Chương 56: Tử vong lộ tuyến (12)

Cậu có thể phỏng đoán rằng một số thứ phát hiện trong ảo cảnh có liên quan đến thực tế vì vậy Lục Bích, người ý thức được đang ở trong ảo cảnh sớm hơn cậu, đương nhiên cũng có thể.

Điều khiến cậu khó hiểu chính là tại sao Lục Bích không tương kế tựu kế chờ đến khi xe lửa đến trạm cuối rồi hãy tỉnh lại, như vậy sẽ không lãng phí những cơ hội thu thập manh mối.

Thẩm Thanh Thành dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hướng Lục Bích dò hỏi.

Lục Bích lảng tránh ánh mắt Thẩm Thanh Thành, hắn im lặng nhìn về phía sương mù dày đặc, góc nghiêng rõ ràng, ngũ quan mang theo một loại tuấn mỹ sắc bén, toát ra phong thái thờ ơ.

Thẩm Thanh Thành trong lòng vừa động, cười khẽ thay đổi chủ đề, "Điểm mấu chốt khiến anh nhận ra đó là ảo cảnh là gì thế?"

Lục Bích nói: "Có người ra rồi."

"Không cần phải đánh trống lảng với tôi." Thẩm Thanh Thành không mắc lừa, theo thói quen định vuốt cằm, con ngươi đen nhánh thỉnh thoảng hướng nam nhân đánh giá.

"Để tôi đoán xem, là bởi vì tôi, đúng không?"

Chẳng lẽ thật là do ảo cảnh "Thẩm Mỹ Nhân" trong ảo cảnh diễn lố quá khiến Lục Bích nhịn không nổi sao?

Bất quá trong ảo cảnh của cậu, Lục Bích lại không diễn, Lục Bích trong ảo cảnh của "Thẩm Mỹ Nhân" cùng bên ngoài tương đồng, đều mang một bộ dáng lạnh lùng lãnh đạm.

Thẩm Thanh Thành mất tập trung trong khi suy nghĩ nhưng vẫn đứng chặn tầm mắt của nam nhân, không cho phép đối phương trốn tránh.

"Thẩm Mỹ Nhân." Một giọng nói trầm thấp gọi suy nghĩ của cậu trở về.

Ánh mắt Lục Bích nặng nề nhìn cậu, mày kiếm thanh lãnh, mũi cao, môi mỏng mím lại, ngữ khí mang một cỗ áp bách mạc danh, hắn nói: "Cậu có biết bản thân đang nói gì không."

Đương nhiên biết, tôi đang hỏi sở dĩ anh nhận ra đó là ảo cảnh có phải do tôi OOC không đó!

Lời này Thẩm Thanh Thành không dám nói thành tiếng.

Không biết vì sao, cậu cảm thấy Lục Bích của hiện tại cùng dĩ vãng có điểm không giống nhau.

Cư nhiên không còn trực tiếp làm lơ vấn đề cậu hỏi, hoặc kêu cậu câm miệng, mà là hỏi lại xem cậu có biết bản thân đang nói cái gì hay không.

Vô nghĩa, bản thân nói gì sao cậu có thể không biết?

Ngữ khí nói chuyện còn tràn ngập tính công kích, không đúng, là tính xâm lược.

Ngay cả khi "Thẩm Mỹ Nhân" làm gì đó, đó cũng là ảo cảnh! Cho dù cảm xúc chịu ảnh hưởng bởi việc "cậu" làm trong ảo cảnh, nhưng đối phương giận chó đánh mèo đến trên người cậu, không phải quá oan uổng sao!

Thẩm Thanh Thành tuy rằng không nói, nhưng ánh mắt rõ ràng toát ra vài phần khó hiểu cùng khó chịu.

Một lúc sau cảm xúc phập phồng trong lòng ngực Lục Bích nhanh chóng tan đi.

Hắn thu liễm biểu tình, không cùng Thẩm Mỹ Nhân tranh chấp, ngữ khí bình thản mà nói: "Phải, là cậu."

Nghe thật là có lệ.

Mặc dù nghe được đáp án khẳng định từ đối phương nhưng Thẩm Thanh Thành vẫn không vui nổi, tốt thôi, đáng lẽ Lục Bích hẳn nên được xưng là vua của sắc mặt biến hóa.

Bầu không khí vừa rồi tựa như mạch nước ngầm mãnh liệt chảy cuồn cuộn mạnh mẽ, thoáng chốc liền biến thành giếng cổ ngàn năm gió êm tĩnh lặng không gợn sóng.

"Có người ra tới." Lục Bích nói lại lần.

Thẩm Thanh Thành quay đầu lại nhìn, người đi ra không chỉ có một, thế nhưng cậu không nghĩ lại là Lam Tú Nhi.

Trong đám sương mù dày đặc, Lam Tú Nhi chầm chậm đi về phía hai người, khác với Thẩm Thanh Thành lúc trở về mắt nhắm lại, đôi mắt Lam Tú Nhi lúc này mở to.

Tay cô không ngừng vỗ nhẹ trấn an đứa nhỏ, trên mặt tràn ngập bất an cùng sợ hãi.

Cô không xác định đường lui có phải là sinh lộ hay không.

Thẩm Thanh Thành: "Nói tới, lúc tôi nhắm mắt cư nhiên vừa vặn đυ.ng phải l*иg ngực Lục đại ca, chúng ta thật đúng là có duyên!"

Cậu đương nhiên biết sự tình không trùng hợp như vậy, chắc chắn là Lục Bích đi đến phía trước đón lấy cậu, nhưng điều này không cản trở việc cậu trêu chọc Lục Bích a.

Lục Bích: "......"

Thẩm Thanh Thành: "Thế đứa bé kia cũng là một mình một ảo cảnh sao?"

Lục Bích: "Quá nhỏ." Không có ký ức và nhận thức về ảo cảnh, cũng không cần thiết.

À, vậy chính là không có.

Trong lúc hai người nói chuyện Lam Tú Nhi đã đi qua bức tường không khí ngăn cách, ánh sáng đột ngột xuất hiện trong không gian tối tăm khiến cho Lam Tú Nhi theo bản năng nhắm hai mắt lại.

Nhưng cô không dám do dự quá lâu, bởi vì cô không xác định được hoàn cảnh hiện tại an toàn hay không.

Khác với Thẩm Thanh Thành, cậu vốn chỉ cần biết Lục Bích ở đây cậu chắc chắn sẽ an toàn, dứt khoát liền nhắm mắt lại.

Lam Tú Nhi mở mắt.

Phía trước cô không xa có hai nam nhân đang đứng, chiều cao hai người xấp xỉ, đang đứng rất gần nhau, trên người toát ra khí chất người lạ không thể xâm phạm.

Bọn họ quen biết nhau, đây là phản ứng đầu tiên của Lam Tú Nhi

Thì ra bọn họ vốn đã quen biết nhau.

Ở trong ảo cảnh giả dối mà cô vừa trải qua, hai người cơ hồ không có nói chuyện với nhau.

Lam Tú Nhi mang vẻ phòng bị mà hướng hai người gật đầu, xoay người nhìn về phía địa phương bản thân vừa đi qua.

Sau khi nhìn thấy hình ảnh bị che khuất trong đám sương mù dày đặc, con ngươi Lam Tú Nhi trợn to hết cỡ, một cảm giác nghĩ mà sợ dâng lên, khiến lưng cô bất giác lạnh run.

May mắn, may mắn cô không có xuống xe! Lam Tú Nhi đem đứa bé ôm sát.

Thẩm Thanh Thành hướng Lam Tú Nhi đi tới, thấy khoảng cách vừa đủ liền nói, "Chúc mừng chúc mừng, mẫu tử bình an."

Nghe vậy Lam Tú Nhi xoay người, nghĩ câu nói mẫu tử bình an không phải dùng như vậy, cô khách sáo gật đầu, nói: "Cảm ơn, bất quá tôi không phải mẹ của đứa bé, nó là con trai của chị tôi."

Thẩm Thanh Thành: "...... Cô tên Lam Tú Nhi không sai đúng không?"

Lam Tú Nhi: "Đúng, sao anh lại biết?"

Thẩm Thanh Thành: "Lúc trong ảo cảnh có hỏi qua cô."

Có lẽ do biểu hiện của hai người tương đối đáng tin cậy, chờ Thẩm Thanh Thành nói xong tên của bản thân và Lục Bích, Lam Tú Nhi ngượng ngùng mà mở miệng, "Phó bản này rốt cuộc như thế nào mới được tính là thông quan?"

Cô vốn không mong đợi mình sẽ là người vượt qua đầu tiên, có thể tồn tại đến khi thông quan đã tốt lắm rồi.

"Cái này sao," Thẩm Thanh Thành quay đầu nhìn về phía Lục Bích , "Lục Bích, làm thế nào thông quan đây?"

Lục Bích lấy ra đầu cuối xem xét điều kiện thông quan:

【 Thỉnh người chơi đi xe lửa "Hài hòa hào" đến trạm cuối "Đồ Văn sơn", thành công đến trạm liền được tính là thông quan 】

Hắn nói: "Đến trạm cuối."

"Chỉ như vậy? Không có yêu cầu chỉ có người đầu tiên xuống xe mới thông quan?" Thẩm Thanh Thành cũng lấy ra thiết bị đầu cuối, quả nhiên, trên thiết bị của cậu cũng không có thông tin này.

Lam Tú Nhi: "Của tôi cũng không có."

Thẩm Thanh Thành: "Xem ra thông báo ngồi ở hàng ghế thứ nhất và xuống xe đầu tiên là do quỷ quái ngụy tạo nhằm khiến chúng ta sập bẫy, cũng đúng, tôi mới nhớ ra quả thật thông báo kia sau khi lên xe lửa chúng ta mới nhận được."

Cậu lại nhìn về phía bên kia sân ga chìm ngập trong sương mù lần nữa, lại thêm một người chơi đã chết, đồng dạng bị quỷ ảnh dùng dây thừng cột lên gậy trúc, thi thể Kim Đạt lúc này lại biến mất không thấy đâu.

Có hai người chơi hình như đang giãy giụa, phỏng chừng đã sắp tỉnh lại, chính là Lâm Ổn cùng một người thanh niên trông hơi ốm yếu.

Thẩm Thanh Thành nhìn chiếc xe lửa đỏ thẫm chạy nhanh như bay trên đường ray lúc này chỉ còn lại tàn ảnh, quay đầu hỏi: "Bây giờ làm sao chúng ta đi lên xe lửa? Chiếc xe lửa này có phải "Hài hòa hào" hay không?"

Lục Bích: "Trước tìm khu tổng điều khiển."

"Tôi có thể đi theo các người không?" Lam Tú Nhi nhỏ giọng nói, thấy hai người nhìn qua, cô vội vàng bảo đảm, "Các người yên tâm, tôi sẽ không kéo chân sau, tôi có thể chiếu cố tốt bản thân cùng Đậu Đậu! Các người xem tôi còn mang theo hành lý đây, thật sự!"

Thẩm Thanh Thành nhìn nhìn hành lý bên chân Lam Tú Nhi, lại nhìn nhìn hành lý dưới chân Lục Bích, lại nhìn nhìn dưới chân mình trống rỗng.

???

Cậu lại nhìn về phía sương mù dày đặc, trống không.

Cậu đã quên mang theo hành lý ra rồi!

Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu, sinh khí ủy khuất không thể tin tưởng, "Lục Bích!"

Lục Bích: "Ừ."

Hắn đem hành lý của bản thân nhét vào tay Thẩm Mỹ Nhân, "Đủ cho cậu dùng."

Thẩm Thanh Thành: "......" Một cảm xúc nghẹn nơi l*иg ngực, nửa vời, nghẹn đến mức làm cậu khó chịu.

Ánh mắt Lam Tú Nhi tò mò mà nhìn bọn họ, hai người này rốt cuộc có quan hệ gì, sao trông Thẩm Mỹ Nhân giống như đang hướng Lục Bích làm nũng?

Bước chậm lên cầu thang, một hàng ba người thêm một tiểu Đậu Đậu ngồi chờ trước phòng đợi nhà ga.

Nơi này vẫn như cũ là Phong sơn nam trạm, chẳng qua so với bộ dáng cũ nát thời điểm vừa tiến vào phó bản, hiện tại nhà ga rõ ràng sạch sẽ cùng ngăn nắp hơn rất nhiều.

Trên tường trong phòng đợi có gắn một màn hình điện tử, nền đen chữ đỏ hiển thị thông báo chuyến xuất phát:

"Hài hòa hào: XX--XX-- Phong sơn nam trạm -- Đồ Văn sơn."

Không có hiển thị thời gian xuất phát.

"Hẳn là yêu cầu người chơi trước tiên phải khiến xe lửa dừng lại, sau đó lên xe xuất phát," Lục Bích giải thích một câu, "Trước tìm khu tổng điều khiển."

Thẩm Thanh Thành cùng Lam Tú Nhi kéo hành lý đi theo phía sau Lục Bích quanh co lòng vòng, đại khái đi khoảng hơn hai mươi phút, bọn họ rốt cuộc tìm được khu tổng điều khiển của nhà ga.

Khu điều khiển khoá cửa, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, từ bên ngoài có thể thấy bên trong đủ loại nút điều khiển đầy màu sắc sáng lên lập loè.

Lục Bích thử đẩy cửa, cũng không quay đầu lại nói: "Tránh xa chút, che lỗ tai."

Lam Tú Nhi mờ mịt nhìn Thẩm Mỹ Nhân đứng yên không nhúc nhích, không biết bản thân nên đi hay không.

Thẩm Thanh Thành liền phiên dịch nói: "Nói cô tránh xa chút, che lỗ tai đứa nhỏ lại."

Lam Tú Nhi lúc này mới ôm đứa bé đi xa.

Lục Bích kiểm tra xong tình hình ổ khoá, thấy Thẩm Mỹ Nhân vẫn còn đứng nguyên, không nói gì, tìm một công cụ tiện tay bắt đầu phá cửa.

"Bang!" "Bang!" "Bang!"

Thanh âm vô cùng chói tai rung chấn đến mặt đất cũng run theo, nhưng nhìn thế nào cửa sắt trước sau lại không chút sứt mẻ, đến một dấu vết phá cửa cũng không lưu lại.

Lục Bích dừng lại động tác nhíu mày.

Thẩm Thanh Thành thò lại gần, "Thế nào?"

Lục Bích: "Cần dùng chìa khóa."

Chìa khóa? Đi tìm một cái chìa khóa bé tí teo trong cái nhà ga lớn như này!

Vừa lúc đang đi lại Lam Tú Nhi nghe thấy những lời này, liền hỏi: "Là muốn tìm ở nhà ga sao? Tôi có thể hỗ trợ!"

Thẩm Thanh Thành: "Tuy rằng tôi cảm thấy không có khả năng ở nhà ga, nhưng vẫn trước nên tìm một lần đi. Anh nói xem?" Cậu hỏi ý kiến Lục Bích.

Lục Bích gật đầu.

Bất quá trước khi bắt đầu tìm, có một việc yêu cầu cấp bách cần được giải quyết hơn, đó chính là cơm chiều.

Thời điểm bọn họ tiến vào phó bản là lúc chạng vạng, ở ảo cảnh lãng phí thời gian nửa ngày, hiện tại đã gần đêm khuya.

Trong ảo cảnh có thể dùng hành lý hữu dụng trao đổi đồ ăn từ tên tiếp viên, trong hiện thực lại không có.

Bọn họ mở ra hai cái rương hành lý lục lọi, rương hành lý chỉ có quần áo, không có thứ gì chống đói.

Lam Tú Nhi nhịn không được nôn nóng nói: "Không có thức ăn làm sao bây giờ?" Cô có thể nhịn nhưng Đậu Đậu không thể nhịn a!

Thẩm Thanh Thành không nói gì, yên lặng nhìn Lục Bích.

Lục Bích: "...... Trong nhà ga hẳn là có nhà ăn dành cho công nhân"

Nhà ga xác thật có nhà ăn, nhà ăn cũng có thức ăn, nhưng là nguyên liệu chưa chế biến.

Thẩm Thanh Thành đối với việc nấu cơm chỉ có thể đầu hàng, trông cậy vào việc cậu sẽ làm ra một bàn đồ ăn ngon là không có khả năng, cơm chiều chỉ có thể giao cho Lam Tú Nhi cùng Lục Bích phụ trách.

Lục Bích cùng Lam Tú Nhi đều vô cùng bận rộn, cậu một bên ngồi chơi cùng tiểu Đậu Đậu.

Đứa bé kêu là Đậu Đậu lớn lên trắng nõn đáng yêu, khuôn mặt mum múp thịt, đôi mắt đen láy, khiến cho Thẩm Thanh Thành vừa lòng chính là, tiểu tử này cư nhiên không khóc.

Vô cùng tốt.

Thời gian cơm chiều chính là khoảnh khắc hiếm hoi mọi người được thả lỏng sau khoảng thời gian tinh thần căng chặt lúc ở trong ảo cảnh. Tuy nhiên, sau một đêm nghỉ ngơi, bọn họ phải lấy lại năng lượng.

Vào ngày thứ hai trong phó bản, ba người bắt đầu tìm kiếm chìa khóa trong nhà ga.

Trên đường tìm kiếm bọn họ gặp được Lâm Ổn cùng thanh niên ốm yếu vừa thanh tỉnh, thanh niên ốm yếu tên là Lưu Thời An, sau khi hiểu rõ tình huống cũng gia nhập vào nhóm Lục Bích tìm chìa khóa.

Tính luôn cả tiểu Đậu Đậu tổng cộng có sáu người, bọn họ cả ngày tìm kiếm chìa khóa ở nhà ga nhưng lại không thấy gì, cũng không có người chơi nào khác thanh tỉnh nữa.

Lam Tú Nhi không thể không hỏi: "Thật sự có chìa khóa sao?"

Lục Bích nhìn về phía cửa nhà ga, vị trí lúc bọn họ vừa tiến vào phó bản, "Có."

"Đi thôi đi thôi, thế giới bên ngoài lớn như vậy, chúng ta hẳn nên đi ra ngoài nhìn xem!" Thẩm Thanh Thành cười cười nói.