Chương 14 : Bầm thây
"Hình nhân"
*************************
Buổi chiều hai ngày trước, đám người Chu An An sau khi dùng xong bữa trưa đã hiểu ra ngụ ý trong lời nói của Lục Bích, chỉ là Chu An An cảm thấy việc chờ đợi quá bị động, tại nơi này tần suất phát sinh sự kiện quỷ quái đều có khả năng cao, thời gian ở lại phó bản càng lâu tính mạng bọn họ càng nguy hiểm.
Cô vốn không biết rõ hướng đi chính xác lại còn không biết việc cần làm tiếp theo là gì, vì vậy lập tức quyết định đi tìm Lưu Vương Ngọc. Suy nghĩ của Mông Điền Hải cũng giống với Chu An An, chỉ là anh ta chắn chắn Lưu Vương Ngọc hơn năm mươi phần trăm sẽ không hợp tác, vậy nên hẳn nên dựa vào vào may mắn vậy.
Kết quả không khác lắm so với anh ta dự đoán, Lưu Vương Ngọc quả nhiên cự tuyệt bọn họ, không chỉ có vậy, ông ta còn cố sống cố chết thỉnh đại sư về làm lễ.
Chu An An sốt ruột: "Nếu ông còn không tin thì có thể tới phòng 607 chứng thực, nhìn xem lời chúng tôi nói có sai không." Việc cô nói chính là chuyện lỗ khóa chảy máu.
Lưu Vương Ngọc lại nói: "Các vị lão sư, trường học vốn là mời các người tới để dạy các bạn nhỏ học tập, tuy rằng còn một khoảng thời gian nữa mới khai giảng, nhưng các vị cũng đừng quên làm tốt công tác của bản thân."
Sắc mặt Lưu Vương Ngọc lập tức trở nên khó coi sau khi xoay người đi, biểu tình cứng đờ giơ tay sờ cổ, bước chân vội vội vàng vàng.
Trong thời gian hai ngày, Chu An An không từ bỏ ý định thuyết phục Lưu Vương Ngọc, chỉ là không có cơ hội tìm được đối phương.
Cho đến sáng sớm ngày thứ ba, khi mọi người lục đυ.c hướng nhà ăn chuẩn bị đến đó, liền biết việc phòng bếp có người chết.
Người chết cũng là một người chơi, chính là cái người bất đồng phương thức tương quan với mọi người.
Bởi vì phương thức thông quan bất đồng, vị kia cũng không cùng bọn họ hành động, thường ngày anh ta căn bản đều ở trong phòng, độ tồn tại rất thấp, bọn họ cũng là ngẫu nhiên ăn cơm mới gặp đối phương.
Chính vì như vậy, người này vậy mà bị gϊếŧ chết bằng phương thức cực kỳ thê thảm.
Thẩm Thanh Thành đối với việc ăn cơm từ trước đến nay đều tích cực, vì vậy cậu tới nhà ăn sớm nhất, lúc bước vào nhà ăn cậu liền phát hiện không đúng, vốn dĩ ở đằng xa đã ngửi được hương vị thơm lừng phát ra từ nhà ăn, thế nhưng hôm nay thế nào lại không ngửi được?
Lại đi vào trong thì thấy, bảo sao, phía trước cửa sổ không chỉ không có người bán đồ ăn, đến đồ ăn cũng không có, cậu chỉ tóm được người vệ sinh đề hỏi sự tình: "Hôm nay tại sao lại không có cơm vậy?"
Người dọn vệ sinh nhìn cậu một cái, giọng điệu chết lặng mà nói: "Còn có thể tại sao, aizzz, ả kia lại trở về quấy phá, chính mình không còn sống cũng muốn người ta chết theo mình."
Thẩm Thanh Thành truy hỏi: "Người ngươi nói đến chính là Tề Mỹ, ngươi biết nàng sao?"
"Biết chứ, như thế nào lại không biết, lúc trước tôi còn không ít lần giúp ả ta trông con." Nói xong lời này liền cầm cây lau nhà mà lắc đầu đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Thành không đuổi theo, quay đầu nhìn về phía nhà bếp, nơi đó vẫn còn vương lại rất nhiều âm khí cùng oán khí. Cậu nhíu nhíu mày, dựa vào trực giác tìm được nói âm khí nặng nhất, chính là nhà bếp phòng ăn.
Cửa nhà bếp đóng lại, trong không khí tràn ngập nồng đậm hương vị huyết tinh, vài giọt máu hỗn loạn bắn trên cánh cửa tỏ rõ sự bất thường.
Cậu giơ tay đẩy cửa ra, không gian vốn đóng kính khi bị mở cửa ra, mùi máu tươi lập tức vọt lên đến não Thẩm Thanh Thành, mặt đất bên trong, trên tường thậm chí là trên trần nhà, khắp nơi đều là máu.
Vị người chơi này bị xé nát bằng bạo lực, tủ lạnh đang mở khiến cậu thấy được tay chân đầy máu của vị kia đang kẹt ở trong, tứ chi đối phương bị vứt rải rác trên nền nhà, ngực và bụng bị mổ ra, cơ quan nội tạng của đối phương thì nằm khắp nơi trên sàn nhà cùng tứ chi, đầu thì nằm trên thớt, khuôn mặt khô g dính máu của đối phương hướng ra cửa, đối mắt thì mở to nhìn chằm chằm vào Thẩm Thanh Thành.
Thẩm Thanh Thành mặt không đổi sắc, chỉ ghét bỏ đưa tay vẫy vẫy trước mũi xua đi hương vị khiến người ta buồn nôn kia, cậu nhìn nhìn mặt đất đầy máu và cửa bếp, động tác liền có chút do dự.
"Có chuyện gì vậy, hôm nay không có cơm à?" Phía người truyền đến giọng nói nghi hoặc của Trần Cách, Thẩm ca không phải đã trước bọn họ một bước tới nhà ăn sao, tại sao lại không thấy người đâu?
Đúng lúc này.
"Lục đại ca cứu mạng~"
Trần Cách vừa định nói với Lục Bích hình như đó là giọng của Thẩm ca, liền thấy hai bóng người bên cạnh lóe lên rồi lao nhanh chớp nhoáng, đó là Lục Bích và Mông Điền Hải hướng phía cậu la kên mà phóng tới, Chu An An, Tiết Đồng và Lưu Tử Mai tuy rằng không chạy, nhưng từng người đều gia tăng tốc độ.
Không được, cậu ta chính là tiểu đệ số một của Thẩm ca, như thế nào lại chậm chân hơn cả người ngoài? Vì vậy cậu ta vội vàng hô to: "Thẩm ca đừng sợ, em tới đây!"
Hai giây sau đó, Trần Cách đứng cạnh thùng rác nôn thốc nôn tháo.
"Ọe!"
Chu An An và Lưu Tử Mai tuy là hai cô gái thế nhưng lại kiên cường không nôn, nhưng sắc mặt cũng không đẹp chút nào, Tiết Đồng cùng Mông Điền Hải áp xuống cảm giác muốn môn xuống, thể hiện biểu tình thật kinh tởm cùng không thể chịu đựng được.
Tình trạng hiện tại của đối phương liền có thể chính là tương lai của bọn họ, ai cũng không thể biết rốt cuộc mình còn sống bao lâu nữa.
Lục Bích nhìn Thẩm Thanh Thành vẫn luôn im lặng: "Không sao chứ?"
Thẩm Thanh Thành sững sốt rồi nói: "Không sao đâu."
Lục Bích hai mắt đánh giá cậu, sau đó bẻ gãy cây chổi ở góc tường lấy cán, sau đó cầm nó đi vào nhà bếp.
Quần áo trên người vị người chơi kia đều bị xé rách bươm, mặt đất rơi đầy thịt vụn, vải vụn từ quần áo vương vãi khắp nơi, đem thân thể trụi lủi của đối phương phơi ra ngoài. Ruột trong bụng bị mổ trào ra ngoài nhiều hơn, tràn ngập một cỗ hương vị khó ngửi, khiến hơi thở của mọi người trong không gian trở nên càng thêm khó chịu.
"Đây là cái gì?" Lục Bích dùng cán chổi lật ra được một con búp bê vải tắm máu người.
Thẩm Thanh Thành nhìn búp bê vải híp mắt lại, thứ này cậu vốn rất quen thuộc, "Mặt trên có chữ viết phải không?"
Lục Bích tìm được bao tay còn sót lại trong tủ bát, đeo lên tay sau đó cúi người nhặt lên búp bê vải, "Thấy không rõ, giống như dân giấy lên." Và tờ giấy hiện tại đã ướt đẫm không nhìn rõ chữ do bị huyết nhục mơ hồ.
Búp bê vải này rất nhỏ, nhiều nhất chỉ to bằng ngón tay cái, ở những bộ phận đáng lẽ nên gắn tứ chi lúc này lại trống không, Lục Bích đi ra ngoài cửa đưa búp bê vải cho Thẩm Thanh Thành.
Tiết Đồng không chờ nổi trực tiếp hỏi: "Thẩm Mỹ Nhân, cậu có phải biết đây là cái gì không?"
Thẩm Thanh Thành liếc nhìn tay Lục Bích, chỉ cần nhìn một cái cậu liền xác nhận đúng là vật mình đã đoán, cậu nói: "Thứ này không có tên chính xác, có thể là búp bê vải, cũng có thể là bù nhìn, tác dụng là thế mạng."
Chu An An: "Là có ý gì?"
Thẩm Thanh Thành nhìn cô ta một cái, "Ý chính là đối phương là chết thay cho người khác."
Phản ứng đầu tiên của Chu An An chính là có người chơi khác dùng đạo cụ, thế nhưng ngay sau đó lại lập tức suy tư bởi vì toàn bộ vật phẩm thương thành cô đều đã xem qua, không có đạo cụ nào có tác dụng thế mạng."
Cô ta mấp máy môi, run run phun ra bốn chữ: ".....Là Lưu Vương Ngọc."
Tâm tình Chu An An giờ phút này thật phức tạp, cô ta đem sự việc ổ khóa chảy máu vốn dĩ muốn thuyết phục Lưu Vương Ngọc, không nghĩ tới lại đang chuẩn bị cơ hội cho ông ta.
Vì vậy vị người chơi này đã chết. Tề Mỹ phát hiện bản thân bị lừa gạt, tàn nhẫn mà đem đối phương phân thây.
Cô không còn là người mới, nhưng đây là lần đầu tiên một người vô tội vì cô mà chết.
Tiết Đồng: "Lưu Vương Ngọc lấy đâu ra đồ vật kỳ quái này." Thế nhưng so với việc này hắn ta càng tò mò hơn về thân phận Thẩm Mỹ Nhân, nhân viên công chức sẽ biết những sự việc này sao?
"Tôi chỉ đọc thêm nhiều loại sách linh tinh mà thôi." Thẩm Thanh Thành không chút chột dạ nhìn hắn ta nói.
Lúc này bọn đã sớm không còn cảm giác ăn sáng nữa, mọi người lần lượt rời khỏi nhà ăn, có người trở về phòng chung cư, có người lựa chọn tuế tục thu thập manh mối, Chu An An lạnh mặt hướng bể bơi đi tới, chưa nói rõ muốn làm gì.
Thẩm Thanh Thành sờ cái bụng đang kêu réo, hướng nam nhân bên cạnh nói: "Đúng rồi, có việc muốn nói với anh, trước khi các người tới tôi đã gặp một người dọn vệ sinh đó, bà ta nói bản thân quen biết Tề Mỹ, còn giúp Tề Mỹ trông coi con trai cô ta rất nhiều lần."
Không chỉ trông coi con trai Tề Mỹ, mà còn là rất nhiều lần sao.
Lục Bích dừng một chút: "Người dọn vệ sinh?"
Thẩm Thanh Thành: "Đúng."
Một người dọn vệ sinh, vô tình giúp Tề Mỹ trông coi con trai vốn rất bình thường, nhưng thường xuyên là sao? Không phải là kỳ thị nghề nghiệp, chỉ là giáo viên cùng người dọn vệ sinh qua lại quả thật quá hiếm gặp, trừ phi là hàng xóm hoặc đồng nghiệp.
Lục Bích: "Tề Mỹ đã từng có thời gian làm việc tại nhà ăn." Có lẽ là giúp việc bếp núc, cũng có thể là người dọn vệ sinh, tóm lại Tề Mỹ nhất định đã ở nhà ăn làm việc một khoảng thời gian không ngắn, mới khiến ả ta quen biết người dọn vệ sinh được.
Trần Cách nỗ lực đuổi kịp tiết tấu hai người, đưa ra tổng kết: "Vậy sau đó tại sao Tề Mỹ lại được lên làm lão sư?"
Đối với điểm này trong lòng Lục Bích cùng Thẩm Thanh Thành đều có điều suy đoán, chỉ là với lượng chứng cứ quá ít cho nên không thể chứng thật.
Lục Bích: "Đi tìm Lưu Vương Ngọc."
Trần Cách bị giọng nói lạnh lùng của hắn làm kinh sợ, "Lục, Lục ca, anh đừng gây rối."
Thẩm Thanh Thành nhìn vào thần sắc lạnh băng của đối phương, nói: "Tôi có biện pháp làm cho đồ vật hộ thân của hắn mất đi hiệu lực."
Lục Bích quay đầu nhìn cậu.
Thẩm Thanh Thành: "Tiền đề là anh có thể lấy được đồ vật vào tay."
Lục Bích nhướn mày, "Đơn giản."
Gì vậy? Thẩm ca cùng Lục ca đang nói cái gì thế? Cậu ta như thế nào một câu nghe cũng không hiểu.
Thẩm Thanh Thành vỗ vỗ biểu tình hoang mang ngơ ngác thỉnh bốn phía chỉ bảo Trần Cách, "Tự mình nghĩ đi."
Chuyện này kỳ thật rất đơn giản, Lưu Vương Ngọc cùng ba nam nhân khác đề từng dây dưa với Tề Mỹ, bây giờ ba người kia đã chết, thậm chí Chu Hiểu Tuệ cũng đã chết, ông ta còn sống tốt được sao?"
Ngày đầu tiên bọn họ đi vào phó bản, lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Vương trạng thái tinh thần không tốt, hồi sau chỉ cần bổ sung giấc ngủ, hơn nữa ngay hôm sau tình trạng này đã đợc cải thiện tốt đẹp.
Lúc ấy Thẩm Thanh Thành liền suy đoán khả năng trên người đối phương có đồ vật bảo hộ là rất lớn, hôm nay nhìn thấy búp bê vải liền lập tức khẳng định suy đoán của bản thân.
Lục Bích không phải kẻ ngu dốt, hắn vốn không biết những chuyện này, nhưng mà liên hệ tin tức sự kiện thế mạng liền dễ dàng đoán được trên người Lưu Vương Ngọc có đồ vật bảo hộ.
Vì thế cho nên Tề Mỹ trước sau không có biện pháp gϊếŧ ông ta.
A~ thì ra là như thế này! Trần Cách bừng tỉnh hiểu ra, Lưu Vương Ngọc có bảo bối hộ thân, hơn nữa gần đây nhóm người chơi bọn họ còn hấp dẫn lực chú ý của Tề Mỹ, Lưu Vương Ngọc nhân có hội đó ra ngoài tìm ba vị đạo sĩ muốn đem Tề Mỹ hoàn toàn tiêu diệt.
Chính là ông ta không nghĩ tới đạo sĩ sẽ thất thủ.
Dưới sự nhắc nhở của Chu An An, Lưu Vương Ngọc liền biết việc ông ta thỉnh đại sư đã chọc giận Tề Mỹ, ông ta lo lắng Tề Mỹ dưới cơn bạo phát có thể khiến bản thân mình gặp nguy hiểm, cho nên trước tiên chuẩn bị hình nộm thế mạng, làm Tề Mỹ ngộ nhận đây là vị khách người chơi, thay ông ta chịu chết.
"Quao, đúng là người độc ác!"
Trần Cách nói: "Em đã biết!"
Lúc này bọn họ muốn chạy đến khu phụ cận phòng học, cách đó không xa Lưu Vương Ngọc vừa lúc từ trong văn phòng đi ra, lần này ông ta thế nhưng lại không trốn tránh bọn họ, sắc mặt như thường mà lướt qua, thậm chí còn gật đầu chào hỏi.
Thẩm Thanh Thành xoay người huơ huơ Phật Ngọc trên tay, "Lưu phó ban, đồ vật của anh rớt."
Cậu cũng chưa kịp thấy Lục Bích bằng cách nào trộm được Phật Ngọc vào tay, động tác này cũng qua nhanh nha."
Tác giả có lời muốn nói :
Thẩm Thanh Thành: "Tốc độ nhanh như vậy đó vì cái gì mà trò chơi không nói đó buff của anh?!.....