Những người chơi nhìn thấy hai người ôm nhau liền học theo, cũng ôm nhau để sưởi ấm.
Cuối cùng áo khoác của Lục Bích vẫn là ở trên người Thẩm Thanh Thành.
Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách cọ tới cọ lui tiến lại gần, nhìn hai người bọn họ, điệu bộ muốn nói lại thôi.
Thẩm Thanh Thành đang khoác trên người áo khoác của Lục Bích, quay đầu kỳ quái hỏi, "Hai ngươi làm sao vậy?" Muốn nói cái gì thì mau nói đi, nhìn giống như bị táo bón vậy.
Nhạc Tùng Lâm chọt chọt Trần Cách, Trần Cách giật mình một cái, linh quang chợt lóe, "Lâm, Lâm Tử ca muốn hỏi anh vì sao lại ôm đại thần."
Tiếp nhận cái nhìn chết chóc đến từ đội trưởng, Nhạc Tùng Lâm trừng mắt nhìn Trần Cách, hỏi thì hỏi, nói ra tên của anh làm cái gì!
"Việc này mà còn phải hỏi sao ? Tất nhiên là sưởi ấm rồi a," Thẩm Thanh Thành đương nhiên nói, "Không thấy mọi người đều làm như vậy sao."
Những người khác làm thì rất bình thường, nhưng đội trưởng làm liền không bình thường!
Trần Cách thành thật thuật lại, "Lâm Tử ca nói đại thần làm như vậy không bình thường."
Nét mặt Nhạc Tùng Lâm cứng đờ, bán đứng lão tử nghiện rồi đúng không!
Trần Cách rụt rụt cổ.
Thẩm Thanh Thành nghe vậy liền kinh ngạc quay đầu nhìn qua Lục Bích vốn vẫn luôn im lặng, Lục Bích nhìn chằm chằm Nhạc Tùng Lâm, "Rất rảnh?"
Nhạc Tùng Lâm liên tục lắc đầu, không rảnh không rảnh, vội vàng kéo Trần Cách rời đi.
Ngay khi Thẩm Thanh Thành và Lục Bích tách ra, Nhạc Tùng Lâm lại lén lút chạy đến bên cạnh Thẩm Thanh Thành, nhỏ giọng nói: "Thẩm ca, đội trưởng thật sự khác thường, không tin anh xem."
Nói xong hắn chạy đên bên cạnh Lục Bích đang ngẩng đầu quan sát đèn tường, dùng âm lượng mà Thẩm Thanh Thành có thể nghe thấy nói: "Đội trưởng, em lạnh quá."
Vì để tăng tính chân thật trong lời nói, hắn diễn xuất vô cùng chân thật, ôm cánh tay run rẩy nói với giọng run run.
Lục Bích không thèm cử động, lạnh giọng nói, "Trong quá trình huấn luyện, đã được ngâm trong hầm băng.."
Nhạc Tùng Lâm phía xa hướng Thẩm Thanh Thành đưa mắt ra hiệu, thấy rõ chưa, đội trưởng lãnh khốc vô tình cỡ nào!
Cho nên Lục Bích không lạnh lùng với cậu, nhưng lại lạnh lùng với tất cả mọi người? Vừa rồi chủ động ôm cậu cho thấy việc cách tiểu đệ ôm đùi đã thành công rồi?!
Chiêu thức tiểu đệ ôm đùi ấy thế mà lại hữu dụng! Thế giới quan của Thẩm Thanh Thành tức khắc được tiếp thêm sức mạnh.
Nhạc Tùng Lâm nếu như biết được suy nghĩ hiện tại của Thẩm Thanh Thành phỏng chừng hắn sẽ khóc đến chết tâm, không phải làm việc này để cậu nghĩ như vậy a!
"Chờ đã." Vào lúc hắn thất thần cùng Thẩm Thanh Thành giở trò, Lục Bích ra hiệu Nhạc Tùng Lâm nhấc chiếc giường giải phẫu lên.
Nhạc Tùng Lâm nhanh chóng hoàn hồn, "Đội trưởng dự định làm gì?"
Chiếc giường dài khoảng hai mét được dựng thẳng đứng, ngay dưới ngọn đèn tường.
"Đội trưởng hoài nghi trên đó có vấn đề?" Nhạc Tùng Lâm bừng tỉnh đại ngộ, sau đó gọi Trần Cách đến giúp cùng.
Đám người chơi chú ý tới động tĩnh phía bên này động tĩnh, từng ánh mắt sôi nổi tụ lại, Âu Hải Hành như đang suy tư gì đó.
Lục Bích lui về sau vài bước lấy đà, bám vào mép giường giải phẫu bò lên trên.
Chiếc giường rung rinh, Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách dùng tay đỡ lấy.
Không gian cao khoảng 3.5 mét, giường giải phẫu cao khoảng hai mét, bản thân Lục Bích cao gần 1m9, vì vậy khi đứng trên chiếc giường cao gần 2 mét, hắn chỉ có thể ngồi xổm xuống.
Thẩm Thanh Thành cũng đi qua đỡ giường, ngửa đầu nhìn hắn, "Anh cẩn thận một chút!"
"Không sao." Lục Bích trả lời, sau đó ổn định cơ thể và bắt đầu kiểm tra.
Ngoại trừ Chử Địch An bị điện giật vẫn đang nằm trên mặt đất, các người chơi khác đều tụ quanh đám Lục Bích, Âu Hải Hành: "Thế nào? Lối ra có phải ở trên đó không?"
Lục Bích gọi là trường đao cầm trên tay, dùng chuôi đao gõ tường, rắn chắc.
Trong lòng mọi người âm thầm thở dài một tiếng.
Nam nhân lại cúi đầu nói với Thẩm Thanh Thành: "Lùi về sau." Đồng thời, bảo Trần Cách và Nhạc Tùng Lâm dùng áo khoác che đầu lại.
Áo khoác bản thân Trần Cách đã có, Nhạc Tùng Lâm thì được Âu Hải Hành cho mượn.
Sau khi làm xong tất cả, Lục Bích thay đổi vị trí để bản thân tránh bị thương, tay cầm chuôi đao ra sức hướng trên đỉnh đầu ném mạnh.
"Rầm!" Chiếc đèn tường hình tròn nổ tung một góc.
Trong đám người có người định lên tiếng chỉ trích Lục Bích phá hỏng nguồn sáng duy nhất của bọn họ, nhưng sau đó liền kinh ngạc phát hiện ánh đèn cư nhiên không biến mất?
Những mảnh thủy tinh vỡ vụn đổ ập xuống lên người Trần Cách và Nhạc Tùng Lâm, lại từ trên người bọn họ rơi xuống mặt đất, lấp lánh phát ra ánh sáng.
Sáng lên chính là những mảnh vỡ, không phải bên trong bóng đèn!
Người chơi nhận ra điều này, ngay lập tức nhìn lên chiếc đèn treo ban đầu, chỉ thấy một lỗ đen phía sau góc vỡ của chiếc đèn.
Thì ra lối ra vốn là ở phía trên, chỉ là có người dùng chùm đèn ngụy trang khiến cả đám bọn họ mệt mỏi.
"Rốt cuộc tìm được lối ra rồi!"
"Thì ra là ở trên đó, khó trách chúng ta tìm thế nào cũng không thấy!"
"Thật tốt quá, chúng ta có thể đi ra ngoài, nếu lại không tìm thấy nữa, tôi sẽ bị đông chết mất."
"Chính là cao như vậy chúng ta đi ra ngoài bằng cách nào?"
"Không phải có giường giải phẫu sao, giống Lục Bích bò lên trên đi là được rồi."
Giường giải phẫu cao gần một mét, một người đứng ở trên giường, một người ở trên miệng lối ra tiếp ứng kéo người kia lên, việc đi lên liền dễ dàng.
Có thể khó khăn một chút đối với những người chơi nữ không đủ mạnh, điều này sẽ đòi hỏi sức lực vô cùng lớn từ cánh tay người tiếp ứng để kéo đối phương.
Thẩm Thanh Thành nhìn chằm chằm cái động màu đen kia, "Trên đó là ở đâu."
Lục Bích: "Không rõ lắm, phía trên rất yên tĩnh."
Hắn bẻ vài mảnh thủy tinh nhỏ vụ ném vào trong động, có thể thấy được phạm vi gần xung quanh bọn họ không có thứ gì.
"Chúng ta nhanh đi lên đi, nhiệt độ càng ngày càng thấp!" Có người vội la lên.
Lục Bích cúi đầu liếc nhìn nam nhân bọc trong lớp áo khoác.
Phía trên tựa hồ không có nguồn sáng, hắn đập vỡ tất cả các mảnh pha lê nhỏ nhét vào trong động, lối thoát trên tường hoàn toàn lộ ra, là một vòng tròn không đều có đường kính khoảng tầm một mét.
Tay Lục Bích bắt lấy cửa động, động tác nhanh chóng bò lên trên đi vào, theo sau đem pha lê phát sáng ném khắp bốn phía, trước tiên quan sát tình huống.
Đây là một không gian rộng hơn so với bên dưới, bên trái có một hành lang không biết thông hướng đến nơi nào, trừ cái đó ra trong phạm vi mắt thường đều trống không.
"Còn nhiệt độ thì sao? Nhiệt độ thế nào?" Trong đám người chơi có người hỏi.
Đây cũng là vấn đề Thẩm Thanh Thành quan tâm nhất, phía dưới của cậu đã bắt đầu run run.
Lục Bích: "Khoảng hai lăm độ."
25 độ, thiên đường a!
"Lục Bích, anh đừng vội thăm dò hành lang, vạn nhất có nguy hiểm thì sao? Chờ chúng ta đi lên sau đó mọi người nhau hành động, người nhiều lực lượng càng lớn!"
Nhạc Tùng Lâm đang đỡ giường cười nhạo một tiếng, nói chuyện đường hoàng như vậy, còn không phải là sợ đội trưởng trực tiếp đi rồi mặc kệ bọn họ sao.
Bất quá hắn cũng không tán đồng việc đội trưởng một mình đi thăm dò hành lang, "Đội trưởng, anh chờ chúng ta đi lên trước đã!"
Qua lời Nhạc Tùng Lâm vừa lỡ miệng liền khiến Thẩm Thanh Thành hiểu rõ mối quan hệ giữa hắn và Lục Bích.
"Chúng ta đây có phải hay không trước nên thương lượng một chút về trình tự đi lên?"
"Đúng đúng đúng, nên thương lượng, ưu tiên phái nữ, những người thân thủ tốt nên đi cuối cùng.."
Lời trong lời ngoài đều đang ám chỉ ba người Thẩm Thanh Thành nên đi cuối cùng. Theo ý kiến của bọn họ, Lục Bích mạnh như vậy, tổ đội cùng Lục Bích, vì vậy đám người Thẩm Thanh Thành khẳng định cũng mạnh không kém.
Cũng có người cảm thấy như vậy không tốt, vốn dĩ chính là Lục Bích tìm được lối ra, nếu người nên đi trước hẳn nên là bọn họ.
Nhưng liên quan đến lợi ích cá nhân vì thế không ai mở miệng.
Lục Bích: "Thẩm Mỹ Nhân và Trần Cách lên trước, Nhạc Tùng Lâm cuối cùng."
"Được." Nhạc Tùng Lâm đáp, hai chân theo bản năng khép lại, nhân lúc không ai chú ý liền đem chân lặng lẽ mở ra.
Ở giữa như thế nào đám người chơi tự thương lượng, trình tự thế này mọi người đều không có ý kiến.
Giường giải phẫu được thả xuống dưới, Thẩm Thanh Thành đứng ở trên giường ngửa đầu nhìn Lục Bích.
Lục Bích quỳ một gối ở mép cửa động, vươn tay về phía Thẩm Thanh Thành.
Một đôi tay ấm áp như mặt trời, một đôi tay lạnh như khối băng, Lục Bích: "Đừng sợ, nắm chặt."
"Tôi không sợ." Thẩm Thanh Thành nói.
Toàn bộ quá trình được kéo lên cậu không cần dùng sức, biết rõ bản thân lúc này nên xuất chiêu ôm đùi, Thẩm Thanh Thành lập tức khen ngợi nói: "Sức mạnh tuyệt vời, Lục đại ca là giỏi nhất!"
Lục Bích: "......" Tâm tình phức tạp.
Thẩm Thanh Thành khen xong liền ngồi xổm đối diện nam nhân, chuẩn bị cùng Lục Bích cùng nhau kéo người, trong miệng nói: "Có chuyện muốn nói cho anh."
Lục Bích: "Chuyện gì."
Thẩm Thanh Thành: "Trước khi lối ra xuất hiện, bên dưới rất sạch sẽ."
Động tác Lục Bích chuẩn bị kéo người dừng lại.
Thẩm Thanh Thành nói tiếp: "Lối ra mở ra đại khái có thứ gì đã đi xuống, hiện tại vẫn chưa khống chế được."
Cậu nói không chịu khống chế, đó chính là thiên sư cũng vô pháp câu thông và lợi dụng, đại khái là chỉ thứ đồ vật không có lý trí.
Lục Bích: "Đã biết."
Hai người nói xong mới đưa tay xuống phía dưới kéo Trần Cách vốn cái gì cũng không biết lên.
Lúc sau bọn họ lại đem Hồng Cương Liệt kéo lên, sau đó việc kéo người liền giao cho Hồng Cương Liệt và Trần Cách.
Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đứng ở cửa động cách đó không xa, nhìn đám người chơi bị kéo lên, đầu tiên là nữ, tiếp theo là điện giật Chử Địch An, tiếp theo mới là những nam người chơi khác.
Những người được kéo lên nhanh choang thích ứng với nhiệt độ xung quanh, thở phào nhẹ nhõm, sau đó bắt đầu bàn tán về việc thân thể bị đông cứng như thế nào.
Hồng Cương Liệt và Trần Cách đã kéo đến người chơi nam thứ hai, lão đại Hồng Cương Liệt không vui, việc này thật muốn giao cho người khác đảm nhận, cái tay của hắn sắp gãy mất rồi!
Người chơi nam được kéo lên giữa không trung khẩn trương nói: "Các người nắm chặt a, ngàn vạn đừng buông tay!"
Vừa mới dứt lời hắn liền đột nhiên rơi xuống.
Hồng Cương Liệt và Trần Cách đều chết lặng, bò đến cửa động xem xét.
Nam nhân với mái tóc vàng đang cuộn tròn đau đớn trên đống thủy tinh vỡ, thân thể không ngừng rỉ máu.
Những người chơi còn ở dưới vội vàng tiến đến đỡ hắn dậy.
Đoạn Chí Sinh chịu đựng đau đớn nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Mẹ nó, là ai, kéo chân tao!"
"Anh nói có người kéo chân anh?" Người chơi đỡ hắn sắc mặt cổ quái hỏi.
Đoạn Chí Sinh hít mạnh một hơi, trên đùi hắn có một vài vết rạch từ mảnh vỡ, từ vết thương không ngừng rỉ máu, hắn một tay ấn chân, "Vô nghĩa, bằng không tôi sao có thể không nắm chắc chứ"
Phía trên Hồng Cương Liệt cũng nói: "Đúng vậy, vừa rồi trọng lượng Đoạn Chí Sinh đột nhiên nặng hơn rất nhiều, chúng ta lúc đó mới không giữ chặt hắn." Nhưng là bọn họ ở phía trên nhìn thấy vô cùng rõ ràng là......
"Chân nào." Nhạc Tùng Lâm hỏi, đơn giản giúp hắn cầm máu băng bó.
Đoạn Chí Sinh qua thái độ kỳ quái của mọi người đã nhận ra không đúng, biểu tình bất an, "Chân trái."
Nhạc Tùng Lâm vì thế tiến tới vén lên ông quần bên chân trái của hắn.
Chân trái Đoạn Chí Sinh có hiện một bàn tay nắm chặt màu tím bầm nhạt, cho thấy hắn không có nói sai.
Nhạc Tùng Lâm lên tiếng, "Không có người kéo anh." Rõ ràng không có người kéo Đoạn Chí Sinh.
Sau một hồi im lặng, Đoạn Chí Sinh kéo kéo khóe miệng, "Khủng, game kinh dị, bình thường đúng không......"
Mọi người mặt vô biểu tình nhìn hắn, không ai gặp phải việc này còn xem nó bình thường.
Âm Dương Nhãn của Thẩm Thanh Thành khi linh khi không linh, hiện tại đang ở trạng thái không linh. Cậu không có nhìn thấy là thứ gì kéo chân Đoạn Chí Sinh, liền tiến lại gần Lục Bích một chút.
Nam nhân nghiêng đầu, "Sợ?"
Cậu chớp chớp mắt, lập tức tiến vào trạng thái bắt lấy cánh tay nam nhân khẩn trương lo lắng gật đầu.
Lục Bích nói thầm, "Vừa rồi không phải không sợ sao?"
Đúng nga.
Thẩm Thanh Thành bỗng nhiên linh cơ vừa động, "Bởi vì vừa rồi anh gắt gao nắm tay của tôi, có Lục đại ca bảo hộ, tôi cảm thấy phi thường an toàn!" Nghe một chút lời đường mật này, tôi đây sẽ đạt điểm tối đa!
Nghe xong câu giải thích, đuôi mày nam nhân nhẹ nâng, khóe miệng nhếch một độ cung vừa đủ, trực tiếp cầm lấy bàn tay đang ôm lấy cánh tay mình.
Bị nắm tay Thẩm Thanh Thành:?
Hắc, Lục Bích, người này như thế nào còn mang theo bαo ƈαo sυ!
Tác giả có điều muốn nói:Hồng Cương Liệt: Giúp với! Tôi sẽ bị mù mất! Tôi đây, vốn là một người bình thường, tôi đã làm gì sai mà điều này lại xảy ra với tôi! [Nức nở]