Chương 42 : Xuống núi
"Thịt thỏ xào lăn, đại bổ!"
****************************
【 Chúc mừng đại thần đã thông quan, lại thu được đánh giá hoàn mỹ, rải hoa rải hoa???】
【 Tò mò Mỹ Nhân nói quét tước chiến cuộc là có ý gì, ý trên mặt chữ? 】
【 Đã rút ra kinh nghiệm khi xem phó bản trước, chính là nói đến bốn NPC 】
【 Không ai thảo luận một chút về chuyện xưa chủ tuyến sao, ta cảm thấy phó bản này thật khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa, mặt ngoài thì nói là "Gương mặt giả", thực tế lại là mối quan hệ giữa con người và động vật. Nếu con người không phải sinh vật đứng đầu trong chuỗi thức ăn, phỏng chừng sẽ giống như trong phó bản, bị tùy ý nuôi dưỡng, rồi gϊếŧ chết làm thịt 】
【 Ta đây khẳng định sẽ là người đầu tiên bị ăn _(:з" ∠)_】
【 Đâu ra lại nhiều đạo lý như vậy, bản chất của cuộc sống chính là cá lớn nuốt cá bé, NPC mạnh, cho nên chúng nó có thể nuôi dưỡng con người, đại thần cùng mỹ nhân mạnh, cho nên chế phục NPC, không có vấn đề gì cả 】
【 Ta lại không đồng ý, có một số phụ kiện có thể dùng vật liệu thay thế, tỷ như da lông, không nhất định một hai phải sát hại róc da rồi lấy từ động vật? Còn có loại người vì muốn kiếm tiền mà tự mình săn gϊếŧ động vật được bảo vệ, gϊếŧ gấu lấy gan, đều rất tàn nhẫn, ta cảm thấy con người cùng động vật hoàn toàn có thể lựa chọn phương thức chung sống hòa bình 】
【? Chỉ cần ngươi đã ăn thịt thì không có khả năng chung sống hòa bình, nhiều nhất chỉ nói được ngoài mặt mà thôi, nói trắng ra chính là giả nhân giả nghĩa 】
【 Mọi người đừng cãi nhau, chỉ là màn chơi cấp cao, mọi người vẫn nên giữ hòa ái! 】
【 Nghĩ đến việc Mỹ Nhân đang cùng đại thần du sơn ngoạn thủy, ta liền hưng phấn! 】
【 Trời ạ, Mỹ Nhân của ta đang làm gì a, ha ha ha ha ha ta cười chết mất 】
【 Hahaha, đầu của ta đâu, đầu của ta đâu 】
【 Tốt bụng nói cho tỷ tỷ biết đầu của nàng ta đang nằm dưới đất, a [ đầu chó ]】
Dáng vẻ của lâu đài cổ vẫn như cũ, trong đại sảnh vẫn còn lưu lại dấu vết hỗn loạn của cuộc chiến đấu vừa rồi.
Thẩm Thanh Thành ngồi xổm bên cạnh cây cột nơi cửa lớn, trong tay cầm một thanh gỗ nhỏ mà chọc chọc, trong miệng luôn nhắc đi nhắc lại, "Hồ ly nhỏ, gấu lớn, chim nhỏ......"
"Chim nhỏ? Hay là hồ ly đây?" Cậu bật cười toe toét, "Quên đi, vẫn nên trước tiên xử lý chim nhỏ."
Trước mặt cậu, trên cây cột to cần hơn hai người mới ôm hết đang trói một vài người. Những người này đều bị trói chặt vào cột, thân thể tiếp xúc với nền đất lạnh băng, nửa người trên hoàn toàn bị xích sắt trói chặt, chỉ có hai chân vùng vẫy được.
Từng người là bé gái Ứng Anh mặc váy ngũ sắc, nữ nhân xinh đẹp Hồ Lệ Lệ mặc váy đỏ, cùng với dã nhân đầy lông Đại Hùng.
Thẩm Thanh Thành chọc đúng chỗ giận của con bé Ứng Anh.
Lại nói đến việc sau khi rời khỏi hang động, Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích quay về lâu đài cổ.
Bé gái, nữ nhân, Đại Hùng ở trong đại sảnh lâu đài cổ vẫn chưa rời đi, vừa thấy bọn họ đến con bé liền cất giọng the thé nói: "Các ngươi cư nhiên dám đem " xiêm y " của ta thả mất, các ngươi đáng chết! Các ngươi đáng chết!"
Trong suy nghĩ của đám NPC, Lục Bích thông quan, người chơi khác liền thoát ly phó bản, vì thế kết luận liền Lục Bích đem người chơi thả mất.
Thế nhưng thật ra nếu lý giải như vậy cũng không sai.
Bé gái kêu gào Đại Hùng tới bắt bọn họ, Hồ Lệ Lệ lại thông minh hơn.
Nàng biết người có bản lĩnh đem nhân loại thả chạy sẽ không dễ đối phó, ngay từ đầu không tính toán muốn cùng bọn họ cứng đối cứng, lén lút dự định nhân lúc Đại Hùng chiến đấu thì đào tẩu.
Kết quả chính là như bây giờ.
Đám NPC vô dụng chỉ biết làm trò mèo luôn dựa vào quỷ ảnh căn bản không phải đối thủ của Lục Bích, nhưng bởi vì cơ chế của phó bản, đạo cụ được đổi từ thương thành cũng không thể thương tổn đến bọn chúng, Lục Bích chỉ có thể tạm thời đem người khống chế.
Hiện tại Lục Bích đang đi tìm NPC cuối cùng, để lại Thẩm Thanh Thành ở chỗ này trông coi bọn chúng.
Thẩm Thanh Thành dùng gậy chọc chọc mặt bé gái, "Có ngon thì thoát ra thử xem? Thoát thử xem?"
Bé gái thét chói tai, "Không thoát! Không thoát nữa!" Nói xong dùng chân ra sức đá cậu.
Thẩm Thanh Thành nghiêng người tránh thoát, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá cái váy nhăn nhúm dơ bẩn trên người bé gái, lắc đầu thở dài, "Biết vì sao trong mấy động vật nhỏ ta thích nhất là ngươi không?"
Sau đó liền tự mình trả lời, dùng ngữ khí cợt nhã cười nói: "Bởi vì da của ngươi đẹp nhất!"
Bé gái cảm thấy lời này thật quen thuộc, chợt nhớ tới những lời này vào mấy hôm trước chính mình đã từng nói qua, nghĩ đến bộ dáng thê thảm hiện tại của mình, nó tức khắc oa oa khóc lên, "Bắt nạt trẻ em! Bắt nạt trẻ em!"
Thẩm Thanh Thành cười tủm tỉm mà nghe nó khóc, bỗng nhiên mắt cá chân bị cọ một cái.
Cậu cúi đầu nhìn lại, một đôi chân thon dài từ phía dưới váy đỏ vươn ra, trắng bóc mà cọ cọ chân cậu.
Cậu nhìn nữ nhân sau đó cất giọng, thực nghiêm túc hỏi: "Lông của ngươi có phải màu đỏ không? Có mềm có ấm không? Có đủ làm một cái khăn choàng cổ không?"
Hồ Lệ Lệ: "......" Nét mặt nữ nhân cương cứng đem chân thu về.
Aizz, Lục Bích khi nào mới trở về a, Ứng Anh cùng Hồ Lệ Lệ đều đã trêu xong rồi, tên Đại Hùng vừa nhìn liền biết trêu hắn cũng không thú vị gì, thật nhàm chán.
Thẩm Thanh Thành lại nhàm chán mà dùng gậy chọc chọc Ứng Anh, luôn hướng mắt nhìn vào trị trí tòa nhà sâu kia, đột nhiên, trong tầm mắt của cậu xuất hiện một người.
Người này rất cao, mặc một cái áo khoác màu đen, trong tay giống như còn cầm theo cái gì.
Là Lục Bích.
Cậu ném xuống gậy gỗ trong tay đi về phía nam nhân, lại bị đồ vật trong tay của Lục Bích hấp dẫn ánh mắt, "Ối, con thỏ này thật mập mạp nha!"
Hai lỗ tai của thỏ tinh bị nhấc lên, nghe vậy liền phát ra âm thanh uy hϊếp.
Thẩm Thanh Thành nhướng mày, "Đây chính là NPC thứ tư?"
Lục Bích "Ừ" một tiếng, tìm một đoạn dây thừng cột chặt hai chân sau của con thỏ sau đó trói nó vào trên cột.
Thẩm Thanh Thành: "Nó không khoác da à?"
"Có mặc," trói xong con thỏ Lục Bích lấy từ trong áo ra một tiểu kiếm, "Ở trong lâu tìm được cái này."
Tiểu kiếm hai mặt điêu khắc phù văn kỳ quái, đúng là do Thẩm Thanh Thành đã tự mình khắc lên.
Lục Bích đã biết tác dụng của nó, biết nó có thể cắt da của NPC, liền dùng nó lột đi lớp da người của thỏ tinh rồi mới đem nó trở lại đại sảnh.
Thẩm Thanh Thành thấy tiểu kiếm thật cao hứng, tuy nói không phải gỗ đào, nhưng cũng là vật phẩm đầu tiên sau khi chết cậu tự tay làm lấy.
Cậu nói: "Vừa lúc, tôi vừa rồi còn đang buồn rầu không biết làm sao để lột sạch lớp da giả trên người bọn chúng."
Nói xong liền định vươn tay cầm tiểu kiếm, Lục Bích rụt tay lại, trước cái nhìn nghi hoặc của người đối diện chỉ cất bước đi đến trước cây cột, nói: "Để tôi."
Làm đi, anh làm hay tôi làm cũng được, dù sao đều giống nhau.
Sau vài tiếng kêu la thảm thiết, hai nữ một nam bị trói trên cột rất nhanh liền biến thành một con gấu, một con hồ ly, ba con chim cùng với con thỏ tinh đang nhắm nghiền hai mắt tương thân tương ái.
Buồn cười nhất chính là đại điểu ngũ sắc, chúng nó bị xích sắt trói lại nhưng vẫn không ngừng cố gắng bay đi, xích sắt bị kéo căng, toàn bộ quá trình rất giống con diều bị buộc dây.
Thẩm Thanh Thành đi qua thử giật giật xích sắt lại, càng giật đại điểu càng vẫy cánh dữ dội hơn, cậu chơi đến vô cùng vui vẻ, đem đại điểu lăn lộn đến khi nó mệt mỏi không chịu bay mới dừng tay.
Cậu hỏi Lục Bích, "Chúng ta hiện tại liền đi?"
Lục Bích: "Cậu còn muốn làm cái gì nữa không?"
Thẩm Thanh Thành nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Không có, đến lúc đó đem theo đám động vật luôn đi." Những người hầu đó không có thỏ tinh khống chế nên không đáng lo, rất nhanh liền sẽ biến trở về thành lông thỏ.
Lục Bích gật đầu.
Thẩm Thanh Thành: "Anh không hiếu kỳ vì sao tôi muốn mang theo chúng nó à?"
Lục Bích: "Đến lúc đó tự nhiên sẽ biết."
...... Có đạo lý.
Hai người bỏ mặc đám yêu vật bị trói trên cột lớn, lên lầu thu thập hành lý.
Hành lý cũng không quá nhiều, vừa vặn đủ chứa đầy một cái valy.
Trước khi đi Thẩm Thanh Thành thoáng nhìn qua tranh sơn dầu trên tường, cậu chợt dừng bước, buông hành lý xuống đến trước tranh sơn dầu.
Trong tranh vẽ khu rừng tràn đầy sức sống, hươu cái nhu nhược vô hại, bỗng nhiên cậu có xúc cảm gì đó, duỗi tay lấy bức tranh xuống.
Phía dưới thế nhưng còn có một bức tranh khác!
Bức tranh này giống hệt bức tranh bên ngoài, trừ việc có thêm một hàng rào bên ngoài khu rừng rậm.
Thẩm Thanh Thành giật mình, kéo hành lý đi tìm Lục Bích.
Tranh sơn dầu trong phòng Lục Bích là vẽ một con thỏ, cậu đem lớp ngoài bức tranh bóc ra, tình huống cũng giống như trong phòng cậu, bức tranh phía dưới cũng chỉ khác biệt là có thêm một hàng rào bên ngoài.
Sau đó là tranh vẽ đại điểu trong phòng Tiểu Liễu, gấu đen trong phòng Ngụy Thiêm, hồ ly trong phòng người chơi nào đó......
Hai người dạo qua một vòng xem xong tranh vẽ trong các phòng, không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả đều chỉ vẽ thêm một hàng rào bên ngoài.
Thẩm Thanh Thành: "Thì ra là thế."
Lục Bích cũng đang suy tư gì đó.
Hóa ra những bức tranh này đều bị động qua tay chân.
Nhìn như phong cảnh tự nhiên, kỳ thật nhân công đang chăn nuôi, nếu bức tranh manh mối này không bị giấu đi, Hà Vị cùng Cao Thư Lâm cũng không đến mức bị nhiệm vụ chi nhánh đánh lừa.
Trên đường rời khỏi lâu đài cổ, Thẩm Thanh Thành bất tri bất giác hỏi, "Tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, có thể xuống núi sao?"
Lục Bích: "Có thể, mang theo chúng nó."
Thẩm Thanh Thành cau mày nhìn vào sợi dây xích đang được buộc trên vali, haizz.
Hai người đi đến giao lộ nơi bìa rừng căn cứ theo con đường khi Thẩm Thanh Thành ngày đầu tiên tiến vào phó bản, sau đó rẽ vào hướng thông dưới chân núi.
Thời gian đang là buổi trưa, từng tầng mây trên bầu trời bị gió thổi bay, chiếu xuống một chút ánh sáng.
Những ngôi nhà nằm rải rác dưới chân núi ẩn hiện trong rừng trúc xanh tươi, từng làn khói bếp bay ra từ phía rừng trúc, để lộ ra vị trí của ngôi nhà.
Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích mang theo hành lý cùng mấy yêu vật đi xuống chân núi, bọn họ quyết định trước tiên tìm một căn nhà nghỉ chân.
Những người dân sống trên núi thế này, một là sẽ nhiệt tình tiếp đón, hai là mang theo tâm thế phòng bị.
Để tránh bị từ chối, Lục Bích trước tiên đem đám yêu vật vào sâu trong rừng tre, lúc trở về trên tay liền có thêm một cái lửng.
Người xưa nói rất hay, lễ nhiều người không trách, hơn nữa còn có câu không đánh người mặt cười*, hẳn là kết quả sẽ không bị từ chối nữa.
(* ý chỉ người tốt bụng, vui tính nhờ vả sẽ không bị từ chối)
Thẩm Thanh Thành xung phong nhận việc đi gõ cửa.
Ngôi nhà được xây bằng gỗ và tre trúc, người mở cửa là một lão nhân cao tuổi trên đầu đội một khăn xếp màu xanh.
Trên mặt lão nhân đã xuất hiện dấu vết của năm tháng, sau khi nghe xong ý định của Thẩm Thanh Thành liền giương đôi mắt vẩn đυ.c nhìn cậu chằm chằm, sau đó chầm chạp lách người tránh ra để bọn họ vào nhà.
"Lão nhân gia, nên gọi ngài như thế nào ạ?" Sau khi ngồi xuống Thẩm Thanh Thành liền ngoan ngoãn cất giọng hỏi.
Lão nhân chầm chậm mà quay đầu liếc cậu một cái, lại chầm chậm mà quay trở về.
Thẩm Thanh Thành không nhụt chí, "Lão nhân gia, ngài ở đây một mình à?"
Lão nhân chầm chậm mà quay đầu liếc cậu một cái, lại chầm chậm mà quay trở về.
Thẩm Thanh Thành có điểm xấu hổ, "Chúng ta mới từ lâu đài cổ trong rừng tuyết xuống đây, ngài có biết chuyện gì liên quan đến lâu đài cổ đó hay không?"
Cậu đã chuẩn bị tốt biểu tình lão nhân gia chầm chậm mà quay đầu liếc cậu một cái, lại chầm chậm mà quay trở về, không nghĩ tới lần này lão nhân quay đầu khẽ nuốt nước bọt sau đó mở miệng, thanh âm run run rẩy rẩy.
"Trên núi a, đi không được, đi không được."
Nói đến hai lần, vừa nói vừa chầm chậm lắc đầu.
Thẩm Thanh Thành truy vấn: "Vì sao đi không được?"
"Trên núi có động vật ăn thịt người, đi không được," lão nhân nói, "Năm trước a, không đúng, hình như là năm kia, năm kia?"
Ông lão băn khoăn trong chốc lát, như đang lâm vào suy nghĩ của bản thân, "Tòa lâu đài cổ kia đã hoang phế vài thập niên. Mười mấy năm trước, có một thanh niên trẻ tuổi dọn lên đó sinh sống, hắn là một họa sĩ, chúng ta đã khuyên hắn đừng đi, trên núi có đồ vật ăn thịt người, nhưng mà hắn không nghe."
Thẩm Thanh Thành: "Sau lại thế nào?"
Lão nhân tiếp tục hồi ức, "Sau đó...... Sau đó lại có một đôi vợ chồng chuyển đến đó......Tiếp sau đó là một cô gái đưa cha mẹ lên đó dưỡng lão......Và từ đó họ không bao giờ trở ra nữa......"
Thẩm Thanh Thành: "Lâu đài đó vì sao lại hoang phế?"
"Vì sao hoang phế à? Để ta nhớ lại xem, để ta nhớ lại......"
Lão nhân xoa trán, suy nghĩ khoảng mười phút.
"......Lâu đài kia, nguyên bản là một trang trại chăn nuôi để lấy da và thịt, một đại lão bản đã tu sửa nó lại thành lâu đài, sau đó đại lão bản kia được phát hiện chết trong phòng của ông ta, lâu đài kia liền hoang phế, không ai ở."
Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích liếc nhau, trại chăn nuôi lấy thịt.
Xem ra đám yêu vật chính là xuất hiện vào lúc này, cái chết của đại lão bản chắc chắn có liên quan tới chúng nó.
Bọn họ ngồi trong phòng một lúc, không bao lâu từ bên ngoài một người trẻ tuổi trùm khăn đầu trở về, là con trai của lão nhân.
Người trẻ tuổi kêu A Bố, khoảng tầm 20 tuổi, ngay từ đầu đối với bọn họ vô cùng cảnh giác cùng bài xích.
Cho đến khi biết hai người mới từ lâu đài cổ trên núi xuống đây, A Bố liền lập tức thay đổi thái độ trở nên vô cùng nhiệt tình, đuổi theo Thẩm Thanh Thành thoạt nhìn dễ tính mà hỏi đông hỏi tây.
Khó trách lão nhân lại có phản ứng như vậy đối với lâu đài cổ, thì ra là do trong nhà có đứa con trai hay tò mò.
Thẩm Thanh Thành bày ra một dáng cao nhân phi phàm, cười nói: "Ta cùng Lục Bích là chuyên gia bắt yêu ma, tinh quái tác loạn trong lâu đài cổ đã bị chúng tôi giải quyết."
Cậu thấy A Bố đối với việc này giống như rất hứng thú, "Ngươi nếu còn nghi ngời lời ta nói, có thể chọn một ngày trời nắng mà lên nhìn thử, dấu vết hẳn vẫn chưa có biến mất. Yên tâm, sẽ không có nguy hiểm."
Sẽ không có nguy hiểm là lời nói thật, tinh quái đều bị đóng gói đem đi cả rồi, bất quá vài câu phía trước thì......
Đối mặt với ánh mắt chờ mong của người trẻ tuổi, Lục Bích trầm mặc mà xoay người đi ra ngoài.
A Bố: "Hắn,"
Thẩm Thanh Thành giữ chặt A Bố lại, "Không có việc gì, hắn chính là đi ra ngoài hít thở không khí. Ta hiện tại yêu cầu ngươi giúp ta một chút, không biết ngươi có nguyện ý hay không?"
A Bố hình như tin vào lý do này, không có truy hỏi tiếp, mà nói: "Thật ra trước đó cũng có cảnh sát nhận được báo cáo nên điều người lên núi kiểm tra qua, chính là cũng giống như những người trước đó, bọn họ không bao giờ trở ra nữa. Sau đó không ai dám đến đấy nữa."
A Bố không dám nhiều lời về chuyện này, rất nhanh liền nói sang chuyện khác: "Cậu muốn tôi hỗ trợ cái gì?"
Thẩm Thanh Thành: "Ta thấy nhà ngươi có nuôi gà trống, ta muốn xin một ít máu gà."
A Bố gật đầu, "Có thể." Người trẻ tuổi thấy được cái lửng trong phòng bếp, không thể lấy không lễ vật của khách nhân.
Thẩm Thanh Thành tức khắc vừa lòng, vỗ bả vai tiểu tử, "Vì muốn cảm tạ ngươi hào phóng, ta quyết định giữa trưa sẽ làm một bàn đồ ăn, thịt thỏ xào lăn, đại bổ!"