Chương 18 : Tàn khốc
"Lục Bích: "Tôi đã nhìn thấy nó.""
***************************
Trong số tất cả người chơi Trần Cách là nhỏ tuổi nhất, trước khi bị kéo vào trò chơi cậu ta vốn đang học đại học, vì vậy thời điểm nghe xong chuyện này tinh thần trượng nghĩa liền bùng cháy mạnh mẽ, chỉ muốn lôi những người đó ra và mắng một trận ra trò.
Tên đàn ông cặn bã, vốn đã biết hắn ta cặn bã nhưng không ngờ lại cặn bã đến vậy, lừa đi thanh xuân của một thiếu nữ tươi trẻ không những không nói xin lỗi, lại còn không định bồi thường cho người ta?
Không sai, cậu ta chính thực tế như vậy, làm sao lời xin lỗi có thể thay thế tiền!
Còn có vợ của tên cặn bã đó, chồng của cô ta nɠɵạı ŧìиɧ thì ngươi nên đi mắng hắn chứ, đi khi dễ một tiểu cô nương thì có bản lĩnh gì, còn khiến người ta thôi học, thật sự sống ở đỉnh cao của sự đạo đức giả, nếu muốn bảo vệ gia đình thì tại sao không thay chồng mình bồi thường người bị hại?
Hắc, lại còn cha mẹ cực phẩm, cậu ta không thể tin được trên thế giới này còn có cha mẹ có thể nhẫn tâm bán con gái của mình?Không phải tất cả cha mẹ đều mong con gái tìm được người chồng tốt sao, cư nhiên còn có người nhận tiền đem bán con gái?
Đám người bạn học cũng thật là, bàn tán chuyện người khác là việc cả ngày của các người à, miệng bàn tán như vậy không sợ kiếp sau chuyển thế thành nữ nhân lưỡi dài hay sao!
Tóm lại, Tề Mỹ thật sự quá đáng thương, quá xui xẻo, những sự việc này bất luận xảy ra với bất kỳ một người con gái nào đều có thể khiến họ sụp đổ. Kết quả sau đó Tề Mỹ lại còn gặp phải bọn Lưu Vương Ngọc, mang đến họa sát thân.
Mắt thấy Lưu Vương Ngọc đẩy xe lăn tiến vào, Trần Cách chất vấn: "Ngươi, các ngươi có còn lương tâm hay không?
Lưu Vương Ngọc mới vừa tìm được người thu dọn thi thể bên ngoài, lúc tiến vào liền nghe được được Trần Cách lên án, ông ta nhìn quyển lưu bút trong tay Lưu Tử Mai, cho rằng mọi người đã biết sự tình giữa ông ta cùng Tề Mỹ, hừ lạnh một tiếng, nói:
"Ta không có lương tâm sao, kỹ nữ chính là kỹ nữ, chẳng lẽ còn phân loại còn sạch sẽ hay sao?"
Trong phòng bỗng nhiên nổi lên một trận gió to, thổi bay bức màn lên, rất nhiều chai lọ bị thổi rớt ầm ầm xuống đất, cánh cửa bị đập mạnh tạo tiếng vang cực lớn.
"Hô, làm em sợ muốn chết." Trần Cách vỗ vỗ ngực, còn sợ cửa phòng 607 đóng lại, cũng may không phải, cậu ta thật cẩn hỏi lại: "Có phải Tề Mỹ đã trở về rồi không?"
Mông Điền Hải liền đi tới cửa sổ xem xét, phát hiện cửa sổ không đóng, liền đem cửa sổ đóng lại gió liền ngừng.
Chu An An liếc mắt chán ghét Lưu Vương Ngọc: "Tề Mỹ đã chết rồi, ta khuyên ngươi nên tích khẩu đức."
Sau khi nhận ra bản thân đang ở đâu, sắc mặt Lưu Vương Ngọc cứng đờ, ông ta hiện tại không có Phật Ngọc bảo hộ, nói bậy chỗ này quá nguy hiểm, "Các ngươi không phải muốn biết chuyện về Tề Mỹ sao, rời khỏi nơi này rồi nói."
Đi trên hành lang, Lục Bích liếc nhìn cửa sắt chống trộm đối diện phòng 607, hỏi Thẩm Thanh Thành: "Cậu hôm đó đang nhìn thứ gì."
Lần trước thời điểm mọi người tới phòng 60,tất cả đều chú ý tới lỗ khóa đổ máu, chỉ có Thẩm Thanh Thành nhìn vào căn phòng 606 đối diện 607.
Vừa lúc Thẩm Thanh Thành cũng đang suy nghĩ chuyện này, Lục Bích nhắc tới nên cậu thuận miệng nói: "Tôi đang nhìn những người đang sống trong đấy."
Lục Bích: "Thấy không?"
Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng kỳ quái, nói: "Cách một lớp cửa sắt, làm sao thấy được?"
Lục Bích: "Tôi đã nhìn thấy."
Thẩm Thanh Thành: "!!!" Trên đời này thế mà lại có một nam nhân đặc biệt như vậy, mắt của hắn so với Âm Dương nhãn còn lợi hại hơn!
Tinh thần của cậu nhất thời chấn động, "Lục đại ca anh đừng đi, nói cho tôi nghe một chút anh nhìn thấy thứ gì đi, bên trong gồm có những ai?"
Có việc là Lục đại ca, không có việc thì là Lục đại Bích.
Trở lại chung cư mọi người lại tụ họp ở hội trường, cách đây mười mấy phút Lưu Vương Ngọc còn luôn miệng nói muốn kể bọn họ nghe câu chuyện của Tề Mỹ, thế nhưng hiện tại ông ta lại giống như bị mất trí nhớ đối với chuyện này một chữ cũng không đề cập tới.
Mọi người sớm đã dự liệu sự việc này, sở dĩ đồng ý cùng đối phương rời đi bởi vì chìa khóa lúc này vẫn đang ở trong tay bọn họ, bọn họ tùy lúc đều có thể đến đó.
Thế nhưng sự việc khiến người chơi cảm thấy kỳ quái chính là trong úa khứ ông ta lúc nào cũng tránh mặt bọn họ, trừ phi cần thiết, nếu không tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ, hôm nay bọn họ không còn cần ông ta thì Lưu Vương Ngọc lại dày mặt không đi.
Ba người Thẩm Thanh Thành dường như đã biết nguyên nhân là gì, hơn một nửa lý do là trong ba người có người khả năng thay thế được Phật Ngọc.
Mọi người không quan tâm đến Lưu Vương Ngọc, tiếp tục xem tiếp nội dung lưu bút.
Sau khi Tề Mỹ phát hiện bản thân mang thai liền như tìm được hướng đi mới cho cuộc đời, bắt đầu từ từ vực dậy tinh thần, đầu tiên cô dọn tới nơi xa lạ để sinh sống, thừa dịp bụng vẫn chưa to tranh thủ tìm kiếm công việc, nỗ lực làm rất nhiều công việc vì muốn tích góp chút tiền để sinh con.
Chờ lúc sinh ra Tề An Nhạc, Tề Mỹ mang theo số tiền tích góp được cùng số tiền bồi thường khi trường buộc cô thôi học dọn đến chỗ ở mới, cô đã đến nhà trẻ Ngôi sao.
Chăm sóc con cái vốn là một công việc không dễ dàng, đặc biệt trẻ con mới vừa sinh ra vốn không biết cái gì, mỗi ngày thay tã, tắm rửa, ru con trai ngủ, đút con trai ăn, tất cả đều do một mình Tề Mỹ tự mình làm, thế nhưng cô một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Đứa nhỏ này mặc dù trong người đang chảy dòng máu của người mà cô vô cùng căm hận, thế nhưng cô lại thương yêu nó như bảo bối, coi như sinh mệnh của mình.
Chờ đến lúc đứa nhỏ khoảng ba bốn tháng thì không cần cả ngày đều bên cạnh chăm soc như trước, Tề Mỹ tìm được công việc dọn vệ sinh cùng phụ bếp trong nhà trẻ Ngôi sao, công việc này vốn không tốt nhất, thế nhưng nhà trẻ này lại là nơi học tập có điều kiện và lớn nhất thành phố này, cho nên chắc chắn nó tốt nhất.
Tề Mỹ làm việc ở đây hai năm, thời gian hai năm không dài cũng không ngắn, Tề An Nhạc dần dần lớn lên, tự mình đi bập bễnh trên đát, miệng bi bô không rõ kêu mẹ.
Tề Mỹ rất vui mừng, nhưng ngay sau đó lại có một vấn đề nan giải, đợi đến lúc Tề An Nhạc nhập học cô liền không cách nào trả mức học phí cao ngất này được.
Đồng nghiệp khuyên cô nên đổi nhà trẻ bình thường cho Tề An Nhạc đi học là được, thực chất chỉ là nhà trẻ mà thôi, không cần thiết phải là tốt nhất.
Đạo lý này Tề Mỹ đều hiểu, thế nhưng cô cảm thấy con trai mình đang bị thua thiệt rất nhiều, không chỉ không thể cho Tề An Nhạc có một gia đình hoàn chỉnh, còn khiến nó mang tiếng có người mẹ là tiểu tam, lúc này cô ta hy vọng bản thân cần cho con trai mình những thứ tốt nhất, vì thế cô càng ngày càng cố chấp với ý định này.
Trùng hợp Tề Mỹ lại gặp được Lưu Vương Ngọc, từ đây câu chuyện cũng bắt đầu.
Trừ bỏ lúc yêu đương chỉ số thông minh giảm xuống, giác quan thứ sáu của đa số phụ nữ đều rất nhạy bén, Tề Mỹ rất nhanh nhận ra Lưu Vương Ngọc có ý đồ với mình.
Trải qua một lần tổn thương trong tình cảm lúc này cô đối với tình yêu đã tuyệt vọng, đối với cô bây giờ Tề An Nhạc là quan trọng nhất, bây giờ cô chỉ muốn hảo hảo nuôi lớn Tề An Nhạc, cho nên Tề Mỹ cũng tìm cơ hội nói rõ lòng mình với đối phương.
Quả nhiên Lưu Vương Ngọc sau đó một khoảng thời gian không tìm cô nữa, bất quá sự việc cũng không kết thúc như vậy, lần tiếp theo Lưu Vương Ngọc xuất hiện đã đề ra điều kiện mà Tề Mỹ không thể cự tuyệt.
Lưu Vương Ngọc nói: "Em theo anh, anh sẽ giúp em lên làm giáo viên lớp nhà trẻ, thậm chí có thể giúp con trai em có thể học tại đây."
Tề Mỹ do dự, thế nhưng chung quy cũng không chống lại được cám dỗ.
Con trai chính là điểm yếu của cô, vì con trai bất kỳ thứ gì cô cũng có thể từ bỏ, bao gồm cả thân thế sớm đã dơ bẩn này. Xác nhận Lưu Vương Ngọc không có bạn gái, cũng chưa kết hôn, Tề Mỹ bắt đầu lén lút qua lại với Lưu Vương Ngọc.
Tề Mỹ bán đứng thân thể để nhận sự giúp đỡ của Lưu Vương Ngọc.
Lúc đầu con trai còn nhỏ, vẫn còn nửa năm nữa mới nhập học, Lưu Vương Ngọc liền cho Tề Mỹ chút tiền hoặc mua sữa bột cho Tề An Nhạc, thế nhưng đối với công việc thăng chức giáo viên của Tề Mỹ lại chậm chạp không chịu thực hiện.
Đáy lòng Tề Mỹ không phải không nghi ngờ ông ta, cô chỉ là không muốn trở mặt hoàn toàn với Lưu Vương Ngọc để vụt mất cơ hội duy nhất này.
Chờ đến lúc Tề An Nhạc chuẩn bị nhập học sự việc không thể nhập nhằng được nữa, Tề Mỹ liền quyết định trở mặt cùng Lưu Vương Ngọc, là cô vốn nhìn sai người, coi như nửa năm qua cùng ngủ với chó vậy.
Mấy năm nay Tề Mỹ cũng đã tích góp đủ tiền giúp Tề An Nhạc đủ học một năm, cô nghĩ trong lúc giáo viên chăm sóc con trai cô có thể tìm kiếm công việc mới với mức lương cao hơn, cực thêm một chút cũng không sao.
Địa điểm cùng đối phương ngả bài hôm đó là một khách sạn do Lưu Vương Ngọc chọn, Tề Mỹ biết đối phương có ý đồ xấu xa, nhưng vẫn đi, nhưng lần này sẽ không cùng đối phương làm việc đó.
Thế nhưng người trong phòng đợi Tề Mỹ lại không phải Lưu Vương Ngọc.
Tên kia thoạt nhìn già hơn Lưu Vương Ngọc rất nhiều, ước chừng cũng trên 40 tuổi, bụng bia, đầu hói, ánh mắt chòng chọc nhìn cô nhỏ dãi, giống như muốn ăn đến xương của Tề Mỹ.
Tề Mỹ cảm thấy vô cùng ghê tởm, trong lòng cành thêm hận Lưu Vương Ngọc, đối phương không những lừa cô mà còn đem cô ta bán cho tên khác!
Tề Mỹ lập tức đóng sầm cửa đi ra ngoài, gọi điện thoại chất vấn Lưu Vương Ngọc.
Lưu Vương Ngọc bên kia đầu dây nhẹ giọng nói: "Lão ta chính là chủ nhiệm giáo dục, có thể lên được chức lão sư hay không liền xem nỗ lực của bản thân em."
Nói đến đây ông ta lại cười ái muội, ám chỉ hàm nghĩa hai chữ "nỗ lực."
"Đừng vội vàng cự tuyệt, lão ta chính là chủ nhiệm giáo dục đó, em không muốn Tề An Nhạc được đi học sao?"
Cô rất muốn, muốn hơn bất kỳ người nào, muốn đến điên cuồng.
"A, đúng rồi, chủ nhiệm mới vừa ly hôn cùng vợ, không phạm vào cấm kỵ của em đâu."
Tề Mỹ vô cùng bình tĩnh mà cúp điện thoại, trước khi vào phòng lấy gương ra chỉnh trang dung mạo.
Cửa lần nữa bị Tề Mỹ đẩy ra, tên chủ nhiệm tựa hồ cũng không ngạc nhiên khi thấy cô ta quay lại, ngồi ở mép giường mở hai chân ra, "Trước tiên chúc mừng em tìm được công việc mới, Tề lão sư."
Tề Mỹ không thể cự tuyệt.
Cô đi đến trước mặt tên đó và quỳ xuống.
Cô thật bẩn, nhưng Nhạc Nhạc lại thật sạch sẽ, Nhạc Nhạc sẽ được học ở nhà trẻ tốt nhất, tiểu học tốt nhất, sơ trung rồi đến cao trung, đại học, nó đáng giá nhận được những thứ tốt nhất trên đời.
Tề Mỹ thành công nhậm chức lão sư nhà trẻ Ngôi sao, một tháng sau cô lại phải quỳ gối dưới chân tên hiệu phó, mục đích để đối phương đáp ứng cho Tề An Nhạc nhập học.
Một năm sau đồng hương của Tề Mỹ tìm được cô, hy vọng Tề Mỹ có thể giúp cô ta tìm việc làm.
Này đối với sự lo liệu của ba tên đàn ông này không phải việc khó, cô nhớ rõ trước đó chính Chu Hiểu Tuệ là người đã nói cho Tề Mỹ biết việc cha mẹ cô muốn bán cô, cho nên lúc này Tề Mỹ liền giúp Chu Hiểu Tuệ tìm một công việc không cần chuyên môn.
Đoạn thời gian này như một khúc nhạc đệm.
Sau này, sự việc Tề Mỹ qua lại cùng ba tên đàn ông bị tên bản an Trâu Khải thường xuyên theo dõi cô phát hiện ra, hắn ta lấy việc này uy hϊếp Tề Mỹ giúp hắn giải quyết nhu cầu sinh lý, nếu không liền đem mọi việc nói cho Tề An Nhạc biết, nói cho Tề An Nhạc biết mẹ của nó là một kỹ nữ.
Trâu Khải cũng không ngu, nếu hắn ta thật sự đem sự việc phơi bày, chỉ sợ chủ nhiệm giáo dục sẽ đuổi việc hắn ta ngay, huống chi phía sau còn có hiệu phó.
So với hai người này, Tề Mỹ lại có điểm yếu hắn ta lợi dụng được.
Cho nên lúc đầu Trâu Khải đã chính xác nắm được điểm yếu của Tề Mỹ là con trai cô, một người mẹ đơn thân chắc chắn rất thương con trai mình đúng không?
Hắn ta đoán đúng, Tề Mỹ đích xác không dám đánh cược, thậm chí thái độ tiếp nhận so với trong tưởng tượng của hắn ta còn nhanh hơn. Trâu Khải trong lòng thầm mắng Tề Mỹ đúng là cái loại kỹ nữ, bất kỳ dưới thân nam nhân nào cũng đều có thể mở đùi.
Tề Mỹ cũng không vì lựa chọn của bản thân mà hối hận, có thể lợi dụng thân thể dơ bẩn này để đổi lấy lợi ích cho con trai có cái gì không tốt? Cho dù có xuất hiện tên Trâu Khải ngoài ý muốn, nhưng sự việc vẫn đang đi trên hướng tốt đẹp.
Thế nhưng sau đó Tề Mỹ liền phát hiện, ngoại trừ tên Trâu Khải ngoài ý muốn, tất cả đàn ông dây dưa cùng cô đều đã có vợ. Phó hiệu trưởng cùng chủ nhiệm giáo dục chưa từng ly hôn với vợ, Lưu Vương Ngọc cũng đã có thê tử.
Cô lại một lần nữa biến bản thân thành loại người mà chính mình luôn ghét.
Nội dung lưu bút đến đây liền kết thúc.
Tác giả có lời muốn nói :
Manh mẽ thanh minh với các độc giả, tam quan của đám đàn ông không phải tam quan của tác giả!(πーπ)