Chương 140: Phiên ngoại

Thẩm Thanh Thành đã không gặp Lục Bích gần một tuần rồi.

Đối với Lục Bích, thời gian này còn dài hơn, đã hơn một tháng hắn không gặp Thẩm Thanh Thành.

Từ lúc bọn họ thành công rời khỏi trò chơi sau khi hoạt động phương hộp kết thúc, Thẩm Thanh Thành tự động quay về thiết bị cá nhân mà Lục Bích đã sử dụng trước đó. Nhân viên nghiên cứu tạm thời mượn nó để phục vụ công tác tìm hiểu thông tin trong game.

Lục Bích và những người khác được tiến hành kiểm tra sức khỏe ngay khi trở về, sau đó, bọn họ được đưa đi viết báo cáo nghiên cứu.

Và bây giờ, một tháng đã trôi qua.

Trong một tháng này, Thẩm Thanh Thành đã không biết bao nhiêu lần lẻn đến gặp Lục Bích dưới sự trợ giúp của những hồn ma.

Mức độ bất ngờ sẽ giảm đi rất nhiều nếu vô tình để lộ chuyện cậu đã luyện thực thể.

Thẩm Thanh Thành chịu khó giữ gìn bí mật nho nhỏ, mỗi lần đến gặp chỉ lén nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của bạn trai để giải tỏa tâm tình, thế nhưng, ngay cả một món lợi nhỏ như vậy mà bây giờ cũng không còn nữa!

Lúc này, cậu đang ngồi xếp bằng bên cửa sổ của túp lều trong ứng dụng trò chơi. Bên ngoài cửa sổ là hình ảnh khu rừng.

"Ồ." Một khung chat hiện lên trên màn hình thiết bị.

Nếu không phải nhân viên ở Đại Tần đều đối xử với cậu rất tốt, Thẩm Thanh Thành đã sớm cướp người bỏ chạy.

Khung chat hiển thị nội dung vô cùng rõ trên màn hình thiết bị. Nhân viên phụ trách dốc cạn tâm tư nhỏ giọng an ủi cậu:

"Anh Thẩm à, yên tâm đi, anh sắp gặp được Lục đội rồi."

Thẩm Thanh Thành nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Hôm qua anh cũng nói như vậy, hôm kia, hôm kìa, hôm kìa kìa, hôm kìa kìa kìa, hôm kìa kìa kìa kìa, hôm kìa kìa kìa kìa, hôm kìa kìa kìa kìa, hôm kìa kìa kìa kìa, hôm kìa kìa kìa kìa cũng nói rồi. "

"E hèm", nhân viên xấu hổ ho một tiếng cắt lời cậu, "Lần này là thật. Lục đội và những người khác đã hoàn thành xong công việc và về nhà vào tuần trước rồi."

Thẩm Thanh Thành nhanh chóng quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt gầy gò của nhân viên bên ngoài qua camera, ngữ khí mong đợi: "Còn tôi thì sao?"

"Chậm nhất là vào chiều mai" Nhân viên đưa ra câu trả lời chính xác và giải thích, "Vì anh biết rõ về tình hình trong trò chơi, nên công việc nghiên cứu cần thêm hai ngày nữa. Bây giờ chúng tôi đã thu thập hầu hết thông tin, sau khi gửi báo cáo xong, ngày mai anh có thể trở về rồi."

Trở về nơi nào? Mọi người đều ngầm hiểu.

Một nụ cười tràn ra bên khóe môi, tâm trạng của Thẩm Thanh Thành trở nên vô cùng phấn khích.

Thẩm Thanh Thành đã tốn rất nhiều công sức để luyện thực thể trong thời gian này, khi gặp mặt, cậu sẽ cho Lục Bích một "bất ngờ lớn"!

Nhìn thấy biểu cảm của cậu, nhân viên bổ sung thêm: "Tất nhiên, sau này anh vẫn cần quay lại đây làm một số bài kiểm tra nữa."

Thẩm Thanh Thành thờ ơ: "Tôi hiểu, tôi hiểu." Cậu đứng dậy đi đến tủ, tìm bộ quần áo để ngày mai mặc.

Ngày mai cậu được gặp Lục Bích rồi, phải mặc thật đẹp mới được.

Ngày hôm sau, nhà họ Lục.

Buổi tối, Lục nguyên soái lái xe về nhà sau khi kết thúc ngày làm việc, lúc xuống xe thì nhìn thấy ánh đèn trong phòng cháu trai, vẻ mặt luôn nghiêm nghị của ông dịu đi rất nhiều, sau đó tâm tình lại trở nên phức tạp, thở dài một tiếng.

Bảo vệ đứng phía sau thấy vậy thì tiến đến hỏi thăm, Lục nguyên soái khẽ lắc đầu, sau đó sải bước đi về phía biệt thự.

Vì công việc nghiên cứu phương hộp, trong thời gian này ông rất hiếm khi về nhà.

Nhìn chung, bọn họ đã thành công ngăn chặn hoạt động của phương hộp. Những thành viên tham gia phó bản đã đem về rất nhiều tin tức hữu ích thúc đẩy quá trình nghiên cứu.

Việc sử dụng năng lượng đặc biệt nhằm kíƈɦ ŧɦíƈɦ tiềm năng trong cơ thể con người nghe có vẻ khó tin. Khi nghe tin, Lục nguyên soái vô cùng chấn động, đến bây giờ, lúc trở về nhà ông mới bình tĩnh lại đôi chút.

Ông nghĩ về trung tâm của trò chơi kinh dị, và người yêu của cháu ông, Thẩm Mỹ Nhân!

Lục nguyên soái chỉ biết Thẩm Mỹ Nhân vốn đến từ thế giới khác, nhưng lại không bao giờ ngờ rằng, đối phương là một người đã chết.

Cậu không chỉ là cơ sở cho sự tồn tại của game kinh dị mà còn là nguyên nhân dẫn đến kết thúc của game kinh dị.

Cháu trai ông thích ai ông cũng không phản đối, dù là đàn ông Lục nguyên soái vẫn chấp nhận, nhưng tại sao lại thích một người đã chết?

Lục nguyên soái vô cùng lo lắng, sau khi thay giày xong, ngẩng đầu thì thấy Lục Bích đi xuống lấy nước uống, chuẩn bị trở lại phòng. Ông cất giọng nói lạnh lùng xen lẫn tức giận: "Con lên đây một lát, ta có chuyện muốn nói!"

Lục Kỳ cảm thấy vô cùng khó hiểu: "..." Hắn chỉ uống một ngụm nước.

Hai người đi lên phòng làm việc trên tầng 2. Sau khi đóng cửa, Lục nguyên soái nhìn Lục Bích, trầm giọng hỏi: "Sau này con định thế nào?"

Lục Bích nhướng mày: "Ý của ông là?"

Lục nguyên soái ngồi xuống ghế làm việc, nói: "Về chuyện thiết bị cá nhân, sẽ trả cho con sau."

Thiết bị cá nhân có gì đặc biệt? Nó vốn rất bình thường, nhưng Thẩm Mỹ Nhân trong đó lại vô cùng đặc biệt.

Lời vừa dứt, khóe môi Lục Bích bất giác giương lên. Đã một tháng rồi hắn không gặp cậu, xung quanh thiếu người làm ồn khiến hắn quả thật có chút không quen.

Nhìn thấy cảnh này, Lục nguyên soái tức giận đến mức đập bàn, lạnh lùng nói với đứa cháu: "Con hiểu ý của ta chứ? Con định giải quyết mối quan hệ với Thẩm Mỹ Nhân như thế nào, hãy cho ta một câu trả lời thích hợp!"

Thu lại nụ cười, Lục Bích nghiêm túc nói: "Con không có ý định chia tay với em ấy."

"Con!" Lục nguyên soái tức giận giơ tay chỉ vào Lục Bích, rất lâu không nói nên lời.

Lục Bích cất giọng: "Ông đang tức giận."

Với tư cách là người thân của đối phương, Lục nguyên soái luôn muốn dành điều tốt nhất cho đứa cháu trai của mình.

"Ta không quan tâm đến giới tính của Thẩm Mỹ Nhân, quan hệ gia đình hay công việc của cậu ấy. Thậm chí quá khứ của cậu ấy thế nào cũng được, nhưng ít nhất, là người yêu, cậu ấy phải đồng hành cùng con chứ?"

Vẻ mặt Lục Bích vô cùng bình tĩnh: "Cậu ấy luôn đồng hành cùng con."

Lục nguyên soái chế nhạo: "Làm sao đồng hành, cùng nhau sống với thiết bị cá nhân à?"

Lục Bích: "Nghiên cứu về phương hộp vẫn chưa hoàn tất. Chúng ta chỉ mới thành công bẻ khóa tầng bảo mật của nó mà thôi. Tiếp theo các nhà nghiên cứu sẽ chính thức vào cuộc, khám giá giá trị cốt lõi bên trong."

"Sau khi đã bẻ khóa thành công, game đã được sửa chữa, ngoài ra còn đi kèm chức năng phát triển tiềm năng con người. Việc này cần có người đi vào đó để tiến hành kiểm tra và xác minh."

"Con là nhóm người đầu tiên bị kéo vào trò chơi, đồng thời tham gia vào quá trình nghiên cứu trong suốt chặng đường, tất nhiên sẽ là người phù hợp nhất để tham gia. Cậu ấy sẽ đi cùng với con."

"Đi cùng trong game có thể so sánh với thực tế à?!"

Lục Bích mím môi, sau một hồi im lặng thì trầm giọng nói: "Đối với con, như vậy đã đủ rồi."

Nghe thấy câu này, Thẩm Thanh Thành cảm động đến mức muốn lập tức ôm chầm lấy bạn trai nhà mình.

Trước đó Lục nguyên soái đã nói thiết bị cá nhân sẽ được gửi về Lục gia sau khi hoàn tất việc nghiên cứu, điều này đúng về mặt lý thuyết. Nhưng không ai biết, vì quá nhớ bạn trai, Thẩm Thanh Thành đã lén dùng phần mềm tạo ra ảo ảnh rằng cậu đang nằm ngủ bên trong thiết bị.

Sau đó, cậu bay một mạch về nhà Lục Bích, vốn muốn trực tiếp bay thẳng đến phòng đối phương, lại vô tình nghe thấy giọng nói của bạn trai phát ra từ phòng làm việc.

Sau khi cẩn thận lắng nghe, Thẩm Thanh Thành phát hiện cả hai đang nói về mình, vì vậy đi thẳng vào trong.

Lục nguyên soái không đồng ý chuyện cậu và Lục Bích bên nhau. Mặc dù Thẩm Thanh Thành biết đối phương sẽ không bỏ rơi mình nhưng cậu vẫn muốn biết cảm nhận của bạn trai khi không thể cùng hắn đồng hành trong thế giới hiện thực.

Vì lý do này, Thẩm Thanh Thành nghiêm túc lắng nghe đoạn đối thoại. Sau khi nghe được đáp án, cậu cảm thấy vô cùng có lỗi với Lục Bích vì đã không nói sớm với đối phương chuyện thực thể.

Cậu nhất định sẽ tranh thủ nhận sai với Lục Bích!

"Con đã suy nghĩ kỹ chưa?" Lục nguyên soái cất giọng hỏi.

Lục Bích gật đầu: "Rồi ạ."

Lục nguyên soái: "Con đã là một người trưởng thành, nên chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình. Ta sẽ không nói thêm gì nữa, mọi chuyện tùy con quyết định."

"Con hiểu rồi, cảm ơn ông nội." Lục Bích nói.

Lúc này có người hầu gõ cửa nói dưới lầu có người tìm, Lục Bích nhanh chóng đi khỏi phòng làm việc xuống lầu.

Người tới là nhân viên đưa thiết bị cá nhân, Lục Bích cầm lấy sau đó mở ra kiểm tra, lúc nhìn thấy "Thanh Thanh" đang ngủ trên giường, trong mắt lộ ra tia ấm áp, sau khi cảm ơn đối phương thì cầm lấy thiết bị quay về phòng.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Thanh Thành luôn ẩn thân, lơ lửng bên cạnh Lục Bích, nhìn đối phương đi xuống lầu, lên lầu rồi quay về phòng, cuối cùng đặt thiết bị lên bàn, sau đó ngồi vào ghế say sưa ngắm "người" đang ngủ say bên trong.

Có chuyện gì vậy, sao anh ấy không bật đèn lên? Thẩm Thanh Thành tự hỏi.

Mùa đông sắc trời nhanh tối, lúc này mới hơn tám giờ mà bên ngoài đã tối mịt.

Đêm nay không trăng, không gian vẫn sáng bừng nhờ ánh sáng phát ra từ đèn đường, nhưng vẫn không thể chiếu tới phòng Lục Bích.

Thẩm Thanh Thành đợi một hồi, thấy Lục Bích vẫn chỉ kiên nhẫn nhìn "cậu" ngủ mà không làm gì khác, cuối cùng không đợi được nữa, có chút ngượng ngùng trực tiếp xuất hiện trước mặt đối phương.

Nghĩ tới đây, thân thể Thẩm Thanh Thành khẽ động, thân ảnh lơ lửng sau lưng đối phương từ từ hình thành dáng người.

Cậu mặc một cái áo len trắng kết hợp quần tây đen, bên dưới là đôi chân thon dài thẳng tắp. Thẩm Thanh Thành cúi đầu xem xét quần áo của mình, tóc mái rũ xuống che đi khuôn mặt thanh tú có phần hư ảo của cậu.

Do dự một hồi, đôi dép lê lông tơ trên chân biến mất, Thẩm Thanh Thành bước chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn trước mặt.

Trong phòng vang lên hơi thở thuộc về người thứ hai.

"Đinh" vang lên, tiếng chuông báo vang lên dưới lầu, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Lục Bích trầm giọng đáp: "Không cần, tôi không ăn tối, đừng gọi nữa."

Người bên ngoài nhận được câu trả lời thì lập tức rời đi.

Thẩm Thanh Thành nằm trên mặt đất, tay chân và cổ đều bị đối phương khống chế, nhưng cậu không hề sợ hãi, cậu sớm đã đoán được hậu quả trước khi làm việc này.

Dựa theo thói quen nghề nghiệp của bạn trai, một khi phát hiện có người khả nghi, chắc chắn sẽ sử dụng vũ lực.

Lục Bích nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cách mình chưa đầy 20 cm, mày kiếm cau lại, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đôi mắt mở to, có vẻ đối phương vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cậu.

"Thanh Thanh..."

Thẩm Thanh Thành khẽ cử động, sau khi được tự do, cậu vươn tay ôm lấy cổ đối phương, vùi đầu vào hõm vai Lục Bích, nói: "Dưới đất lạnh lắm á anh."

"Em"

"Ca ca nói sẽ không ăn cơm tối, vậy anh đã sẵn sàng ăn sạch em chưa?"

...