm nay tôi không đánh anh một trận thì tôi không làm người nữa..

-Á.. đau .., đau quá.. đau quá … á…

Mặc cho Lâm Phong xin xỏ thì Trà cũng cầm chổi vụt vào mông Lâm Phong mấy phát… khiến Lâm Phong chạy quanh sân chóng hết cả mặt hoa hết cả mắt luôn.

[..]