Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 67: Hải vực vô tận (3) - Thông quan

« Chương TrướcChương Tiếp »
【??? Tôi là ai? Đây là đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Tôi hoa mắt rồi sao? 】

【 Thật sự quá vi diệu rồi [sững sờ]】

【 Người giấy có thể cử động, đây là nền khoa học gì vậy! 】

【 Thiết lập này cũng thực tế quá rồi đi, tôi đặc biệt đi hỏi ông nội nghiên cứu lịch sử, và ông nội tôi nói rằng những thiên sư xác thật có thể “Cắt giấy thành người, rải đậu thành binh”! Ps: Đây là được ghi chép lại, không biết đã được “xác thật”chưa 】

【 Người giấy nhỏ này nhìn rất đáng yêu nha ~】

【 Mọi người không cảm thấy kỳ quái sao, vì sao chỉ có chức nghiệp của Thẩm Mỹ Nhân là đặc thù? Chẳng lẽ là kế hoạch moi tiền 】

【 Tôi chỉ muốn hỏi khi nào trò chơi sẽ ra mắt đây! Thực tế ảo a a a! 】

【 Hàng phía sau nhỏ giọng nói một câu, đại thần, anh có biết Mỹ Nhân nhà anh lợi hại như vậy không? 】

Nhạc Tùng Lâm hoài nghi nhân sinh đến bánh mì cũng không ăn, cùng Trần Cách nhấc chân chạy đến mạn thuyền, hai người vịn rào chắn, động tác cùng nhất trí cúi đầu xuống xem.

Nước biển xanh thẫm đang cuồn cuộn, lưỡi câu rủ vào trong nước, theo cơn sóng lảo đảo lắc lư.

Người giấy kia ngay dưới mí mắt bọn họ mà trượt xuống men theo cần câu. Nó dừng lại cách mặt nước khoảng tầm một đến hai centimet, thật cẩn thận để tiểu jj vào trong nước, lắc lắc tiểu jj một lát, sau đó duỗi tay vặn eo làm ra động tác khởi động, rồi lao xuống biển trong tư thế lặn chuẩn.

Này này này!

Tại sao tư thế này lại phải kéo dài tiểu jj nhúng vào nước, để kiểm tra nhiệt độ nước sao?

Trước khi xuống còn phải thử nhiệt độ nước xem có vừa phải không, cái này mẹ nó cũng thật linh tính nha!

“Thẩm, Thẩm ca!” Nhạc Tùng Lâm lập tức sửa lại xưng hô, cái gì mà Thẩm Mỹ Nhân, từ nay về sau đối phương chính là Thẩm ca của hắn!

Quá lợi hại, đây rốt cuộc là trình độ khoa học gì đây chứ!

Hắn kích động chỉ vào mặt biển, nói năng lộn xộn: “Người giấy vì sao có thể cử động vậy? Nó còn có thể thử độ ấm của nước, nó có chỉ số thông minh sao?”

Người giấy nhỏ thật sự đã được cắt ngay dưới mí mắt bọn họ, bọn họ biết chắc đây chỉ đơn giản là một người giấy bình thường được cắt từ quyển sổ, rõ ràng chỉ là giấy! Rõ ràng chỉ mẹ nó là giấy mà!

Trần Cách đứng bên cạnh Nhạc Tùng Lâm, cũng dùng ánh mắt khϊếp sợ mà nhìn cậu.

Thẩm Thanh Thành đứng lên duỗi eo, cũng cảm thấy ngạc nhiên giống Nhạc Tùng Lâm: “Gì chứ, nó còn có thể thử nhiệt độ của nước à?”

Trần Cách mờ mịt: “…… Nó không phải do anh làm ra sao?”

“Là anh triệu nó ra” Thẩm Thanh Thành gật đầu, “Nhưng anh không biết thói quen trước đây của nó.”

!!!

Nhạc Tùng Lâm hít hà một hơi véo đùi mình, đây là thứ có ý thức và sinh mệnh luôn sao!

Có khả năng sáng tạo sinh mệnh mới!

Các nhà khoa học ở Đại Tần chắc chắn không thể làm được những điều mà Thẩm Mỹ Nhân vừa làm, Thẩm ca thật ngầu!

Đội trưởng ở đâu quen được Thẩm ca vậy, hắn cũng muốn học theo!

Thẩm Thanh Thành sờ sờ mặt mình, trong lòng nghi hoặc, hai người này vì sao lại dùng ánh mắt sùng bái như thượng đế mà nhìn cậu chứ?

Lúc này cần câu bên cạnh giật giật, cậu bỏ qua nghi vấn đi tới phía trước.

“Thẩm ca anh không cần động, cứ để em!” Nhạc Tùng Lâm xông lên trước cướp lấy cần câu, “Chỉ cần thu cần câu bình thường là được đúng không?”

Thẩm Thanh Thành: “…… Đúng.”

Tâm tình Nhạc Tùng Lâm lay động sau khi chứng kiến kỳ tích: “Nặng quá!” Ngữ khí kinh ngạc cảm thán.

Trần Cách tiến lên giúp hắn, hai người hợp lực kéo cần câu lên, tiếp theo liền gấp không chờ nổi tiến lên xúm lại quan sát.

“Oa, cá ngừ!”

“Con này ít nhất cũng dài hơn một mét phải không?”

“Oa, nó còn sống, vẫy đuôi luôn kìa!”

Nhạc Tùng Lâm ngồi xổm xuống, thân thiết hỏi: “Người giấy người giấy nói cho tôi với, anh câu cá bằng cách nào vậy?”

Người giấy nhỏ đứng trên bụng cá mà khoa tay múa chân, đại ý chính là trước tiên khi nó xuống nước sẽ đi xung quanh nhìn xem nơi nào nhiều cá, sau đó chọn ra một con ngon nhất, đánh nó ngất xỉu sau đó đem tới treo lên cần câu, cuối cùng kéo kéo lưỡi câu nói cho thiên sư biết bản thân đã tự làm điều đó.

“Giấy huynh thật lợi hại nha!” Hai người dựng ngón tay cái khen ngợi.

“Phương pháp câu cá của giấy huynh quả thật là độc nhất!”

Một loạt âm thanh kinh ngạc và khen ngợi phát ra từ miệng hai người, người giấy nhỏ sau khi vắt khô bản thân liền ưỡn ngực chống nạnh, hình ảnh kia không hiểu sao lại có chút hài hòa.

Thẩm Thanh Thành: “……” Phảng phất giống như thấy hai tên nhà quê đi vào thành phố.

Cậu chậm rãi ngồi xuống: “Cá đã được câu lên, công việc kế tiếp liền giao cho hai người.”

Buổi sáng ăn cá nướng có chút hơi nặng, nhưng cậu lại không thích ăn sashimi.

“Đã rõ, Thẩm ca chờ ăn là được!” Nhạc Tùng Lâm vỗ ngực.

Trần Cách: “Phòng bếp có giá nướng BBQ, em đi lấy!”

Người giấy nhỏ sau khi đem bản thân vắt khô, thân thể liền trở nên mềm nhũn.

Con cá tự động nhảy lên vỉ nướng BBQ sau khi được làm nóng, hành động này khiến hai tên nhà quê Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách lại một phen thổi phồng.

Mùi cá nướng phiêu phiêu bay vào phòng bếp, rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt người chơi khác.

Có người chơi lại gần dò hỏi cá của bọn họ là ở đâu mà có, người giấy nhỏ nằm liệt bất động giả chết, Nhạc Tùng Lâm bí hiểm nói: “Câu đó.”

Tâm tư người chơi kia đã muốn nghỉ ngơi, suy nghĩ lại tủ lạnh cũng không phải không có đồ ăn, vì thế gật đầu rời khỏi.

Tiếp theo lại có người chơi thứ hai lại dò hỏi, hắn không hỏi cá ở đâu mà có, mà là trực tiếp hỏi có thể phân cho hắn một ít cá không, hắn là đầu bếp, đổi lại hắn có thể thay mọi người nướng cá.

Thẩm Thanh Thành: “Có thể.”

Hai bên đạt thành hợp tác.

Buổi sáng mỹ mãn qua đi, người chơi đầu bếp tạm biệt bọn họ rời đi, Nhạc Tùng Lâm nói: “Thẩm ca anh về phòng nghỉ ngơi đi, em cùng Trần Cách đi tìm manh mối.”

“Không cần phiền phức như vậy.” Thẩm Thanh Thành đứng dậy nói.

Cậu cho người giấy nhỏ một ánh mắt.

Người giấy nhỏ lập tức linh hoạt nắm ống quần Nhạc Tùng Lâm bò lên, cuối cùng ngồi trên bả vai Nhạc Tùng Lâm sau đó cúi xuống phất tay chào hỏi đối phương.

Nhạc Tùng Lâm cứng người, thở phào nhẹ nhõm, Trần Cách hâm mộ không thôi.

Thẩm Thanh Thành cong môi cười, cậu nâng cằm chỉ người giấy nhỏ, nói: “Hỏi nó là được.” Cậu cũng không biết đợi lát nữa sau khi biết thân phận của người giấy, hai người kia còn vui vẻ như vậy hay không nữa.

Ba người trở về phòng nghỉ.

Ánh sáng trong phòng có chút tối, Thẩm Thanh Thành tìm được giấy bút từ trong ngăn kéo đặt trên bàn, lại đem người giấy nhỏ đang ngồi trên bả vai Nhạc Tùng Lâm thả lên.

Làm xong tất cả, cậu ngồi xuống mép giường, gọi Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách: “Hai người cũng ngồi đi.”

Hai người kia không biết cậu đang muốn làm cái gì, vẻ mặt mờ mịt ngồi ở mép giường.

“Tốt, hiện tại bắt đầu câu hỏi đầu tiên” Thẩm Thanh Thành nói với người giấy nhỏ trên bàn, “Chuyện gì đã xảy ra với chiếc thuyền đánh cá này trước đây?”

Sau đó Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách lại càng khϊếp sợ khi thấy người giấy nhỏ thế mà cầm bút viết lên!

Đối mặt với loại tình huống này, hai người bọn họ nào còn ngồi được chứ, tức khắc tò mò và hưng phấn mà chạy đến bên cạnh bàn xem người giấy nhỏ viết chữ.

Người giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ: “Buổi tối trước ngày hôm qua, người cá đã tạo ra bão táp hiếm thấy, sau đó bò lên thuyền.”

Thẩm Thanh Thành chống cằm, híp mắt: “Người cá gì?”

“Truyền thuyết về một loài sinh vật sinh sống ở biển.” Người giấy viết xong, sau còn chu đáo vẽ một bức tranh diễn tả người cá.

Sinh vật đó có đầu người thân cá, đuôi vừa ngắn vừa thô, đôi mắt sắc bén, miệng mọc đầy răng sắc nhọn.

Xấu như vậy, khẳng định không phải Mỹ Nhân ngư.

Thẩm Thanh Thành: “Nói một chút về truyền thuyết này xem.”

Người giấy: “Trong lời của các ngư dân, tương truyền trên biển tồn tại một nơi gọi là hải vực di động, trong khu vực này, ngư dân căn bản không câu được cá, hơn nữa thuyền đánh cá khi đi vào nhất định sẽ gặp phải bão táp, thuyền nát người vong, không ai có thể rời khỏi hải vực này. Các ngư dân liền cho rằng hải vực này chính là lãnh địa Tử Thần, cũng gọi nó là ‘hải vực Tử Thần’.”

Thẩm Thanh Thành: “Nếu không ai có thể sống sót rời khỏi, thế truyền thuyết kia làm sao lại được truyền ra ngoài?”

Người giấy gãi đầu, viết: “…… Không biết.”

Thẩm Thanh Thành không làm khó nó: “Tiếp tục.”

Người giấy: “Thật ra căn bản không có Tử Thần, hải vực Tử Thần chính là nơi người cá hoạt động dưới nước, những thuyền đánh cá gặp phải bão táp cũng là do chúng nó tạo nên.”

Thẩm Thanh Thành: “Tối hôm qua cũng như vậy?”

Người giấy: “Đúng.”

Thẩm Thanh Thành: “Trên thuyền còn ai sống sót không?”

Người giấy: “Ngoại trừ người đã lên tàu cùng cậu hôm qua thì không còn ai nữa. Tôi có thể hỏi một câu không?”

Thẩm Thanh Thành liếc mắt: “Không thể.”

“…… Nha” người giấy nhỏ bị cự tuyệt ủy khuất tiếp tục viết, “Người đàn ông buổi chiều ngày hôm qua tiếp đãi mọi người chính là người cá ngụy trang, sau khi chúng nó bò lên thuyền đã ăn sạch thuyền trưởng và tất cả thuyền viên, sau đó ngụy trang thành bộ dáng bọn họ luôn ở trong phòng.”

Thẩm Thanh Thành: “Đám người cá ở bên trong những căn phòng đóng chặt cửa? Những tiếng động tối hôm qua cũng là do chúng nó làm ra?”

Người giấy: “Phải.”

Thẩm Thanh Thành cau mày, dựa theo cách nói này, người trên thuyền đều đã chết, thế những tiếng thét chói tai, tiếng băm thớt cùng vết máu lại là chuyện gì?

Nói rõ ràng một chút, người đều đã chết hết, vậy thì lấy đâu ra người sống để phối hợp diễn xuất cùng bọn người cá?

Nếu tất cả những chuyện này đều do đám người cá tự biên tự diễn, vậy lại càng kỳ quái, chúng nó làm việc này mục đích rốt cuộc để làm gì?

Cậu đem vấn đề này hỏi người giấy, người giấy trả lời là không biết.

Ai, xem ra vẫn nên tìm đương sự người cá hỏi rõ.

Thẩm Thanh Thành nhắm mắt cảm nhận một chút, lấy ngón tay điểm giữa thái dương lẩm bầm niệm gì đó.

Một lát sau, cậu mở mắt ra.

“Thẩm ca, chúng ta có phải thông quan rồi không?” Nhạc Tùng Lâm hốt hoảng hỏi, biểu tình như là đang nằm mơ.

Thẩm Thanh Thành: “Sắp rồi, một chút nữa.”

Nhạc Tùng Lâm hốt hoảng gật đầu.

Đội trưởng nhất định không biết mình đã trải qua cái gì, chờ đội trưởng trở về mình muốn nói cho hắn biết, mình gặp thần rồi!

Cả hai mất một lúc mới bình tĩnh lại, sau khi miễn cưỡng bình tĩnh, bọn họ đã nhận được sự cho phép Thẩm Thanh Thành đem người giấy mượn đi hỏi chuyện.

Chẳng hạn như là: Anh có tên không? Tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Là nam hay nữ? Công việc là gì?

Người giấy liền đáp: Có, Đặng Quang Vĩ, năm nay 37, nam, trước khi chết là thuyền viên trên thuyền này.

Hai người sợ hãi cả kinh.

Không chờ hai người kịp phản ứng, “Phanh” cửa phòng bị đá văng, một sinh vật hình người bị ném một cách thô bạo vào phòng.

Sinh vật hình người có cái đuôi ngắn, đôi mắt quắc sáng, nó vùng vẫy trên sàn nhà, giương cái miệng mọc đầy răng nanh kêu “Tê tê” uy hϊếp đám người Thẩm Thanh Thành.

Nhạc Tùng Lâm lập tức lấy đạo cụ, biểu tình nghiêm túc chuẩn bị đi chế phụ đối phương, kết quả phát hiện đối phương đang ra sức vùng vẫy nhưng vẫn nằm nguyên vị trí, giống như có thứ gì vô hình đang áp chế sinh vật đó.

“Thẩm ca……” Hắn chần chờ.

Thẩm Thanh Thành: “Đừng khẩn trương, không có gì đâu.”

Nơi này vừa mới chết cả một thuyền, thứ khác thì không biết, nhưng quỷ thì nhiều lắm.

Thật đúng lúc, chức nghiệp của cậu lại là thiên sư, việc như ngự quỷ đối với cậu tương đối dễ dàng.

Thẩm Thanh Thành ngồi xổm trước mặt người cá quan sát một chút, một số bộ phận trên cơ thể người cá đã bị tróc da khi bị bắt tới đây, nhưng việc quỷ dị chính là miệng vết thương thế nhưng không đổ máu.

Cậu làm lơ trước biểu tình dữ tợn nhe răng trợn mắt hung ác thị uy của con cá ngu ngốc trước mặt, triệu ra kiếm gỗ đào —— thành phẩm được làm từ đạo cụ sinh hoạt.

Dùng kiếm gỗ đào chĩa vào trán người cá, cậu nói: “Nói đi, mục đích tối hôm qua các ngươi làm ra những động tĩnh là gì?”

Bởi vì “đồ ăn” có những cảm xúc tiêu cực sợ hãi sẽ càng ngon hơn.

Đó chỉ là nguyên nhân thứ nhất, nguyên nhân chủ yếu chính là các hoạt động của con người đã hủy diệt nhà của hầu hết người cá, vì thế người cá liền sinh ra cừu hận ngập tràn đối với con người.

Sự tình kết thúc, Thẩm Thanh Thành đem con quỷ được triệu tới cùng người giấy đi đầu thai, đây là điều kiện mà bọn họ đã trao đổi ngay từ đầu.

Toàn bộ hành trình đều nằm mà thắng khiến Nhạc Tùng Lâm cảm thấy có chút chột dạ, đội trưởng kêu hắn chiếu cố Thẩm ca, đối phương có chỗ nào cần hắn chiếu cố chứ?

Hắn hỏi: “Khi thời gian phó bản kết thúc mới thoát ly đúng không?”

Trần Cách vốn chuẩn bị bấm “Có” liền dừng lại.

Thẩm Thanh Thành kiên định nói: “Không, hiện tại thoát ly ngay.” Cậu ghét nước.

【 Thế này liền thông quan rồi? 】

【 Chấn động cả nhà tôi mất, đây tuyệt đối là thời gian thông quan phó bản nhanh nhất mà tôi từng xem! 】

【666666 Thẩm Mỹ Nhân quá uy dũng, tôi chưa bao giờ gặp qua phương thức thông quan cường thế như vậy. 】

【 Việc hỏi người giấy để giải ra chuyện xưa tuyến, các người tin nổi không??? Người giấy vốn là thuyền viên đã chết. 】

【 Thẩm Mỹ Nhân uy vũ, thiên sư uy vũ, trực tiếp biến quỷ thành tiểu đệ! Cơ mà trò chơi không cho quỷ hiện hình, chúng ta đều nhìn không thấy là ai bắt được người cá, đánh giá kém! 】

【 Trọng điểm chính là, rõ ràng Thẩm Mỹ Nhân có thể tự mình thông quan, nhanh chóng hiệu suất lại cao, phó bản lúc trước vì sao không làm vậy? 】

【 Bởi vì những phó bản trước đã có đại thần, phó bản này không có. 】

【 Đừng hỏi, đấy chính là tình yêu! 】
« Chương TrướcChương Tiếp »