Lục Bích: "...... Nghĩa trang Lục gia."
Thẩm Thanh Thành: "Có thể, tôi sẽ không chọn."
Người chơi xung quanh bao gồm Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách đều ngây người nhìn bọn họ, trọng điểm là Thẩm Mỹ Nhân đang giả vờ choáng váng, mặc dù 8 giờ đi học có chút sớm, nhưng cũng không đến mức khoa trương như vậy chứ.
Càng khiến bọn họ kinh ngạc chính là Lục Bích, biết rõ Thẩm Mỹ Nhân giả bộ bất tỉnh, cư nhiên còn phối hợp?
Nhạc Tùng Lâm: Thì ra ngày thường Thẩm ca cùng đội trưởng ở chung theo cách này, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, hổ thẹn hổ thẹn.
Trần Cách: Qua mấy phó bản không gặp, thủ đoạn ôm đùi của Thẩm ca càng ngày càng tinh tế......
Hồng Cương Liệt lần này thực ngoan ngoãn, vừa thấy Thẩm Mỹ Nhân tới gần Lục Bích liền thức thời nhắm mắt, bịt kín cả lỗ tai, ngoại trừ việc không biết hai người khi nào mới kết thúc, hiệu quả thực không tồi.
【 Ha ha ha ha ta mẹ nó cười chết, một đám quần chúng vây xem đều trợn mắt há hốc mồm, người trẻ tuổi yêu đương phải biết tiết chế đấy biết không! 】
【 Quá phi thường rồi! Đại thần thế nhưng lại nguyện ý bồi Mỹ Nhân diễn, nhất định là chân ái 23333】
【 Đau lòng tiểu ca ca Cương Liệt ha ha ha ha 】
【 Ta muốn thổi bùng lên vòng hào quang giả tạo này, nó thật quá gây hiểu lầm đi! 】
【 Còn có còn có, sau khi chết được an táng tại nghĩa trang Lục gia, thật là một câu chuyện tình yêu thấm đẫm và đẹp đẽ! 】
"Khụ khụ." Âu Hải Hành xấu hổ mà ho khan hai tiếng nhắc nhở.
Thẩm Thanh Thành nâng mí mắt, con ngươi đen nhánh đối diện ánh mắt thâm thúy của Lục Bích, bên trong thấy được hình dáng nho nhỏ của bản thân.
"Cảm ơn." Cậu đối với việc Lục Bích đỡ được mình nói lời cảm tạ, sau đó xem như không có việc gì mà đứng thẳng dậy.
Thẩm Thanh Thành cẩn thận nhìn vào thời khoá biểu, "Còn tốt, bắt buộc dậy sớm chỉ có ngày thứ sáu tuần này, không biết hôm nay là ngày nào trong tuần, nếu thời gian vẫn còn sớm nói không chừng không cần đến thứ sáu chúng ta đã thông quan rồi đi."
Lục Bích: "Ừm."
Mọi người: Tự tin quá mức.
Âu Hải Hành: "Mọi người có phải cùng thời khóa biểu không."
Nghe thế mọi người nhìn kỹ lại lần nữa, thời khóa biểu quả thật giống nhau, chương trình học đa số đều tập trung ở buổi trưa cùng buổi chiều, địa điểm của lớp học cũng được ghi cụ thể trên đó.
"Đây là cái thời khoá biểu kỳ quặc gì thế này, 12 giờ, 1 giờ, 2 giờ, thời điểm buổi trưa đáng lẽ nên ăn trưa rồi nghỉ ngơi cư nhiên lại bắt chúng ta đi học!" Hồng Cương Liệt phun tào.
Trần Cách nhỏ giọng nói: "Chúng ta vốn dĩ không phải thật sự đi học."
"12 giờ, 13 giờ, 14 giờ." Lục Bích bỗng nhiên nói.
"Có ý gì?" Mọi người không hiểu.
Thẩm Thanh Thành sờ sờ bụng, giải thích, "Chính là nói thời gian chính xác buổi chiều nên được biểu thị là 12 giờ, 13 giờ, 14 giờ, thời gian trên thời khoá biểu viết có khả năng không phải chỉ ban ngày."
Không phải chỉ ban ngày, vậy chỉ có thể là nửa đêm. Đi học vào nửa đêm sao?
"Thật sự là bắt chúng ta đi học vào nửa đêm sao?" Vương Bạch San sợ hãi ôm chặt cánh tay một người chơi nữ bên cạnh, cái thời gian này thấy thế nào cũng có chút dọa người.
Thẩm Thanh Thành cười tủm tỉm, "Đến lúc đó đi xem không phải rõ ràng liền sao."
Sau đó mọi người nhìn tới địa chỉ ký túc xá, có 21 phòng dành cho nam và 22 phòng dành cho nữ, đều ở tại khu A tầng 4,không có phân chia chi tiết ai sẽ ở đâu.
Sau khi thảo luận xong người chơi quyết định xác định vị trí ký túc xá trước, nam nữ được chia thành hai nhóm theo giới tính rồi rời đi.
Âu Hải Hành: "Lục Bích, các người không đi sao?"
Lục Bích nhàn nhạt mở miệng, "Chúng ta đi nhà ăn trước."
Mọi người lúc trước lăn lộn lâu như vậy ở cái nơi chật hẹp mà lạnh lẽo kia, nên có điểm mệt mỏi, đặc biệt Lục Bích còn vận động mạnh. Âu Hải Hành gật đầu lộ ra một nụ cười ôn hòa, lúc này mới xoay người đuổi theo mọi người.
Còn lại bốn người Thẩm Thanh Thành hướng nhà ăn đi tơid.
Bọn họ không biết rõ vị trí nhà ăn, trên đường tóm được một đồng học hỏi thăm mới tìm được vị trí.
Nhà ăn của đại học Nam Hoa không tồi, giá cả phải chăng mà món ăn cũng vô cùng ngon miệng.
Vào giờ cao điểm buổi tối nên nhà ăn rất đông, xung quanh bốn người đều chen lấn đầy người, bọn họ quan sát một chút, thấy rằng những người tới nhà ăn dùng bữa đều là những sinh viên bình thường.
Bốn người sau khi ăn xong cơm tối, sau khi biết được hôm nay là thứ hai liền trở lại ký túc xá, tình cờ gặp mặt đám người chơi xác định xong vị trí ký túc xá.
Âu Hải Hành mỉm cười nhìn bọn họ, "Các người đã ăn xong cơm tối? Nhà ăn ở đâu vậy?"
"Là đồ ăn bình thường phải không?" Phía sau có người tiếp một câu.
"Bình thường, sắc thái phong phú, đem tiền theo là được." Nhạc Tùng Lâm chỉ hướng đi cho đối phương, bọn họ không có thẻ sinh viên, vì vậy liền dùng tiền mặt mua cơm.
"Cảm ơn, các người cũng mau trở về thu thập một chút," đám người chơi đều rất đói rồi, nhận được câu trả lời liền ba chân bốn cẳng chạy đến nhà ăn, Âu Hải Hành nói với bọn họ, "Lầu 4 ngoại trừ người chơi không có các sinh viên khác."
Đây cũng là một trong những việc đám người Thẩm Thanh Thành đã đoán trước, bọn họ là những người chơi đến từ thế giới bên ngoài, hãy suy nghĩ theo hướng tích cực hơn rằng không có ai khác bọn họ có thể chọn phòng ở một cách tùy ý.
Bọn họ đi đến lầu 4 khu A, quả nhiên như lời Âu Hải Hành nói, không có ai khác ngoại trừ người chơi.
Một số túi nhựa và thùng giấy bị ném lộn xộn trên hành lang, các phòng ở hai bên đều mở rộng cửa, nhìn bên ngoài quả thật chỉ như một đám sinh viên vừa chuyển đi vào cuối kỳ nghỉ.
Nhưng từ cánh cửa mở rộng có thể quan sát được tình huống phía trong, sáu chiếc giường tầng trong phòng đều được trải ga giường, chăn mền đều được sắp xếp gọn gàng. Có vẻ như các sinh viên chỉ rời đi một lúc và sẽ quay lại bất cứ lúc nào.
Toàn bộ tầng 4 đều bao phủ một mảnh tử khí âm trầm, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào từ tầng dưới truyền đến.
Mọi người đều thích ứng tốt với tình huống hiện tại, Trần Cách: "Chúng ta nên chọn phòng nào?"
Một số phòng đóng cửa đã được người chơi khác chọn, Thẩm Thanh Thành đại khái nhìn một chút, chọn một phòng ngủ với vị trí hướng dương.
Ký túc xá đại học phần lớn đều giống nhau, gian phòng bọn họ chọn cũng như vậy.
Bốn người đi vào trong, không gian phòng ngủ chật chội, với cấu trúc là giường trên và bàn học phía dưới, giường, bàn và tủ khóa chiếm gần như toàn bộ không gian của căn phòng.
Thẩm Thanh Thành: "...... Không có WC."
Bên ngoài tuy rằng có một cái ban công, ban công tuy rằng có bồn rửa tay dây phơi quần áo, nhưng lại không có nhà vệ sinh.
Lục Bích: "Phía cuối hành lang."
Lục Bích từ trước đến nay đều quan sát cẩn thận, hắn nói ở trên hành lang vậy khẳng định chỉ có hành lang có.
Thẩm Thanh Thành cảm nhận được một cỗ mệt mỏi trào ra từ nơi sâu kín trong linh hồn, cậu héo queo mà đi đến phía sau Lục Bích, trán dùng sức đυ.ng phải bả vai đối phương, "Dậy sớm, phòng tắm công cộng, tôi không thể chịu được nữa!"
Bị đυ.ng phải thân thể, Lục Bích cũng không làm ra hành động nào khác, ánh mắt hắn quét qua đống sách được bày trên bàn học, 《 Nội khoa 》, 《 Ngoại khoa 》, 《 Giải phẫu bộ phận học 》...... Đều có quan hệ cùng y học.
"Trẫm quá khó khăn, trẫm quá khó khăn......"
"Tôi vốn chỉ là một con mèo nhỏ muốn một lòng nghỉ phép dưỡng lão, vì sao lại đối xử với tôi như vậy......"
Người phía sau lẩm bẩm không ngừng như tụng kinh, lại liên tục dùng trán cụng vào lưng nam nhân.
Lục Bích xoay người, lùi về phía sau hai bước, người phía sau vẫn theo quán tính liền thuận thế ngã vào l*иg ngực đối phương.
Không đứng vững Thẩm Thanh Thành "?"
Cậu nắm lấy quần áo phần eo nam nhân ngẩng đầu, ánh mắt nguy hiểm, "Anh cố ý."
Lục Bích: "Phải."
Thẩm Thanh Thành nghẹn giọng.
Lục Bích cố ý thì thế nào, vốn có thể tóm trực tiếp lấy người đâm vào mình, bây giờ lại tương kế tựu kế phản kích?
"Còn muốn tiếp tục sao?" Lục Bích bình tĩnh hỏi cậu.
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Thanh Thành cong lên, cười nói: "Vậy anh sẽ cho tôi đâm vào tiếp sao?"
Cậu vốn tưởng rằng bản thân sẽ bị cự tuyệt, không nghĩ tới nam nhân lại nói: "Ừm."
??? Sao lại thế này?
Dựa theo tình huống trong quá khứ, Lục Bích nếu không trực tiếp làm lơ cũng sẽ lạnh lùng nói "Câm miệng" sao? Lục Bích tại sao bỗng nhiên lại phối hợp như vậy chưa.
Cậu hiện tại nên kết thúc tình huống này như thế nào đây.
Sau khi đã chết Thẩm Thanh Thành chưa bao giờ sợ bất kỳ ai, vì thế hiện tại cậu liền hướng nam nhân tấn công.
Mái tóc quét qua khóe môi đối phương, điểm lên vai nam nhân một chút lực không quá lớn, Lục Bích giơ tay chụp lấy gáy đối phương.
Thẩm Thanh Thành: "......"
Cộng với sự việc vừa rồi, cậu hiện tại đã chắc chắn, "Lục Bích, anh thay đổi rồi."
Cậu, Thẩm Thanh Thành gặp được đối thủ.
Trong mắt Lục Bích xẹt qua ý cười, "Thay đổi, cũng không thay đổi."
May là Nhạc Tùng Lâm đang bận kiểm tra tình huống phòng ngủ nên không phát hiện một màn này, bằng không hắn sẽ bị dọa đến bất tỉnh vì hành động vừa rồi của Lục Bích.
Trần Cách lại thấy rõ một màn này, bất quá với hắn mà nói Thẩm ca cùng đại thần đơn giản chính là từ một mũi tên biến thành hai mũi tên, có cái gì đáng kinh ngạc chứ.
Đến Hồng Cương Liệt cũng đã nói, rất xứng đôi!
Trần Cách mở ra tủ khóa đựng vật dụng cá nhân ở cửa, bên trong có một ít quần áo dùng để thay đổi, hắn tiện tay lựa lựa, bỗng nhiên một thứ gì đó hình tròn dưới đống quần áo bỗng nhiên bay về phía cậu.
Trần Cách: "!"
Nhạc Tùng Lâm đúng lúc đang đứng bên cạnh vội duỗi tay đem hắn kéo đến một bên.
Thứ đồ vì bỏ lỡ mục tiêu, lúc này đang tưng dưới đất chầm chậm, sau đó từ từ dừng lại.
"Hừ!" Trần Cách vỗ vỗ kịch liệt trái tim đang đập liên hồi, "Là thứ gì thế, làm em sợ muốn chết!"
Động tĩnh bên này khiến Thẩm Thanh Thành và Lục Bích chú ý, hai người "Ngừng chiến" đi tới, phát hiện đồ vật nằm trên mặt đất thế nhưng lại là một nhãn cầu bị móc ra.
Tròng mắt xanh trắng, mặt trên phủ đầy tơ máu, đồng tử màu đen tan rã lăng lăng nhìn chằm chằm bốn người.
Nhạc Tùng Lâm dưới ánh mắt kinh hoàng của Trần Cách đưa tay nhặt nhãn cầu lên quan sát, hắn bóp bóp, tròng mắt có độ co dãn nhất định "Giả."
"Giả?" Trần Cách khó tin, nhìn chân thật đến như vậy cư nhiên là giả?
Lục Bích quét mắt xung quanh, "Trong phòng khả năng còn có đồ vật cùng loại."
Nhạc Tùng Lâm nhanh chóng lĩnh ngộ ý tứ của đội trưởng nhà hắn, cùng Trần Cách kiểm tra toàn bộ căn phòng một lần, quả nhiên tìm thấy không ít bộ phận cơ thể cùng loại như tròng mắt, tay bị chặt đứt, tim người.
Mấy thứ này đều vứt vào túi, được Nhạc Tùng Lâm ném vào thùng rác ở hành lang.
Trần Cách: "Tại sao nơi này có nhiều đồ chơi nhỏ như vậy? Em là đang nói về mấy cái món đồ giả, chứ không phải vật thật."
Quá khác thường, cư nhiên lại dùng mấy thứ đồ giả chân thật thế này mà hù dọa bọn họ?
"Ai biết," Nhạc Tùng Lâm nhún vai, "Nói không chừng nửa đêm liền biến thành vật thật?"
Một lát sau, những người chơi đi nhà ăn dùng bữa đã trở lại. Âu Hải Hành tới trước phòng bọn họ gõ cửa, "Mọi người muốn thương lượng hành động tiếp theo, các người hiện tại có rảnh không?"
Mọi người muốn bàn xem nửa đêm hôm nay có thức dậy và lên lớp không.
Nửa đêm chỉ là suy đoán của Lục Bích, tuy rằng thời gian có thể đúng vì thời gian này quá đặc biệt, phù hợp với hoàn cảnh quỷ dị của màn chơi, nhưng bởi vì điều này nên mọi người mới do dự.
Thời khoá biểu bảo bọn họ nửa đêm đi bọn họ liền nửa đêm đi, vạn nhất đi mới gặp phải nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Thế bọn họ chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao.
Đối với việc này Thẩm Thanh Thành tỏ vẻ, "Không có việc gì, các người cứ bàn bạc đi, dù sao vô luận kết quả các người bàn bạc là gì chúng ta đều sẽ đi."
Một số người chơi không muốn đi, trong đó lấy Đoạn Chí Sinh và Chử Địch An làm đại biểu, nhưng đại bộ phận người chơi đều nguyện ý tin tưởng Lục Bích, cho nên hai người bọn họ số ít liền phải theo số đông.
Cuối cùng đã có kết quả, Âu Hải Hành: "Mọi người sớm nghỉ ngơi một chút, buổi tối trước tiên tập hợp."
Thẩm Thanh Thành: "Nghe giống như là đi tham gia một bữa tiệc lớp vậy."
Câm mồm, tiệc lớp sẽ tổ chức vào cái giờ này sao!
Trở lại phòng ngủ, Thẩm Thanh Thành từ tủ đồ lấy ra một bộ quần áo bộ sạch sẽ, cậu lấy quần áo và vật dụng cá nhân bước ra khỏi cửa "Lục Bích, anh có muốn tắm chung không?"
Lục Bích: "...... Đợi chút đi."
Thẩm Thanh Thành nghiêm túc khuyên hắn, "Muốn tắm rửa bây giờ tranh thủ mọi người chưa đi còn kịp, đợi chút nữa sẽ rất nhiều người."
"Aizz, từ từ, em đây đi!" Bị thuyết phục Nhạc Tùng Lâm nói.
Lục Bích bắt lấy gáy hắn, hướng Thẩm Thanh Thành bình tĩnh lặp lại, "Hắn cũng đợi chút mới đi."
Trước khí thế của đội trưởng, Nhạc Tùng Lâm rụt cổ không dám động.
Thẩm Thanh Thành xoay người, giọng nói tiếc nuối truyền lại, "Vốn đang muốn nhờ anh kỳ lưng giúp tôi" không đúng, không thể chiếm tiện nghi một mình, "Còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Xác nhận Lục Bích thật sự không định tắm rửa ngay bây giờ, Thẩm Thanh Thành lúc này mới tiếc nuối mà đi trước.
Tác giả có lời muốn nói:Lục Bích: Giúp đỡ lẫn nhau?
**Note
Tôi muốn giải thích thêm những từ bị bỏ qua vào Đại học Y khoa Nam Hoa. Tôi thực sự không biết rằng có một ngôi trường như vậy. Đừng hỏi, nó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên!