Chương 38: Gương mặt giả vũ hội (15)

Chương 38 : Dị trạng

"Hai người sưởi ấm cho nhau"

*************************

Trên hành lang quỷ ảnh đang cầm trường câu, trên trường câu dính đầy máu, lưỡi câu dính một mớ tóc đen.

Nó tựa hồ không phát hiện Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích phía cửa lầu bên này, kéo trường câu từng bước đi đến đầu kia của hành lang.

Thẩm Thanh Thành liền hiểu, đây là phòng ngừa người chơi trong phòng không nghe lời đi ra ngoài.

Hai người thừa dịp quỷ ảnh không chú ý nhanh chóng trở về phòng, cửa phòng đóng lại, phát ra tiếng "Cụp" nhỏ.

Thân thể quỷ ảnh dừng lại, nó quay mặt lộ ra khuôn mặt đầy máu, trên mặt không có ngũ quan, vị trí vốn thuộc về đôi mắt lúc này là hai cái hố đen tối om, nó nhìn về hướng vừa phát ra âm thanh, miệng giật giật.

Sau đó nó xoay người, tiếp tục:

Xẹt ——

Xẹt ——

Trong phòng, Thẩm Thanh Thành dựa lưng vào sau cửa đề phòng quỷ ảnh xông vào.

"Hỏng rồi, quên để gà vào trong tủ lạnh." Cậu hô lên khi thấy món đồ trong tay Lục Bích.

Lục Bích kéo cậu ra, "Đừng đứng ở đấy."

Thẩm Thanh Thành sau khi bị kéo ra liền quay đầu lại nhìn cửa phòng sau lưng, lấy tay sờ sờ thấy bản thân vẫn còn hoàn hảo, sau đó lại nói: "Gà làm sao bây giờ? Không thể ra khỏi phòng."

Vị trí phòng ngủ của bọn họ khá khuất.

Lục Bích hướng cửa phòng đi tới , Thẩm Thanh Thành giữ chặt hắn, "Anh định đi đâu?"

Lục Bích giơ lên con gà trên tay.

Thẩm Thanh Thành nhấp môi, há mồm, lại nhấp môi, há mồm, cuối cùng miễn cưỡng nói: "Đừng đi, quỷ ảnh kia vẫn còn trên hành lang, không nên cùng nó giao thủ."

Có điểm ghê tởm, Lục Bích khẳng định không muốn.

Trong mắt Lục Bích hiện lên một mạt ý cười, rất nhẹ và nhạt, không trêu cậu nữa, quay người đi tìm một miếng vải bố cùng một đoạn dây thừng, dùng dây thừng cuốn lấy con gà được vải bố bọc lại, đem gà treo ra ngoài cửa sổ.

"Chậc chậc chậc, tủ lạnh thiên nhiên, lợi hại!" Thẩm Thanh Thành vỗ tay nhiệt liệt.

Xử lý xong con gà Lục Bích đi vào toilet, cậu cũng theo vào.

Lục Bích trong toilet đang chuẩn bị rửa mặt, thời gian không còn sớm, hắn thấy Thẩm Mỹ Nhân tiến vào, "Cậu trước."

Nói xong lại xoay người đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Thành: "A." Kỳ thật cậu không định rửa mặt.

Sau khi tắm rửa xong cậu liền bay nhanh vào trong ổ chăn, sau đó bị nhiệt độ lạnh lẽo trong chăn làm rùng mình một cái.

Mùa đông chính là có điểm này không tốt, một khi trời lạnh đến cả chăn cũng liền bị ủ lạnh, đặc biệt là khi trong phòng không có điều hòa.

Nhiệt độ thân thể Thẩm Thanh Thành tương đối thấp, mùa hè còn tốt, vừa đến mùa đông tay chân nếu như không được giữ ấm liền có thể lạnh buốt từ sáng đến tối, lại từ buổi tối lạnh đến sáng hôm sau.

Lúc trước cậu mời Lục Bích ngủ chung ý định chính là muốn hai người sưởi ấm cho nhau, bởi vì ngẫu nhiên đυ.ng vào Lục Bích cậu liền phát hiện tay hắn vô cùng ấm áp, vô cùng thích hợp để sưởi ấm.

Đêm nay vẫn thế, Thẩm Thanh Thành bọc chăn, thế nhưng cho đến lúc Lục Bích rửa mặt xong từ toilet đi ra cậu vẫn chưa cảm thấy ấm lên.

Lục Bích sau khi rửa mặt xong chỉ mặc độc một cái áo thun dài cùng quần dài, hắn xốc chăn lên nằm bên cạnh Thẩm Mỹ Nhân, khoảng cách giữa hai người khoảng tầm năm cm.

Thẩm Thanh Thành hâm mộ không thôi, thân thể thật tốt, ăn mặc như vậy mà không lạnh không run!

Cậu khẽ đưa tay hướng bên cạnh cọ cọ, hai mắt nam nhân nhắm nghiền, hàng mi vừa dài vừa dày của hắn ẩn hiện dưới ánh nến mờ ảo.

Ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng kim loại do trường câu phát ra khi kéo trên mặt đất, phá vỡ sự yên tĩnh trong đêm tối.

Thấy nam nhân không có phản ứng, Thẩm Thanh Thành lại tiếp tục hướng người bên cạnh cọ cọ, cho đến khi đυ.ng tới chân nam nhân.

Oa, thật là ấm!

Lục đại ca đối tốt với mình như vậy, mình còn truyền hơi lạnh sang người anh ấy, có phải là không có lương tâm hay không?

Nghĩ đến đây Thẩm Thanh Thành liền nhích người ra xa.

Haizz, nhưng thật sự quá ấm áp.

Lại lần nữa xích lại gần, định chồm qua.

Xích gần, chồm qua. Lại xích gần, chồm qua.

Đôi chân lạnh buốt lúc này bỗng nhiên bị một đôi chân ấm nóng kẹp chặt.

Thẩm Thanh Thành: "!"

Lục Bích căn bản không ngủ, bị đối phương một phen lăn lộn như vậy vốn muốn giả vờ ngủ cũng không thể, hắn nhắm mắt lại, ngữ khí bình tĩnh, "Có ngủ hay không."

"Ngủ!" Thẩm Thanh Thành rốt cuộc ngừng di chuyển, dịch lại gần thân thể vô cùng ấm nóng của người nào đó , nhắm mắt lại sau đó rất nhanh đã ngủ.

Lục Bích mở to mắt nhìn cậu một cái.

Vào nửa đêm, bên ngoài nổi lên tuyết lớn, bông tuyết nặng trịch rơi xuống, gió tuyết thổi vào cửa sổ vang lên từng đợt âm thanh, giống như tiếng khóc của nữ quỷ.

Thẩm Thanh Thành chìm ngập trong sự ấm áp dễ chịu nên ngủ vô cùng sâu, từ khi đi vào phó bản này qua nhiều ngày như vậy cậu rốt cuộc mới ngủ ngon, chân ấm, tay cũng ấm.

Càng ngày càng ấm, càng ngày càng nóng, nhiệt độ càng ngày càng tăng.

Cậu mơ mơ màng màng bởi vì quá nóng mà mở mắt ra, phát hiện thân thể mềm như bông, không sức có lực.

"Lục Bích......" Một chút âm thanh khó khăn vắt ra từ cổ họng.

Lục Bích bên cạnh mở hai mắt, ánh mắt thanh tỉnh, không hề buồn ngủ. Hắn duỗi tay che lại miệng Thẩm Thanh Thành, bị nhiệt độ kinh người của đối phương làm kinh ngạc.

Hắn chưa kịp giải thích, nhưng Thẩm Thanh Thành liền từ động tác của đối phương biết hắn định làm gì.

Cậu chịu đựng cơn khó chịu từ thân thể mà nghiêng tai lắng nghe, âm thanh sột soạt xen lẫn trong tiếng gào thét của gió tuyết bên ngoài mà vang lên, rất nhỏ.

"Ô ô ô ~"

"Ô ô ô ~"

Âm thanh vang lên khắp phòng, phát ra từ dưới giường, sau tủ quần áo, trong toilet.

Là đến từ những cái lỗ đó.

Từng con phát ra "Ô ô" tiếng kêu động vật tễ ở không lớn trong động, trên người chúng nó chỉ có thưa thớt bạch mao, mắt đỏ, tam cánh miệng hạ hàm răng bén nhọn sắc bén, thế nhưng là con thỏ.

"Ô ô ô ~"

Đám động vật một bên kêu một bên chui ra từ trong lỗ, dưới giường, sau tủ quần áo, toilet, chúng nó hô bằng gọi hữu, cuối cùng tụ tập trước giường.

Đột nhiên, đám thỏ tinh lập tức đồng thời đứng thẳng hai chân sau lên, nâng cái mũi ngửi ngửi .

"Xoạt" một cái, vô số nhãn cầu đỏ như máu chuyển động nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thành trên giường.

Thẩm Thanh Thành: "......" Cậu ấn cổ tay mình xuống.

"Ô ô ô ~"

Lại một trận tiếng kêu vang lên, sau đó đám thỏ tinh bò lên giường với tốc độ nhanh bất thường.

Chúng nó rất nhanh, Lục Bích sớm có chuẩn bị so với chúng nó còn nhanh hơn, chỉ kịp thấy nam nhân xoay người tay nắm trường đao nhắm ngay đám thỏ ở mép giường bổ xuống.

Trường đao sắc bén chém xuyên qua đám thỏ, lập tức có mấy con thỏ bị chém thành hai nửa.

Những con còn lại, có con đứt chân, cụt tay đều đang run rẩy nằm trên mặt đất, rất nhanh liền hóa thành mấy cọng lông trắng.

Đám thỏ còn lại liền nhe răng nanh, phát ra âm thanh uy hϊếp.

"Ô ~" tiếng gió ngoài cửa sổ nổi lên lớn hơn.

Đám thỏ hình như nhận được tín hiệu nào đó, nhanh chóng thu hồi tư thế hù dọa, thật nhanh lũ lượt chui vào mấy cái lỗ biến mất.

Rất nhanh sau đó trên thảm lông chỉ còn sót lại một đám lông trắng chứng minh hết thảy không phải ảo giác.

"Lục Bích, anh đến sờ tôi thử xem." Thấy sự tình rốt cuộc cũng kết thúc Thẩm Thanh Thành liền nói.

Lục Bích xoay người thu hồi trường đao ngồi xuống bên cạnh cậu, thử sờ trán cậu, nhíu mày, "Không có phát sốt."

Thẩm Thanh Thành cũng ngồi dậy, hiện tại nhiệt độ trên cơ thể cậu cũng không quá nóng, nói chuyện cũng bình thường, cậu sờ trán mình, "Không phải phát sốt, gọi là gì nhỉ?Phản ứng bài xích."

Lục Bích nhướng mày, liền thấy trong tay Thẩm Mỹ Nhân xuất hiện một cây ngân châm.

Thẩm Thanh Thành cầm ngân châm Dung ma ma chích vài cái lên đầu ngón tay, trên tay nhanh chóng xuất hiện vài đốm máu đỏ như huyết ngọc, cậu thu hồi ngân châm sau đó ấn mạnh vào đầu ngón tay, đốm máu nhanh chóng ngưng tụ thành giọt.

Cậu nhìn máu trên đầu ngón tay, bỗng nhiên đưa tay lay lưng nam nhân bên cạnh: "Nhìn nhìn nhìn, thời khắc chứng kiến kỳ tích tới rồi!"

Sau đó đưa tay phải ra, lúc này máu trên đầu ngón tay đã biến thành một nhúm lông thỏ trắng.

Thẩm Thanh Thành có chút đắc ý, ha ha ha chưa thấy qua phải không!

Cậu thấy sắc mặt nam nhân có chút lạnh, trấn an nói: "Không có việc gì, một chút tiểu xiếc thôi."

Hắc khí tà ma nhập thể mà thôi.

Thổi bay đám lông trên đầu ngón tay, khiến chúng nó cùng đám lông trên mặt đất được gần bên nhau, Thẩm Thanh Thành liền mặc kệ ngón tay vừa trích máu.

Cậu vươn người tới gần Lục Bích kiểm tra, sờ sau tai, sờ cổ, cuối cùng kỳ quái nói: "Vì sao trên anh lại không có?"

Thẩm Thanh Thành bị thuyết phục bởi cách đối đãi của NPC trong màn này, đầu tiên là mặt nạ, tiếp theo là lỗ trong phòng, hiện tại lại là lông thỏ.

Mọi người đều là người chơi, hà tất phải phân rõ ràng như vậy.

Cậu đắp chân qua cằm, ngáp một cái thật to, mông lung nói: "Buổi tối anh không có ngủ sao?"

Lục Bích: "Phải."

Thẩm Thanh Thành hàm hồ nói: "Thế giờ mau ngủ đi, chúng nó hẳn sẽ không đến nữa."

Nói xong thân thể lại trượt xuống, cả người được chăn bao lấy.

Thẩm Thanh Thành không rõ sau đó Lục Bích có ngủ lại không, cũng không biết vì sao lúc nửa đêm cậu lại ngủ say đến vậy, một chút động tĩnh cũng không cảm giác được.

Thời điểm cậu tỉnh lại mặt trời đã lên cao , Lục Bích không ở trên giường, trong phòng có mùi cháy khét giống như pháo hoa bị đốt.

Cậu bọc chăn ngồi dậy, đưa mắt nhìn tủ quần áo bị đẩy ra khỏi tường.

Gì thế?

Vị trí tường bị dịch chuyển xuất hiện một cái lỗ nhỏ bằng nắm tay, một đống củi đang cháy được đốt tại miệng lỗ.

Thẩm Thanh Thành theo bản năng nhìn xuống vị trí đang ngồi,a, chỗ đang ngồi vẫn là trên giường, nhưng giường đã di chuyển chỗ khác.

Vị trí vốn dĩ lúc trước đặt giường lớn hiện tại cũng đang được đặt một đống củi đang cháy.

Lục Bích là đang lo lắng lại có đám thỏ tinh chui ra từ miệng lỗ?

Ồ, tường xi măng còn có thể đào thành một cái lỗ, nếu chỉ lấp lại xác thật không đảm bảo an toàn.

Mới sáng sớm mà Lục Bích đi đâu rồi?

Thẩm Thanh Thành lẩm bẩm, giây tiếp theo liền nghe thấy âm thanh cạy cửa sổ.

À há, quỷ ảnh rốt cuộc tới tìm cậu rồi à?

Cậu lộ ra ánh mắt chờ mong mà quay đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ người ngoài cửa sổ ánh mắt lập tức biến thành kinh ngạc, sau đó cười rộ lên, "Ha ha ha Lục Bích, tôi còn đang tưởng là quỷ ảnh!"

Lục Bích từ ngoài cửa sổ nhảy vào, thấy đống lửa chưa tắt, trong tiếng cười ha ha ha của đối phương hắn phủi sạch đám tuyết dính trên người sau đó đem cửa sổ đóng lại, hướng người trên giường nói: "Người đưa cơm đã tới lúc nãy, bữa sáng bị tôi quăng rồi."

Thẩm Thanh Thành tùy ý gật đầu, cười xong liền rời giường, rửa mặt xong liền tới cầm lấy mấy quả hạch, quả mọng mà Lục Bích đặt trên ngăn tủ ăn sáng.

"Anh đi đâu vậy?" Cậu hỏi.

Lục Bích đang cởϊ áσ khoác, "Đi xem xét tình huống phòng khác."

Thẩm Thanh Thành miệng nhét đầy thức ăn dùng ánh mắt ý hỏi thế nào.

"Rất bình thường." Đây cũng là việc Lục Bích cảm thấy khó hiểu, hắn không cảm thấy đám người chơi này có biện pháp đối phó tình huống quỷ dị giống như Thẩm Mỹ Nhân đã làm.

Thẩm Thanh Thành nhớ tới sự việc tối hôm qua, xuất phát từ quan điểm chuyên nghiệp mà thử giải thích một chút, "Có lẽ còn thời kỳ ủ bệnh?"

Thấy nam nhân nhìn cậu, Thẩm Thanh Thành: "Tôi cùng bọn họ đương nhiên là không giống nhau!"

Hôm nay bên ngoài gió tuyết thổi rất lớn, hai người liền ở trong phòng không có ra cửa, giữa trưa lấy gà tuyết treo ở bên ngoài cửa sổ đem vào nướng ăn.

Thẩm Thanh Thành có chút tiếc nuối, nếu là gà trống liền có thể miễn cưỡng dùng để vẽ bùa

Đảo mắt một cái liền tới buổi tối, âm thanh "Xẹt xẹt" trên hành lang vang lên cả ngày rốt cuộc biến mất, một người hầu đẩy cửa ra, đứng ở cửa cúi đầu nói: "Khách nhân, thỉnh xuống lầu."

Thẩm Thanh Thành bị bắt ở lì trong phòng suốt một ngày, đã sớm chán chết, vừa nghe có thể xuống lầu liền gấp không chờ nổi mà lôi kéo Lục Bích ra cửa.

Trên hành lang người chơi khác cũng lục tục từ trong phòng đi ra, trong đó đại bộ phận người chơi không phải đang ngáp thì là che miệng nôn khan.

Thẩm Thanh Thành: "A, tôi cảm thấy hình như có cái gì đó không bình thường."

Lục Bích: "Ừ, hẳn là mới xuất hiện tình huống."