Chương 66: Hải vực vô tận (2) - Người giấy

【 Mỹ Nhân nói cậu ấy nhớ đại thần, ngao ngao! 】

【 Mặc dù chỉ có một mình Mỹ Nhân trong phó bản thế nhưng tôi đã thấy vị ngọt của đường rồi~】

【 Không, lần này không có đại thần, phải gọi là đường trộn thủy tinh mới đúng 】

【 Trần Cách hỏi mình và Nhạc Tùng Lâm không phải là người sao T.T 233333】

【 Thông báo chính thức! Tôi tuyên bố kể từ bây giờ, Mỹ Nhân cùng đại thần hoàn toàn bị khóa chết, chìa khóa tôi nuốt rồi, đã bị tiêu hóa! 】

【 Say sóng thật sự rất khó chịu, đau lòng thay Mỹ Nhân, lần đầu tiên thấy bộ dáng không có tinh thần của Mỹ Nhân như vậy. 】

【 Vốn dĩ đã khó chịu, lại còn chỉ có thể ăn bánh mì cùng nước lọc, quá thảm đi! 】

Thức ăn lại không thể ăn, Thẩm Thanh Thành nằm đến cả người đều bủn rủn, nghĩ mình nên đứng lên hoạt động thân thể một chút, liền gian nan đi theo Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách bò đến nhà ăn trên lầu ăn cơm.

Trong nhà ăn có rất nhiều người chơi cùng mục đích với họ. Những người lười nấu ăn đã lấy bánh mì và nước lọc sau đó rời đi, trong khi những người chơi đặc biệt hơn thì chen chúc vào bếp nhỏ.

Chỉ có hai bình gas trong phòng bếp.

Thẩm Thanh Thành lười biếng dựa vào cửa sổ, cửa kính vuông vức, cậu đưa mắt ra xa ngắm nhìn mặt biển, cắn từng ngụm bánh mì.

Bánh mì khô cứng vô vị, là loại bánh mì phổ biến được bán đại trà, việc vừa ăn vừa ngắm phong cảnh cũng không khiến cậu cảm thấy tốt hơn.

Nhạc Tùng Lâm vừa nhai bánh mì vừa nói: “Mây đen nhiều như vậy, buổi tối chắc hẳn sẽ có bão.”

Nói xong hắn nhớ tới người đang say sóng đứng bên cạnh mình.

Hiện tại thuyền đánh cá dừng lại không nhúc nhích mà đối phương đã thành như vậy, buổi tối một hồi phong ba bão tố, sóng biển thổi bay, Thẩm Mỹ Nhân chẳng phải là sẽ bị say tới hôn mê luôn sao?

Sắc mặt Thẩm Thanh Thành đã theo hình ảnh trong tưởng tượng mà xấu đi trông thấy, cậu không nhiều lời, hỏi: “Những thuyền viên vốn dĩ trên thuyền không đi ra ăn cơm sao?”

Thuyền đánh cá này rốt cuộc có bao nhiêu thuyền viên bọn họ không rõ lắm, có thuyền trưởng hay không bọn họ cũng không rõ lắm, nhưng ít ra người đàn ông lúc nãy ở đại sảnh nhất định phải ra rồi.

“Tôi đi hỏi một chút.” Nhạc Tùng Lâm lập tức nói.

Thời điểm hắn đi xuống lấy cơm cho Thẩm Mỹ Nhân nên không ở đây, không bài trừ khả năng trong lúc này người đàn ông đã đi ra.

Một lúc sau, hắn trở về sau khi hỏi xong những người chơi trong phòng bếp: “Tất cả đều nói chưa thấy hắn ta.”

Thẩm Thanh Thành gật đầu, ngay cả một động tác đơn giản như vậy cũng có thể khiến cậu choáng váng.

Trần Cách theo bản năng muốn đi tới dìu cậu, cậu xua xua tay cự tuyệt.

Uống một ngụm nước khoáng, Thẩm Thanh Thành nuốt xuống đồ ăn trong miệng nói: “Chờ buổi tối lại đến nhìn xem.”

Chiếc thuyền cũ nát này cậu một giây cũng không ở nổi nữa.

Nhiều nhất là vào ngày mai, cậu bảo đảm, cậu nhất định sẽ rời khỏi cái nơi quỷ quái này!

Cho đến khi ba người trở lại phòng nghỉ, họ cũng không thấy ai khác ngoài người chơi xuất hiện trong phòng bếp.

Thời gian đã muộn, sắc trời càng ngày càng đen, không gian trong thuyền cũng càng ngày càng ảm đạm.

Thẩm Thanh Thành đang dựa vào thành giường, đôi mắt đen láy có chút thất thần nhìn vào chiếc đèn chùm trên đầu.

Chiếc đèn chùm khẽ lung lay nhịp nhàng, đèn mặc dù không tắt nhưng ánh sáng trong phòng lại tối dần theo thời gian.

Khoảng tầm 10 giờ tối, tia sáng cuối cùng trong phòng tắt ngúm, toàn bộ con thuyền chìm trong bóng tối.

May mắn không quyết định đêm nay rời đi, nếu không bệnh quáng gà của cậu biết tính sao đây?

Thẩm Thanh Thành may mắn mà nghĩ.

Sau đó cậu ngồi thẳng dậy, ngồi khoanh chân giữa giường, thở phào một hơi sau đó nhắm mắt lại.

Đây là lần đầu tiên khi Thẩm Thanh Thành tiến vào game kinh dị tiến hành ngồi thiền.

Tuy rằng cậu đã chết, tuy rằng trò chơi phong ấn mắt âm dương của cậu, nhưng một số thứ được tu luyện trong bao nhiêu năm vẫn còn tích lũy trong thân thể.

Là một sinh viên nghệ thuật tự do, Thẩm Thanh Thành từ chối suy nghĩ nguyên nhân trong đó, dù sao có thể sử dụng là được.

Ngồi thiền giúp cậu giảm bớt say sóng, giúp cậu cảm thấy dễ chịu một ít, Thẩm Thanh Thành rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

……

Nửa đêm, mây đen trên trời quay cuồng, một cơn mưa to tầm tã trút xuống.

Từng đợt cuồng phong lướt trên mặt biển, những cơn sóng lớn không ngừng ập tới, chiếc thuyền dưới tác động của thiên nhiên rung lắc dữ dội, dường như có thể bị lật bất cứ lúc nào.

Mưa to trút xuống hải vực, những cái bóng đen từ từ trồi lên từ mặt biển chậm chậm tiến về phía thuyền.

“Tí tách.”

“Tí tách.”

Thẩm Thanh Thành đột nhiên cảm giác được gì đó.

Cậu mở mắt ra, một gương mặt trắng bệch đang đối diện cậu rất gần.

Thẩm Thanh Thành: “……”

Cậu hỏi Nhạc Tùng Lâm: “Cậu đang làm gì vậy?”

Nhạc Tùng Lâm đang dùng thiết bị cá nhân chiếu sáng, bị Thẩm Thanh Thành bỗng nhiên tỉnh lại dọa sợ, đột nhiên lui về phía sau hai bước ngã vào trên người Trần Cách, sau đó vuốt ngực: “Làm tôi sợ muốn chết!”

Thẩm Thanh Thành quét mắt nhìn hai người đang đứng, duỗi thẳng chân: “Hai người đang làm gì thế?”

Trần Cách thay Nhạc Tùng Lâm mở miệng: “Thẩm ca, bọn em nghe được động tĩnh từ phòng khác truyền đến.”

Hai người tỉnh dậy vào lúc con tàu bắt đầu lung lay dữ dội dưới cơn mưa lớn, bọn họ vốn dĩ đang lo lắng chiếc thuyền rung kịch liệt như vậy sẽ khiến cơn say sóng của Thẩm Mỹ Nhân trở nên nghiêm trọng hơn. Không ngờ tới khi vừa bật thiết bị lên chiếu sáng, Thẩm Mỹ Nhân lại đang trong một loại tư thế kỳ quái nhắm mắt ngồi trên giường, hoàn toàn bất tỉnh.

Lúc này các phòng khác lại truyền đến động tĩnh khác nhau, âm thanh rất mơ hồ.

Hai người tập trung chú ý lắng nghe trong chốc lát, không nghe ra là gì, bèn cùng nhau đưa mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Mỹ Nhân.

Bọn họ biết tư thế này gọi là “ngồi thiền”, nhưng họ không hiểu tại sao Thẩm Mỹ Nhân lại ngủ trong tư thế mà một số người cổ đại sẽ làm.

Trong lòng tò mò đến ngứa ngáy, Trần Cách hỏi: “Thẩm ca, anh vừa rồi là đang ngủ sao?”

Thẩm Thanh Thành trước khi vào màn chơi này đã cùng Lục Bích nói chuyện một lúc, lập tức hiểu tại sao Trần Cách lại hỏi câu này.

Đại Tần không có thiên sư, các thông tin có liên quan đến thiên sư cũng vô cùng ít ỏi, đa số chỉ có thể thông qua lịch sử lưu truyền lại, một số tác giả đã sửa đổi và viết chúng thành tiểu thuyết.

Đối với người Đại Tần mà nói, “Thiên sư” chính là giống như cách nói mà người dân Hoa Hạ hay gọi “Dị năng giả”.

Cậu không giải thích: “Không khác lắm đi.” Ngồi thiền trình độ thượng thừa cũng coi như là nghỉ ngơi.

Trần Cách nghe xong lòng lại càng hiếu kỳ: “Anh, vì sao anh lại dùng loại này tư thế mà ngủ?” Cậu lại khoa chân múa tay diễn tả.

Sau khi ngồi thiền xong, tâm trạng Thẩm Thanh Thành cũng tốt hơn, liền cười cười phun ra bốn chữ, nói: “Dự trữ năng lượng.”

Trần Cách: ???

Nhạc Tùng Lâm: ???

Dự trữ năng lượng để làm gì chứ? Anh không say sóng chúng em đã cảm ơn trời đất rồi đó!

Mưa to cho đến sau nửa đêm mới ngừng lại, những âm thanh kỳ quái lẫn trong tiếng mưa xối xả đột nhiên dừng lại sau khi trời sáng.

Chiếc đèn chùm khôi phục chức năng của nó, tận chức tận trách chiếu sáng khoảng không gian trong phòng.

Thẩm Thanh Thành tỉnh lại sau rung chấn cả đêm, vào lúc hừng đông cơn say sóng không những đỡ hơn, ngược lại càng thêm trầm trọng.

Hiện tại trên mặt cậu một chút huyết sắc cũng không có, Trần Cách vô cùng lo lắng, nói: “Nếu không Thẩm ca hay là anh vẫn nên ở trong phòng nghỉ ngơi đi, chúng em đi lên lấy đồ ăn, thuận tiện hỏi thăm người chơi khác tình huống tối hôm qua.”

Tối hôm qua động tĩnh không nhỏ, bọn họ suy đoán rất có khả năng có người chơi đã chết.

“Không” Thẩm Thanh Thành không nghe đối phương, cậu đỡ thành giường đứng lên, “Anh muốn ăn cá!” Ra biển không ăn cá chẳng phải là một tội rất lớn sao?

Vào sáng ngày thứ hai trong phó bản, tất cả người chơi không hẹn mà cùng nhau tụ tập trong nhà ăn.

Mọi người âm thầm đánh giá lẫn nhau, cuối cùng ngạc nhiên phát hiện nhân số vậy mà không thiếu ai!

Phó bản bắt đầu vốn có 12 người chơi, nhân số hiện tại vẫn là 12 người.

Có người nói: “Tối hôm qua tôi nghe thấy phòng cách vách truyền đến tiếng thét chói tai rất lớn, có phải người chơi ở phòng đó đã chết hay không, quỷ quái sau khi gϊếŧ chết bọn họ liền ngụy trang thành bọn họ đứng trước mặt ở chúng ta?”

Phòng của người này 4 người, sau khi hắn nói xong, ba người kia cũng gật đầu đồng tình, đồng dạng nói cũng nghe thấy tiếng thét chói tai.

“Tiếng thét ở đâu chứ? Âm thanh rõ ràng truyền đến từ lối đi bên ngoài!” Có người chơi lên tiếng phản bác, chính là người ở phòng cách vách đó cùng với ba người khác.

Tiếp theo những người khác bắt đầu chia sẻ động tĩnh mà bản thân nghe được.

“Chúng tôi không nghe thấy tiếng thét chói tai, âm thanh chúng tôi nghe được chính là “thịch thịch thịch”, giống tiếng dao chém thớt, lại giống như phá cửa.”

“Trên đầu có người kéo đồ vật gì đó rất nặng!”

“Thanh âm mà các người nói chúng tôi cũng không nghe thấy” Nhạc Tùng Lâm cất giọng lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người, thấy mọi người đều đang nhìn mình, hắn sờ sờ tóc, “Cũng không thể nói là không nghe thấy, tóm lại rất mơ hồ, nghe không rõ là loại âm thanh gì.”

“Vậy phòng các người có gì bất thường không?” Một người chơi cảnh giác hỏi hắn.

Nhạc Tùng Lâm: “Có, có máu chảy vào phòng chúng tôi. Vừa rồi tôi đi lên nhìn lại nhưng sàn nhà đã sạch sẽ.”

Nhà ăn lập tức một trận trầm mặc.

Mỗi một phòng gặp phải từng tình huống khác nhau, khiến bọn họ không thể liên hệ các manh mối lại với nhau.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, từng người chơi lần lượt đi ăn cơm, Thẩm Thanh Thành dưới sự nhắc nhở của Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách đã tìm được một tạp vật.

Cậu tìm thấy một chiếc cần câu.

Nhạc Tùng Lâm nhai bánh mì nói: “Trong biển thật sự không có cá, ngày hôm qua chúng tôi đã nhìn qua.”

“Sẽ có.” Thẩm Thanh Thành tâm tình rất tốt mà nói.

Cần câu có, cậu còn cần giấy và kéo, hai món đồ này trong phòng của bọn họ đều có.

“Em đi lấy.” Trần Cách nói, Thẩm ca vốn dĩ đã say sóng, vẫn là đừng cho Thẩm ca bò lên bò xuống.

Rất nhanh Trần Cách đã cầm kéo và một quyển notebook đi lên.

Notebook là nhật ký của một vị thuyền viên, trên đó viết thuyền đánh cá của bọn họ ở trên biển gặp một ít chuyện cổ quái: Tiếng thét chói tai bí ẩn, tiếng bước chân không biết của ai, cùng với tiếng máu tươi rơi tí tách……

Cùng tình trạng hiện tại của mọi người giống nhau như đúc.

Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách xem xong nội dung quyển notebook, Thẩm Thanh Thành bên cạnh liền xé xuống một tờ giấy bắt đầu cắt, hai người bọn họ thì bắt đầu thảo luận.

Nhạc Tùng Lâm: “Notebook chắc chắn thuộc về một thuyền viên nào đó đã ra biển trong lần này, nhưng hiện tại vị thuyền viên này đã đi đâu rồi? Sổ còn ở trong phòng, thuyền viên lại không thấy, hắn ta không có khả năng đến phòng khác chỉ để nhường chỗ cho chúng ta, không cần thiết.”

“Lâm Tử ca.” Trần Cách vỗ cánh tay hắn.

Nhạc Tùng Lâm đang khổ sở suy nghĩ: “Sao?”

Trần Cách nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thành, bĩu môi ý bảo hắn mau xem.

Nhạc Tùng Lâm cau mày nghi hoặc mà nhìn lại.

Thẩm Thanh Thành dùng kéo cắt tờ giấy thành một người giấy nhỏ.

Người giấy chỉ bằng khoảng nửa bàn tay người, chỉ có hình người không có ngũ quan.

Sau khi cắt xong, cậu đặt người giấy xuống, lấy cần câu và kiểm tra lưỡi câu, sau đó giương tay ném lưỡi câu xuống biển.

Móc câu rơi xuống biển nhưng nước không hề văng ra.

Nhạc Tùng Lâm vội vàng nói: “Quên treo mồi rồi!”

Thẩm Thanh Thành liếc hắn một cái: “Chỉ có một ít bánh mì.” Nói xong liền làm theo ý mình.

Mình gấp làm cái gì? Không treo mồi thì không treo mồi, dù sao trong biển cũng không có cá, Nhạc Tùng Lâm thầm nghĩ, thuận tay cắn một miếng bánh mì.

Thẩm Thanh Thành bị cho là câu không được cá, đem người giấy trải trên lòng bàn tay, tay kia viết những biểu tượng kỳ quái không thể đọc lên trên người giấy.

Sau khi làm xong, cậu đem người giấy đặt lên cán câu, nói: “Đừng lười biếng, mau làm việc, mau đi bắt cá đi.”

Ăn no mới có sức lực làm việc.

Người giấy bỗng nhiên giật giật, sau đó xoay người ngồi dậy, nó di chuyển chân tay vô cùng linh hoạt, đứng dậy cúi đầu thật sâu trước mặt Thẩm Thanh Thành, sau đó trượt xuống biển dọc theo cần câu.

Nhạc Tùng Lâm: “???”

Trần Cách: “!!!”

Hai người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hoài nghi nhân sinh.