- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
- Chương 68: Hải vực vô tận (4) - Gặp lại
Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
Chương 68: Hải vực vô tận (4) - Gặp lại
【 Chúc mừng người chơi Mỹ Nhân Khuynh Thành thông quan phó bản "Hải vực vô tận" 】
【 Đánh giá thông quan: Hoàn mỹ 】
【 Đạt được điểm sinh tồn khen thưởng: 80】
【 Người chơi đang rời khỏi phó bản 】
【 Số liệu phó bản dị thường, hệ thống đang kiểm tra 】
【 Đã phát hiện số liệu dị thường, đang trong quá trình tu chỉnh 】
【 Tu chỉnh thất bại, phó bản "Hải vực vô tận" hiện đã tạm thời đóng cửa, thời gian vô hạn. 】
Không gian cá nhân.
Thẩm Thanh Thành sau khi đứng vững liền thở dài: "Vẫn là ở trên mặt đất thoải mái nhất!"
Cậu dùng tay vỗ vỗ trán, trên thuyền căn bản không được nghỉ ngơi tốt, hiện tại vẫn còn cảm thấy hơi choáng váng.
Vì thế Thẩm Thanh Thành dứt khoát không nghĩ gì nữa, sau khi tắm rửa xong trực tiếp sà lên giường ngủ đến quên trời quên đất.
Không gian cá nhân trong trò chơi có một hệ thống thời gian mô phỏng, thời điểm cậu trở về chỉ khoảng hơn hai giờ chiều, sau khi tỉnh giấc trời đã tối sầm.
Những bông hoa đầy màu sắc ngoài cửa sổ đang nở rộ vô cùng rực rỡ. Đây là cảnh vườn hoa được tặng thêm khi cậu mua gói đại lễ tân nhân.
Nói tóm lại, nó trông giống như một hoa viên, thật ra lại là sao trời.
Nhưng nếu có tiền, hoàn toàn có thể đổi một hoa viên thật sự, có thể đi vào tản bộ, còn có thể ngửi được hương hoa.
Sau khi nghỉ ngơi, tinh thần Thẩm Thanh Thành tốt lên trông thấy, nhìn thấy hoa viên xinh đẹp liền cảm thấy hứng thú, vô cùng cao hứng mở thiết bị kiểm tra số dư.
170.
Với số điểm còn dư trước đó cộng với 80 điểm lần này, tổng cộng cậu chỉ có 170 điểm sinh tồn.
Mà một hoa viên nhỏ chân thật ở thương thành ít nhất cũng 500 điểm trở lên.
Thẩm Thanh Thành: Quên đi, không xứng.
Cậu rời khỏi thương thành, sau đó click mở danh sách bạn bè, Trần Cách và Nhạc Tùng Lâm gửi cho cậu hơn mười tin nhắn, thời gian hiển thị là mấy giờ trước, hẳn là thời điểm vừa trở lại không gian liền gửi tin nhắn cho cậu.
"Đợi lát nữa trả lời." Cậu tự nhủ.
Cậu click mở tài khoản Lục Bích, màu xám.
30 ngày lâu như vậy sao, Lục Bích khi nào mới có thể trở về đây? Những ngày không thể ôm đùi thật vô nghĩa!
Thẩm Thanh Thành thất thần gửi tin nhắn cho đối phương, thông qua phương thức này phát tiết cảm xúc bản thân
Mỹ Nhân Khuynh Thành: "Một ngày không gặp, như cách tam thu _(:з" ∠)_"
Mỹ Nhân Khuynh Thành: "Chúng ta đã 6 năm không gặp, Lục đại ca à."
Mỹ Nhân Khuynh Thành: "Lục Bích, ca ca, anh đâu rồi? Tích tích, nhận được thì trả lời."
7: "Ở, lại đây."
"Sao?" Thẩm Thanh Thành ngồi bật dậy, mở to hai mắt nhìn chằm chằm câu trả lời bên dưới.
Cậu liên tục xác nhận bản thân không nhìn lầm, nhưng chính là không nhìn lầm cậu mới khϊếp sợ.
Lục Bích đã trở lại?
Lục Bích đã trở lại!
Mỹ Nhân Khuynh Thành: "Lục Bích?"
Đối diện rất nhanh đã trả lời: "Sao lại không gọi ca ca?"
Thẩm Thanh Thành rất nghe lời.
Mỹ Nhân Khuynh Thành: "Lục Bích ca ca, anh đã trở lại?"
7: "Ừ, tới đây."
【 Người chơi 7 mời ngài tiến vào không gian cá nhân trò chơi của hắn 】
【 Có / Không. 】
Cậu nhất thời không biết Lục Bích "Ừ" là đáp lại cách xưng hô hay là trả lời câu hỏi của cậu.
Như thế nào sau một chuyến đi, khi trở về Lục Bích lại tỏa ra mùi gay thế? Mùi gay, cái từ hình dung này không phải luôn được dùng trên người cậu sao.
Thẩm Thanh Thành trong đầu không ngừng suy nghĩ, ngón tay bấm vào【 Có 】.
Không gian cá nhân của Lục Bích.
Cụm ánh sáng màu lam ngưng tụ thành hình dáng Thẩm Thanh Thành.
Thẩm Thanh Thành thấy thân ảnh Lục Bích trong phòng: "Lục Bích, anh trở về khi nào vậy?" Giọng nói hơi cao cho thấy tâm tình cậu hiện tại rất tốt.
Nam nhân đối diện dáng người đĩnh bạt thon dài, sườn mặt tạo thành đường cong hoàn mỹ, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt?
Mắt Lục Bích có chút đỏ ửng, có thể do thức khuya hoặc là bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Thẩm Thanh Thành hơi trợn to mắt, nhấc chân tới gần nhưng bởi vì kinh ngạc nên tạm dừng lại. Nhưng người đối diện không chờ nổi nữa nên trực tiếp đi thẳng đến trước mặt cậu.
Lục Bích duỗi tay ôm người vào lòng, tận lực bình tĩnh nói: "Đã lâu không gặp."
Hai người thân cao xấp xỉ, giọng nói nam nhân dán trên vành tai vang lên, vừa trầm thấp lại từ tính, lỗ tai Thẩm Thanh Thành nghe xong liền phát ngứa.
Cậu nhịn xuống hành động gãi tai: "Chà, trong thế giới hiện thực đã qua lâu như vậy rồi à? Không đúng nha, không phải nói 30 ngày sao, 30 ngày này hẳn là thời gian được tính trong thế giới hiện thực đi?"
Cậu tách ra khỏi vòng tay nam nhân nghi hoặc hỏi.
Lục Bích thuận thế buông tay lui về sau.
Trên thực tế hắn chỉ ở thế giới hiện thực hai ngày, cũng chính là hai ngày Thẩm Mỹ Nhân ở trong phó bản.
Thẩm Thanh Thành ở trong phó bản sử dụng phương thức mới đã khiến cho viện nghiên cứu chú ý, Lục Bích chỉ xem được một nửa trên phát sóng trực tiếp đã bị Nguyên sở trường kêu đi rồi, Nguyên sở trường nói rõ cho Lục Bích một chút sự tình.
Quốc gia hy vọng Lục Bích và Thẩm Mỹ Nhân nên hòa thuận ở chung, sau đó hỗ trợ nhau trong hành động, đương nhiên, có thể hòa thuận càng nhiều càng tốt.
Lục Bích biểu tình bình tĩnh tỏ vẻ nguyện ý "phối hợp" với quyết định trên, một ngày sau khi Thẩm Thanh Thành thông quan rời khỏi phó bản, hắn cũng kết thúc chuyến du hành trong hiện thế.
Lần này Lục Bích không mất đi trí nhớ về thế giới hiện thực, hắn nói: "Tôi hiểu một ít về sự tình trò chơi."
"Trò chơi?" Thẩm Thanh Thành lập tức dời đi lực chú ý, "Nói xem như thế nào?"
Lục Bích yêu cầu cậu trước tiên ngồi xuống, sau đó đi đến tủ lạnh lấy một chai nước đưa cho cậu, kể ra đa số những thông tin mà bản thân biết được.
Một số thông tin yêu cầu giữ bí mật hắn mới không nói.
Thẩm Thanh Thành đang ôm gối nghe xong sắc mặt cổ quái: "Cho nên tất cả mọi chuyện đều do các người nhặt được một cái máy chơi game bị hỏng?"
Lục Bích: "Ừ."
Tốt thôi, máy chơi game trong suy nghĩ của cậu chắc hẳn không thể đánh đồng với loại công nghệ cao này, một máy chơi game có thể đem cậu tới nơi như thế này có thể đơn giản sao?
Nhưng vấn đề chính là, máy chơi game này là do Đại Tần nhặt được, có liên quan gì đến cậu đây?
Cậu là một người dân Hoa Hạ, chính xác là một người dân Hoa Hạ đã chết, không có quan hệ với tinh cầu gọi là Đại Tần, vậy mà cũng bị kéo vào theo là sao?
Thẩm Thanh Thành thật buồn rầu, kêu cậu bắt ma cậu còn có thể, còn muốn cậu khám phá ra bí mật trong việc này chẳng khác nào muốn cái mạng già của cậu.
Cậu rối rắm suy nghĩ đến sắp trọc đầu cũng không nghĩ ra rốt cuộc nguyên nhân là gì.
Lục Bích: "Bọn họ suy đoán cậu là người cổ đại của Đại Tần."
"Người của Tần cổ? Không thể." Thẩm Thanh Thành không chút nghĩ ngợi liền phản bác.
Trong lịch sử của Đại Tần hoàn toàn không có đất nước gọi là Hoa Hạ tồn tại, vả lại trình độ khoa học kỹ thuật của Hoa Hạ chỉ kém Đại Tần một ít, hoàn toàn không phải thời lạc hậu xa xưa.
"Anh không nói với bọn họ điều này?" Cậu hỏi.
"Có" Lục Bích nói, Thẩm Mỹ Nhân không phải người thuộc thế giới bọn họ, câu đầu tiên hắn đã nói như thế, nhưng người nghe có khả năng quá mức kích động nên không kịp phản ứng, "Chắc hẳn qua khoảng hai ngày nữa họ sẽ hiểu ra điều này."
Thẩm Thanh Thành gật đầu tỏ vẻ hiểu biết: "Thế nếu muốn thoát khỏi trò chơi này chẳng phải là chờ đến lúc các người tu sửa xong máy chơi game sao?"
Lục Bích: "Hoặc tắt nó đi." Nói xong hắn tạm dừng một lát, "Thật ra còn một cách khác."
Thẩm Thanh Thành: "Cách gì?"
Lục Bích quay đầu nhìn cậu: "Máy chơi game trong thế giới của cậu có sử dụng được không?"
Chuẩn bị chém đinh chặt sắt phủ định lời đối phương, Thẩm Thanh Thành há miệng thở dốc, không thể phát ra âm thanh.
Máy chơi game sử dụng được hay không? Việc này cậu không thể nói được.
Cậu là một người dân Hoa Hạ, lại chạy đến một nơi đâu đâu cũng là người dân Đại Tần, có khi nào là đổ bộ sai địa điểm không?
Cậu chần chờ: "Sử dụng hiện thế khoán là có thể trở lại thế giới của mình?"
"Trên lý thuyết chính là như vậy" Lục Bích nói, "Muốn trở về nhìn xem?"
Tôi cũng muốn trở về, chỉ là sợ bản thân không thể trở về được.
Thẩm Thanh Thành do dự trong chốc lát, ôm gối nói: "Chờ chút nữa đi." Chờ một chút, chờ sau khi cậu chuẩn bị tốt.
Câu trả lời này không có vấn đề gì, nhưng trước đó cậu lại hỏi sử dụng hiện thế khoán có phải sẽ trở về thế giới hiện thực hay không.
Lục Bích tư duy vốn nhạy bén, vì vậy tất nhiên phát hiện điểm này, Thẩm Mỹ Nhân là đang lo lắng bản thân không thể trở lại thế giới của mình sao?
Vì sao?
Nguyên nhân xuất phát từ trò chơi hay là do chính bản thân cậu ta?
Lục Bích: "Sách cổ Đại Tần có ghi lại rằng có một quy tắc bất thành văn trong giới thiên sư......"
【 Người chơi Nhạc Tùng Lâm xin tiến vào không gian cá nhân của ngài 】
【 Có / Không 】
Những lời Lục Bích đang nói bị gián đoạn bởi thông báo từ hệ thống, Thẩm Thanh Thành phía đối diện nhìn hắn bằng ánh mắt dò hỏi, môi hắn mím chặt, giơ tay nhấn có.
"Đội trưởng!" Cùng với giọng nói đầy vui mừng, thân ảnh Nhạc Tùng Lâm xuất hiện bên trong không gian Lục Bích.
Nhạc Tùng Lâm sau khi kêu xong mới thấy Thẩm Mỹ Nhân ngồi bên cạnh đội trưởng nhà hắn, Thẩm ca!
Phanh gấp một cái, xong rồi, lanh mồm lanh miệng!
"Đội trưởng, sao?" Thẩm Thanh Thành liếc xéo nam nhân bên cạnh, ánh mắt nguy hiểm.
Lục Bích bình tĩnh nói: "Quen biết nhau trong hiện thực."
Cậu đã nói với tính cách của Lục Bích không có khả năng chủ động kết giao bằng hữu, quả nhiên là đã sớm quen biết!
Nhạc Tùng Lâm ngượng ngùng cười cười, nói: "Thẩm ca cũng ở đây sao."
Thẩm ca biết đội trưởng trở về trước hắn, còn tới không gian đội trưởng trước cả hắn.
Khoan đã, không phải hắn là người đã gặp đội trưởng trước sao?!
Nhạc Tùng Lâm trong nháy mắt tâm tình trở nên vô cùng phức tạp, đặc biệt nghe thấy đội trưởng lạnh nhạt hỏi hắn: "Có việc?"
Nhạc Tùng Lâm: "......"
Mình không nên ở chỗ này, mình hẳn nên ở gầm giường.
Hắn sửa sang lại tâm tình, có chút khẩn trương hỏi: "Đội trưởng, anh còn nhớ rõ thời gian ở thế giới hiện thực không?"
Lục Bích: "Nhớ rõ."
"Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi" Nhạc Tùng Lâm vỗ ngực nhẹ nhàng thở ra, phát hiện trên bàn trà có một lọ đồ uống, thuận tay mở ra cầm lên, "Còn các đội viên khác thế nào rồi?"
Lục Bích ánh mắt vi diệu: "Rất tốt, chỉ có cậu bị kéo vào trò chơi." Sau đó đơn giản giải thích một chút sự việc máy chơi game.
Nhạc Tùng Lâm phản ứng trì độn nghe xong "Ồ" một tiếng, căn bản không quan tâm vấn đề này.
Đến nỗi sự việc máy chơi game cũng không khiến hắn kinh ngạc, sau tất cả, trong suy nghĩ của Nhạc Tùng Lâm, hắn đã thấy những điều kỳ diệu và phi thường hơn rồi!
Tỷ như bắt ma chế tạo thành người giấy có thể bay nhảy.
"Các người trò chuyện đi, tôi đi trước." Thẩm Thanh Thành thấy hai người nói chuyện, đứng dậy rời đi.
Lục Bích gọi cậu lại: "Tôi có chuyện hỏi cậu."
Hai người một đứng một ngồi, ánh mắt giao nhau, không khí cổ quái.
Nhạc Tùng Lâm xem xét bầu không khí, sau đó ngập ngừng nói: "Nếu không em đi trước?"
Lục Bích im lặng, nhưng thái độ rất rõ ràng, là đồng ý.
Nhạc Tùng Lâm: "......" Cậu đây chỉ thuận miệng nói ra, đội trưởng, anh thay đổi rồi!
Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người.
Lục Bích: "Sách cổ Đại Tần ghi lại rằng có một quy tắc bất thành văn trong giới thiên sư, đó là không thể lộ ra tên thật của mình."
Trốn tới trốn lui cuối cùng vẫn trốn không thoát! Tầm mắt Thẩm Thanh Thành dao động.
"Tôi sẽ không hỏi cậu." Lục Bích đứng dậy đi đến trước mặt cậu.
Rốt cuộc hắn không biết việc này mang ý nghĩa kiêng kị gì, sở dĩ hắn nói ra câu này, là muốn nói cho Thẩm Mỹ Nhân biết hắn đã biết chuyện này.
Thấy người đối diện thần sắc hốt hoảng, đáy mắt Lục Bích nhiễm ý cười, lúc này mới trầm giọng nói ra mục đích chân chính của mình: "Tôi đã xem phát sóng trực tiếp trong phó bản trước của cậu, cậu rất mạnh."
!!!
Thẩm Thanh Thành bắt lấy cánh tay nam nhân, mãnh liệt lắc đầu: "Không không không, không mạnh không mạnh! Vẫn cần sự bảo vệ của Lục đại ca!"
Đuôi lông mày Lục Bích giật giật: "Vẫn cần sao?"
Thẩm Thanh Thành tức khắc gật đầu như gà con mổ thóc, thổi phồng: "Rất cần rất cần! Lục đại ca lợi hại nhất, đương nhiên là cần rồi!"
Nam nhân trở tay cầm lấy cánh tay đối phương, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Thanh Thành nói: "Nhớ kỹ những lời cậu đã nói."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
- Chương 68: Hải vực vô tận (4) - Gặp lại