Chương 15 : Quỷ dị
"Do nhân viên xem sự việc chưa xảy ra, nên tôi vẫn ăn ngon như bình thường."
**************
Lưu Vương Ngọc sờ cổ, Ngọc Phật vốn dĩ được mang trên cổ lúc này không có. Ông ta cả kinh, lập tức xoay người, ông ta khẩn trương nhìn chòng chọc vào đồ vật trong tay của Thẩm Mỹ Nhân.
Cơ bắp trên mặt Lưu Vương Ngọc run rẩy, sau khi cực kỳ khẩn trương mới phản ứng lại, "Như thế nào lại rớt được?" Nói xong liền đi nhanh về hướng Thẩm Mỹ Nhân, định duỗi tay lấy Phật Ngọc về.
Tay phải Thẩm Thanh Thành rụt lại, nhìn Bạch Ngọc trắng trong như nước, "Lưu phó ban Phật Ngọc này ông mua ở đâu vậy? Tôi thấy không tệ, cũng muốn mua một cái."
Lưu Vương Ngọc lại vươn tay ra xa, "Cái này tôi cũng không rõ lắm, là đồ vặt truyền lại của tổ tiên." Lần này tay Thẩm Thanh Thành không tránh nữa, Lưu Vương Ngọc thành công đem Phật Ngọc lấy về.
Ông ta lật qua lật lại kiểm tra một hồi, sau khi xác nhận nó không bị hư hại gì bèn lập tức đeo lên cổ, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, hướng Thẩm Thanh Thành cười nói: "Đa tạ Thẩm lão sư, đây là đồ vật trưởng bối truyền lại, đối với tôi rất quan trọng."
Thẩm Thanh Thành cười cười không nói gì, sau khi cáo biệt Lưu Vương Ngọc ba người về tới chung cư, ở trong hội trường thương lượng kế sách hành động tiếp theo.
Trần Cách: "Thẩm ca, Phật Ngọc kia như vậy là mất tác dụng rồi sao?" Cậu ta chỉ thấy Thẩm ca đè hai tay úp lại rồi nhấn nó thôi mà?
Thẩm Thanh Thành trả lời: "Chờ đến tối nhóc sẽ biết."
Không phải đêm nay thì chính là đêm mai, chờ Tề Mỹ phát hiện Phật Ngọc trên người Lưu Vương Ngọc mất đi hiệu lực khẳng định sẽ có hành động, bọn họ là muốn trước khi Lưu Vương Ngọc bị Tề Mỹ đùa chết đem tất cả sự tình hỏi rõ.
Ba người ngồi ở hội trường không bao lâu liền thấy Mông Điền Hải cùng Lưu Tử Mai từ trên lầu đi xuống, người cùng chơi chết đi đương nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt cho hai người, nhưng chỉ cần bọn họ còn muốn sống sót, muốn thành công thông quan trò chơi, thì sẽ không có khả năng luôn ở trạng thái tinh thần sa sút.
Hai người ngồi ở sô pha đối diện ba người, gật đầu chào hỏi, Mông Điền Hải hỏi có muốn hành động cùng nhau không, Thẩm Thanh Thành cười tủm tỉm mà cự tuyệt, cậu đói bụng, không cho ngựa ăn mà lại muốn nó chạy, không có khả năng.
Lục Bích: "Cần thì gọi tôi." Cái nhìn của hắn đối Mông Điền Hải không tồi, hành vi xử sự của đối phương đều cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.
Mông Điền Hải cảm tạ Lục Bích sau đó mang theo Lưu Tử Mai rời đi, Lưu Tử Mai thoạt nhìn sợ hãi không có chủ kiến, nhưng khi gặp chuyện lại kiên cường ngoài ý muốn.
Lục Bích hồi phục tinh thần, Thẩm Thanh Thành vuốt vuốt cằm nghiêng đầu nhìn bộ dáng hắn, sớm đã có kinh nghiệm vì vậy Lục Bích lựa chọn vờ như không thấy.
Thẩm Thanh Thành: "Anh chưa bao giờ đối tôi nói cậu "cần thì gọi tôi"."
Lục Bích: "........Cậu gọi đến còn chưa đủ sao."
"Hắc, anh nói cũng đúng," Thẩm Thanh Thành không những không xấu hổ mà còn tự hào về điều đó, "Cho nên nếu lúc tôi cần thì chỉ cần gọi là anh sẽ tới phải không?"
Thân thủ Lục Bích không tệ, ý thức cũng tốt, lại cùng nhau bồi dưỡng sự ăn ý nói không chừng về sau gặp được lệ quỷ gì gì đó đều không cần bản thân đích thân động thủ.
Thẩm Thanh Thành hiện tại đang ở cùng phó bản với Lục Bích, muốn bản thân có kỳ nghỉ phép nhàn nhã, để trao đổi cậu sẽ đem điểm sinh tồn chuyền cho đối phương, cái này gọi là có qua có lại.
Lục Bích quay đầu bình tĩnh nhìn cậu: "Không được." Dứt lời liền đứng dậy rời đi.
Thẩm Thanh Thành đuổi theo sau hắn, "Aizz nha, đừng cự tuyệt nhanh như vậy chứ, tôi dùng rất tốt đó......" Khẳng định là Lục Bích vẫn còn chưa ý thức được giá trị của cậu!
Ngoài miệng nói không được, Thẩm ca lúc gọi không phải chạy trốn so với ai đều nhanh hơn hay sao, rớt lại cuối cùng Trần Cách trong lòng nghĩ thầm.
Không có nhiều nơi trong nhà trẻ để bọn họ điều tra thu thập, ba người đứng cạnh sân thể dục, không biết nên đến văn phòng giáo viên hay nhà ăn trước.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ vốn dĩ là đi văn phòng giáo viên, thế nhưng đi được nửa đường Thẩm Thanh Thành đưa ra ý kiến muốn đi nhà ăn, lý do là muốn tìm người dọn vệ sinh hỏi chút chuyện.
Lục Bích: "Được." Hắn đối với việc này không có ý kiến, đi trước đi sau đều là đi, không có gì khác nhau.
Người vốn không có tiếng nói Trần Cách đang nghĩ Thẩm ca là được Lục ca chống lưng, thấy ý định muốn tránh xa hiện trường gϊếŧ người thảm khốc của cậu ta đã tan thành mây khói.
Sau khi đến nhà ăn, Thẩm Thanh Thành đi thẳng về phía nhà bếp, Trần Cách nhìn bóng lưng chạy đi của cậu, rồi lại nhìn người dọn vệ sinh đang lau cái bàn bên phải, hả.
Không phải nói muốn đi tìm người dọn vệ sinh hỏi chút chuyện sao?
Trần Cách: "Lục ca?" Cậu ta quay đầu dò hỏi.
Lục Bích hiển nhiên cũng thấy người dọn vệ sinh đang ở bên phải quét tước, nói: "Đi theo cậu ta."
Trần Cách: "Thế anh đi đâu?"
Lục Bích: "Tôi đi hỏi một chút chuyện."
Trần Cách do dự nói: "Lục ca, chúng ta có thể thay đổi vị trí không?" Vốn đã không ăn sáng, cậu ta thật sự không muốn lại nôn tiếp.......Em đây hiện tại không còn gì trong bụng nữa!
Sau nhà bếp, căn phòng đầy máu không thấy đâu, thi thể vị người chơi kia cũng không còn, chỉ có một số nguyên liệu thực phẩm được chất đống ở nhiều góc khác nhau,, điều nay trông giống như nhà bếp có chút lộn xộn, là một chuyện bình thường.
Đã hiểu biết về cơ chế tử vong của người chơi, Thẩm Thanh Thành liền biết đây là phòng bếp đã được đổi mới, thông thường việc này sẽ xảy ra sau nửa giờ khi người chơi cuối cùng thấy được thi thể của người chơi vừa chết.
Cậu đánh giá hoàn cảnh bên trong của phòng bếp, trên mặt đất thật sạch sẽ, cậu bước trên sàn nhà sạch sẽ đi đến bên cửa sổ phía trong nhìn ra ngoài xem xét.
Bên ngoài là một ngõ hẻm không quá rộng, đại khái một chiếc ô tô có thể đi vào, một vài thùng nhựa màu xanh chất đống bên trong con hẻm, một mùi hôi thối nồng nặc từ đó bốc ra.
Lục Bích đi đến phía sau cậu, nói: "Phát hiện cái gì?"
Thẩm Thanh Thành nhăn mũi: "Quá hôi."
Lục Bích theo tầm mắt cậu đưa mắt nhìn: "Rác thừa của nhà bếp."
Nhíu mày nhìn theo hướng đó, Thẩm Thanh Thành không muốn tiếp tục đề tài này, cậu xoay người, không thấy Trần Cách, "Trần Cách đâu?"
Lục Bích hạ mắt nhìn cậu: "Đi tìm người dọn vệ sinh hỏi chút chuyện."
Bị người đối diện chọc thủng cái cớ tìm người dọn vệ sinh Thẩm Thanh Thành một chút xấu hổ cũng không có, cùng Lục Bích đi ra ngoài nhà bếp, nói: "Chúng ta chạy nhanh đi hỏi sự việc một chút."
Khi hai người ra đến bên ngoài người dọn vệ sinh đã đi rồi, chỉ thấy Trần Cách chán ngắt đang ngồi tựa cằm vào ghế trẻ em. Thấy bọn họ đã ra, Trần Cách vội vàng đứng dậy, "Có phải phát sinh chuyện kỳ lạ nào không?"
Thẩm Thanh Thành: "Không có, nhóc đã hỏi được cái gì?"
Trần Cách: "A, cùng phỏng đoán trước đó của chúng ta không khác lắm, Tề Mỹ lúc đầu ở nhà trẻ chính là làm người dọn vệ sinh, mặt khác vào thời điểm đông người cô ta còn giúp nhà bếp nấu nướng, lúc ấy bên người cô ta luôn mang theo đứa bé khoảng tầm hai tuổi, hẳn chính là người dọn vệ sinh này đã giúp cô ta trông coi Tề An Nhạc.
Trần Cách: "Em lại hỏi thế tại sao sau này Tề Mỹ lại được nhậm chức lãi sư, có biết việc Tề Mỹ chỉ tốt nghiệp trung học hay không, không có khả năng ứng tuyển làm giáo viên, người dọn vệ sinh nói bà ta cũng không rõ lắm, Tề Mỹ chưa bao giờ nhắc về chuyện riêng tư của cô ta với ai, bà hỏi cha của đứa trẻ là ai Tề Mỹ lúc ấy còn tức giận muốn trở mặt."
Trần Cách: "Người dọn vệ sinh suy đoán có thể Tề Mỹ đã ly hôn, bà cảm thấy một cô gái mang theo một đứa bé quả thật quá vất vả, liền không hỏi nhiều, thế nhưng thời điểm Tề Mỹ bận rộn cũng giúp cô ta trông giúp con trai."
Trần Cách: "Thế nhưng người dọn vệ sinh còn tiết lộ một chút chuyện, trước khi Tề Mỹ từ chức có qua lại một khoảng thời gian cùng một người đàn ông, bà lúc ấy còn cho rằng hai người này muốn cùng bên nhau, công việc mới là nhà trai tìm được, không nghĩ tới....."
Thẩm Thanh Thành nhướn mày: "Không nghĩ tới cái gì?"
Trần Cách biểu tình rối rắm: "Nửa năm sau người dọn vệ sinh gặp được Tề Mỹ cùng người đàn ông kia ở nhà ăn, hỏi cô ta khi nào kết hôn, sau khi Tề Mỹ sửng sốt liền né tránh ánh mắt mà nói bản thân độc thân. Mà người đàn ông bên cạnh ánh mắt cũng rất cổ quái, như là trào phúng."
Sau khi nghe Trần Cách nói xong Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích lâm vào một trận trầm mặc.
Thẩm Thanh Thành không nghĩ rằng người dọn vệ sinh hiểu lầm nếu mối quan hệ nam nữ tiến tới hôn nhân của hai người này lại đơn giản như vậy, tuyệt đối không chỉ đơn thuần cùng nhau đi chung như vậy liền kết luận, bà nhất định đã nhìn thấy cái gì khác mới suy nghĩ như vậy.
Sự tình đến bây giờ đã thật rõ ràng, Tề Mỹ 20 tuổi sinh Tề An Nhạc, khi đó cô ta hẳn vẫn đang học đại học, bởi vì nguyên nhân Tề An Nhạc cho nên tạm thời nghỉ.
Đến nỗi tại sao không thể học xong đại học, lại không thừa sức lực khi chăm sóc Tề An Nhạc, chắc chắn sau đó lại xảy ra chuyện khác, cái này vẫn đang chờ kiểm chứng.
Cô ta không thể học xong đại học, lại mang theo con trai, tìm không được công việc tốt, cho nên ngay từ đầu chỉ có thể ở nhà trẻ giúp việc bếp núc cùng dọn vệ sinh, thế nhưng sau đó có người đưa cô ta đi một con đường khác, một con đường tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Cô ta đồng ý.
Trước mắt vẫn có hai nhân vật quan trọng chưa xuất hiện trong câu chuyện, một là cha của Tề Mỹ, hai là cha mẹ Tề Mỹ.
Thẩm Thanh Thành: "Người đàn ông kia là ai?"
Trần Cách: "Người dọn vệ sinh không biết, chỉ biết người đó họ Lưu."
A, đàn ông cùng Tề Mỹ dây dưa trong bốn người chỉ có Lưu Vương Ngọc là họ Lưu.
Buổi trưa, nhà ăn mở cửa đúng giờ.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ nhà bếp, nhân viên trở lại chuẩn bị buổi trưa như chưa có chuyện gì phát sinh, nhưng những người chơi sau khi chứng kiến hiện trường thảm khốc bên trong lại không thể xem như chưa có chuyện gì phát sinh được.
Cây cải xanh kia lúc đó đã bị ngâm trong máu, phía trên củ khoai tây kia còn dính một vài khúc ruột.
Có người chơi sau khi tới sắc mặt khó coi liền bỏ đi, có người chơi dứt khoát không thèm tới, Thẩm Thanh Thành lắc đâu, có ăn là được rồi, còn kén chọn? Một đống số liệu mà thôi, đổi mới liền biến mất, cậu lấy danh nghĩa thiên sư của mình ra bảo đảm.
Cuối cùng chỉ có Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích ăn cơm trưa, hai người khi ăn đến mặt cũng không đổi sắc, Trần Cách vốn dĩ cảm thấy ghê tởm, thế nhưng nhìn thấy hai người ăn ngon như vậy cũng cảm thấy đói bụng, cuối cùng vẫn đi lấy cơm ăn.
Vào buổi chiều sau bữa trưa, ba người đi đến văn phòng giáo viên, hiệu phó và chủ nhiệm giáo dục đã chết được một thời gian, nơi này bây giờ được một người thay thế, bọn họ chỉ tìm được ở chỗ ngồi của Lưu Vương Ngọc một món đồ không biết có được tính là manh mối giá trị hay không.
Lưu Vương Ngọc đã có vợ, dưới tập văn kiện trong ngăn kéo bàn của ông ta là một khung ảnh bị đảo ngược, trên đó là bức ảnh cưới của ông ta cùng một người phụ nữ.
Đối với điều này, Tề Mỹ liệu có biết không?
Chẳng mấy chốc mặt trời liền xuống núi, màn đêm thật nhanh liền tới.
Đêm đó Thẩm Thanh Thành, Lục Bích và Trần Cách ba người không ngủ, bọn họ đều ở trong phòng của Thẩm Thanh Thành, cho tới thời điểm trăng lên cao, Thẩm Thanh Thành mở miệng:
"Đi thôi."
Bọn họ sẽ tới trông chừng nơi ở của Lưu Vương Ngọc.
Vào buổi chiều bọn họ đã đặc biệt xác nhận nơi ở của Lưu Vương Ngọc, Lưu Vương Ngọc là người sống bên ngoài, lúc này sống tại khuôn viên nhà trẻ bởi vì công tác nhiệm kỳ, hơn nữa còn ở cùng tòa nhà với Tề Mỹ, là lầu bốn.
Cẩn thận suy nghĩ liền lý giải được, quan hệ của hai người không chính đáng, cùng tòa nhà càng tiện nghi qua lại hơn, càng không khiến người khác chú ý.
Sở dĩ kinh ngạc bởi vì Lưu Vương Ngọc thế nhưng lại không ở tại phòng mình, mà lại ở nhờ phòng của người khác.
Ba người đi dưới ánh trăng, xa xa nhìn thấy dưới tòa nhà có một thân ảnh lang thang, bước chân cứng đơ, như là bị mộng du, không lâu sau thân ảnh này đi lên lầu.
Đây chính là người mà bọn họ đợi.
Ba người nhìn nhau sau đó đi theo sau Lưu Vương Ngọc, Trần Cách lặng lẽ lấy ra đạo cụ phòng thân, Lục Bích lấy ra cây đao mà mình hay sử dụng, Thẩm Thanh Thành quan sát xung quanh, lấy ra ngân châm Dung ma ma.
Lầu bốn.
Lầu sáu.
Lưu Vương Ngọc vẫn chưa dừng lại, ông ta đi trực tiếp lên sân thượng.
Ba người sau đó theo sát, cách một khung cửa sắt, bọn họ nghe được những tiếng động nhỏ phát ra từ bên ngoài, có tiếng cười nhếch mép của một người phụ nữ cùng âm thanh rêи ɾỉ của một người đàn ông.
Tác giả có lời muốn nói :
Tề Mỹ : Mọi người cùng tới đây chơi chung nào~