Chương 29: Gương mặt giả vũ hội (6)

Chương 29: Lột da

"Cậu duỗi tay gắt gao ôm lấy eo nam nhân bên cạnh"

*************************

Ngày hôm qua sau khi nghe Lục Bích nói cửa có thể bị mở ra từ bên ngoài, thời điểm đi ngủ buổi tối Thẩm Thanh Thành cố ý đem ngăn tủ đầu giường kéo qua chặn lại cửa phòng.

Buổi sáng ngày hôm sau cậu theo thường lệ bị người hầu ngoài cửa đánh thức từ trong mộng, cậu dành thời gian dọn ngăn tủ về chỗ cũ, bước trên hành lang chuẩn bị đi kêu Lục Bích rời giường ăn sáng.

Có rất nhiều người vây quanh một căn phòng nào đó trên hành lang, Lục Bích cũng ở trong số đó.

Thẩm Thanh Thành cảm thấy kỳ quái mà đi qua, Lục Bích cư nhiên nhớ nhầm phòng? Cậu đâu có ở phòng đấy.

"Lục Bích." Cậu hướng phía nam nhân hô to.

Không biết trong phòng đến tột cùng là có chuyện gì, mười mấy người chơi đều tụ tập ở cửa, cậu vươn cao cổ định nhìn vào trong.

Nghe được tiếng gọi Lục Bích bước đôi chân thon dài dịch qua phía cậu, đem tầm nhìn vốn đã ít ỏi che kín hoàn toàn khiến Thẩm Thanh Thành sửng sốt.

Thẩm Thanh Thành: "???"

Lục Bích nói: "Tiểu Liễu đã chết."

"Đây là phòng Tiểu Liễu?" Thẩm Thanh Thành bừng tỉnh, "Nhưng vì cái gì không cho tôi nhìn?"

Cậu chính loại người người khác không cho làm cậu lại càng muốn làm,, Lục Bích không cho cậu xem, cậu ngược lại càng thêm tò mò tình huống bên trong.

Lần này Lục Bích không cản cậu nữa, chỉ rũ mắt mím môi.

Thẩm Thanh Thành chen vào đám người chơi để đi vào trong phòng xem xét tình hình ngay sau đó liền hiểu rõ tại sao Lục Bích muốn cản cậu.

Tử trạng Tiểu Liễu có chút đáng sợ, loại tình trạng đáng sợ này cùng việc đồng đội phó bản trước bị phanh thây không giống nhau, thi thể Tiểu Liễu được giữ lại hoàn chỉnh.

Cô nằm trên giường với hai tay khoanh trên bụng, đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi hơi cong lên, như thể cô đang chìm trong một giấc mơ ngọt ngào.

Chăn Trên giường không cánh mà bay, thân thể Tiểu Liễu không mặc gì cả cứ thế mà bại lộ trong không khí, lúc này lớp da vốn thuộc về thân thể của một thiếu nữ mảnh khảnh lại bị lột sạch.

Làn da vốn dĩ trắng nõn non mịn màn lại biến thành một cỗ thịt máu lởm chởm, còn lộ ra vân da màu đỏ.

Trong phòng rất nhiều máu, máu chảy ra từ thân thể Tiểu Liễu, thấm ướt đệm, nhỏ giọt tí tách trên mặt đất hòa cùng thảm lông tối màu.

Khối thân thể bị lột da bây giờ của Tiểu Liễu trông cực kỳ giống quỷ ảnh màu đỏ trong lời cô ấy nói lúc trước.

Đa số người chơi đều ở ngoài cửa, trong phòng Hà Vị cùng Cao Thư Lâm đang kiểm tra xem có lưu lại manh mối nào không.

Tính cách cái người Cao Thư Lâm chẳng ra gì, nhưng lá gan lại thật sự lớn, nam người chơi ở ngoài cửa còn không dám nhìn, cô ta lại có thể mặt không đổi sắc mà xem xét thi thể Tiểu Liễu.

Khó trách ngay từ đầu trong phó bản đã thu nạp được người chơi.

Mặt nạ của Tiểu Liễu được đặt bên cạnh gối, cũng là nền trắng ấn đỏ.

Có một bức tranh sơn dầu trên bức tường bên phải, vẽ trên đấy chính là một con chim màu sắc sặc sỡ, không biết là loại chim gì, một thân màu sắc sặc sỡ phi thường xinh đẹp.

Ở khoảng cách Thẩm Thanh Thành quan sát, Cao Thư Lâm dùng gậy móc ra được một tờ giấy đẫm máu từ bụng Tiểu Liễu.

Trên giấy cónhột chút vết tích, nhưng đã bị máu làm mờ không thể thấy rõ, đυ.ng nhẹ liền rách.

Hai người đem tờ giấy bị máu làm ướt kẹp vào vở để bảo vệ, trên mặt khó nén mệt mỏi rồi đi đến trước mặt đám người chơi.

Hà Vị trầm trọng mà mở miệng, "Trước tiên xuống ăn cơm đã, đợi lát nữa lại nói."

Hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Thành, "Bị dọa sợ sao?" Sau đó nâng lên khóe miệng cười cười trấn an cậu.

Thẩm Thanh Thành đen mặt chấm hỏi, anh nói những lời này mới làm tôi sợ hãi biết không!

Nhóm người chơi lục tục xuống lầu, Thẩm Thanh Thành không biết nuốt trôi cơm sáng không, cậu ở phía sau nhỏ giọng nói thầm cùng Lục Bích, "Anh có cảm thấy Hà Vị đối với tôi có điểm kỳ quái không?"

Chẳng lẽ là muốn kéo mình nhập bọn?

Tôi đây không tin bản thân sẽ bị tà giáo tẩy não.

Cậu vừa đi vừa lẩm nhẩm lầm nhầm không biết đang nói cái gì, Lục Bích ghé mắt nhìn cậu, "Bữa sáng?"

Thẩm Thanh Thành hoàn hồn, quyết đoán nói: "Ăn!" Không thể bởi vì đôi mắt mà có lỗi với bụng, bụng là vô tội.

Căn phòng vốn dĩ "Náo nhiệt" một lần nữa khôi phục trạng thái yên lặng, Tiểu Liễu lẳng lặng nằm ở trên giường, chỉ chốc lát sau, trong phòng mơ hồ truyền đến âm thanh xào xạc rất nhỏ, đáng tiếc người chơi đều đã đi xa không thể nghe thấy.

......

Thời điểm hai người đi đến dưới lầu bữa sáng đã được bưng lên, vị trí trước mặt mỗi người chơi đều có một ly sữa bò ấm nóng cùng bộ đồ ăn sáng đến độ có thể soi gương, một con heo sữa nướng được đặt giữa bàn đang tỏa ra mùi thơm ngây ngất.

Chỉ có một con heo sữa nướng, người chơi không ăn cũng phải ăn, bất quá ăn thịt nướng vào buổi sáng thì hơi nặng nga.

Thẩm Thanh Thành nhìn nhìn xung quanh, bé gái mỗi khi tới giờ ăn đều xuất hiện hát đi hát lại một bài ca hôm nay cư nhiên không có, nam nhân vẫn luôn đi theo con bé cũng không thấy bóng dáng.

Việc này khiến Thẩm Thanh Thành vốn đang ỉu xìu liền cao hứng, cuối cùng không cần kiếm lý do không ăn.

Cậu lôi kéo Lục Bích thẳng đến trong rừng, ăn các loại quả hạch cùng quả mọng đợc hái từ cây, so với đám người chơi đang ăn heo sữa nướng trong lâu đài, quả mọng trong miệng so ra còn ngọt hơn.

Hai người trở về đại sảnh lâu đài cổ khi đám người chơi cũng dùng xong cơm sáng, cơm thừa canh cặn sớm đã bị người hầu thu dọn sạch sẽ, một người chơi đang xoa xoa cái bụng no ách.

"Hương vị của heo sữa nướng quả thật không tệ, thịt thì mềm, lại có độ dai, tôi vốn dĩ cho rằng ăn không vô, không nghĩ tới lại ăn nhiều như vậy."

Bên cạnh có người phụ họa, "Tôi cũng cùng anh giống nhau, nhìn thấy hình ảnh kinh dị kia vào buổi sáng liền đã chuẩn bị sẵn sàng bụng đói tới trưa, kết quả thời điểm thịt nướng vào miệng, nét mặt không còn gì thỏa mãn bằng."

Người này nhớ tới con heo sữa nướng vào buổi tối ngày đầu tiên, "Buổi tối hôm đó bởi vì cố kỵ không ăn, quá đáng tiếc."

Vì sao cố kỵ? Đương nhiên bởi vì tên Thẩm Mỹ Nhân kia làm ỏng làm eo.

Mọi người đều sôi nổi đưa mắt nhìn hướng Thẩm Thanh Thành trở về.

"Váy mới thật là đẹp ~ váy mới thật là đẹp ~"

Tiếng hát bén nhọn quen thuộc truyền đến từ xa, sắc mặt người chơi bỗng nhiên biến đổi.

Bé gái sau bữa sáng mới đến vẫn như cũ mang theo nam nhân nhảy nhót mà đi vào đại sảnh.

Trên người con bé quả nhiên đã thay một chiếc váy mới, vẫn như cũ rực rỡ màu sắc, nhưng so với cái cũ còn chói mắt hơn, họa tiết hoa tươi điểm xuyết thêm đá quý, giống như bản thăng cấp của cái váy trước.

Nữ nhân tên Hồ Lệ Lệ kia ngày hôm qua đã nói rất nhanh liền đến phiên con bé, hôm nay nó lại lập tức có váy mới.

Nó đung đưa làn váy khiêu vũ qua lại ở đại sảnh, thỉnh thoảng đến trước mặt một người chơi hỏi: "Đẹp không? Đẹp không?"

Không có người trả lời con bé.

Bé gái nhảy một hồi lâu, đến khi tận hứng mới dừng lại, tâm tình con bé tựa hồ không tệ, rất hào phóng mà hướng nhóm người chơi nói: "Ta muốn đi khoe váy mới với Đồ ca ca, hôm nay không rảnh quản các ngươi, các ngươi cần phải ngoan một chút nga ~"

Lục Bích nói phó bản này có bốn NPC, bé gái Ứng Anh, nam nhân Đại Hùng, nữ nhân Hồ Lệ Lệ, hiện tại NPC thứ tư đã xuất hiện, họ Đồ.

Bé gái nói xong những lời này liền mang theo nam nhân nhảy chân sáo rời khỏi đại sảnh, Tầm mắt Thẩm Thanh Thành nhìn theo bọn chúng một lát, vị trí hai người biến mất chính là là chỗ sâu của lâu đài cổ, nơi tòa nhà hai tầng ẩn sâu.

Sau khi bé gái cùng nam nhân rời đi, đám người hầu ở lại đại sảnh cũng lục tục biến mất, quả nhiên không có người đến an bài hành động tiếp theo cho bọn họ.

Hà Vị mở miệng, "Đây là một cơ hội tốt, hôm nay có lẽ cả ngày chúng ta đều có thời gian thu thập manh mối."

Không khí vốn ảm đạm do liên tục có hai người chết tức khắc chuyển biến tốt đẹp, Hồng Cương Liệt nói thẳng: "Vị ca anh nói đi, chúng ta kế tiếp nên làm thế nào?"

Hà Vị: "Các người đã tìm hết ba tầng trên chưa?"

Người chơi La Minh rời đi đầu tiên nói: "Đều lục soát qua, chỉ tìm được tờ giấy kia."

"Tốt," Hà Vị gật đầu, "Tôi cùng Thư Lâm phía trước đã thương lượng qua, chúng ta vẫn là dựa theo kế hoạch ban đầu mà hành sự, hai người một tổ, một tổ phụ trách một tòa nhà."

Cao Thư Lâm: "Thời gian lần này của chúng ta tương đối nhiều, không cần phải gấp gáp, ngàn vạn lần nhớ rõ bất luận thời điểm nào đều phải cùng nhau hành động, nếu không gặp phải biến cố không ai có thể giúp được."

Có người hỏi: "Chúng ta hiện tại chỉ có 13 người, dư ra một người thì làm sao bây giờ?" Ai cũng không muốn là người dư lại kia.

Hà Vị tự hỏi một lát sau nói: "Vì sự an toàn trên hết, người dư lại kia thì ba người một tổ."

Lần này quy tắc tổ đội thay đổi, không ai ý kiến nữa, hai phe Cao Thư Lâm cùng Hà Vị nhanh chóng chọn được tổ đội phù hợp, những người không có đồng đội Hà Vị cùng Cao Thư Lâm liền ra mặt an bài.

Đám người chơi đều rất phối hợp.

Thẩm Thanh Thành chứng kiến một màn này liền câm nín, tuy nói hợp tác xác thật là biện pháp đạt hiệu suất tối cao, nhưng đến thế này thì công lực tẩy não của hai người cũng quá thâm sâu đi, mới có mấy ngày trong phó bản liền có thể khiến nhóm người chơi này tẩy đến nghe lời như vậy?

Cậu xem một màn này xem đến thật vui vẻ, không đề phòng Hà Vị bỗng nhiên gọi cậu.

Hà Vị: "Thẩm Mỹ Nhân, cậu cùng tôi một tổ?"

Cao Thư Lâm cũng theo sau mở miệng, "Lục Bích, chúng ta một tổ."

Hai người này sao lại thế này, chẳng lẽ do ta biểu hiện vào mấy ngày này còn chưa đủ rõ ràng, vì sao cứ muốn đem tôi cùng Lục đại ca tách ra thế?

Tên Hà Vị này, anh đây có thân thủ lưu loát sạch sẽ đem tất cả nguy hiểm xung quanh tôi giải quyết triệt để như Lục Bích không?

Còn cái cô Cao Thư Lâm, cô có thông minh hoạt bát đáng yêu lúc nào cũng điều tiết không khí, luôn khiến Lục đại ca vui vẻ như tôi không?

Cậu cự tuyệt, "Không, tôi muốn cùng Lục Bích một tổ."

Hà Vị cười một cái, "Cậu là đang lo lắng sẽ gặp nguy hiểm? Yên tâm, đạo cụ tôi đổi có thể bảo hộ tốt cậu." Hắn ta trực tiếp đem đạo cụ bản thân đổi được thuộc loại phòng ngự nói ra.

Thẩm Thanh Thành liên tục lắc đầu không muốn, không được, không muốn, tôi không cần.

Cậu duỗi tay gắt gao ôm lấy eo nam nhân bên cạnh, lã chã chực khóc, "Chẳng lẽ anh nhẫn tâm đem chia cách tôi cùng Lục đại ca sao? Khi tôi vẫn còn lạc lõng giữa dòng đường trong rừng, là Lục đại ca đem tôi từ băng thiên tuyết địa cứu ra, ân cứu mạng không gì có thể báo đáp......"

Chỉ có thể làm tiểu đệ tâm tình bầu bạn chia sẻ buồn vui cùng anh ấy.

Hà Vị nở nụ cười cứng nhắc, Cao Thư Lâm thấy Lục Bích không tỏ thái độ đối với Thẩm Mỹ Nhân khi cậu nói, mặt liền xám xịt.

Cô ta lôi kéo Hà Vị đi nhanh, "Được rồi, anh thấy người ta còn chưa đủ ngược anh sao?"

Hồng Cương Liệt trực tiếp nói to, "Mẹ nó, bọn gay chết tiệt!"

Sau khi đám người đi rồi Thẩm Thanh Thành mới thu hồi biều tình khoa trương trên mặt, cậu nhíu mày ngạc nhiên nói: "Tôi rốt cuộc làm gì mà lại khiến Hà Vị chú ý nhỉ?" Cho tới bây giờ trừ việc không ăn cơm cậu vẫn chưa biểu hiện ra bản thân có điểm nào đặc biệt.

Còn có Lục Bích, cậu ngẩng đầu, muốn nói Cao Thư Lâm kia hình như lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn, hai người này cũng kỳ quái quá đi, một người nhìn chằm chằm cậu một người lại nhìn chằm chằm Lục Bích.

Cậu chỉ mới nghĩ vẫn chưa nói ra, liền bị ánh mắt của Lục Bích làm cho sững sờ.

Cậu theo bản năng buông lỏng tay, duỗi thẳng eo, "Có gì không đúng sao? Tôi chỉ,"

Lục Bích: "Không muốn tổ đội cùng Hà Vị."

"Đúng vậy, không có ý gì khác, anh đừng để ý nha," những lời cậu vừa nói và hành động hình như có điểm khiến người ta hiểu lầm, nếu là thẳng nam liền sẽ không thoải mái, Thẩm Thanh Thành sờ sờ mặt mình, "Có chuyện gì vậy?"

Lục Bích dừng một chút, liếc nhìn ngón tay thon dài đang vuốt mặt của cậu, thu hồi ánh mắt, "Không có gì, đi thôi."

Lục Bích nói không có gì, tâm tình Thẩm Thanh Thành liền đem việc này vứt ra sau đầu, hai người chọn một tòa nhà vẫn chưa có ai rồi trực tiếp đi vào.

Đây dường như là một phòng đồ chơi được chủ nhân cũ của lâu đài chuẩn bị đặc biệt dành cho con mình, người giàu có khác, chỉ là một phòng đồ chơi liền được trang hoàng thành một tòa nhà. hài

Lầu một có một chiếc xe đồ chơi to có thể ngồi vào và lái, đường ray của xe chiếm phân nửa diện tích phòng, một nửa còn lại là sàn diễn thời trang của búp bê Babi, quần áo và đồ lót được treo đầy trong mấy cái tủ nhỏ.

Lầu hai là phòng đựng các loại nhạc cụ, có dương cầm, đàn violon, thậm chí còn có một cây đàn tranh.

Lầu ba là phòng vẽ tranh của mấy đứa trẻ, bọn họ ở phòng vẽ tranh tìm được rất nhiều tranh vẽ với nét vẽ nghuệch ngoạch.

Hầu hết các bức tranh đều có nội dung lộn xộn, giống như những đứa trẻ lấy bút màu vẽ nghuệch ngoạc trên giấy.

Thẩm Thanh Thành nhặt lên một bức tương đối rõ ràng, cậu hỏi Lục Bích, "Nếu chỉ có hai màu đen và đỏ, anh nói xem nét vẽ màu đỏ này đâu có một người vẽ đâu đúng không ?"

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Bích : Cậu nói gì cũng đúng.