Giơ tay chém xuống, vài giây sau, một con bù nhìn bị chém thành hai nửa nằm trên mặt đất.
Thẩm Thanh Thành đem thiết bị đầu cuối chiếu sáng, lúc trước thời gian gấp gáp bọn họ chưa kịp kiểm tra, hiện tại cậu muốn nhân cơ hội nhìn kỹ xem rốt cuộc trên người con bù nhìn cất giấu thứ kỳ quái gì.
Đột nhiên có thêm một nguồn sáng phát ra từ phía sau, cậu quay đầu lại, trong tay Lục Bích đang cầm một cây đèn pin.
Có đèn pin còn không sớm lấy ra, hại cậu sờ phải thứ đồ dơ bẩn!
Nhìn biểu tình lãnh đạm trên mặt nam nhân, Thẩm Thanh Thành nhịn không được cố ý nói: "Lục Bích, vừa rồi anh không lấy đèn pin ra có phải là do nghĩ tới bệnh quáng gà của tôi không? Thời điểm đi trong lâu đài cổ đều chủ động dắt tôi, lần này không dắt có phải hay không chờ tôi chủ động a?"
Lục Bích nhấc chân đi tới, cầm lấy cổ tay đối phương miệng đang đầy lời cợt nhả kéo đến phía sau lưng.
Thẩm Thanh Thành làm vẻ khoa trương nói: "A, hành động này có nghĩa là anh không cần chờ tôi chủ động nữa à?"
Nam nhân phía trước dừng lại, xoay người hỏi: "Nghe lời không?"
Không biết trúng phải bùa mê thuốc lú gì của nam nhân, Thẩm Thanh Thành ngoan ngoãn gật đầu, "Nghe."
Lục Bích nhàn nhạt, "Vậy im miệng."
Thẩm Thanh Thành: "Tốt thôi." Lục Bích thẹn quá thành giận, không sai, tôi chính là muốn bôi nhọ đó!
"Là nhắm vào cậu mà tới." Không bị Thẩm Mỹ Nhân làm phân tâm, Lục Bích nói.
Hắn ngồi xổm xuống kiểm tra con bù nhìn bị chém trên mặt đất, y phục bù nhìn mặc cùng "Đám người" ban ngày giống nhau y đúc, đều là tang phục, y phục to rộng, phía dưới chỉ có gậy trúc cùng từng bó rơm khô khốc.
Tầm mắt Lục Bích dừng lại tại gương mặt tươi cười trước sau không có gì biến hóa, rõ ràng là một con bù nhìn, lại mang một khuôn mặt da người.
Hắn dùng mũi đao đem da lột xuống, da người phủ trên mặt vừa rơi xuống đất, lập tức thu nhỏ lại biến thành một mẩu giấy vụn.
Tờ giấy vụn ước chừng khoảng tầm 10cm, được cắt không theo quy tắc, hình đa giác, giống như bị tùy ý xé xuống.
Gương mặt tươi cười đỏ tươi sau khi bị lột xuống, lộ ra hai văn tự đỏ tươi được khắc sâu trên khuôn mặt, trên đó viết -- "Tranh chấp".
Tranh chấp.
Lục Bích trầm mặc suy tư nhưng không có kết quả, thời gian hắn ở trong ảo cảnh quá ngắn, rất nhiều tin tức và manh mối đều không nắm được rõ ràng, vì vậy chỉ có thể tạm thời đem mảnh giấy vụn cất đi.
Sau khi thu thập xong, hắn đứng thẳng dậy, bên tai quá an tĩnh, vừa rồi hình như vẫn luôn không nghe thấy âm thanh của Thẩm Mỹ Nhân?
Lục Bích nhíu mày xoay người.
Hắn cũng không vội, bởi vì vẫn nghe được tiếng hít thở của Thẩm Mỹ Nhân.
Cách xa Lục Bích vài bước về phía sau, Thẩm Thanh Thành từ trong ba lô lấy ra một lá bùa sau đó thắp sáng nó trong lòng bàn tay.
Hoàng phù được thắp, sáng lên ánh lửa màu cam hồng, sau khi tiếp xúc tay Thẩm Thanh Thành liền biến thành màu xanh thẫm.
Lục Bích đến gần, "Có chuyện gì vậy."
Thẩm Thanh Thành đem tàn tro sau khi thiêu xong đưa cho hắn xem, một ít tro đen dính trên đầu ngón trỏ tay phải, nhưng tro tàn trong lòng bàn tay lại là màu xám.
"Trong ảo cảnh tôi đã tiếp xúc qua tro tàn được đốt bằng tiền giấy," Thẩm Thanh Thành giải thích, không nghĩ tới nó lại dùng làm ký hiệu lên bù nhìn nhằm truy tìm tung tích, "Chúng nó không cho phép người sống rời khỏi Phong sơn trấn."
Sau khi nói xong cậu thổi bay đống tro tàn, sau đó lau tay, "Anh vừa rồi đã phát hiện manh mối gì?"
Lục Bích: "Một mảnh giấy, mặt trên viết hai từ "tranh chấp"."
"Mảnh giấy trên người con bù nhìn? Kia chẳng phải là đang nói tìm nhiều con để gϊếŧ sẽ càng nhiều manh mối hơn sao." Thẩm Thanh Thành liếc mắt nhìn con bù nhìn xui xẻo nằm chỏng chơ trên đất.
Lục Bích: "Không cần thiết, mục đích của chúng ta là đến trạm cuối."
Chỉ cần có thể tìm được chìa khóa làm xe lửa chạy trên cao tốc dừng lại, bọn họ liền không cần làm việc thừa như thu thập manh mối.
Thẩm Thanh Thành minh bạch điểm này.
Đáng tiếc chính là cậu không tìm ra chuyện xưa chủ tuyến, cảm giác như đang nghe một câu chuyện nhưng lại chỉ nghe được một nửa, sau đó lại dùng một kết quả nửa vời để kết thúc nó, cảm giác này khiến cậu vừa nghẹn vừa khó chịu.
Con bù nhìn ở cửa đã làm hai người trì hoãn vài phút.
Có đèn pin, lúc tiến vào tòa nhà Thẩm Thanh Thành có thể tự đi, không cần Lục Bích dẫn đường, trong đầu cậu vẫn còn nghĩ về chuyện xưa, "Đột nhiên con bù nhìn xuất hiện, hành vi lại không giống " đám người " diễu hành trên đường phố."
Lục Bích: "Trên đường phố chính là thi thể người chơi."
"Đúng, tôi cũng nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc trong số đó," Thẩm Thanh Thành gật đầu tán đồng với ý kiến của đối phương, "Chỉ có sự xuất hiện đột ngột của con bù nhìn này là khác thường."
Sau đó cậu chợt phản ứng, tên bù nhìn nếu như dựa vào giấy tiền theo dõi, cậu đem giấy tiền thiêu thành tro rồi vứt đi, chúng nó sẽ làm gì để tìm cậu đây?
Đổi cách nói khác, bọn họ nên đi nơi nào tìm tên bù nhìn thật sự đây? Đi nơi nào lột các mảnh giấy manh mối? Đi nơi nào khám phá ra chuyện xưa chủ tuyến?
Người có vô số câu hỏi Thẩm Thanh Thành lúc này: "......"
Tiến vào tòa nhà, tiếng nhạc buồn bên tai càng lúc càng thê lương, nhưng cũng trái lại, bóng tối trong tòa nhà càng ngày càng dày đặc hơn.
Ánh đèn pin chỉ có thể chiếu sáng vị trí quanh chân, hắc ám xung quanh hai người tựa như có sinh mệnh, vặn vẹo, mấp máy, muốn cắn nuốt tất thảy mọi sinh vật sống chìm vào trong nó.
Một tia sáng đột nhiên xuất hiện nơi cuối hành lang, giọng nói thăm dò của Lưu Thời An thử truyền đến, "Lục Bích, Thẩm Mỹ Nhân, là các người sao?"
Thẩm Thanh Thành ngoài miệng nói: "Là chúng tôi." Một tay luồn vào bên trong tay lấy ra một lá bùa.
Vừa rồi vào thời điềm vẽ phù, cậu đã chuẩn bị mấy tờ nhét sẵn vào trong túi.
Ánh sáng từ từ tới gần, dùng thiết bị đầu cuối làm nguồn sáng xác thật người trước mặt là Lưu Thời An.
Lưu Thời An nhìn thấy bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra, "Các người cuối cùng cũng tới, chúng tôi còn tưởng rằng......"
Thẩm Thanh Thành: "Các người đều tới rồi?"
Lưu Thời An cảm kích mà cười cười: "Phải, đa tạ cậu cùng Lục Bích đem đám " người " đó dẫn đi, tôi cùng Lam Tú Nhi tới trước, thời điểm chạng vạng Lâm ca cũng tới rồi."
"Trong tòa nhà này chúng tôi đã đi tìm, tư liệu ở trong văn phòng, hiện tại bọn họ đang ở văn phòng chờ các người, chính là trên lầu."
Thẩm Thanh Thành cũng nở một nụ cười, "Vậy anh ở phía trước dẫn đường đi."
Lưu Thời An xoay người, Thẩm Thanh Thành đem lá bùa vỗ vào vai Lưu Thời An.
Giây tiếp theo lá bùa liền bốc cháy, ngọn lửa có màu u lam.
Người phía trước làm ra động tác kêu gào nhưng không phát ra nửa điểm âm thanh, không khí lúc này dường như chấn động chút ít, "Lưu Thời An" quay đầu oán độc nhìn bọn họ, hóa thành một sợi sương đen dung nhập vào bóng đêm xung quanh.
Dần dần, bóng tối cũng phai nhạt đi chút ít.
Kỳ thật thời điểm "Lưu Thời An" xuất hiện, Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đã nhận ra có điểm không thích hợp.
Thẩm Thanh Thành là xuất phát từ trực giác, còn Lục Bích là ngửi được mùi máu tươi trên người "Lưu Thời An".
Nhưng bọn họ không lập tức vạch trần, mà tương kế tựu kế.
Lục Bích: "Ở nhà ga hẳn là không còn người chơi khác sống sót."
Thẩm Thanh Thành nghe ra hàm ý của đối phương, "Nó chính là tiếp viên canh giữ ở nhà ga?"
Lục Bích: "Đúng."
Lúc ở trong ảo cảnh, đến mỗi buổi tối trên người tiếp viên sẽ xuất hiện càng ngày càng nhiều vết máu, lúc ấy Thẩm Thanh Thành không nghĩ ra nguyên nhân, sau khi thanh tỉnh mới biết được, đó là bởi vì mỗi một ngày tiếp viên liền sẽ xử lý một khối thi thể người chơi.
Thi thể đầy máu dính vào quần áo của tên tiếp viên, cho nên vết máu càng ngày càng nhiều.
Lần này cũng là như vậy, do nó xử lý quá nhiều thi thể, mùi máu tươi không thể che giấu được.
Lục Bích: "Đừng lo lắng, nó không thể trực tiếp động thủ."
Từ trong ảo cảnh và sự việc Lưu Thời An ngụy trang liền có thể nhìn ra, quỷ quái trong màn chơi này không thể trực tiếp động thủ với người chơi, nó chỉ có thể mượn đao gϊếŧ người.
Thẩm Thanh Thành: "Tôi không lo lắng a, bởi rốt cuộc có Lục đại ca bảo hộ tôi rồi mà!"
Lục Bích xoay người rời đi.
Phía sau Thẩm Thanh Thành cười đến thập phần giảo hoạt.
Tiếp viên tuy rằng ngụy trang thành Lưu Thời An, nhưng lời nói của nó lại là sự thật, Lâm Ổn, Lam Tú Nhi, Lưu Thời An ba người xác thật đã tới tòa nhà chính phủ, vẫn luôn ở trong văn phòng trên lầu chờ bọn họ.
Hai bên ở văn phòng hội hợp, Thẩm Thanh Thành trước tiên dán cho từng người một lá hoàng phù.
Xác nhận người trước mặt không phải ngụy trang, sau đó cậu mới nhìn đến cánh tay băng bó của Lâm Ổn, hỏi: "Ông bị thương?"
Lâm Ổn nói: "Lúc nãy cũng gặp phải một Lục Bích."
Thẩm Thanh Thành hiểu rõ, "Ngụy trang?"
Lâm Ổn gật đầu, "Bị hoa mắt, từ cầu thang ngã xuống, vận khí tốt, may mắn không nghiêm trọng."
"Tôi dạy các người một cách để phân biệt tôi và Lục Bích có phải là quỷ quái ngụy trang," dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, Thẩm Thanh Thành vung tay, "Đơn giản, các người nếu nhìn thấy tôi đơn độc hoặc là Lục Bích, kia khẳng định là giả!"
Ba người suy nghĩ hàm ý trong câu nói vừa rồi, ý của Thẩm Mỹ Nhân là nói cậu ta cùng Lục Bích không bao giờ tách ra sao?
Bọn họ nhìn về phía đương sự, thế nhưng đương sự đến một chút phản ứng cũng lười biểu hiện, hắn chỉ hỏi: "Tư liệu?"
Thật hận đối phương là một tên đầu gỗ!
Lưu Thời An nói: "Có, chúng ta tìm được tư liệu thi công của nhà ga năm đó."
Sự tình rất đơn giản.
Thi công ga tàu hỏa là một dự án của chính phủ, năm đó sau khi dự án được thành lập, việc xây dựng nhà ga đã được ký hợp đồng và nhận thầu, đội ngũ kỹ sư ký hợp đồng phụ trách dự án chính là con trai của quan chức ban hành nhiệm vụ.
Việc xây dựng nhà ga vốn diễn ra suôn sẻ, chỉ có điều vào ngày khánh thành hoạt động đã có người chết.
Thẩm Thanh Thành: "Người chết chính là người dân địa phương?"
Lưu Thời An cho rằng cậu đã đoán được, "Đúng vậy, hơn nữa còn là trưởng trấn Phong sơn, nói là xe lửa mất kiểm soát xảy ra sự cố, trấn trưởng tử vong ngay tại chỗ."
Thẩm Thanh Thành nhướn mày, xe lửa chứ không phải xe khách hay xe vận tải, cho dù mất kiểm soát cũng chỉ có thể chạy trên đường ray đã xây sẵn, không lẽ bản thân trấn trưởng cũng mất kiểm soát mà chạy lên đường ray?
Lưu Thời An: "Sau đó lại có thêm vài vụ tai nạn tại nhà ga, nhà ga liền dần dần bị bỏ hoang."
Lâm Ổn nói: "Một vài vụ tai nạn gần đây đã được đăng lên một số tờ báo lá cải."
Lục Bích nghe xong, "Đi gác chuông."
Thẩm Thanh Thành phiên dịch dưới cái nhìn mờ mịt của mọi người, "Thời điểm nhà ga thi công chính là do trấn trưởng chủ trì, trấn trưởng đã chết, dân toàn trấn cử hành lễ tang cho ông ta, việc này cho thấy vị trấn trưởng này rất được dân trấn kính trọng."
Như vậy chìa khóa ở trên người ông ta liền rất hợp lý.
Lục Bích: "Tốt nhất tối hôm nay nên đi tìm chìa khóa."
Thẩm Thanh Thành: "Bởi vì vào ban ngày trên đường phố chúng nó sẽ cử hành lễ tang, việc này gây bất lợi đối với hành động của chúng ta. Điều quan trọng chính là, tên tiếp viên đi ra từ nhà ga, nó hẳn có thể khống chế đám " người " đó." Theo cách nói này, những gậy trúc treo thi thể cũng là do nó tạo ra.
Lục Bích: "Cậu và bọn họ cùng đi nhà ga, tôi tìm được chìa khóa sẽ đi nhà ga tìm cậu."
Thẩm Thanh Thành: "Cái này gọi là phân công hành động, có thể tiết kiệm thời gian, phải không?"
Cậu quay đầu, hơi híp mắt, hừ lạnh, "Mới nói sẽ bảo hộ tôi, mới nói sẽ không cùng tôi tách ra, đại đầu heo!" Mặt cậu xụ xuống trông như bị ủy khuất.
Không quản đối phương có biết đại đầu heo là gì không, cậu chính là vẫn nói cho đối phương nghe.
Lục Bích xoa xoa thái dương, biểu tình không kiên nhẫn, nói: "Đi thôi."
Biểu tình trên mặt Thẩm Thanh Thành lập tức thay đổi, vui vẻ đi theo Lục Bích tìm trấn trưởng.
Ba người vây xem toàn bộ quá trình: Kết quả vẫn như nhau, nói như chưa nói.
Tiểu Đậu Đậu: Oa nha ~
......
Gác chuông.
Không có ánh đèn, dưới màn đêm tối, từng "Người" mặt tang phục lặng lẽ quỳ đối diện gác chuông, tay và đầu của bọn nó rũ xuống, khuôn mặt bị che khuất bởi vành nón quá khổ.
Nhạc buồn cứ lẳng lặng vang lên phiêu đãng trong không khí, tựa như du hồn.
Màu trắng gần như lấp đầy đường phố, rất nhiều "Người", thật khó để hai người có thể tiến vào gác chuông mà không kinh động đến bọn chúng.
Bên cửa sổ trong một ngôi nhà hai tầng cạnh bên đường, Thẩm Thanh Thành tới gần nhỏ giọng thì thầm vào tai Lục Bích: "Thích pháo hoa không? Tặng cho anh một tràng pháo hoa."
Nam nhân giật giật.
!
Thẩm Thanh Thành mở to hai mắt lui về phía sau, không phải tôi, là anh, là lỗ tai của anh hôn miệng của tôi!