Tối hôm trước không điều chỉnh chỗ ngồi, tiếp viên cũng không bắt bọn họ đầu phiếu chọn người hoài nghi, nhưng rốt cuộc vẫn có người chết.
Người chết là Hà Mai.
Sáng sớm ngày thứ năm trong phó bản, Hà Mai được phát hiện bị treo phía sau toa xe, xương cốt gãy vụn mà rủ xuống, máu tươi men theo mái tóc chảy tí tách xuống sàn tụ thành một bãi lớn.
Thi thể vẫn như cũ do người chơi cường tráng xử lý, Hà Mai vốn mượn hành lý người chơi khắp nơi vì vậy không dư lại gì, do đó lần này người chơi kia mặc dù vẫn nhặt xác nhưng không thu được "chiến lợi phẩm".
Sau khi xong việc, đám người chơi trở về chỗ ngồi, sôi nổi thảo luận về nguyên nhân cái chết của Hà Mai.
Tuy nói "quy tắc" ra sao đều được quyết định bởi tên tiếp viên, nhưng ít nhiều cũng nên để lại chút manh mối. So với việc vi phạm quy tắc rồi bị gϊếŧ thì những điều chưa biết còn đáng sợ hơn hàng vạn lần.
Có người nói: "Nếu phải nói có gì đặc biệt ư, phỏng chừng chính là việc hôm qua cô ta tranh cướp rồi sử dụng hành lý của người khác?"
Thẩm Thanh Thành tích cực tham gia thảo luận cùng mọi người, "Tôi lại cảm thấy không phải như vậy, gạch của Kim Đạt không phải chúng ta cũng đang sử dụng sao?"
Nói xong quay đầu tìm kiếm xác nhận từ Lục Bích: "Đúng không?"
Lục Bích gật đầu, "Phó bản cấp độ càng cao chuyện xưa chủ tuyến hoặc quy tắc sẽ không quá phức tạp, chỉ căn cứ vào việc cướp đoạt hành lý của người khác, nguyên nhân Hà Mai bị gϊếŧ xác thật không phải là do vậy."
Thẩm Thanh Thành: "Đồng thời còn loại trừ khả năng dùng hành lý của người khác trao đổi thức ăn, lý do giống như trên."
Bọn họ không chỉ có được gạch của Kim Đạt, ăn vẫn luôn ăn thức ăn trao đổi từ gạch của Kim Đạt, đến bây giờ vẫn còn sống rất tốt đó thôi.
Cho nên không phải bởi vì Hà Mai dùng hành lý của Lâm Ổn trao đổi thức ăn mà chết.
Kim Đạt: Hừ, hiện tại mới thừa nhận đó là gạch của hắn ta! Hắn ta nghiến răng nghiến lợi.
Một người chơi nữ tóc ngắn nghe vậy liền hỏi: "Đó là bởi vì cô ta đã cướp?"
Tâm tình cô gái này đang phức tạp, xác thật bởi vì tối hôm qua đối phương làm ra hành vi muốn cướp hành lý nên rất chán ghét người này, nhưng hôm nay người này đã chết.
Con người chính là kỳ quái như vậy, đối phương nếu còn sống, cô khẳng định sẽ tiếp tục chán ghét và cảnh giác, nhưng mà một khi đã chết, cô liền cảm thấy phức tạp.
Thẩm Thanh Thành: "Không có khả năng, người chơi tráng kiện cũng đoạt không ít hành lý của người khác."
Cướp hành lý, không cho thì bị đánh, cũng là một loại khác của cướp bóc.
Nam nhân ngồi ở phía trước bất tri bất giác ý thức được "người chơi cường tráng" ý là nói mình sao ???"
Hắn ta không tức giận, người chơi cường tráng, cái xưng hô này nghe như thế nào cũng thấy là đang khen mình. Thật là người đẹp, nói chuyện cũng xuôi tai ~
Thẩm Thanh Thành: "Hơn nữa cho tới bây giờ mỗi một quy tắc mà tên tiếp viên tuyên bố đều mang mục đích là ly gián người chơi, nếu như thật sự chúng ta bùng nổ xung đột, hắn ta chỉ sợ là càng cao hứng hơn thôi."
Người chơi thầm nghĩ, tiếp viên có cao hứng hay không bọn họ không rõ lắm, nhưng thoạt nhìn lại thấy cậu rất vui vẻ.
Thẩm Thanh Thành đúng là đang rất vui vẻ, cậu biết lý do vì sao Hà Mai chết.
Lục Bích dùng trường đao giá cổ Kim Đạt, cậu dùng đao cắm tay Kim Đạt, người chơi cường tráng còn xung đột với không chỉ một người, nhưng cậu, Lục Bích cùng người chơi cường tráng vì sao không xảy ra việc gì?
Việc Hà Mai cướp hành lý của người chơi nữ kia cùng mấy xung đột phía trước có gì bất đồng?
Có, những xung đột trước đó chỉ diễn ra giữa hai bên, còn Hà Mai lại liên lụy tới Lâm Ổn.
Cậu đem suy đoán của bản thân nói cho Lục Bích.
Lục Bích trầm ngâm một lát, nói: "Đúng phân nửa."
Thẩm Thanh Thành khó hiểu.
Lục Bích: "Liên quan đến xung đột kéo vào kẻ thứ ba không chỉ có Hà Mai, còn có Lam Tú Nhi vào tối hôm trước."
Đột nhiên bị nhắc tới tên, Lam Tú Nhi ôm đứa trẻ run rẩy.
Người chơi nữ hướng Lam Tú Nhi cầu cứu, Lam Tú Nhi cự tuyệt, hai người phía trước từng có tranh chấp, mà người kết thúc đoạn tranh chấp này chính là Thẩm Thanh Thành.
Chuyện này phát sinh giống như sự việc của Hà Mai.
Ngoại trừ mục đích bất đồng, lại đồng dạng xin giúp đỡ, đồng dạng tranh chấp, đồng dạng đều có kẻ thứ ba tham gia, ngay cả phương thức bị thương của kẻ thứ ba khi tham gia đều giống nhau như đúc.
Càng quan trọng hơn nữa, người chơi nữ kia cùng Hà Mai đều đã chết.
Thẩm Thanh Thành bất tri bất giác quên mất sự tồn tại của người khác, chỉ cùng Lục Bích thảo luận, "Chính là người chơi nữ ngày đó nên ngồi ở hàng sau cùng."
Như vậy lại không thể phán đoán người đó rốt cuộc bởi vì vi phạm quy tắc mà chết hay là liên lụy đến người khác mà chết, hoặc là, do cả hai.
Lục Bích nhắc nhở một câu, "Không nên xem nhẹ trấn gác chuông."
Người chơi xung đột cùng trấn gác chuông có liên quan sao?
Thẩm Thanh Thành rối rắm cau mày, có quan hệ gì đây?
Cuộc đối thoại của hai người không nhỏ, đại bộ phận người chơi phía trước đều nghe hiểu, nhưng câu cuối cùng kia, không chỉ một mình Thẩm Thanh Thành, mọi người cũng đều không hiểu.
Bất quá tốt xấu cũng đã biết Hà Mai vì sao mà chết, sau khi hiểu rõ nguyên nhân, người chơi lần thứ hai yên tĩnh lại.
Tình hình sóng yên biển lặn thế này kéo dài không được bao lâu.
Thời hạn hậu kỳ của phó bản đang đến gần, số người chơi hết sạch hành lý đang dần tăng lên, giữa trưa là 1, đến thời điểm chạng vạng đã là 4.
11 người chơi, nếu không tính đứa nhỏ trong ngực Lam Tú Nhi, trong 10 người chơi đã có 4 người không có bất kỳ thứ gì để ăn nữa.
Người chơi lúc này được chia thành hai phe, một bên có thức ăn và một bên không có thức ăn.
Một người chơi còn có thể đối phó, lần này đã là một đoàn, nếu họ thật sự muốn cướp hành lý, phỏng chừng không ai có thể chống đỡ được.
May mắn thay, họ đã không làm điều đó.
Vào buổi tối, tên tiếp viên lại xuất hiện, hắn ta mang đến cho mọi người một tin tức tốt, "Hôm sau...... Hài hòa hào sẽ tới......Trạm cuối......"
Trạm cuối Đồ Văn sơn, bọn họ rốt cuộc sắp tới!
Có người chơi hưng phấn mà rống lên, những ngày tháng sống trên xe lửa thật chẳng phải cuộc sống dành cho người mà, hiện tại hắn ta không cần suy xét quy tắc thông quan nữa, càng nhanh rời khỏi màn chơi khốn khϊếp này càng tốt!
Ngay sau đó tiếp viên lại nói một câu, hắn nói: "Hy vọng các vị......Có thể sống đến hôm sau......"
Gương mặt tươi cười một cách khoa trương chọc người phản cảm.
Tiếp viên không tuyên bố quy tắc, cho thấy đêm nay không cần bầu phiếu.
Nhưng lời tên đó nói vẫn cứ nặng trĩu mà đè nặng trong lòng mỗi người chơi.
Lấy tốc độ đói bụng không bình thường hiện tại của bọn họ, không có thức ăn, người chơi rất khó kiên trì đến hôm sau.
Thời gian thứ sáu trong phó bản, không có người chơi tử vong, nhưng bầu không khí trong xe lại trở nên căng thẳng và chán nản hơn bao giờ hết.
Tương đương với năm sáu ngày không ăn gì, có người chơi cơ hồ đã đói đến đỏ mắt, hơn nữa càng tệ hơn chính là, hành lý vẫn đang giảm sút nhanh chóng.
Có người chơi chịu không nổi liền đứng lên, hắn ta nói: "Lại đợi nữa liền không kịp mất!"
Khi tất cả hành lý đã cạn kiệt, họ, những người hết hành lý sớm nhất chắc chắn không thể kiên trì nổi nữa, mắt thấy ngày mai đã có thể đến trạm cuối, có thể sống sót, lúc này sao có thể từ bỏ đây?
Lâm Ổn trầm mặc mà cúi đầu, cho dù đến nước này ông vẫn không muốn làm ra loại hành vi đoạt thức ăn của người khác.
Lam Tú Nhi âm thầm đề cao cảnh giác, bản thân cô vẫn đang mang theo một đứa nhỏ, hơn phân nửa sẽ bị chú ý đầu tiên.
Lúc này.
Thẩm Thanh Thành: "Lâm Ổn."
Thẩm Thanh Thành nghiêng đầu nhìn Lục Bích một cái, thấy Lục Bích gật đầu, từ phía dưới ghế dựa kéo ra một cái túi bện.
Cậu đá túi, "Chúng ta dư bao nhiêu đây, cho ông." Bên trong còn khoảng nửa túi gạch.
Lâm Ổn rời chỗ ngồi kích động đi tới hai bước, giọng nói có chút run rẩy, "Cho tôi?"
Lục Bích: "Tùy ông muốn sử dụng thế nào."
Ngụ ý chính là cho dù Lâm Ổn muốn đem gạch phân cho người chơi khác bọn họ cũng không ý kiến.
Lâm Ổn hốc mắt ửng đỏ, khàn giọng nói: "Cảm ơn các người."
Ông đem những khối gạch bình quân phân cho từng người chơi không có thức ăn, những khối gạch này tuy rằng không thể khiến bọn họ no bụng, nhưng ít nhất cũng có thể giúp họ kiên trì đến ngày mai.
Không khí trong xe hòa hoãn không ít, cho dù đã được phân gạch, nhưng một số người vẫn cảnh giác, sợ rằng bản thân bị cướp.
Đa số người chơi được phân gạch đều đến cảm ơn Thẩm Thanh Thành và Lục Bích, ngoại trừ Kim Đạt.
Gạch này vốn dĩ là của hắn ta, dựa vào đâu phải nói lời cảm ơn?!
Trên chỗ ngồi, Thẩm Thanh Thành: "Ngày mai thật sự có thể kết thúc phó bản sao?"
Bọn họ là những người ngồi ở sau cùng, người thông quan không phải là bọn họ.
Lục Bích: "Lo lắng?"
Thẩm Thanh Thành rũ mắt, "Chỉ là cảm thấy quá mức đơn giản."
Cấp độ của phó bản đặc biệt không lẽ nào lại thấp hơn cấp độ trung bình của phó bản "Gương mặt giả vũ hội".
Thời gian mấy ngày trong phó bản, ngoại trừ buổi tối có chút nguy hiểm cơ hồ đều không phát sinh sự việc ngoài ý muốn khác, hơn nữa trước đó bọn họ còn được tiếp viên nhắc nhở-- không tuân thủ "Quy tắc", buổi tối sẽ có nguy hiểm.
Đây là thứ nhất, thứ hai chính là có rất nhiều điểm đáng ngờ không thể giải thích.
Cho dù phó bản này không yêu cầu bọn họ giải ra chuyện xưa chủ tuyến, nhưng chuyện xưa chủ tuyến là một tồn tại mang tính khách quan, cho dù không yêu cầu bọn họ phá giải nó cũng nhất định sẽ tồn tại.
Nhưng chuyện xưa chủ tuyến trong phó bản này cậu lại không có manh mối nào cả.
Ba trạm, khởi điểm Phong sơn nam trạm, điểm giữa gác chuông trạm, điểm cuối Đồ Văn sơn.
Ngoại trừ một chiếc xe lửa đỏ thẫm tên hài hòa hào, trấn nhỏ, dân trấn, bù nhìn, hàng loạt gương mặt tươi cười quái dị, thậm chí vết máu trên người tiếp viên càng ngày càng nhiều.
Manh mối linh tinh vụn vặt, cậu không thể ghép hoàn chỉnh thành chuyện xưa chủ tuyến.
Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu, ánh mắt cùng ngữ khí đều thực bình tĩnh, "Còn nữa, tôi không phân biệt được ai mới thật sự là anh."
Lục Bích bình tĩnh nhìn lại, "Cậu cảm thấy ai mới thật sự là tôi."
Thẩm Thanh Thành: "Cả hai."
Lục Bích ngoài cửa sổ là do cậu "Chính mắt" xác nhận, không thể sai, mà cái người bên cạnh này......
Thẩm Thanh Thành: "Nhắc nhở của phó bản có nói quỷ quái màn này giỏi về ngụy trang, thích đùa bỡn nhân tâm."
Đối thoại dừng lại ở đoạn này, tiếp theo không ai lên tiếng nữa.
Thẩm Thanh Thành không hỏi Lục Bích có phải là quỷ quái ngụy trang hay không, Lục Bích cũng không có giải thích hoặc chứng minh bản thân.
Thời gian ngày thứ bảy trong phó bản.
Thẩm Thanh Thành bị một trận âm thanh hoan hô đánh thức, cậu mở to mắt, mơ màng trong chốc lát mới phản ứng kịp thì ra xe lửa đã dừng lại.
Sân ga sạch sẽ ngăn nắp, tên trạm được treo tại đỉnh với ba chữ cực to -- Đồ Văn sơn.
Đứng ở phía trước cửa sổ, Lục Bích tựa hồ phát hiện cậu đã tỉnh, quay đầu lại, hướng cậu đạm thanh nói: "Đến trạm."
Cửa xe đã mở ra, người chơi may mắn ngồi ở đằng trước kiềm chế kích động dẫn đầu xuống xe.
Một lát sau hắn ta xoay người hướng đám người bên trong xe vẫy vẫy tay, rất nhanh liền hóa thành quang điểm biến mất.
Thiết bị đầu cuối của đám người chơi vang lên âm thanh thông báo quen thuộc.
Có người thông quan rồi!
Đám người chơi sôi nổi mở ra thiết bị đầu cuối, sau đó liên tiếp quang điểm xuất hiện, người chơi lần lượt biến mất.
Thẩm Thanh Thành không xem thông báo trên thiết bị.
Cậu đứng dậy xoa cái cổ có chút cứng đờ, hỏi người bên cửa sổ, "Tên gọi của phó bản là gì?"
Lục Bích chỉ nói: "Tin tưởng bản thân."
Thẩm Thanh Thành nhìn hắn, tên của phó bản là "Tử vong lộ tuyến."
Chính là quỷ quái đã cung cấp sẵn cho người chơi một lộ trình chết chóc.
Khóe miệng khẽ nhếch, cậu cười nhẹ, nói với nam nhân, "Hẹn gặp lại."
Dưới ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân bị che khuất trong bóng tối nhàn nhạt, đôi mắt đối phương vẫn kiên định như ngày thường.
Cửa xe ở hàng ghế đầu, Thẩm Thanh lại xoay người hướng phía sau toa xe đi tới, nơi đó chính là vị trí mỗi ngày đều sẽ treo thi thể người chơi.
Nếu lúc này có ai đó nhìn vào trong xe từ bên ngoài, là có thể phát hiện xe lửa đang đậu trên đường ray không người lái, ánh đèn chỉ chiếu sáng đầu xe đến toa thứ chín, nửa sau tàu xe bị bao phủ một tầng sương mù mờ ảo.
Cậu nhắm mắt lại.
Một bước, hai bước, ba bước......Cho đến khi chạm phải một l*иg ngực ấm áp.
Thẩm Thanh Thành duỗi tay ôm lấy đối phương...