Chương 25 : Ám chỉ
"Tôi không có khẩu vị"
***********************
Người chơi xôn xao một chút nhưng rất nhanh liền an tĩnh lại, còn được, cũng chỉ là vũ hội mặt nạ mà thôi, chỉ có những người chơi kinh nghiệm lâu năm mới chú ý tới biểu tình bất an nhỏ nhoi trên mặt nữ nhân mà thôi.
Nhóm người hầu vẫn im lặng lui xuống như khi họ xuất hiện.
Nữ nhân trên cầu thang hình như là mất đi một chút hứng thú với bọn họ, nói: "Nên làm gì tự nhiên sẽ có người tới nói cho các ngươi biết, ở noi này lòng hiếu kỳ quá sâu cũng không phải là chuyện tốt gì, nếu xảy ra chuyện đừng trách ta trước không nhắc nhở."
Nói xong liền lả lướt làn váy mà biến mất ở cửa cầu thang.
Đám người chơi hai mắt nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía hai người dẫn đầu Hà Vị cùng Cao Thư Lâm, có người hỏi: "Kế tiếp nên làm gì bây giờ?"
Ngoài trừ đang giữ một cái mặt nạ không biết có tác dụng gì trong tay ra hiện tại họ không biết được manh mối nào khác, hiện tại ngay cả vấn đề phòng ở cũng chưa được giải quyết, chẳng lẽ là muốn bọn họ tự động kiếm phòng sao?
Nữ nhân kia bộ dáng trông không dễ nói chuyện, ai biết bọn họ tự ý chủ trương hành động có bị cô ta làm gì hay không.
Hà Vị đang muốn lên tiếng trấn an, đám người hầu vừa biến mất lúc này lại bưng lên khăn trải bàn, bộ đồ ăn, những cái mâm đựng đầy thức ăn đang nối đuôi nhau từ sảnh bên cạnh đi ra, rất nhanh đã bày ra bữa tối giữa đại sảnh cho 15 người chơi dùng.
Bữa tối rất phong phú, bít tết phô mai đậm đà, hương vị thơm lừng của từng món ăn xông vào mũi người chơi, vốn chưa ăn qua cơm chiều người chơi lúc này phát hiện bản thân bị mùi hương hấp dẫn, khiến họ càng đói bụng.
"Sau bữa tối sẽ an bài phòng ở cho mọi người." Một bé gái đi ra sau đám người hầu.
Bé gái này đại khái chỉ khoảng sáu bảy tuổi, mặc một chiếc váy tinh xảo so với váy dài của đám người hầu, trên đầu trang trí lông chim ngũ sắc.
Giọng nói của bé gái cũng giống nữ nhân kia đều vô cùng bén nhọn, bé gái nghiêng đầu dùng ánh mắt xanh sẫm đánh giá diện mạo từng người chơi, giống như đang xem vật hiếm lạ gì đó, sau khi xem xong quay đầu lại vẫy tay.
"Đại Hùng Đại Hùng, mau ra đây mau ra đây."
Theo sau giọng bé gái vang lên, một người cao lớn như một con gấu to tay cầm hai cái vỉ nướng đi tới đại sảnh.
Hắn ta cao gần hai mét, khuôn mặt bị râu quai nón che khuất hơn phân nửa, một con heo sữa nướng đang được hắn ta cầm trong tay như một món đồ chơi.
Hắn ta đem vỉ nướng đặt giữa bàn, giọng khàn khàn nói: "Ăn xong."
Thẩm Thanh Thành nhỏ giọng nói cùng Lục Bích, "Hóa ra không phải tất cả người trong lâu đài cổ này đều có giọng nói giống nhau a."
Hai người hòa lẫn vào đám người chơi khác, lúc này Thẩm Thanh Thành mới nghiêm túc nhìn chăm chú vào bữa tối được đặt trên bàn, sau đó cau mày.
Bé gái phía sau nhảy quanh chiếc bàn dài và hát trong khi nhảy:
"Giá thịt heo đã tăng gần đây, giá đã tăng ~ Mọi người cần ăn hết thịt, ăn hết~ Chỉ ăn hết mới có sức lực, sức lực ~ Cần có sức lực để nuôi heo, heo~ "
Lục Bích thấy tay cầm nĩa của cậu bất động, "Sao thế?"
Thức ăn trước mặt mỗi người chơi đều giống nhau, một phần bít tết, một bát súp rau, một miếng phô mai, ở giữa là con heo nướng màu nâu vàng.
Thẩm Thanh Thành đem nĩa đặt lên bàn, bộ dáng suy yếu mà dựa vào vai Lục Bích bên cạnh, suy yếu nói: "Lục đại ca, tôi thật khó chịu."
Lục Bích: "......" Hắn thở dài trong lòng, lại bắt đầu rồi.
Thẩm Thanh Thành nháo ra động tĩnh không nhỏ, người chơi sôi nổi hướng mắt nhìn bọn họ, ngay cả bé gái cũng tạm dừng hát bài ca tẩy não ma thuật mà nhìn qua bọn họ.
Lục Bích trong lòng biết Thẩm Mỹ Nhân chưa chơi đủ sẽ không dừng lại, đành phải phối hợp mà nói, "Khó chịu ở đâu."
Thẩm Thanh Thành: "Nơi nào cũng khó chịu, ăn không nổi."
Lục Bích nghĩ nghĩ, "Uy cậu?"
Thẩm Thanh Thành: "???" Sao lại thế này, hôm nay Lục đại ca lại thuần thục phối hợp như vậy!
"Không, ăn không vô," cậu đem đầu đặt trên vai Lục Bích, bàn tay để dưới bàn hung hăng nhéo đùi hắn một cái, "Muốn nghỉ ngơi."
Lục Bích nhận được ám hiệu thập phần rõ ràng như vậy, ngược lại không cảm thấy đau mà giương mắt nhìn về phía bé gái.
Bé gái đang nhìn bọn họ biểu tình lập tức thay đổi, nó vòng đến trước mặt hai người, tròng mắt xanh sẫm chằm chằm nhìn kỹ Thẩm Thanh Thành một hồi lâu.
Mắt Thẩm Thanh Thành khép hờ bộ dáng suy yếu, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, "Có thể do buổi chiều lạc đường quá lâu trong rừng rậm nên bị cảm."
Bé gái lúc này mới vẫy tay gọi một người hầu đi tới dẫn bọn họ lên phòng trước.
Hai người đi rồi, có người chơi do dự mà yên lặng giảm bớt phân lượng thức ăn, có người chơi lại chỉ xem việc này là chuyện nhỏ, nên vốn ăn như thế nào liền vẫn ăn như thế đấy.
Con heo sữa nướng thơm nức không biết vì sao không có người động vào, vì vậy vẫn còn thừa lại cả con.
Bé gái đối với việc này vô cùng tức giận, dùng giọng nói bén nhọn mà hét: "Lãng phí thật đáng xấu hổ! Lãng phí thật đáng xấu hổ!" Sau đó luôn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đám người chơi cho đến khi bọn họ lên lầu.
Phòng ở của người chơi đều được an bài ở lầu hai trong lâu đài cổ, thông với dãy hành lang nhìn như không có điểm dừng.
Trong phòng, Lục Bích đóng cửa đem người hầu nhốt ngoài cửa, buông tay vốn đang ôm lấy Thẩm Thanh Thành, "Đồ ăn có vấn đề?"
Thẩm Thanh Thành lắc đầu, "Không rõ lắm, cảm giác không phải thức ăn cho người dùng."
Lục Bích im lặng.
Thẩm Thanh Thành hiếu kỳ nói: "Anh thế mà liền tin tôi ngay? Mặc dù đây chỉ là cảm giác của tôi mà thôi, anh không đói bụng sao?"
Lục Bích biểu tình nhàn nhạt, vẫn không trả lời vấn đề này, nói: "Nếu không tìm thấy đồ ăn khác trong lâu đài cổ, việc này sẽ phiền." Thời tiết càng ngày càng lạnh, một trận tuyết lớn e rằng có thể phong tỏa dãy núi Đại Hùng này, mà có thể rời khỏi được lâu đài cổ hay không vẫn chưa biết được."
"Là vô cùng phiền, anh có nghe thấy bài hát mà bé gái đó hát không, câu cuối giống như là muốn nuôi chúng ta thành heo," cậu vuốt cằm, "Cho nên chuyện xưa của phó bản này là câu chuyện tình yêu ở trại chăn nuôi sao......"
Cậu càng nói càng đi xa vấn đề, Lục Bích không để ý đến cậu nữa, duỗi tay lấy mặt nạ của Thẩm Mỹ Nhân cầm lên xem xét.
Mặt nạ màu đỏ trong suốt mỹ lệ, vị trí khóe mắt có hình ấn ký dấu chân mèo, không giống như được in lên, mà trông giống như tự nhiên mà có.
Lục Bích cúi đầu ngửi ngửi, ánh mắt khẽ lay động, sau đó so sánh với mặt nạ nền trắng ana đỏ của mình mà nói, "Của cậu có mùi lạ."
"Sao?" Thẩm Thanh Thành đoạt lấy hai cái mặt nạ rồi ngửi ngửi, "Tôi tại sao lại không ngửi thấy gì? Nó có mùi gì?"
Lục Thích: "Có mùi hắc."
Thẩm Thanh Thành: "Tôi hoài nghi anh đang mắng thầm tôi."
Lúc đầu Lục Bích không kịp phản ứng, nhưng sau khi cẩn thận ý tứ câu nói liền không nói nên lời, hắn xoa huyệt Thái Dương, "Cậu không phải."
"Cộc cộc" âm thanh cửa phòng bị gõ vang gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người.
Thanh âm hư hư thực thực của người hầu mơ hồ vang lên ngoài cửa, "Thỉnh khách nhân mau chóng trở lại phòng của mình, sau 9 giờ tối không nên tùy ý rời khỏi phòng đi lung tung khắp nơi."
Thẩm Thanh Thành liếc mắt nhìn giường lớn rộng hai mét giữa phòng, "Ngủ hai người đủ rồi."
Lục Bích nhấc rương hành lý lên, "Nhanh chóng khởi động thiết bị đầu cuối, có việc liền phát thông báo cho tôi," hắn dừng một chút, "Mặt nạ......"
Thẩm Thanh Thành xua tay, nói: "Có vấn đề tôi sẽ kêu anh."
Lục Bích gật đầu, xách theo cái rương liền đi.
"Chẳng lẽ Lục Bích có sở thích khó nói khi ngủ sao?" Lục Bích đi rồi Thẩm Thanh Thành nghĩ thầm, cái giường hai mét này thật sự quá rộng, đủ mà.
Cậu đánh giá gian phòng một chút, không gian phòng rất rộng ,phong cách trang trí tối màu, trên tường ngược lại treo một bức tranh sơn dầu màu sắc tươi sáng rực rỡ, vì vậy liền vô cùng nổi bậc giữa gian phòng màu xám đen.
Thẩm Thanh Thành bị hấp dẫn bởi nó, cậu đến gần xem xét, tranh sơn dầu vẽ một khu rừng vào ngày xuân, mặt trời đang chiếu sáng, một con hươu cái mang thai đang ghé vào bên dòng suối uống nước.
Một bức tranh sơn dầu rực rỡ.
Cậu dời mắt khỏi bức tranh đi xung quanh xem sét, tủ quần áo là trống rỗng, có một ít đồ dùng trong toilet, đây hẳn là một gian phòng dành cho khách.
Không thu hoạch được gì Thẩm Thanh Thành lúc sau liền rửa mặt rồi đi ngủ, một đêm an giấc.
Ngày hôm sau, Thẩm Thanh Thành bị tiếng gõ cửa của người hầu đánh thức.
"Khách nhân, thỉnh trong 20 phút hoàn tất vệ sinh cá nhân và xuống lầu, bữa sáng sẽ bắt đầu sau nửa giờ nữa."
Thẩm Thanh Thành thăm dò liếc nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời bên ngoài âm trầm, cậu cao giọng nói, "Ta không ăn."
Ngoài cửa không có tiếng trả lời, một lát sau, lại có tiếng "Cộc cộc" vang lên.
Cậu kéo chăn che phủ đầu, "Không ăn, đừng gõ nữa."
Sau một trận trầm mặc Lục Bích đẩy cửa đi đến trước giường, "Là tôi."
Thẩm Thanh Thành đột nhiên kéo chăn xuống, cậu nhìn nam nhân bề ngoài tuấn mỹ đang đứng, lại nhìn cánh cửa mở rộng phía sau nam nhân, mặt khϊếp sợ, "Cửa có thể mở được từ bên ngoài?"
Lục Thích: "Phải."
Gặp quỷ rồi.
Thời điểm hai người xuống lầu đã muộn, bàn dài dưới đại sảnh đã ngồi không ít người, đếm sơ qua, vừa đúng mười ba người, xem ra tối hôm qua vẫn không phát sinh chuyện gì.
Mười ba người này đang thảo luận về những gì họ đã thấy và phát hiện tối qua, một thiếu nữ khoảng tầm mười lăm mười sáu tuổi đang nép mình trong ngực Cao Thư Lâm, ánh mắt không che giấu được sự sợ hãi.
"Hai người đến rồi? Ngồi đi." Hà Vị tự nhiên mà tiếp đón bọn họ.
Hắn ta vừa nói xong Cao Thư Lâm cũng hướng Lục Bích chào hỏi kêu ngồi chung, Lục Bích gật đầu rồi tới ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Thành, Cao Thư Lâm cũng không quan tâm, cô ta vốn cũng chỉ định tỏ ý kiến một chút thôi, dù sao đám người chơi bọn họ cũng không thể để Hà Vị định đoạt toàn bộ.
Hà Vị cười một cái, không nhắm Cao Thư Lâm tỏ thái độ gì, hướng bọn họ giải thích: "Chúng ta đang thảo luận những điểm đáng ngờ và manh mối phát hiện được vào tối hôm qua đến hôm nay."
Một người chơi sau đó bắt đầu kể chuyện, chính là người đầu tiên hôm qua cầm lên mặt nạ, hắn nói: "Tối hôm qua tôi cố ý để lại mặt nạ ở dưới lầu, buổi sáng hôm nay sau khi bị đánh thức thế mà lại phát hiện mặt nạ đang ở dưới gối đầu, không biết là có người cố ý để vào hay là......"
Dường như tất cả người chơi đều giống nhau, cửa phòng đều có thể bị mở ra từ bên ngoài.
Bất quá Thẩm Thanh Thành tương đối tò mò, người này để lại mặt nạ là do tự hành động hay có ai đó yêu cầu hắn làm như vậy? Nếu hắn chỉ là do nghe lời người khác, Hà Vị kia công lực khống chế cũng quá mạnh nha?
Sau khi người kia nói xong, Cao Thư Lâm nói: "Tôi đây sẽ nói thay Tiểu Liễu" Tiểu Liễu chính là thiếu nữ đang sợ hãi trong lòng cô ta.
Cao Thư Lâm: "Phòng của Tiểu Liễu vốn là phòng ngủ của bà chủ lâu đài cổ. Cô ấy đã tìm thấy một nửa cuốn nhật ký của bà chủ trong phòng ngủ. Nhật ký viết rằng chồng của bà chủ cũng là chủ của lâu đài cổ. Tác giả của cuốn tiểu thuyết kinh dị, để tạo ra những tác phẩm xuất sắc, ông sẽ chọn một số nơi hẻo lánh và tăm tối để đắm mình vào sáng tác."
Cao Thư Lâm: "Có một lần tiểu thuyết gia này ra ngoài sáng tác sau khi trở về nói với vợ ông rằng vào ban đêm ông thường xuyên nghe thấy âm thanh đập cửa sổ, còn thấy ngoài cửa sổ có bóng người xẹt qua, nhưng những địa điểm ông chọn sáng tác thường hoang tàn vắng vẻ, ngoại trừ bản thân ông ra căn bản không có người thứ hai."
Tiểu Liễu trong lòng cô ta run lên, tựa hồ nhớ tới thứ gì đó, Cao Thư Lâm vỗ vỗ vai cô.
Tiểu Liễu cắn môi, "Cao tỷ, em không sao đâu."
Cô hít một hơi lấy hết can đảm nói: "Đêm qua sau khi xem xong nhật ký của nữ chủ nhân nhật ký em rất sợ, đến khuya mới ngủ, thế nhưng cảm giác lúc đó của em nhẹ bẫng, rất nhanh liền bị một âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt làm tỉnh giấc."
"Là phía cửa sổ, có người cạy khóa cửa sổ, phía bên ngoài cửa sổ còn có người, người này phát hiện em đã tỉnh, liền dán mặt lên cửa sổ hướng ta nở nụ cười."
"Là máu! Tất cả đều là máu!"
Nói xong cô hét lên một tiếng, phát run mà nhào vào trong lòng Cao Thư Lâm.