Chương 32: Gương mặt giả vũ hội (9)

Chương 32 : Quá quan

"Dáng vẻ nam nhân khi phân tích là đẹp trai và khí chất nhất."

**************************

Không khí trong tầng hầm còn ẩm thấp hơn so với tòa tiểu lâu này, trong phòng bốc lên mùi mốc nhàn nhạt .

Thẩm Thanh Thành cả kinh đến nỗi trái tim chững lại một nhịp, nhanh chóng vọt đến sau lưng Lục Bích bằng tốc độ ánh sáng, sau đó thở ra một hơi, "Má ơi, làm tôi sợ muốn chết!"

Lục Bích lúc này mới thấy rõ sinh vật đối diện làm Thẩm Thanh Thành bị dọa chết khϊếp, nghiêng đầu nhếch môi, "Không có gì, là mộ hình nộm thôi."

Thẩm Thanh Thành kinh nghi*, "Gì chứ?"

(*: vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.)

Toàn bộ tầng hầm đại khái rộng khoảng ba bốn đến bốn mươi mét vuông, kệ sách chiếm diện tích phần lớn, trên tường trong góc tận cùng treo một hình nộm da người màu đỏ, chính là thứ vừa nãy đã dọa Thẩm Thanh Thành.

Hình nộm không biết làm từ chất liệu gì, thật sự quá đỗi chân thật, thậm chí kết cấu vân da và những miếng thịt lổm chổm thật sự rất giống một người thật bị lột sạch da.

Nó bị treo ở góc tường trong tư thế rũ đầu, mái tóc dài đung đưa trong không trung.

Thẩm Thanh Thành theo sau Lục Bích tiến sâu vào trong tầng hầm.

Một bàn công cụ được đặt sát tường dưới chân hình nộm, một số công cụ khác mà Thẩm Thanh Thành không biết tên được bày trên bàn trong tình trạng lộn xộn, trên bàn vẫn còn lưu lại nhiều vết loang lổ.

Thẩm Thanh Thành: "Là máu?"

Lục Bích dùng ngón trỏ lau lau, trả lời cậu: "Không phải."

Hắn cầm lấy một cái cây đầu tròn trông giống một cây gậy, kéo ra bộ tóc giả trên hình nộm, dưới mái tóc lộ ra khuôn mặt không có ngũ quan.

Màu đỏ, lột da, không mặt.

Thẩm Thanh Thành vừa rồi bởi vì xuất hiện đột ngột cậu không kịp đề phòng nên mới hoảng sợ, hiện giờ không sợ nữa, cậu nhìn đống công cụ trên bàn, lại nhìn hình nộm đang bị treo, buồn bực.

Cậu ngạc nhiên nói: "Tiểu thuyết gia bây giờ đều tận lực như vậy sao? Mua động vật để lột da còn không đủ, liền dứt khoát tạo ra một hình nộm y hệt vật thật mới được."

Một cái diều dính máu đang được đặt trên bàn công cụ, hắn định duỗi tay ra lấy.

Lục Bích: "Đừng nhúc nhích."

Thẩm Thanh Thành dừng lại, ngẩng đầu, "Có, có chuyện gì sao?"

Lục Bích nhíu mày cầm rìu lên, rìu này thật sắc bén, lưỡi rìu sáng loáng tựa hồ có thể soi gương.

Lục Bích dùng tay lau những vệt đỏ lấm tấm dính trên lưỡi rìu, rũ mắt nói: "Là máu."

Máu? Tại sao có máu?

Đây không phải đơn thuần chỉ là một căn phòng công cụ do người chồng làm ra để chế tác hình nộm sao?

Trên bàn công cụ đều là thuốc đỏ, vì sao trên rìu lại có máu?

Thẩm Thanh Thành đứng thẳng dậy, "Làmấy của ai."

Người chồng này đã dùng rìu để tấn công người khác?

Lục Bích không lập tức trả lời, hắn suy tư một lát, đặt rìu xuống sau đó bắt đầu tìm kiếm manh mối ở tầng hầm.

Tầng hầm không lớn, bài trí cũng đơn giản, Lục Bích rất nhanh liền tìm được thứ hắn muốn.

Hắn tìm được một thi thể phía sau kệ sách, một thi thể bị bầm thây sau lại lại được ghép lại hoàn chỉnh.

Thi thể không biết bởi vì nguyên nhân gì mà vẫn chưa bị thối rửa, chỉ như bị rút hết nước rồi biến thành thây khô, máu chảy ra từ thi thế sớm đã khô đặc trên mặt đất, trên người thi thể mặc một bộ quần áo bẩn thủi.

Khuôn mặt thây khô bởi vì mất nước nên có chút vặn vẹo, nhưng vẫn có thể phân biệt ra ra đây là một người đàn ông.

Đây là một thi thể nam.

Thẩm Thanh Thành: "Là thi thể người chồng sao?"

Lục Bích thấp giọng trả lời: "Chắc vậy."

Thẩm Thanh Thành không nghĩ tới người chồng sẽ chết theo cách này. , không phải bị lột da, mà là bị rìu chém chết, thậm chí không có cả một thi thể hoàn chỉnh sau khi chết.

Lục Bích: "Có mang theo những bức tranh đó không?"

"Có mang," Thẩm Thanh Thành hoàn hồn, lấy ra một tập giấy vẽ đưa cho hắn, "Anh nghĩ gì về nó?"

Lục Bích nhận lấy tranh vẽ rồi mở ra, một bức tranh phác họa một hình dáng màu đỏ tương đối rõ ràng.

Hắn nhìn kỹ xem đồ vật mà bóng người màu đỏ đang nắm trong tranh, sau đó nói bằng ngữ điệu quả nhiên như thế: "Là rìu."

"Ý của anh là hai đứa nhỉ nhìn thấy quỷ ảnh đang cầm rìu trên tay và đứng cạnh người chồng?" Thẩm Thanh Thành tới gần xem xét, "Điều đó có nghĩa là quỷ ảnh mà bọn trẻ nhìn thấy chính là hình nộm!"

Cũng đúng, Lục Bích nói rằng quỷ ảnh không mặt mà bọn họ gặp ngày hôm qua chính là người vợ, thời điểm đó chắc hẳn người vợ vẫn chưa chết, quỷ ảnh mà những đứa trẻ nhìn thấy cùng người vợ không có khả năng là một.

Người chồng tự mình mang theo hình nộm quỷ ảnh bên người, sau đó lại nói rằng có người muốn ám hại hắn?

Thẩm Thanh Thành: "Quỷ ảnh không được nói đến trong quyển nhật ký của người vợ, hình nộm sau đó là do người chồng chế tạo, hắn lúc đó đã không phân rõ hiện thực cùng hư cấu, trong phán đoán của hắn ta có một con quỷ ảnh đang ẩn hiện, cho nên hắn liền dùng tư liệu chế tạo một con."

Có thể thấy rằng người này đã điên đến hết thuốc chữa.

"Phải." Lục Bích đồng ý với cách nói của cậu.

Thẩm Thanh Thành: "Thế nhưng là ai đã gϊếŧ người chồng? Không thể nào là do người vợ cũng điên theo sau đó ra tay hạ sát chồng mình đó chứ."

Tựa hồ vẫn còn bí ẩn về đám động vật ẩn giấu sau tấm màn, chúng nó ở trong câu chuyện này đóng vai trò gì đây?

"Không, thật ra vẫn có khả năng này." Lục Bích nói.

Trong đầu Thẩm Thanh Thành linh quang chợt lóe, buột miệng thốt ra, "Là thuốc!"

Có người đem tráo thuốc của người chồng, vậy nên bệnh tình của người chồng không những không có chuyển biến tốt đẹp ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn.

Nếu bình thuốc bị tráo đó lại bị người vợ uống phải, một người bình thường mỗi ngày lại ăn thuốc trị bệnh tâm thần, không bệnh cũng sẽ thành có bệnh.

Không suy nghĩ nhiều Thẩm Thanh Thành liền chắc chắn "Hung thủ", chính là động vật.

Lục Bích lại nghĩ nhiều hơn thế, "Thuốc này xác thật sẽ ảnh hưởng đến trạng thái tinh thần của một người, nhưng để người vợ nổi điên thì một cơ hội, mà cơ hội chắc hẳn chính là những đứa con của họ. Con mình đã chết, người chồng bị cô ta gϊếŧ chết, cô ta thì bị lột da trở thành dáng vẻ hiện tại."

Thẩm Thanh Thành: "Anh chờ đã, nói chậm một chút!"

Lục Bích nhìn bộ dáng đầy vẻ nghiêm túc của cậu, khóe miệng hắn nâng nâng lên, mở miệng bắt đầu giảng giải:

"Ban đầu là tinh thần người chồng xuất hiện vấn đề, hắn khám bệnh rồi uống thuốc, thế nhưng thuốc lại bị tráo đổi, hắn càng uống bệnh tình càng nghiêm trọng hơn. Lúc này hắn không còn chế tạo hình nộm nữa, cho nên tranh vẽ chính là hắn đang quơ loạn trong không khí."

"Thuốc bị tráo đổi không biết bằng cách nào tới tay người vợ, dưới tình huống không biết gì nên cô ta đã uống nó, tinh thần cô ta lúc đó bắt đầu không bình thường."

"Bệnh tình càng nghiêm trọng người chồng càng không phân biệt được hiện thực cùng hư cấu, hắn ở tầng hầm ngầm chế tạo ra hình nộm màu đỏ hơn nữa bắt chước tình cảnh có người đang rình mò muốn gϊếŧ chết hắn, cũng chính là bức tranh vẽ hình người màu đỏ."

"Hai đứa nhỏ có lẽ không biết cha mình đang làm cái gì, nhưng vẫn theo bản năng muốn gần gũi cha mình, lúc bọn trẻ đến gần thì người chồng đã điên rồi, liền bị người chồng ra tay hạ sát."

"Người vợ biết được việc này cảm xúc hỗn loạn, cũng ra tay hạ sát chồng mình."

Thẩm Thanh Thành theo ý nghĩ này phân tích tiếp, "Dưới tình cảnh chồng mình và hai đứa con đều chết, tinh thần người vợ liền bị kí©h thí©ɧ trở nên thất thường, liền bị những động vật thành tinh kia dùng móc câu lột da, hại thành như bây giờ?"

"Đúng, đại khái chính là như vậy," Lục Bích ngữ khí hòa hoãn, "Đã hiểu chưa?"

Thẩm Thanh Thành liên tục gật đầu, "Đã hiểu đã hiểu, Lục đại ca ngươi lợi hại quá đi!"

"Bốp bốp bốp!" Âm thanh vỗ tay vang lên cách đó không xa.

Thang gỗ vang lên vài tiếng kẽo kẹt, có hai người đang bước trên thang gỗ đi xuống tầng hầm, người vừa vỗ tay là Cao Thư Lâm.

Hai người đi đến trước mặt Thẩm Thanh Thành và Lục Bích, Hà Vị tán thưởng mà nói, "Phân tích thật giỏi, không nghĩ lần này trong đám người chơi còn còn có đại thần thâm tàng bất lộ Lục Bích."

Bên cạnh ánh mắt Cao Thư Lâm nhìn vô cùng phức tạp, có kinh hỉ cũng có tiếc nuối. Tiếc nuối mộ người chơi ưu tú như vậy lại không phải là người của cô ta.

Lục Bích không nói gì, nhưng thần sắc vốn đang ôn hòa chợt lạnh xuống. Hắn thế mà không nghe thấy âm thanh hai người này tới gần, quá sơ ý.

Hà Vị đối với khuôn mặt lạnh lùng của Lục Bích không một chút tức giận, hắn lấy ra mấy tờ giấy bị vò nhăn nhúm, "Kỳ thật manh mối hôm nay chúng tôi tìm được không chỉ những cái này, tôi cùng Thư Lâm cũng tìm được mấy trang nhật ký."

"Trên nhật ký viết sau đó người vợ cũng nhìn thấy quỷ ảnh màu đỏ trong lời chồng mình, vì thế cho rằng lúc trước bản thân hiểu lầm chồng mình, cô ấy áy náy còn lo lắng rất nhiều sợ quỷ ảnh sẽ thương tổn bọn họ, tinh thần trước sau đều ở trạng thái căng thẳng."

"Cho đến có một ngày, cô chính mắt thấy chồng mình dùng rìu chém chết hai đứa con mà bọn họ vô cùng yêu thương, mà màu đỏ quỷ ảnh liền ở một bên cười hì hì nhìn chăm chú vào tất cả sự việc."

"Cô rốt cuộc hiểu rõ nguy hiểm không phải đến từ quỷ ảnh, mà là chồng của mình, cho nên người vợ nhân lúc người chồng sơ hở liền ra tay gϊếŧ hắn. Cô ta cho rằng chỉ khi người chồng chết đi, cô cùng những đứa con mới có thể an toàn."

Đọc xong nội dung trên nhật ký, Hà Vị ngẩng đầu hướng hai người nói: "Vốn dĩ tôi cùng Thư Lâm vẫn chưa rõ vì sao người vợ lại xúc động như vậy, rõ ràng con mình đã chết, cô ta lại cho rằng gϊếŧ người chồng cô ta cùng con mình mới có thể an toàn."

"Nghe xong phân tích của Lục Bích chúng tôi mới biết được, thì ra là chúng tôi bỏ sót hai chi tiết mấu chốt là động vật và thuốc."

Hắn ta cười rộ lên, "Chúng ta là hai đối hai, giằng co hai bên cũng không ai có lợi, không bằng dứt khoát đều lùi một bước, cùng nhau đệ trình tin tức thông quan thế nào?"

Đệ trình tin tức thông quan yêu cầu điền người chơi tên, nếu chỉ điền tên của mình, người chơi khác liền chỉ có thể nhận được điểm sinh tồn cơ bản.

Đây là ngày thứ tư tiến vào phó bản, nói cách khác người chơi khác chỉ có thể đạt được 4 điểm sinh tồn.

"Nói thật ra, không cần tính luôn tôi, một mình Lục Bích đã có thể đánh bại hai người." Thẩm Thanh Thành không chút nể nang mà nói.

Cao Thư Lâm: "Bớt nói nhiều." Cô ta ở trong thế giới hiện thực là hướng dẫn viên dạy quyền anh.

Thẩm Thanh Thành hất cằm, thế mà lại tự tin đến vậy.

Hà Vị nhìn Lục Bích: "Anh cảm thấy thế nào? Hợp tác cùng thông quan, đánh nhau chỉ dẫn đến lưỡng bại câu thương."

Lục Bích nhàn nhạt nói: "Không cần."

Thẩm Thanh Thành cười tủm tỉm mà bổ sung, "Bởi vì chúng tôi lấy phương thức thông quan là sinh tồn đến khi thời gian trò chơi kết thúc."

"Các người đang kể chuyện cười sao?" Hà Vị không tin, "Phương thức thông quan thời gian không cần giải ra chuyện xưa của màn, các người tìm manh mối làm gì."

Thẩm Thanh Thành liền ngượng ngùng mà câu lấy ngón tay nam nhân bên cạnh, nhẹ nhàng huơ huơ, "Bởi vì tôi muốn nhìn dáng vẻ Lục đại ca phân tích mọi chuyện a, trạng thái này quả thật vô cùng anh tuấn và khí chất! Không gạt gì hai người, chúng tôi hiện tại là đang đi du lịch a. "

Nói xong còn đem thiết bị cá nhân của mình đưa cho bọn họ coi thời gian còn lại, số 11 ngày đếm ngược đỏ tươi vô cùng nổi bật.

Hình ảnh hai người dắt tay nhau làm đau đớn đôi mắt Cao Thư Lâm, cô cắn răng hỏi: "Các người rốt cuộc có quan hệ gì?"

Thẩm Thanh Thành lại nắm tay huơ huơ, e ấp ngượng ngùng, "Chính là loại quan hệ mà hai người nhìn thấy đó."

Cao Thư Lâm lại nhìn về phía Lục Bích, nhìn tới người này cô lại càng giận hơn! Lục Bích bên cạnh biểu tình nhàn nhạt, tuy rằng không thừa nhận lời Thẩm Mỹ Nhân nói, nhưng cũng không phủ nhận.

Lúc trước cô chỉ nghĩ do Lục Bích lười cùng Thẩm Mỹ Nhân so đo, kết quả hai người này rõ ràng đã sớm quen biết nhau!

Cô ta cả giận nói: "Các người chơi ta à?!"

"Tốt thôi." Hà Vị không kiên nhẫn mà gián đoạn lời cô, còn không phải chỉ là một nam nhân lớn lên có chút đẹp, có điểm sinh tồn cao trở lại không gian trò chơi còn lo không có hàng tá trai đẹp nhào vào lòng mình sao.

Hắn ta lấy ra thiết bị đầu cuối đệ trình nhiệm vụ, điền tên bản thân cùng Cao Thư Lâm, click vào xác nhận.

Trên thiết bị đầu cuối của 11 người chơi còn lại bao gồm Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích đều ngay lập tức thu được thông báo của hệ thống.

Ngay sau đó hai người họ trước mặt Thẩm Thanh Thành biến thành tia sáng biến mất, Thẩm Thanh Thành liền kinh ngạc.

Cậu rụt tay lại muốn nhìn thông báo của hệ thống một chút, không nghĩ đến toàn bộ tay đang được người bên cạnh nắm chặt.