- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
- Chương 69: Tiết học tử vong (1) - Phó bản thứ năm
Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
Chương 69: Tiết học tử vong (1) - Phó bản thứ năm
Cuộc nói chuyện phát sinh hôm nay khiến Thẩm Thanh Thành vô cùng thấp thỏm mấy ngày trời.
Lục Bích tựa hồ không cự tuyệt hành vi tiếp tục ôm đùi của cậu, việc này khiến Thẩm Thanh Thành rất vui mừng, nhưng câu nói lúc cuối cùng kia "Nhớ kỹ những lời này cậu nói" là có ý gì?
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy Lục Bích chắc hẳn đang ám chỉ gì đó, nhưng lại không nghĩ ra nội dung đối phương ám chỉ.
Mỗi khi Thẩm Thanh Thành nhớ tới chuyện này liền sẽ rối rắm trong chốc lát, một bên chuẩn bị hoàng phù để mang vào phó bản tiếp theo, một bên rối rắm, cứ như vậy, thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng.
......
【 Hoan nghênh đi vào game kinh dị, nơi này là phó bản "Tiết học tử vong" 】
【 Đây là phó bản đặc biệt, tìm ra người tạo ra "Giáo án" liền có thể thông quan 】
【 Thời gian hạn chế: 10 ngày ( vượt quá thời hạn, tất cả người chơi được phán thông quan thất bại ) 】
【 Thỉnh người chơi nghiêm túc chơi trò chơi, nỗ lực sống sót 】
Thông báo màn chơi hiển thị trên thiết bị.
Đây là một không gian kín rộng khoảng 20 mét vuông, cao khoảng 3.5 mét, tường bốn phía trắng phao, trên tường lấm tấm một vài vệt đỏ màu nâu sẫm—— giống như dấu vết của máu bắn lên sau đó khô lại.
Một chiếc giường giải phẫu nằm giữa không gian kín này, một chiếc khăn trắng nằm lộn xộn chất đống trên giường
Không gian hoàn toàn khép kín, không có cửa, cửa sổ cũng không, trên đầu có một chiếc đèn mổ rất lớn với nhiều bóng đèn nhỏ ghép lại.
Một bếp điện đã rỉ sét cao khoảng tới cẳng chân đang đứng lẻ loi tong góc phòng.
Mười lăm người chơi bị trò chơi thả xuống nơi này, bọn họ ngoại trừ quần áo đang mặc trên người và thiết bị liên lạc, không có bất luận hành lý gì khác.
"Chết tiệt, lại là các người!" Một nam nhân thấy Thẩm Thanh Thành và Lục Bích lẫn trong đám người chơi, buột miệng thốt ra.
Thẩm Thanh Thành nghe tiếng quay lại, cười, "Ồ, Cương Liệt à, anh sao lại cạo trọc đầu thế kia?"
"Các người tránh xa tôi ra một chút, đừng có lây cho tôi!" Cạo đầu là do những lời chúc phúc lần trước khiến hắn cảm thấy có lỗi với lương tâm, nếu còn như thế một lần nữa, hắn cũng chỉ có thể......
Nghĩ đến đây sắc mặt Hồng Cương Liệt đại biến, lùi hai bước về sau.
Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách đã tới hội hợp cùng Thẩm Thanh Thành với Lục Bích, nghe vậy kỳ quái mà nhìn đại hán đầu trọc ra sức trốn thật xa, "Có chuyện gì với người này vậy?"
Thẩm Thanh Thành: "Không có gì, phó bản trước đó có gặp qua, khả năng đã hiểu lầm tôi và Lục Bích."
Với trực giác tham gia quân ngũ nhiều năm, Nhạc Tùng Lâm thức thời liền im lặng, Trần Cách lại ngây ngốc hỏi: "Hiểu lầm việc gì?"
"Hắn nói anh và Lục Bích rất xứng đôi," Thẩm Thanh Thành bắt đầu sờ cằm, nhìn lại cách cậu và Lục Bích ở chung, đùi cùng ôm đùi, "Hình như có điểm hợp lý?" Dù sao nó cũng rất hài hòa.
Trần Cách ngốc, đúng vậy, đây còn không phải sự thật sao?
【 Phó bản đặc biệt? 】
【 Phó bản này nhìn qua rất kỳ quái a, không gian nhỏ như vậy? 】
【 Tên phó bản là "Tiết học tử vong", ta suy đoán khả năng cùng giáo viên hoặc là trường học có quan hệ đi 】
【 a a a a a cp nhà ta lại cùng nhau! Bốn bỏ lên năm chính là ở bên nhau! 】
【 Còn nữa còn nữa, phát sóng trực tiếp của đại thần khôi phục rồi! Là nhịn không được muốn mở ra hình thức show ân ái sao? 】
【 Lại là tổ đội, Mỹ Nhân thì không nói, đối với đại thần chẳng lẽ việc này còn chưa đủ rõ ràng. Đại thần trước giờ, ngươi xem hắn chơi trò chơi lâu như vậy có khi nào cùng người khác tổ đội qua chưa? Cầu xin các ngươi nhanh yêu đương đi, trái tim ta sắp không chịu được:)】
【 lần này còn có hai tiểu ca ca Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách a, thật giống hai vợ chồng mang hài tử ra cửa chơi đùa ~】
【 ha ha ha ha huynh đệ thẳng nam xin nhận một lạy 】
【...... Luôn chào đón, cảm ơn quan tâm. 】
Tất cả người chơi ngắn gọn giới thiệu về bản thân dưới sự gợi ý của một người chơi nam, sau đó tản ra khắp nơi thăm dò, chủ yếu là tìm kiếm lối ra.
Bất kể mục đích và khả năng của người chơi là gì, Thẩm Thanh Thành nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu ai đó sẵn sàng dẫn đầu vào lúc này còn hơn không.
Không gian "lớn" như vậy, mọi người rất nhanh liền đã thăm dò xong.
"Bức tường này rất dày và chắc chắn."
"Không có khoảng trống như khung cửa."
"Trên mặt đất cũng như vậy."
Bốn người Thẩm Thanh Thành lẳng lặng đứng một góc quan sát tình huống mọi người, một luồng khí lạnh thổi qua, Thẩm Thanh Thành bỗng nhiên rùng mình.
Lục Bích: "Nhiệt độ đang giảm xuống."
Nam người chơi dẫn đầu tên Âu Hải Hành lập tức nhìn Lục Bích, hắn không hỏi Lục Bích vì sao lại nói như vậy, mà là hỏi: "Anh có thể giải thích không?"
Lục Bích cởϊ áσ khoác, sau khi trùm lên người Thẩm Mỹ Nhân mới cất giọng, "Đã 34 phút trôi qua kể từ lúc chúng ta tiến vào phó bản, nhiệt độ đại khái đã giảm xuống hai độ."
Âu Hải Hành hỏi lại: "Anh xác định?"
Lục Bích im lặng, Âu Hải Hành cười cười xin lỗi, "Xin lỗi, tôi chỉ là muốn xác nhận một chút, nếu lời anh nói là sự thật, tôi đoán tiếp theo nhiệt độ sẽ tiếp tục giảm xuống, chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng tìm lối ra càng sớm càng tốt."
Nếu không mọi người đều sẽ bị đông chết.
Âu Hải Hành là một nam nhân diện mạo nho nhã, khoảng tầm 30 tuổi, sống mũi đeo một cặp kính không viền, dáng vẻ cười xòa xin lỗi nhìn qua rất có thành ý.
Đang mặc trên người áo khoác mang theo nhiệt độ của Lục Bích, Thẩm Thanh Thành do dự nhìn chằm chằm cánh tay bị lộ ra ngoài của Lục Bích.
Lục Bích: "Tôi không lạnh." Nói xong bổ sung một câu, "Hiện tại không lạnh."
Tố chất thân thể của Lục Bích tốt hơn so với cậu, điểm này trong lòng Thẩm Thanh Thành hiểu rõ, vì thế hơi thả lỏng gật đầu, "Vậy khi nào anh lạnh thì nói tôi."
Về phần Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách, bọn họ một thân chính khí, khẳng định sẽ không lạnh.
Không ít người chơi hiểu được ẩn ý trong cuộc đối thoại giữa Âu Hải Hành và Lục Bích , bọn họ đồng loạt xông lên tranh giành chiếc khăn trải giường trên giường phẫu thuật.
Âu Hải Hành cũng không ngăn cản, hắn đứng ra dẫn đầu vì như vậy thuận lợi cho việc thông quan hơn, chỉ cần không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, những người khác làm gì hắn cũng không quan tâm.
>/>
Một cuộc xung đột nhỏ xảy ra nhằm tranh đoạt chiếc khăn trải giường, cuối cùng khăn trải giường rơi vào tay đại hán cao to đầu trọc Hồng Cương Liệt.
Hồng Cương Liệt ôm chặt cái khăn trong lòng như bảo bối, vô tình bắt gặ tầm mắt đang xem kịch vui của Thẩm Mỹ Nhân trong góc phòng.
Đứng bên cạnh Lục Bích, trên người lại mặc áo khoác của Lục Bích, vai sát vào nhau.
!
A! Quá chói mắt!
"Ha ha ha ha, nơi này có bếp lò!" Rốt cuộc có người chơi nhớ tới nơi này có một bếp lò, vì vậy kinh hỉ kêu lên.
Hắn nhanh chóng chạy đến kiểm tra, thấy trên bếp lò có ổ cắm và dây cắm.
Âu Hải Hành cười nói: "Điều này giúp chúng ta kéo dài được một ít thời gian nữa." Cũng chỉ có thể là kéo dài thêm một ít, không thể không ra ngoài, bọn họ không có thức ăn.
Hiện tại nhiệt độ không quá thấp, nhưng người chơi phát hiện bếp lò đã không chờ nổi nữa, hắn muốn xem thử nó có sử dụng được không, vì vậy cầm lấy phích cắm dưới đất cắm vào ổ điện trên tường.
"Zizi ——" một dòng điện mạnh thông qua dây điện truyền đến hắn ta.
Người này tên Chử Địch An, lập tức co giật thân thể, mắt đảo trắng.
Người bên cạnh hắn ta nhanh chóng lui ra xa, "Thứ này bị rỉ điện rồi!"
Sự tình phát sinh đột ngột, cũng kết thúc một cách đột ngột.
Sau khoảng 10 giây, dòng điện tự động bị ngắt, Chử Địch An phun ra một làn khói sau đó ngã xuống đất bất tỉnh.
Cách đó vài bước, đám người Thẩm Thanh Thành và Lục Bích bước tới quan sát, toàn bộ lông tóc trên người Chử Địch An đều dựng đứng, làn da cũng có chút cháy đen.
Lục Bích đưa tay sờ mũi đối phương, "Còn sống."
Nghe vậy Nhạc Tùng Lâm vội vàng tiến lên làm một vài động tác sơ cứu đơn giản giúp Chử Địch An.
Thời điểm Chử Địch An bị điện giật ở giây thứ hai bọn họ đã phản ứng kịp, nhưng không ai cứu được hắn ta, bởi vì trong không gian này không có thứ gì dùng để cách điện.
Sự xuất hiện và biến mất của dòng điện vô cùng khó hiểu, người xem đều lo lắng và sợ hãi. Mọi người đồng tình với hoàn cảnh của Chử Địch An, lại sợ rằng việc này sẽ xảy ra với bản thân mình......
Sau 5 phút, Chử Địch An tỉnh dậy, phản ứng trì độn, mất đi phần lớn năng lực khống chế cơ thể.
Việc này đối với tình cảnh đang trong phó bản của hắn tương đối nguy hiểm.
Chính hắn hiển nhiên cũng biết điều này, hốc mắt lập tức đỏ lên, há miệng muốn nói gì, nhưng chỉ phát ra vài câu "A a" mơ hồ không rõ.
Khoảng trống giữa phòng có đặt một chiếc giường giải phẫu, giống như đã sớm chuẩn bị tốt chờ có người nằm lên đó nữa thôi.
Trong lòng mọi người đều rối rắm, cố kỵ gì đó nên không đem Chử Địch An nằm trên giường giải phẫu.
Nhiệt độ lại giảm thêm hai độ, Thẩm Thanh Thành sờ vào vùng cánh tay lộ ra của Lục Bích, vẫn ấm áp.
Lục Bích: "Không lạnh."
Thẩm Thanh Thành: "Hiện tại đại khái bao nhiêu độ?"
Lục Bích: "Khoảng tầm hai mươi độ."
Tính theo tốc độ giảm hai độ trong nửa tiếng, nhiệt độ sẽ giảm xuống 0 trong khoảng 5 tiếng nữa. Lại thêm 5 tiếng nữa, tức là 10 giờ sau , nhiệt độ sẽ là âm 20 độ C.
Mọi người có thể sống sót vài ngày mà không cần thức ăn, nhưng nhiệt độ cứ liên tục giảm xuống thế này, bọn họ tuyệt đối không thể kiên trì lâu nữa.
Mọi người bắt đầu tích cực tìm kiếm cửa ra, xuất khẩu, thuận tiện hoạt động thân thể một chút.
Hai giờ sau, nhiệt độ giảm xuống còn 12 độ C, có hai người chơi đã từ bỏ tìm kiếm.
Lại hai giờ nữa qua đi, nhiệt độ tiếp tục giảm thêm 4 độ C, tổng cộng đã có sáu người chơi từ bỏ tìm kiếm.
Thẩm Thanh Thành đem áo khoác trả lại Lục Bích, Lục Bích từ chối, "Tôi không lạnh."
Thẩm Thanh Thành: "Không, anh lạnh."
Thấy cậu kiên trì, Lục Thích đành phải tiếp nhận áo khoác mặc vào, vì đã cởi ra áo khoác nên cậu chỉ mặc một cái áo hoodie dài tay, Thẩm Thanh Thành lập tức run lên.
Lục Bích bắt lấy cậu sờ thử, lạnh băng, hắn nhíu mày, "Sao lại lạnh như vậy."
Thẩm Thanh Thành cong mắt, vui đùa nói: "Anh ôm tôi một cái tôi liền không lạnh nữa."
Lục Bích bình tĩnh nhìn đối phương, quyết đoán duỗi tay đem người ôm lấy, chính là loại tư thế bao bọc một người trong l*иg ngực.
? Phối hợp như vậy?
Có phải do kịch bản cậu trêu chọc quá nhiều lần nên Lục Bích đã quen với nó rồi hay không hay không?
Thẩm Thanh Thành không thể không suy nghĩ về bản thân, cậu đến tột cùng đã làm cái gì, cư nhiên đem đồng hóa luôn một người vốn lười phản ứng lại cậu, Lục Bích.
Trong một không gian kín và nhỏ, người chơi từ bỏ tìm kiếm ra sức hà hơi dậm chân để duy trì nhiệt độ cơ thể.
Đã qua bốn giờ, thực sự không có gì để tìm nữa cả.
Bọn họ thậm chí đã cố gắng phá tường bằng đạo cụ, kết quả một chút dấu vết cũng không lưu lại trên tường.
Nhạc Tùng Lâm xoa xoa tý, vòng qua vòng lại chạm mặt Trần Cách, hai người đồng thời thất vọng lắc đầu.
Trần Cách run run nói: "Hỏi Thẩm ca và đại thần." Khi nói chuyện phun ra một làn sương trắng.
Hai người run rẩy gian nan xoay người, bị hình ảnh cách đó không xa làm kinh nghi tại chỗ.
Trần Cách khϊếp sợ, "Anh có thấy nó không?" Thẩm ca nằm trong vòng tay của đại thần? Đã phát triển nhanh như vậy rồi sao?
Nhạc Tùng Lâm khó tin, "Anh thấy......" Ở thời điểm anh không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Một người chơi da trắng va trúng vào hai người, Hồng Cương Liệt được bọc trong khăn trải giường ngẩng đầu, "!"
"Tôi, hắt xì!" Đối phương hắt xì một cái, "Chết tiệt?"
Ở nơi công cộng bọn họ không thể thu liễm một chút sao! Hắn ta quấn chặt khăn trải giường xoay người rời đi.
Đã bốn độ, không thể trì hoãn thêm nữa. Thân thể Lục Bích giật giật.
Thẩm Thanh Thành dựa cằm trên vai hắn, vô thức đưa tay ôm lấy eo nam nhân "Ôm một chút nữa."
Chưa nói đến, ôm nhau còn rất ấm áp, đáng tiếc chỉ có phía trước ấm áp vì chỉ một Lục Bích để ôm.
Nếu có hai Lục Bích thì tốt rồi, một trước một sau, đem cậu kẹp ở bên trong chẳng phải là vô cùng tuyệt sao ~
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thanh Thành: Tôi muốn hai Lục Bích ~
Lục Bích:? Tôi sợ cậu không thể chịu đựng được.
[Trông thật dễ thương! Nhanh lên, cùng Lão Tử ôm này! 】
【Tán tỉnh mà không nhằm mục đích hẹn hò là một hành vi côn đồ, cậu biết không đấy! Tất cả côn đồ đều chết tiệt! 】
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
- Chương 69: Tiết học tử vong (1) - Phó bản thứ năm