【 Không nhìn thấy mặt, người Mỹ Nhân ôm là ai vậy! 】
【 Mỹ Nhân, cậu sao lại có thể ôm người khác, đại thần sẽ đánh mông đó! 】
【 Đại thần, anh xem cái mũ này, nó vừa cao lại vừa xanh ~】
【 Aaaa sao lại thế này, ta cho rằng thông quan, tại sao đột nhiên sự việc lại chuyển biến thế này? 】
【 Vì sao không xem qua thông báo thiết bị? Vì sao không xuống xe? Vì sao muốn cùng đại thần nói hẹn gặp lại? Vì sao lại xoay người đi phía sau? Aaa, cần một đại thần vĩ đại phân tích giúp, (vẻ mặt xấu hổ) ta trông giống một kẻ thiểu năng trí tuệ! 】
【 Tôi cũng không hiểu, cầu cứu giúp 1551】
【 Trước mắt, manh mối bên ngoài kỳ thật cũng không nhiều lắm, cũng ghép không thành chuyện xưa, lúc trước nhìn đến thời điềm thông quan ta còn có điểm kỳ quái, hiện tại có chuyển biến mới thế này, mới cảm thấy hợp lý. 】
【 Tiếp lầu trên, đơn giản phân tích một chút. Đầu tiên, vấn đề cấp độ màn chơi, có thể trước tiên biết được phương thức tử vong tuyệt đối không xứng với yêu cầu về màn chơi cao cấp trong phó bản đặc biệt.
Tiếp theo, điểm trạm Gác chuông xuất hiện rất nhiều điểm đáng ngờ, tính bài xích người ngoài của dân trấn, bù nhìn, cùng gương mặt tươi cười tương tự tên tiếp viên, phó bản chắc chắn sẽ không xuất hiện sự vật vô nghĩa, đặc biệt còn có vài sự trùng hợp giữa các sự việc này.
Cuối cùng, chủ bá Thẩm Mỹ Nhân là chức nghiệp mới, người đã xem qua chương trình phát sóng trực tiếp ở mấy phó bản trước hẳn cũng biết, chức nghiệp này, cùng máu cậu ấy trời sinh khắc chế quỷ quái, nhưng mà các ngươi phát hiện hay không, cái đêm mà hai người chơi vi phạm quy tắc, máu của Thẩm Mỹ Nhân lại mất đi hiệu lực.
Còn có một ít chi tiết nhỏ vụ khác trước hết ta không đề cập tới, trước tiên nên nhìn xem sự việc phát triển có xuất hiện manh mối mới không. 】
【 Tuy rằng vẫn không biết vì sao, nhưng cuối cùng đã biết phó bản này vẫn chưa kết thúc, Mỹ Nhân nhà ta lại có thể tiếp tục cùng đại thần tương thân tương ái! Cảm ơn thẳng nam đại ca! 】
【...... Không cần khách sáo, bớt ghép cp lại, quan sát nhiều hơn. 】
Thẩm Thanh Thành không biết người xem phòng phát sóng trực tiếp đang phân tích màn chơi này như thế nào, trên thực tế bởi vì cậu đã ký thỏa thuận phát sóng trực tiếp một cách mặc định, sau đó lại không nghe nói về những đề tài liên quan đến phát sóng trực tiếp, vì thế sớm đã đem chuyện này quên tới sau đầu.
Suy nghĩ của các bình luận viên cũng tương tự cậu, nhưng ban đầu việc khiến cậu hoài nghi tính chân thật của phó bản chính là khi phát sinh sự việc máu mất hiệu lực.
Giống như lời trên xe lửa Lục Bích đã từng nói qua, trường đao nếu chém không trúng ảnh quỷ chỉ có khả năng do ảnh quỷ không tồn tại.
Máu của cậu mất đi hiệu lực, cũng chỉ có thể do lúc đó cũng không có ảnh quỷ.
Một khi sinh ra nghi ngờ đối với tính chân thật của màn chơi, Thẩm Thanh không ngừng nhớ lại từng sự việc liên quan từ lúc tiến vào phó bản cho đến hiện tại.
Rốt cuộc từ lúc nào mà cậu lâm vào ảo cảnh do quỷ quái chế tạo?
Trong lúc đó, Âm Dương Nhãn của cậu đã từng thấy qua Lục Bích ngoài cửa xe, vì đó là Âm Dương Nhãn nên độ chân thật vô cùng chắc chắn, cho nên thời gian rơi vào ảo cảnh chắn chắn trước khi điều này xảy ra.
Có hai thời điểm mà cậu cảm thấy đáng ngờ.
Thứ nhất chính là thời điểm vào cửa ga Phong sơn nam trạm.
Phải có sự khác biệt về thời gian giữa việc tiến vào phó bản và rơi vào ảo cảnh, từng người chơi đều ở cửa nhà ga xem xét thông tin và điều kiện thông quan tại màn chơi này.
Cậu cũng từ thông tin hệ thống cung cấp mà biết được đây là phó bản đặc biệt, điều kiện thông quan là đến trạm cuối "Đồ Văn sơn".
Thứ hai chính là thời điểm đi xuống cầu thang.
Sau khi xuống chân cầu thang cậu đã gặp phải quỷ quái ngụy trang thành Lục Bích, Lục Bích cũng gặp phải quỷ quái ngụy trang thành "Thẩm Mỹ Nhân", ở đây bọn họ đã thành công gϊếŧ chết bọn chúng.
Nhưng cũng có khả năng sự việc này chính là ngụy trang của ngụy trang, kỳ thật lúc này cậu đã lâm vào ảo cảnh.
Hai mốc thời gian, bất luận là thời điểm nào đều cho thấy từ lúc cậu bước lên xe lửa cùng tất cả sự việc sau đó phát sinh đều chỉ là ảo giác.
Vì vậy Thẩm Thanh Thành liền nhìn vấn đề kia, "Phó bản lần này tên là gì?"
Là Tử vong lộ tuyến.
Là quỷ quái thiết kế một con đường tử vong dành cho người chơi.
Người chơi đều cho rằng bọn họ đang từng bước tiếp cận trạm cuối, từng bước thông quan, nhưng không biết rõ rằng thật ra họ đang từng bước tiến đến cái chết.
Cậu thật sự không thể phân biệt được Lục Bích trong và ngoài xe ai là thật ai là giả, nhưng cậu có thể xác định Lục Bích ngoài xe không phải giả.
Vì thế Thẩm Thanh Thành đã làm ra quyết định.
Cậu không xem thông báo của phó bản, cũng không tùy tiện xuống xe, mà nhắm chặt mắt lại hướng phía sau toa xe đi tới.
Hướng phía trước chính là cái chết, vậy hướng ngược lại chắc chắn không sai.
Và cậu đã cược đúng.
"Thịch. Thịch. Thịch."
Tiếng tim đập phá lệ rõ ràng truyền đến bên tai.
Thẩm Thanh Thành vẫn chưa mở mắt, tầm nhìn lúc này là một mảnh hắc ám.
Trán dựa sát vào l*иg ngực nam nhân, một cỗ mùi hương nhàn nhạt phiêu phiêu mũi cậu.
Khóe miệng Thẩm Thanh Thành câu lên: "Để tôi đoán xem anh là ai nào."
Hai giây sau, một giọng nói trầm ổn khàn khàn truyền đến từ đỉnh đầu, "Cậu đoán."
"Tôi đoán......" Thẩm Thanh Thành vốn dĩ muốn nói thẳng tên đối phương, lời vừa định nói bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, đôi mắt nửa mở liền híp lại, độ cong khóe môi cao lên hai phân nhìn qua không có nửa điểm hảo ý.
Cậu duy trì động tác ôm eo nam nhân, tay phải thuận thế vỗ lưng nam nhân, "Tư thế hiện tại của chúng ta có quen thuộc không?"
Thân thể nam nhân cứng đờ, nét bình tĩnh trên đỉnh mày cau lại, hắn bắt lấy cái tay đang động phía sau, nhàn nhạt nói: "Đừng nháo."
Thẩm Thanh Thành buông tay lùi về sau một cách miễn cưỡng, cậu giương mắt nhìn người trước mặt, người này cậu rất quen thuộc, bởi vì một phút trước trên xe lửa bọn họ vẫn đang nói chuyện.
Người này đương nhiên là Lục Bích.
Lục Bích vẫn mặc một thân y phục thời điểm bọn họ mới vừa tiến vào phó bản, áo đen dài tay cùng quần dài.
Bên chân đặt một rương hành lý, không có túi bện.
Xem ra thời điểm tiến vào ảo cảnh chính là thời điểm bọn họ đi qua cửa trạm Phong sơn, bởi vì lúc xuống cầu thang cậu thì cầm theo hành lý, còn Lục Bích thì cầm túi bện.
Thẩm Thanh Thành hỏi: "Đã trôi qua bao lâu rồi."
Lục Bích quan sát một chút, thấy cậu ngoại trừ có chút mỏi mệt khí sắc cũng không quá tệ, trả lời: "Nửa ngày."
Cậu trải qua gần 7 ngày trong ảo cảnh, thời gian trên thực tế mới chỉ qua nửa ngày.
Thẩm Thanh Thành kinh ngạc, "Anh đợi tôi đã nửa ngày?"
Nam nhân rũ mắt, "Không, tỉnh lại sớm hơn cậu một chút."
Thời gian phó bản trôi qua nửa ngày, hắn đã đợi ở đây bốn giờ.
Thẩm Thanh Thành không hỏi nữa, tiếp tục đề tài vừa rồi, cười như không cười hỏi: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi, anh có quen với tư thế này không?"
Lục Bích không giải thích được.
Thẩm Thanh Thành: "Anh không quen, nhưng tôi lại rất quen!"
Cậu vẫn đang rất tức giận khi nhớ về nó, hằn học đem sự tình nói ra một lần, "Thời điểm lâm vào ảo cảnh chính là lúc đi vào cửa nhà ga đúng không?"
"Lúc đó tôi không nhận ra, có một cầu thang nối giữa nhà ga và trạm, tôi cầm lấy đồ vật nhẹ đi xuống dưới trước, đang muốn đem hành lý sắp xếp ổn thỏa sẽ quay lại giúp anh."
"Nhưng tôi vừa mới đặt hành lý xuống, quay đầu lại, anh đã im lặng đứng sau lưng tôi từ lúc nào rồi."
"Lúc này tôi liền cảm thấy có điểm không thích hợp, cái cầu thang kia vốn được làm bằng gỗ, vả lại nó cũng đã cũ kĩ rồi, bước lên chắc chắn sẽ nghe tiếng kẽo kẹt, vậy mà lúc anh xuất hiện lại không có lấy nửa điểm âm thanh?"
"Ngay sau đó anh lại chủ động nói trán tôi ra mồ hôi, quan sát cẩn thận tôi liền biết, Lục đại ca là người sẽ chủ động nói những lời này với tôi sao?"
"Không! Là sẽ không chủ động dùng tay lau mồ hôi cho tôi?"
"Không!"
Cậu càng nói càng kích động, đôi môi bởi vì mệt mỏi có chút trắng bệch lại bởi vì chủ nhân của nó phấn khích mà đỏ ửng không ít.
Lục Bích trầm mặc mà nghe, nghe tới đoạn lau mồ hôi lông mày chợt giật nhẹ, nhưng trước sau không có nửa điểm không kiên nhẫn.
Thẩm Thanh Thành vẫn tiếp tục lên án đối phương:
"Tôi đây vốn hiểu rõ Lục đại ca, tức khắc liền biết người trước mặt không đúng, đặc biệt thông báo của phó bản đã nói quỷ quái màn chơi này am hiểu ngụy trang, tôi lập tức xác định tên Lục Bích này là giả!"
Cậu một hơi nói xong, ngẩng đầu thở dồn dập hỏi: "Chỉ trong thời gian ngắn tôi đã nhận ra hắn không phải anh, có phải rất lợi hại không?"
Lục Bích theo cậu, "Phải, rất lợi hại."
Ai ngờ Thẩm Thanh Thành lại không vì được khích lệ mà đắc ý vểnh đuôi, mà là giơ ra móng vuốt nói tiếp.
Cậu mỉm cười nói: "Ảo ảnh kia của anh cũng rất lợi hại, rốt cuộc thời điểm tôi nhìn thấy anh chính là tư thế anh đang ôm con quỷ ngụy trang thành tôi! Đúng, chính là cái tư thế anh vừa mới ôm tôi."
Lục Bích: "Sau đó?"
"Anh ôm để đâm chết hắn," Thẩm Thanh Thành bĩu môi, "Trực tiếp đâm không được sao, một hai phải làm này làm kia?"
Cậu lúc mới đầu không nhìn thấy trường đao, thiếu chút nữa bị một màn kia làm cho tức chết.
Cậu hiểu rõ Lục Bích như vậy, Lục Bích thế mà một chút cũng không hiểu cậu, bị một tên quỷ quái ngu ngốc đồ dỏm lừa gạt!
Lục Bích nhướn mày, "Nếu tôi phát hiện không đúng, sẽ trực tiếp gϊếŧ nó, không làm việc phức tạp như vậy."
Thẩm Thanh Thành nghe xong cũng trầm mặc.
Lục Bích hỏi cậu: "Cậu lâu như vậy mới tỉnh lại là bởi vì cái gì."
Thẩm Thanh Thành: "Quá tin tưởng anh."
Thời điểm cậu nói lời này ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Thanh Thành đã quen nhìn thế giới thông qua Âm Dương Nhãn, tất cả mọi thứ bao gồm cả quỷ quái hay ảo ảnh đối với cậu mà nói chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, điều này làm cho năng lực quan sát đằng xa của cậu kém hơn Lục Bích.
Cậu bởi vì quá tin tưởng Lục Bích, sau khi xác định Lục Bích lúc sau không phải quỷ quái ngụy trang, mà hắn lại không nói ra cái gì không đúng, cậu liền theo bản năng không hoài nghi đối phương.
Cho nên nếu không phải lúc sau phát hiện máu không dùng được, nói không chừng cậu sẽ thật sự hồ đồ mà trực tiếp xuống xe.
Lục Bích: "......"
Cậu nói: "Trong ảo cảnh, tính cách cùng hành vi của những người khác, đều chiếu theo trí nhớ và nhận thức của chính chủ nhân ảo cảnh, ngoại trừ bản thân, mỗi một người chơi trong đó cũng đều là người, không có quỷ quái, chính xác là vậy."
Lục Bích lặp lại một lần, "Nhưng dưới tình huống bình thường, tôi sẽ không dùng phương thức động thủ phức tạp như vậy." Hắn thật ra bài xích việc tiếp xúc tứ chi .
Đem những lời Lục Bích vừa nói phiên dịch lại lần nữa, ý chính là trong ảo cảnh ngoại trừ chính mình, mỗi một người chơi cùng tính cách của họ đều là ký ức giả thiết do bản thân tự tạo ra.
Thẩm Thanh Thành buồn bã nói: "Anh là đang nói tôi diễn quá nhiều, cho nên anh muốn diễn phụ phải không."
Lục Bích lựa chọn im lặng.
Thẩm Thanh Thành cẩn thận nhớ lại, ở sân ga cậu gϊếŧ chết "Lục Bích", sau đó Lục Bích cũng gϊếŧ chết tên "Thẩm Thanh Thành" ngụy trang, mặt khác còn có ba người chơi không quen biết.
Cậu cho rằng lúc ánh đèn trong sân ga sáng lên đại biểu cho thời gian quỷ quái ngụy trang đã kết thúc, nhưng thật ra thời điểm vào cửa nhà ga, cậu đã lâm vào một vòng lại một vòng bẫy rập. Quỷ quái rất thông minh trong việc che giấu toàn bộ chân tướng ảo cảnh, bằng việc sử dụng lớp ngụy trang ban đầu dễ bị vạch trần, sau đó làm ra loại hành vi hướng dẫn cậu nghi ngờ những người người xung quanh, liệu họ có phải là bạn đồng hành trên xe lửa của cậu hay không.
Cậu đưa ra nghi vấn, "Mục đích của đám quỷ quái này là gì? Tốn công thiết kế toàn bộ quá trình phức tạp như vậy chỉ để cho từng người chơi trong chúng ta vô tri vô giác đi theo lộ tuyến tử vong mà chúng nó đã vạch sẵn sao?"
Lục Bích không trực tiếp trả lời, hắn nhìn về phía sau Thẩm Thanh Thành, nói: "Xoay người."
Trong ấn tượng của Thẩm Thanh Thành , trước khi nhắm mắt, cậu đang ở toa thứ chín trên xe lửa "Hài hòa hào", đằng sau cậu là Lục Bích.
Sau khi mở mắt ra, cậu đang đứng trên sân ga sạch sẽ và sáng chói, trước mặt là Lục Bích.
Lục Bích phía sau chính là nhận thức và trí nhớ của cậu tạo nên, còn nam nhân trước mặt mới là sự tồn tại chân thật. Nhà ga thoạt nhìn không có ai nhưng thật ra đang chen chúc đầy ảnh quỷ.
Sau khi tỉnh lại từ trong "ảo cảnh", cậu vẫn không biết tình hình phía sau.
Thẩm Thanh Thành xoay người lại, khi đã nhìn thấy tình hình phía sau, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Trước mặt cậu phía xa xa, sân ga đang bị phân chia thành hai nửa, nơi cậu cùng Lục Bích đang đứng ánh sáng sáng ngời, đối diện lại tối tăm âm trầm, xung quanh còn ngập tràn sương mù dày đặc.
Trong làn sương mù có 8 bóng người quen thuộc đang đưa lưng về phía bọn họ, trong đó còn có một người chơi nữ đang ẵm một đứa bé trong ngực.
Tổng cộng chín người chơi đang từng bước thong thả hướng phía trước đi tới.
Trước mặt đám người đó, một chiếc xe lửa với lớp sơn đỏ thẫm cùng vết rỉ sét loang lổ đang lấy tốc độ nhanh như chớp mà chạy trên đường ray, vô thanh vô tức, tốc độ cực nhanh.
Thẩm Thanh Thành nhận ra, trong ảo cảnh, cuối cùng chỉ có 11 người chơi sống đến trạm cuối.
Những người chơi bước xuống xe hóa thành quang điểm biến mất, chính là chín người chơi này.
Cậu nói: "Sao lại chỉ có 9 người? Không phải từng ảo cảnh đều tồn tại độc lập sao?"
Thời điểm cậu cùng Lục Bích tỉnh, nhân số người chơi còn lại hẳn là 17, cho dù tính luôn cả 3 người chơi đã chết trên sân ga trước đó cũng nên là 14 mới đúng.
Hơn nữa 9 người này vừa vặn chính là những người đã sống tới cuối cùng trong ảo cảnh của cậu, thế này cũng quá trùng hợp đi.
Lục Bích: "Độc lập và kết nối."
Thẩm Thanh Thành: "? Anh đã bao giờ ngồi ở hàng thứ 11 chưa?"
Lục Bích: "......Chưa."
Thẩm Thanh Thành: "......"
Được lắm, đã biết, cậu lại thêm một vai diễn nữa, tất cả mọi người đều nhằm vào cậu, cậu cuối cùng là bị mấy ảo cảnh khiến mắc chứng ảo tưởng luôn rồi.
Lục Bích: "Hãy nhìn tiếp."
Thẩm Thanh Thành không nhìn thấy biểu tình của mấy người chơi đó, chỉ có thể chú ý tới tốc độ nhanh, chậm của họ.
Nơi bọn họ hướng đến đang có một chiếc xe lửa lấy tốc độ cực nhanh mà lao trên đường ray, chiếc tàu dài đến nỗi vĩnh viễn cũng không thấy đuôi xe, rất nhanh đám người chơi đã tiếp cận xe lửa.
Thẩm Thanh Thành thậm chí có thể nhìn thấy cơn gió mạnh mà xe lửa chạy qua thổi bay tóc cậu.
Cậu cười khẽ, "Yo, đây không phải là Kim đại gia sao."
Lục Bích không biết cậu vì sao lại kêu Kim Đạt là Kim đại gia, chắc đơn giản chỉ là Thẩm Mỹ Nhân nhân lúc nhàm chán đã tìm người chơi giải trí.
Thấy đối phương liên tục vỗ vào bức tường vô hình trước mặt, Lục Bích giải thích: "Không qua được, trừ phi người đối diện tự mình thanh tỉnh."
Thẩm Thanh Thành hiếu kỳ nói: "Vậy là trước đây tôi cũng giống như bọn họ, vô tâm vô phế thơ thẩn đi về phía trước sao?"
Lục Bích ghé mắt nhìn cậu, "Có một lúc cậu quay đầu lại."
"Tôi thấy anh," Thẩm Thanh Thành nói, chính là khoảnh khắc Âm Dương Nhãn khôi phục bình thường, cậu nhìn thấy Lục Bích chân thật đứng lẫn trong vô số ảnh quỷ, "Anh kêu tôi xuống xe."
Lục Bích: "Phải."
Thẩm Thanh Thành: "Sao anh lại nói xuống xe chứ, phải nói quay đầu lại a, vạn nhất trạm cuối tôi thật sự xuống xe thì làm sao bây giờ!"
Lục Bích nhấp môi im lặng.
Thời điểm Thẩm Mỹ Nhân quay đầu lại khoảng cách xa xe lửa hơn so với Kim Đạt hiện tại.
Sự trầm mặc khác thường này đang chăm chú theo dõi Thẩm Thanh Thành, nhưng cậu không phát hiện ra.
Khoảng cách Kim Đạt tiếp cận xe lửa càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, một ảnh quỷ cao gầy dần dần xuất hiện bên trái làn sương mù dày đặc.
Quỷ ảnh rất cao, một thân quần áo trống rỗng khiến nó trông như một cây gậy trúc, nó có một khuôn mặt cực kỳ xấu xí, cái mũi bẹp dí, chỉ có hai cái lỗ, khóe miệng đang giương cao.
Nó lẳng lặng nhìn chăm chú vào Kim Đạt đang ngày càng thu hẹp khoảng cách với xe lửa, cho đến khi Kim Đạt vượt qua rào chắn giới hạn.
"Rầm!"
Từng tảng máu tươi cùng thịt vụn văng khắp nơi, thân thể Kim Đạt tựa như con búp bê vải bị xé rách văng xuống nơi xa xa trên mặt đất.
Gương mặt tươi cười của ảnh quỷ vào giờ phút này có vẻ cao hứng dị thường, nó chậm rãi di chuyển đến bên cạnh thi thể, tiếng bước chân chát, chát, chát......
Một cọng dây thừng được tròng lên cổ Kim Đạt, quỷ ảnh từ phía dưới xe lửa lấy ra một cây gậy trúc.
Cây gậy trúc không biết bằng cách nào mà đứng vững trên mặt đất, thi thể rách tung tóe của Kim Đạt bị treo trên đỉnh gậy trúc, đối diện với xe lửa đỏ thẫm mang tên "Hài hòa hào".
Nét tươi cười quỷ dị được vẽ trên mặt Kim Đạt lúc này trông rất giống những thi thể được treo phía sau xe trong ảo cảnh và những con bù nhìn treo ở đồng hoang.
Thẩm Thanh Thành: "Nói cách khác, nếu người chơi không tự tỉnh lại, đυ.ng phải xe lửa đang chạy, thì hắn ta ở trong ảo cảnh cũng sẽ lấy phương thức đồng dạng mà chết đi?"
Phương thức dẫn đến cái chết đều là bị xe lửa cán nát, nhưng nguyên nhân được phác họa trong ảo cảnh thì bất đồng.
Nguyên nhân có thể là bị người chơi khác bỏ phiếu, hoặc vi phạm quy tắc phó bản.
Tóm lại, người đó sẽ chết.
Lục Bích nói ảo cảnh trong mỗi người chơi mặc dù độc lập nhưng vẫn liên hệ, độc lập là chỉ tính cách cùng lời nói việc làm của các người chơi khác sẽ căn cứ vào ý thức trong ảo cảnh của nhân vật chính, liên hệ là chỉ cái chết kết nối chung.
Cậu hiểu rõ Lục Bích, cho nên Lục Bích trong ảo cảnh sẽ căn cứ theo ý thức của cậu mà biểu hiện.
Cậu không hiểu những người khác, vì vậy bọn họ sẽ căn cứ theo ấn tượng đầu tiên mà cậu nhận biết để biểu hiện.
Chính sự hiểu biết và thiếu hiểu biết này đã khiến người chơi khó phát hiện ra điểm kỳ lạ của đối phương, bởi vì đối với người chơi tất cả mọi thứ đều "chân thật" và "bình thường".
Nếu không bởi sự việc máu mất hiệu lực, cậu cũng sẽ không hoài nghi tính chân thật của ảo cảnh, sau đó cũng sẽ giống như những người chơi khác, xuất phát từ cửa trạm, đi qua cầu thang dài tới biên trạm, rồi từng bước đi lên xe lửa.
Nếu cậu không quay lại phía sau lúc ở trong ảo cảnh, mà xuống xe, trong hiện thức chắc chắn cũng sẽ dùng phương thức giống như Kim Đạt mà chết đi, sau khi chết thân thể sẽ bị treo trên gậy trúc.
Và cái chết hiện ra trong ảo cảnh của người khác chính là, vào một buổi tối nào đó "Thẩm Mỹ Nhân" xui xẻo mà phải ngồi ở hàng sau cùng. Vào sáng ngày hôm sau khi mọi người tỉnh dậy, sẽ thấy một thi thể mang tên "Thẩm Mỹ Nhân" được treo trên đỉnh sau xe.
Nếu đem ảo cảnh so sánh với một bộ phim điện ảnh, như vậy quỷ quái chính là kẻ điều khiển cốt truyện, mỗi một người chơi đảm nhận một nhân vật giả thiết.
Nội dung chính của cốt truyện là như nhau, nhưng câu chuyện hơi khác nhau do vai trò và tính cách của từng nhân vật bất đồng.
Trí nhớ và năng lực quan sát của người chơi càng mạnh, ảo cảnh mà người đó trải qua sẽ càng chân thật, muốn thanh tỉnh cũng càng khó khăn hơn.
Nếu muốn nói đến trí nhớ và năng lực quan sát cường đại, Lục Bích tuyết đối chính là người chơi lợi hại nhất!
Nói cách khác, ảo cảnh mà Lục Bích trải qua là chân thật nhất, khó khăn nhất, càng khó thanh tỉnh lại nhất.
Nhưng Lục Bích lại là người thanh tỉnh đầu tiên.
Thẩm Thanh Thành bắt đầu tò mò tự hỏi tại sao Lục Bích có thể phản ứng nhanh như vậy, chẳng lẽ là Thẩm Mỹ Nhân trong ảo cảnh quá "Chủ động"?
Lúc này ảnh quỷ trong màn sương mù dày đặc bỗng nhiên nhìn qua cậu, thân thể nó đầy máu, có Kim Đạt, có những người chơi đã chết đi trước đó, cổ tay nhiễu tí tách máu trên nền đất.
Thẩm Thanh Thành: "!"
Cậu hoàn toàn phớt lờ ảnh quỷ, xoay người hỏi nhanh: "Có nhiều thông tin và manh mối thật ra có thể thu thập được trong ảo cảnh phải không?"
"Giống như trạm giữa tại trấn nhỏ, bù nhìn và ảnh quỷ với gương mặt tươi cười, ảo cảnh tuy rằng nguy hiểm, nhưng trên thực tế nó có liên quan đến việc chúng ta tìm được trạm cuối chân chính Đồ Văn sơn!"
Nói xong Thẩm Thanh Thành lại ý thức được có điểm không đúng, hồ nghi nhìn nam nhân đối diện, "Anh không có khả năng không phát hiện điểm này, trong ảo cảnh sao anh không lựa chọn khi xe lửa đến trạm cuối rồi hãy thanh tỉnh?"
Giống cậu, cậu chính là đến trạm cuối mới xoay người trở về, trên đường thu hoạch được rất nhiều manh mối!