- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
- Chương 53: Tử vong lộ tuyến (9)
Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
Chương 53: Tử vong lộ tuyến (9)
Đôi mắt trên gương mặt tươi cười chỉ có hai khe dài, mí mắt trên và dưới cơ hồ dính vào nhau không có kẽ hở.
Khóe miệng cong lên độ cung rất lớn, giương đến mang tai.
Cái mũi bằng phẳng gần như hợp nhất với khuôn mặt, ngoại trừ hai cái lỗ ở mũi.
Tứ chi nó gầy như que củi, quần áo mặc trên người rộng thùng thình như gậy trúc.
Mùi giấy đốt phiêu phiêu tiến vào trong lỗ mũi của cậu.
Thẩm Thanh Thành trấn định mà đối mặt với nó, cậu thậm chí rảnh rỗi đến nỗi suy tư xem ảnh quỷ trước mắt có phải là tên tiếp viên hay không.
Nếu tên tiếp viên được coi là "người", như vậy bề ngoài thô kệch của quỷ ảnh chỉ là một con rối.
Nó không phải tên tiếp viên.
Sau khi đưa ra được kết luận, cậu có chút căm giận, đưa gần như vậy mà làm gì, không biết bản thân lớn lên vô cùng xấu xí sao?
Cái tay đặt trên đùi khẽ giật giật, lập tức có một bàn tay khác nhanh chóng đè lấy tay cậu.
Thẩm Thanh Thành ghé mắt nhìn qua, Lục Bích không biết đã tỉnh lại từ lúc nào đang nhìn cậu lắc đầu.
Tốt thôi, nhịn thì nhịn.
Gương mặt tươi cười quỷ dị của ảnh quỷ dừng lại trước mặt Thẩm Thanh Thành trong chốc lát, sau đó ngồi dậy đi qua chỗ khác.
Lúc này phía trước tầm mắt không còn bị ảnh quỷ che chắn, cậu mới thấy rõ thì ra không chỉ có một con ảnh quỷ.
Chúng nó vô cùng nhiều, mặc bộ đồ rộng thùng thình mà đi lại trong xe, còn đám quỷ ảnh bên ngoài thì chen chúc nhau đứng không thấy điểm cuối.
Chúng nó đi tới đi lui trong toa xe, âm thanh tiếng gậy trúc va chạm với sàn xe không ngừng vang lên, tần suất nhiều đến nỗi khiến người ta tê cả da đầu.
Có người chơi khác sớm đã tỉnh lại, bọn họ vẫn ngồi y nguyên tại chỗ, một là giả vờ nhắm mắt xem như không có chuyện gì xảy ra, hai là mắt mở to trợn trừng, tay bụm chặt miệng để không phát ra âm thanh.
Thậm chí có người sợ đến nỗi chui xuống dưới ghế mà trốn, ví dụ như nam người chơi vốn dĩ nên đến hàng sau cùng ngồi.
Hắn ta không nhúc nhích mà quỳ rạp trên mặt đất, không gian nhỏ hẹp dưới ghế khiến hắn ta chỉ có thể cuộn tròn thân thể hết mức.
Chát.
Chát.
Chát.
Từng móng tay dài ngoằn vươn ra trước mặt hắn, gió lạnh thổi lan vào từng tất da tất thịt, khiến toàn thân hắn phát lạnh.
Chúng nó đang đi về phía hắn.
Một bàn tay lạnh băng đặt lên cánh tay hắn, hắn quay đầu nhìn lại, một gương mặt đầy máu cơ hồ đang dí sát vào hắn ta mà nở nụ cười rộng đến mang tai.
Nó cúi xuống nhìn hắn ta, sau đó giơ ra cái tay dài ngoằng xách hắn lên từ dưới ghế.
Aaa!
Nam nhân há mồm nhưng không phát ra tiếng động tru lên, té ngã lộn nhào mà bò ra từ dưới ghế dựa.
Âm thanh gậy trúc vang lên đột nhiên trở nên dồn dập, vô số ảnh quỷ nhanh chóng hướng hắn ta đi tới.
Rất nhanh sau đó hắn ta đã bị bao phủ bởi vô số ảnh quỷ.
Thẩm Thanh Thành nhìn Lục Bích, môi khẽ nhấp: "Tôi không nghe được tiếng kêu của hắn ta."
Dứt lời cũng phát hiện bản thân không nghe thấy giọng nói của mình.
Cậu nhíu mày hỏi: "Sao lại thế này!"
Lục Bích lắc đầu, không tiếng động mà nói: "Ở đây chờ tôi.
!
Cậu càng lắc đầu kịch liệt, trở tay bắt lấy Lục Bích, hỏi: Anh muốn đi đâu?
Lục Bích im lặng, tránh đi cổ tay đang bị Thẩm Thanh Thành giữ chặt, đi về hướng ảnh quỷ.
Cách nó không xa có một người chơi nữ cũng không đi ngồi hàng sau cùng, sau khi chứng kiến tất cả sự việc, cũng hoàn toàn suy sụp.
Cô ta không muốn chết, không muốn bị quỷ quái bắt đi.
Cô ta giãy giụa rời khỏi chỗ ngồi, khóc lóc cầu xin từng người chơi bên cạnh, cô ta cầu cứu bọn họ, cô ta không muốn chết.
Cô ta không muốn chết!
Cô ta nhìn thấy Lâm Ổn, Lâm Ổn không lảng tránh ánh mắt của cô ta.
Phải, người này sẽ cứu cô ta, ông ấy là người tốt, ông ta chắc chắn sẽ cứu cô!
Thế nhưng ở giữa hai người chen chúc quá nhiều ảnh quỷ, cô không qua được.
Thời điểm cô ta cảm thấy tuyệt vọng liền thấy mẹ con Lam Tú Nhi, một tia hi vọng cuối cùng đột nhiên vọt qua nơi đáy mắt.
Ảnh quỷ phía sau đã đυ.ng tới bả vai cô ta, cô ta bắt lấy Lam Tú Nhi như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng, trong miệng khóc lóc cầu xin: Cứu cứu tôi, cầu xin cô cứu cứu tôi......
Nước mắt rơi xuống không ngừng.
Đáy mắt Lam Tú Nhi có điểm do dự, nhưng khi nhìn đến đứa nhỏ vẫn còn mang tã lót trong ngực, cô đột nhiên bừng tỉnh, ra sức lấy tay đẩy đi cô gái.
Một người muốn đẩy ra, một người lại níu lấy không buông, đứa nhỏ trong lòng rất nhanh liền khóc thét lên.
Tiếng khóc của đứa nhỏ vô thanh vô tức, thân thể nho nhỏ không ngừng run rẩy, từ góc độ của Thẩm Thanh Thành có thể thấy dây thanh của đứa bé run lên bần bật.
Cậu đi qua kéo tay cô ta ra khỏi mẹ con Lam Tú Nhi.
Nửa người cô gái đã bị ảnh quỷ bao lấy nhanh chóng bắt lấy cổ tay Thẩm Thanh Thành, giương đôi mắt đẫm nước mà nói: Cứu tôi với!
Thẩm Thanh Thành là đang chuẩn bị cứu cô ta, tay bên kia của cậu đã gọi ra ngân châm.
Lục Bích tay cầm trường đao bổ nghiêng về phía cô ta, đao ảnh sắc bén như chớp.
Một tiếng nổ vang lên, trường đao xuyên vào không khí, thân đao xuyên thấu qua thân thể quỷ ảnh.
Ngân châm dính máu của Thẩm Thanh Thành cũng trực tiếp xuyên qua thân thể quỷ ảnh.
Thẩm Thanh Thành đứng hình.
Chính là trong khoảng thời gian cậu đứng hình, cô gái đã bị ảnh quỷ vây quanh toàn bộ, cô ta không ngừng lắc đầu khóc thét, lại chỉ có thể bất lực xô hết con này đến con khác.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đợt ảnh quỷ nhiều như thủy triều liền nhanh chóng biến mất, rất nhanh sau đó, ảnh quỷ bên trong và cả bên ngoài liền biến mất không còn tăm hơi.
Vẫn là một cỗ im lặng như chết, nhưng trong xe lúc này đã thiếu mất hai con người còn sống.
Tách.
Tách.
Máu từ cổ tay bị cô gái kia cào rách lúc này đang không ngừng chảy xuống nền xe thành từng giọt.
Thân thể Thẩm Thanh Thành lắc lư, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm bóng hình quen thuộc, môi cậu nhấp nháy: Lục Bích...........
Một trận choáng váng ập tới, trước mắt Thẩm Thanh Thành tối sầm.
......
"Loảng xoảng xích loảng xoảng xích ~" con tàu đỏ thẫm vẫn đang di chuyển trên quỹ đạo thường ngày.
Trong toa thứ chín, Thẩm Thanh Thành bị xóc nảy mà tỉnh dậy từ vai Lục Bích.
Lục Bích: "Tỉnh."
Hai mắt Thẩm Thanh Thành mê mang, duỗi tay xoa xoa thái dương, liếc mắt nhìn cổ tay.
Một mảnh băng vải trắng tinh được quấn quanh cổ tay cậu.
Ký ức tối hôm qua như thủy triều ập tới, chiếm cứ toàn bộ tâm trí của cậu.
Cậu ngồi thẳng dậy, đầu tiên là nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, khí trời vẫn như cũ âm trầm, đại khái đã là buổi sáng.
Cậu lại nhìn về mấy hàng ghế phía trước, đa số mọi người vẫn còn say ngủ.
Cuối cùng cậu quay đầu nhìn cuối toa xe, quả nhiên nơi đó đang treo hai thi thể máu tươi đầm đìa.
Tử trạng giống như những thi thể trước đó.
Thẩm Thanh Thành thu hồi ánh mắt, hỏi: "Tối hôm qua tôi làm sao vậy?"
"Ngủ mất." Thấy cậu cau mày, Lục Bích giải thích thêm, "Không chỉ có mỗi cậu."
Chẳng qua tốc độ cậu đi vào giấc ngủ so với người khác nhanh hơn một chút.
Sự việc mà Thẩm Thanh Thành muốn nói đến không phải chuyện này, cậu là đang tự hỏi tại sao máu của cậu lại mất hiệu lực.
Tối hôm qua ảnh quỷ xuất hiện chắc chắn là do hai người kia vi phạm quy tắc, không phải vì cậu.
Từ khi được sinh ra trong máu cậu đã có hiệu lực phi thường trấn áp tà ma, nếu không bị trò chơi phong ấn, vì sao lại không có tác dụng?
Cậu hỏi: "Trong tình huống thế nào trường đao của anh sẽ mất tác dụng."
Lục Bích: "Đạo cụ ở thương thành chuyên môn dùng để trấn áp quỷ quái, không có tác dụng chính là trong tình huống như phó bản trước, khi đối phó với Ứng Anh."
Trường đao chém trúng bả vai Ứng Anh nhưng lại bị hõm xuống.
Thẩm Thanh Thành: "Thế trường hợp xuyên qua luôn thì sao?"
Lục Bích không trả lời, chỉ dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cậu.
Thẩm Thanh Thành gật đầu, tự trả lời: "Không tồn tại."
Bị đạo cụ xuyên thấu qua, chỉ có khả năng ảnh quỷ đó không tồn tại.
Cậu bắt đầu hoài nghi bản thân mãnh liệt.
Hai người nữa đã chết, nhân số người chơi hiện tại còn lại 12, lần này mọi người đều vô cùng bình tĩnh mà tiếp nhận cái chết so với dĩ vãng.
Người chơi tráng kiện lại dùng cách cũ thu thập hai thi thể người chơi, sau đó cầm lấy hành lý của bọn họ đi về chỗ ngồi.
Có không ít người đỏ mắt với đống hành lý trong tay hắn ta, nhưng vẫn còn ngại việc hôm qua một mình hắn ta mà tẩn lại cả đám người, vì vậy tạm thời không ai dám dị nghị.
Thời gian ngày thứ tư phó bản, khoảng cách đến thời hạn điểm cuối còn chưa tới 3 ngày.
Giữa trưa hôm nay, đã có người chơi sử dụng hết hành lý, là Hà Mai.
Cô ta dùng tất cả mọi thứ trên người để đi đổi đồ ăn, bao gồm cả cái áo khoác trên người, nhưng không được, tiếp viên chỉ đồng ý trao đổi hành lý do phó bản cung cấp.
Thẩm Thanh Thành nhân cơ hội quan sát, trên tay chân tiếp viên ban ngày trao đổi thức ăn với bọn họ không hề có vết máu.
Hà Mai nhịn 7 tiếng đồng hồ, theo tốc độ trao đổi thức ăn của ngày thường, cô ta gần như đã không ăn khoảng 5~6 bữa, tương đương với hai ngày trong hiện thực.
Thời điểm sắc trời dần tối, Hà Mai thật sự không nhịn nổi nữa, cô ta bắt đầu hướng mọi người xung quanh vay mượn hành lý.
Nói là mượn, nhưng ai cũng biết cô ta không có khả năng trả lại.
Người thứ nhất bị Hà Mai tìm đến chính là một người chơi nữ tóc ngắn, cô ta nhỏ giọng nói: "Làm ơn, xin cô, tôi thật sự đang rất đói bụng, cô chỉ cần cho tôi mượn một chút, chỉ một chút thôi!"
Cô ta nố với giọng điệu vô cùng nhỏ nhẹ.
Người chơi nữ khó xử mà lắc đầu: "Tôi cũng không có dư mà cho cô mượn."
Hành lý của cô vốn cũng không nhiều lắm, lúc ở gác chuông có lấy trộm đồ vật nhưng lại phát hiện không thể sử dụng, vì vậy mấy ngày nay cô sử dụng hành lý rất cần kiệm.
Bản thân cô không biết còn đủ ăn hay không nữa, sao có thể dư dả mà cho người khác mượn.
Hà Mai nóng nảy, "Tôi sắp chết đói rồi, mượn một chút thì thế nào? Chẳng lẽ cô muốn trơ mắt mà nhìn tôi đói chết sao!"
Vốn đang có hai giây áy náy, người chơi nữ lập tức trở nên kiên định hơn, cô nói: "Tôi thật sự không có, cô tìm người khác đi."
Hà Mai duỗi tay định đoạt lấy hành lý của đối phương.
"Cô làm gì vậy!" Người chơi nữ cả kinh nói, phản ứng nhanh nhẹn cô lập tức đưa tay nắm trở lại.
"Cho tôi!"
"Đây là của tôi, cô buông tay ra!"
Hai người nháo ra động tĩnh không nhỏ, bên cạnh Lâm Ổn vốn đang đắm chìm vào sự tự trách khi không cứu được người chơi nữ kia vào tối hôm qua, lúc này đứng lên hướng hai người đi đến.
Ông một bên cản, mộ bên khuyên nhủ: "Đừng đoạt, đừng đoạt."
Không có người nghe lời ông.
Lâm Ổn vừa khuyên vừa cản, "Này!"
Móng tay Hà Mai trong lúc tranh cướp đã cắt một đường trên mặt Lâm Ổn.
Ông chịu đựng đau đớn, "Đừng cướp, tôi cho cô mượn!"
Động tác Hà Mai lập tức dừng lại, hai mắt phát sáng hỏi: "Thật chứ?"
Lâm Ổn thở dài, bất đắc dĩ nói: "Thật, bất quá hành lý của tôi cũng không còn nhiều lắm."
Cuối cùng Hà Mai cũng cầm về trên tay một miếng đồ ăn lớn, cô ra sức ăn ngấu nghiến, sau đó vui vẻ quay trở lại ghế ngồi.
Sau khi trao đổi thức ăn xong tên tiếp viên không tiếp tục biến mất, hắn ta âm trầm đứng phía sau cánh cửa, làm người chơi không khỏi nhớ lại gương mặt đẫm máu tươi cười vào tối hôm qua.
Lúc này cổ tay áo và lưng quần tên này lại dính máu, dấu vết so với hôm qua còn nhiều hơn nữa.
Hắn cất giọng khàn khàn, nói: "Đêm nay...... Không có quy tắc......"
Không có quy tắc, thế chẳng phải đang nói bọn họ không cần bầu phiếu người chơi bị hoài nghi, bất luận họ có bỏ phiếu hay không, sẽ không cần có người chết nữa?
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Thanh Thành: "Không có quy tắc không biểu thị việc không có người sẽ chết, cho dù không điều chỉnh chỗ ngồi, vẫn có người đang ngồi ở sau cùng."
Có lý!
Vì vậy đám người chơi sôi nổi mà quay đầu lại xem cái người cuối cùng xui xẻo đó là ai, hơn nữa thầm hạ quyết tâm, chẳng sợ trói cũng phải đem người này cột chặt vào ghế, sự việc vào tối qua bọn họ thật sự không muốn trải qua thêm lần nào nữa.
Từng đôi mắt nhất trí mà nhìn về phía sau toa xe.
Ở hàng ghế thứ 11 Thẩm Thanh Thành nâng lên cổ tay bị cột mảnh băng vẫy vẫy, cười tủm tỉm chào hỏi nói: "Xin chào, các vị buổi tối tốt không? Tôi đang rất tốt nga ~"
Không sai, ngày hôm qua sau khi người ngồi sau cùng chết đi, vinh quang được ngồi ở hàng thứ nhất đếm ngược chính là Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích.
Chiếu theo quy luật lúc trước, nếu đêm nay còn có người chơi phải chết, như vậy bọn họ liền có khả năng lớn nhất.
......
Ngày thứ năm trong phó bản, màn chơi "Tử vong lộ tuyến" nhân số người chơi giảm mạnh còn 11..
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
- Chương 53: Tử vong lộ tuyến (9)