Chương 65: Hải vực vô tận (1) - Phó bản thứ tư

“Lục Bích, nhớ kỹ phải biểu hiện thật tốt.”

“Đừng cậy mạnh, vẫn nên chú ý bảo vệ tốt bản thân.”

“Mấy ngày này nên nghỉ ngơi đầy đủ, dưỡng sức, cũng có thể theo dõi phát sóng trực tiếp của những người khác, có nhiều tin tức vẫn có lợi hơn.”

……

“Vâng, tôi đã biết.”

Sau khi tiễn các vị đại lão, Lục Bích đi đến một chiếc xe hơi có biển số quân đội đậu ven đường, mở cửa xe và ngồi vào.

Không gian trong xe rất rộng rãi, tư thế tài xế lái xe vô cùng chuẩn mực, Lục nguyên soái ở ghế sau đang nhắm mắt dưỡng thần.

Đây là một đại lão với sức ảnh hưởng lớn trong quân đội của Đại Tần, mái tóc ông đã bạc một nửa, trên cằm có một chòm râu nhỏ, bộ dáng xấp xỉ Lục Bích.

Nghe thấy tiếng cửa mở, ông không mở mắt, ngữ khí ẩn chứa một chút uy nghiêm, nói: “Ngồi ở phía sau.”

Tài xế dời mắt trộm nhìn tiểu thiếu gia nhà hắn, chỉ thấy tiểu thiếu gia mím môi, tựa hồ có chút bất đắc dĩ.

Lục Bích ngồi vào bên cạnh Lục nguyên soái, xe chậm rãi khởi động và chạy đến một hướng nhất định.

Lục nguyên soái mở mắt, hỏi: “Không có gì muốn nói với ông nội à?”

Lục Bích muốn nói lại thôi, cuối cùng: “…… Sức khỏe của ông nội gần đây thế nào?”

“Lão tử vẫn ổn!” Lục nguyên soái gằn giọng, nhìn thấy gương mặt lạnh băng của đối phương liền giận sôi máu.

“Thẩm Mỹ Nhân, cháu nói xem cái tên này có dễ nghe hay không?”

Lục Bích: ?

“Thiên sư cổ đại có một quy tắc bất thành văn, đó là không thể tiết lộ tên thật của mình, điều này cháu không biết sao?”

Lục Bích:……

Mắt thấy sắc mặt đối phương thay đổi, ông lúc này mới vừa lòng mà hừ một tiếng.

Xe hơi tiến vào một tòa biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt, Lục Bích tạm biệt ông nội sau đó xuống xe, trở lại phòng mình.

Người hầu nhận được thông báo nên đã sạc đầy điện thoại.

Lục Bích khởi động thiết bị, sau đó trả lời tất cả tin nhắn từ các đội viên. Lúc này, lực chú ý của hắn dừng lại trước một ứng dụng trên màn hình.

Đầu ngón tay chợt dừng rồi sau đó nhấp vào ứng dụng, màn hình thay đổi, Lục Bích bình tĩnh trầm ổn tiến hành một loạt thao tác, cho đến lúc thấy phòng phát sóng trực tiếp thuộc về “Mỹ Nhân Khuynh Thành”, thấy khi thấy được mặt của Thẩm Mỹ Nhân.

【 Aaaa Mỹ Nhân tôi tới rồi, một ngàn nụ hônnnnn 】

【 Hôm nay Mỹ Nhân vẫn như cũ mỹ nhan thịnh thế, liếʍ liếʍ màn hình 】

【 Suy đoán Mỹ Nhân trong vòng một phút nhất định sẽ đi tìm đại thần, các chị em thế nào? 】

【23333 tôi đoán 30 giây! 】

……

【 Sao lại thế này, Trần Cách cũng đã xuất hiện, đại thần đâu? 】

【 Người bên cạnh Trần Cách là ai? 】

【 Báo cáo, bên này mới vừa tìm hiểu xong tình huống trở về, bên cạnh Trần Cách chính là anh trai lúc trước cùng hắn thông quan hai phó bản! 】

【 Tôi chỉ muốn biết đại thần đâu rồi! Đại thần đi đâu! Vì sao không tổ đội, tôi vừa mới trở thành fan hâm mộ cp này, không lẽ nó đã bị hủy rồiiiiiii 】

【 Đại thần mau trở lại đi, anh không ở đây Mỹ Nhân chịu rất nhiều khổ sở đó QAQ】

Vào buổi chiều.

Luồng khí nóng và ẩm ướt của gió biển mang theo vị mặn thổi tới, một chiếc thuyền đánh cá màu vàng rỉ sét dừng lại trên biển, đung đưa theo những cơn sóng dập dềnh.

Đứng giữa hàng tá người chơi trên boong tàu, Thẩm Thanh Thành cau mày sờ mặt, không khí quá ẩm ướt, cảm giác trên người nhớp nháp khiến cậu rất khó chịu.

Một lớp rỉ sét rất dày dưới chân boong tàu được hình thành do quá trình rửa đi rửa lại nhiều lần của nước biển, một số chỗ không được quét sạch còn sót lại một vài miếng vảy cá, phiêu tán trong gió tỏa ra mùi tanh nồng.

Trần Cách cùng Thẩm Thanh Thành tổ đội tiến vào phó bản hoà thuận vui vẻ tươi cười rạng rỡ đến bên cạnh cậu, Nhạc Tùng Lâm nói: “Chiếu theo quy tắc thường thấy ở các màn chơi khác, cấp độ trung bình, hai loại phương thức thông quan, thời hạn 20 ngày.”

Lúc này một cơn sóng ập tới, chiếc thuyền đánh cá rung lắc dữ dội.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thành trên thuyền đột nhiên trở nên tái nhợt, vội vàng với tay bắt lấy người bên cạnh để ổn định cơ thể.

Sau khi đứng vững, cậu nhìn cánh tay Trần Cách mà bản thân vừa bắt lấy, buông tay ra sau đó thở dài thườn thượt.

Tên này tay nhỏ chân nhỏ.

Thấy sắc mặt đối phương khó coi, Trần Cách lo lắng nói: “Thẩm ca, anh không bị say sóng phải không?”

Thẩm Thanh Thành hữu khí vô lực mà ngẩng đầu liếc đối phương một cái: “Ah.”

Trần Cách chạy nhanh lại đỡ lấy cậu, khẩn trương hỏi: “Mức độ thế nào? Là nhẹ, bình thường, hay là nặng?”

Thẩm Thanh Thành: “Thực không may, là nặng đó, anh cảm thấy hơi chóng mặt.”

Nhạc Tùng Lâm nghe xong cũng có chút lo lắng, hey, đội trưởng đặc biệt bảo mình phải chiếu cố Thẩm Mỹ Nhân cẩn thận, lúc này đang trôi nổi trên mặt biển, mình đi đâu kiếm thuốc say sóng đưa đối phương đây?

Trên đầu mây đen dày đặc, gió biển càng thổi càng lớn, một cơn mưa to sắp tới rồi.

Người chơi đứng trên boong tàu không phát hiện NPC, nghe có người xem thời tiết nói trời rất nhanh sẽ mưa, bọn họ liền nhấc chân vào trong nhà.

Trong đại sảnh, một người đàn ông mặc quần cao su chống nước màu đen đang ngồi trên bàn ăn với khuôn mặt buồn bã, một bên lau mặt một bên thở ngắn than dài.

Thấy bọn họ tiến vào người kia một chút cũng không kinh ngạc, tinh thần sa sút cất giọng nói: “Thuyền trưởng nói cơn bão tối hôm qua đã làm hỏng hai động cơ trên thuyền. Hiện tại thuyền chúng ta đang trôi nổi giữa biển, chỉ có thể đợi một vài ngày nữa mới đón gió.”

Có người chơi nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Không có động cơ dự phòng sao?”

“Tôi nói hai cái, tất nhiên đã tính luôn động cơ dự phòng vào” người đàn ông biểu tình kỳ quái giải thích, nói tiếp, “Thức ăn trên thuyền không nhiều lắm, vùng biển này cũng không có nhiều loại cá, mọi người trong mấy ngày này đành chịu khó một chút.”

Nghe đến đây tất cả người chơi đã hiểu đại khái, thân phận hiện tại của bọn họ là công nhân thuyền đánh cá.

Thấy NPC này không tiết lộ bất kỳ thông tin hữu ích nào, Nhạc Tùng Lâm đã chủ động hỏi: “Có điều gì cần chú ý không? Chúng tôi không thể liên lạc với mọi người trên bờ để được giúp đỡ?”

Sắc mặt người đàn ông đột biến.

Thấy có một cánh cửa, Nhạc Tùng Lâm hỏi tiếp: “Các thuyền viên khác đâu? Thuyền trưởng đâu?”

“Anh hỏi nhiều như vậy để làm gì! Thuyền trưởng bọn họ đương nhiên là ở trong phòng nghỉ ngơi rồi!” người đàn ông cao giọng đánh gãy lời hắn, khi nói chuyện đôi mắt không ngừng liếc ngang liếc dọc.

Mọi người bình tĩnh lại, người đàn ông lúc này mới hạ giọng nói: “Chuyện này cho dù tôi không nói phỏng chừng các người cũng có thể đoán được, tôi vừa rồi không phải đã nói vùng biển này không có cá sao? Thuyền trưởng chúng tôi suy đoán có lẽ thuyền ta đã bị gió thổi tới hải vực Tử Thần rồi.”

Hải vực Tử Thần, như tên gọi, lãnh thổ của tử thần, những người còn sống khi đi vào đây chỉ có thể đem sinh mệnh để lại nơi này.

Biểu tình người đàn ông cao thâm khó đoán: “Tóm lại, không cần thiết các người tốt nhất đừng rời khỏi phòng, đặc biệt là buổi tối!”

Sau khi giải thích xong tất cả, người đàn ông khập khiễng rời khỏi đại sảnh, trên sàn lưu lại hai dấu chân từ chiếc quần đen chống thấm.

Nhạc Tùng Lâm lập tức nhấc chân đi theo, Trần Cách theo bản năng chuẩn bị đi cùng, phát hiện bản thân vẫn đang đỡ Thẩm Thanh Thành nên dừng lại.

Thẩm Thanh Thành xua tay: “Không sao đâu, nhóc đi đi.”

Trần Cách xác nhận: “Thật sự không sao chứ?”

“Nếu không nhóc lại đây ngắm anh một chút xem anh có sao không?” Thẩm Thanh Thành cười tủm tỉm hỏi.

Trần Cách lập tức thức thời rời đi.

Đám người vừa đi, cậu thu hồi nụ cười, giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, đỡ tường chầm chậm đuổi theo.

Thẩm Thanh Thành nhìn thấy Nhạc Tùng Lâm và Trần Cách ở cánh cửa nhỏ dẫn đến cabin dưới của con thuyền. Họ đang cúi xuống nhìn vào cánh cửa nhỏ đó.

Thấy cậu đã đến, Trần Cách tự giác đi đến bên cạnh đỡ người, Nhạc Tùng Lâm giải thích: “Phía dưới hẳn là nơi ở của thuyền viên, hầu hết chúng ta cũng sẽ ở dưới.”

Dùng từ cũng, có nghĩa là vừa rồi đối phương đã xuống dưới thăm dò?

Thẩm Thanh Thành gật đầu: “Lần này phó bản không cung cấp hành lý, trước tiên chúng ta nên đi xuống và chọn một căn phòng tốt.”

Nhạc Tùng Lâm nghĩ rằng đối phương muốn phát biểu lời nói gì đó vô cùng hùng hồn: “……”

Phòng thuyền viên trên thuyền đánh cá tất nhiên sẽ không có phòng tắm riêng. Phòng dành cho Thẩm Thanh Thành chính là gian tốt nhất, nhưng cũng tận bốn người một phòng, hai chiếc giường tầng bằng sắt ở bên trái và phải.

Hành lang trước phòng vô cùng hẹp, chiếc đèn chùm treo lủng lẳng trên đầu phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Ánh sáng mờ ảo, như bị chặn bởi thứ gì đó vô hình, chỉ có thể chiếu sáng một không gian nhỏ.

Thẩm Thanh Thành bước xuống, nhìn phía gian phòng rộng rãi sạch sẽ nhất đi vào, một cỗ hơi ẩm tức khắc ập vào mặt.

Cậu hít hít mũi, thậm chí có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc trên chăn cùng mùi tanh của cá trên boong tàu.

Mặt cậu tái nhợt.

Tại sao tôi phải trải qua những điều này, tôi khổ quá mà!

“Aizz” Thẩm Thanh Thành thở ra một tiếng vô cùng nặng nề, sà vào giường, “Phòng đã đủ rồi, đừng cho người chơi khác vào nữa.”

Trần Cách gật đầu, nhìn qua Nhạc Tùng Lâm: “Thẩm ca, bọn em lên trên thuyền tìm xem có manh mối gì hay không, anh có thể tự nghỉ ngơi trong phòng không?”

Thẩm Thanh Thành: “Đi đi.” Cậu vẫy vẫy tay.

Vì thế hai người tri kỷ mà đóng cửa lại sau đó rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Thẩm Thanh Thành, cậu nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn vào cái đệm lót dưới lớp nệm.

Thuyền đánh cá rung lắc dữ dội theo những cơn sóng biển, cùng lúc đó chiếc giường cũng rung theo, cậu nằm trên giường cũng rung theo nhịp điệu này.

Cậu trở mình, khó chịu mà nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, cơn buồn ngủ như thủy triều ập đến.

Thẩm Thanh Thành mơ mơ màng màng cảm thấy bên tai tiếng nước xôn xao vang lên không ngừng, toàn thế giới đều đang rung lên dữ dội, có người đang ầm ĩ kêu to ong ong ong bên tai cậu.

……

“Thẩm ca? Thẩm ca?”

Thẩm Thanh Thành đột nhiên bừng tỉnh.

Cậu ngồi dậy mệt mỏi thở ra một hơi, phát hiện đầu mình toát đầy mồ hôi.

Trần Cách lo lắng: “Thẩm ca, anh hình như say sóng rất nghiêm trọng.”

Thẩm Thanh Thành lười nói, lau mồ hôi nâng cằm.

“Đến giờ ăn tối rồi, Lâm Tử ca kêu em gọi anh dậy trước, anh ấy lập tức đem cơm tới ngay.” Trần Cách nói.

Thẩm Thanh Thành: “Cảm ơn, buổi chiều hai người có tìm được manh mối nào hữu ích chưa?”

Trần Cách: “Chúng em đi đến khu ở của thuyền viên, những phòng mở cửa không tìm thấy manh mối nào, hiện tại nơi đó đã đầy người chơi.”

“Bên trong còn lại hơn phân nửa phòng vẫn luôn đóng kín cửa, chúng em dán tai nghe ngóng, bên trong có động tĩnh, động tĩnh mỗi phòng đều khác nhau, nhưng khi gõ cửa lại không ai tới mở cửa.”

“Lâm Tử ca nói nơi đó hẳn là phòng của thuyền trưởng, nhưng không biết bọn họ vì sao không mở cửa.”

“Những người này khẳng định là có vấn đề.” Nhạc Tùng Lâm đẩy cửa bưng thức ăn đi vào.

Hắn đem khay thức ăn đặt trước mặt Thẩm Thanh Thành, nói: “Nguyên liệu trong tủ lạnh không nhiều lắm, tôi tùy tiện làm cho cậu vài món.”

Khoai tây nướng thịt, nước súp đậm đà, mùi hương ngào ngạt.

“Đổ đi” Thẩm Thanh Thành liếc nhìn sau đó thu hồi ánh mắt, “Không thể ăn.”

Nhạc Tùng Lâm kinh ngạc một chút, nhưng ngoài dự đoán lại không phản bác, cũng không có chút bất mãn nào.

“Cậu không có ý kiến gì à?” Thẩm Thanh Thành cảm thấy kỳ quái.

“Vâng, đội.. đại thần bảo tôi trên phương diện ăn uống nên nghe theo cậu” Nhạc Tùng Lâm cợt nhả nói, “Hơn nữa nếu thịt không thể ăn, chỉ có bánh mì cùng nước lọc thôi.”

Đối phương không nói tới Lục Bích còn tốt, nhắc tới Lục Bích, Thẩm Thanh Thành bắt đầu lần thứ ba thở dài, đặc biệt sau khi nghe đến bánh mì và nước lọc.

Đồ ăn trong lâu đài cổ trước đó cũng không thể ăn, nhưng lúc đó Lục Bích sẽ chuẩn bị cho cậu thịt nướng và trái cây.

Thịt nướng thơm nức, trái cây chua ngọt.

Aizz.

Tiểu tử, không phải tôi ghét bỏ anh đâu.

Cậu trở mình sà vào trên giường, trán đầy mồ hôi, môi trở nên tái nhợt, bán sống bán chết mà nói: “Tôi nhớ Lục Bích.”

Ngữ khí mạc danh lộ ra một chút ủy khuất.