Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 133: Luân hồi khủng bố (5) - Phó bản trung tâm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trên thực tế, cậu cũng không chắc chắn thân phận của Cát lão.

Đối phương nói từ lúc bắt đầu đã luôn đi theo Thẩm Thanh Thành, trong lòng cậu đối với chuyện này cũng đã mơ hồ đoán được, cho nên câu nói trước đó chỉ để thăm dò đối phương.

Thế nhưng Cát lão không muốn đi sâu vào vấn đề này nữa, khiến suy nghĩ muốn kiểm chứng suy đoán dựa trên phản ứng của đối phương của cậu liền vô ích.

Bất quá không sao cả, cuối cùng cũng sẽ biết thôi.

Cậu cùng Lục Bích xoay người đi đến cầu thang thông hướng phó bản. Trương viện sĩ đã nói, trước mắt chỉ có phó bản trung tâm được kích hoạt, nếu nơi này không phải phó bản trung tâm, vậy bọn họ chỉ còn cách thâm nhập sâu hơn.

Cậu suy đoán phó bản trung tâm vẫn còn ẩn sâu bên trong, đám quỷ quái trong tòa nhà chỉ giúp bọn họ thu thập thêm một số manh mối mà thôi.

Nơi này sớm đã trở thành địa bàn của Thẩm Thanh Thành, nếu lúc đó cậu nhanh chóng chiếm lĩnh trung tâm, cũng sẽ không đến mức năm lần bảy lượt vất vả truy tìm chân tướng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Thành quay đầu nói với Cát lão phía sau: "Tôi sẽ vào đó một chuyến nữa."

Dáng vẻ Cát lão như thể đã sớm đoán được, bà cung kính khom lưng, "Chúc ngài may mắn, đại nhân."

Sau đó, Lục Bích lần lượt phân phó nhóm đội viên. Trương Tĩnh Vũ mang theo một nửa men theo bên trái đi xuống, nửa còn lại dọc theo bên phải, còn hắn sẽ cùng Thẩm Thanh Thành tiến vào phó bản.

......

Sau một hồi bất tỉnh, Thẩm Thanh Thành phát hiện bản thân đang ở trong một nơi xa lạ. Một đống người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt khiến cậu lập tức đề cao cảnh giác.

Đây là cầu thang đi lên, không biết sẽ dẫn đến đâu. Bậc thang rất rộng, dài khoảng ba mét, tường đá hai bên trái phải bám đầy rong rêu.

Trước mặt cậu là một đội ngũ xếp hàng ngay ngắn, mặc đồng phục màu bạc, số lượng nhất thời không đếm xuể.

Hình như Thẩm Thanh Thành là một thành viên bên trong đội ngũ, tiếng bước chân sau lưng báo hiệu cậu không phải người xếp cuối cùng, đằng sau còn rất nhiều người.

Thẩm Thanh Thành bước đi một cách máy móc, một bên nghĩ xem Lục Bích có trong đội ngũ này hay không, một bên liếc mắt nhìn quần áo mình đang mặc, quả nhiên cũng là đồng phục màu bạc.

Sau khi đi được một đoạn, đội ngũ đi đến góc ngoặt chỗ cầu thang. Nơi này có hai nhân viên mặc trang phục khác nhau đang tiến hành kiểm tra xem có ai khác trà trộn vào không.

Tim Thẩm Thanh Thành không khỏi đập nhanh vài nhịp, mặc dù đoán được đây là thân phận của mình bên trong phó bản nhưng cậu vẫn lo lắng bản thân bị phát hiện.

Hai nhân viên cầm thứ gì đó phát ra tia sáng laze màu xanh lam, khám xét từng người đi qua. Biểu tình lúc này của Thẩm Thanh Thành vô cùng căng thẳng, cho đến lúc an toàn vượt qua kiểm tra cậu mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từ trên cao nhìn xuống, cậu liếc mắt quan sát tình huống dưới cầu thang, đội ngũ áo bạc nhìn không thấy điểm cuối, tất cả đều đeo một chiếc mặt nạ che kín khuôn mặt.

Thẩm Thanh Thành không biết bản thân nên cảm thấy may mắn hay xui xẻo. May mắn không bị nhân viên phát hiện, xui xẻo là ai cũng mang mặt nạ, cậu sẽ khó tìm được Lục Bích.

Càng lên cao đám rêu bám hai bên tường dọc theo lối đi càng ngày càng ít, đến điểm cuối, bức tường đã trở nên trắng sáng sạch sẽ.

Thẩm Thanh Thành theo đội ngũ đi lên một nơi bằng phẳng trông giống một viện nghiên cứu. Nhưng đây chỉ là suy đoán của cậu, bởi vì cậu không nhận ra nét chữ được viết trên cánh cửa trước mặt.

Phải một lúc lâu sau Thẩm Thanh Thành mới đoán được đây là đâu.

Ở đây thiết kế mái vòm hình cung giống như đường hầm, một dãy bục tròn nhỏ được đặt ngay ngắn hai bên trái phải dọc theo lối đi.

Từng người trong đội ngũ lần lượt bước lên bục tròn, ngay sau đó, lỗ hổng trên bức tường phía sau bọn họ nứt ra, một chiếc vòi huỳnh quang màu xanh xuất hiện.

Cảm giác nóng, nở to, rát, tê dại từ eo lan dần đến toàn thân. Cảm giác này rất giống lúc cậu được nạp điện, Thẩm Thanh Thành cẩn thận quan sát quá trình những người xung quanh, cuối cùng cũng hiểu.

Nơi này là "Nhà ăn".

Thẩm Thanh Thành bị sốc trước kết luận mình vừa đưa ra. Đây rốt cuộc là chủng tộc gì vậy, cư nhiên việc ăn cơm lại được thay bằng nạp điện?

Đúng lúc này, có người trong đường hầm nói chuyện. Ngôn ngữ rất cổ quái, nhưng chuyện khiến Thẩm Thanh Thành sửng sốt hơn là, thế mà cậu lại hiểu bọn họ đang nói gì.

Người bên phải nhếch miệng nói, "Số 2332, lần này đi ra ngoài anh tìm được bao nhiêu trường năng lượng đặc biệt?"

Trường năng lượng đặc biệt? Thông tin vừa được tiết lộ khiến tinh thần Thẩm Thanh Thành rung lên, cậu lập tức gạt những thông tin không quan trọng ra khỏi đầu óc, cẩn thận lắng nghe.

Ngay sau khi người đầu tiên nói xong, âm thanh thứ hai vang lên, hẳn thuộc về số 2332: "Không nhiều, chỉ tìm được ba cái thôi."

"Ba cái còn không nhiều?" Người phía trước cực kỳ hâm mộ nói, "Xem ra lần này anh có thể nhận được rất nhiều hoa hồng."

"Không chắc đâu, còn phải đợi bọn họ dò xét cường độ năng lượng mới biết được." Số 2332 nói, nhưng giọng điệu vô cùng vui vẻ.

Xem ra người của chủng tộc này cũng rất "khiêm tốn", Thẩm Thanh Thành nghĩ thầm. Số 2332 đang đứng bên trái cậu, vậy không phải cậu là số 2333 sao?

Đoạn đối thoại này thành công châm ngòi, phá vỡ bầu không khí im ắng bên trong đường hầm, những người khác cũng lần lượt cất giọng, đều nói về trường năng lượng đặc biệt kia.

Anh hỏi tôi tìm được bao nhiêu, tôi hỏi ngược lại anh, nhiều thì hâm mộ, ít thì an ủi, tóm lại, không khí tương đối sôi động.

Cuối cùng bản thân Thẩm Thanh Thành cũng không thoát khỏi số phận bị số 2332 hỏi tìm được bao nhiêu, cậu chỉ biết "Ơ" một hồi, không biết phải trả lời thế nào.

Rốt cuộc cậu tìm được bao nhiêu?

Nhưng cậu không dám nói bừa, nếu bị kẹt ở đây lâu, số lượng không khớp sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Không ngờ việc cậu ậm ừ khiến số 2332 hiểu lầm, đối phương lên tiếng an ủi, "Không tìm được cũng không sao, dự án vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, lần sau vẫn còn cơ hội."

Ồ, không ngờ câu trả lời này lại ngoài ý muốn tiết lộ manh mối mới, số 2332 cũng tương đối tốt bụng nhỉ.

Do đối phương đã có ý tốt nên Thẩm Thanh Thành cũng nở một nụ cười thân thiện. Nhưng vì giao tiếp qua lớp mặt nạ nên cậu không biết đối phương có cảm nhận được ý tốt của mình hay không.

Khoảng tầm mười phút sau, đội ngũ đều "ăn" xong, ống huỳnh quang từ thắt lưng rơi xuống đất.

Lúc này cậu vô cùng nhớ Lục Bích, nếu hắn ở đây, nhất định sẽ nói thời gian chính xác cho cậu biết.

Vị trí của Thẩm Thanh Thành là ở giữa đội, không cần phải suy nghĩ nên làm gì tiếp theo. Vì vậy một đường rời khỏi "nhà ăn" vô cùng thuận lợi.

Cuối đường hầm là một lối đi, đầu kia của lối đi thông với một không gian rộng hơn. Đây là một căn phòng trống trơn, chỉ đặt những chiếc hộp hình vuông giống như quan tài.

Sau đó đội ngũ xếp hàng lần lượt nằm vào "quan tài".

Sau khi nằm vào "quan tài", tâm tình Thẩm Thanh Thành vô cùng phức tạp. Cậu không ngờ lần đầu tiên mình nằm vào quan tài sau khi chết lại rơi vào hoàn cảnh này.

Không nghi ngờ gì nữa, chiếc "quan tài" này chính là "giường ngủ" của bọn họ. Nắp quan tài màu trắng xanh được thiết kế đóng mở, ngăn cách không cho nguồn sáng bên ngoài lọt vào.

Muốn cậu giả vờ ngủ ở chỗ này sao? Hay chỉ cần nằm xuống, một lúc sau sẽ tự động lăn ra ngủ?

Thẩm Thanh Thành cẩn thận suy xét, cậu có nên đợi mọi người ngủ say sau đó lẻn ra ngoài tìm những người khác không. Những phó bản khác đã đóng cửa, nên hẳn Lục Bích cũng đi vào phó bản này.

Trong lúc cậu vẫn còn do dự, nắp quan tài đã mở ra lần nữa, Thẩm Thanh Thành sửng sốt, sao lại thế này, thời gian ngủ cư nhiên còn ngắn hơn thời gian "ăn" sao?

Tuy nhiên không gian bên ngoài không phải phòng ngủ dày đặc quan tài lúc trước.

Trực giác nói với Thẩm Thanh Thành rằng lúc này cậu đang ở trong một chiếc phi thuyền đang chuyển động, và cậu đang đứng trong phòng điều khiển chính, tiếp nhận báo cáo từ bốn nhân viên cấp dưới.

Bốn người phía đối diện mặc bộ đồng phục màu bạc mà Thẩm Thanh Thành đã mặc lúc trước. Còn hiện tại, cậu đang mặc một bộ âu phục đen xám, tấm thẻ trên ngực viết số 1001.

Một cấp dưới không thấy rõ mặt lên tiếng:

"Trưởng quan, số hiệu trường năng lượng đặc biệt mà chúng ta sắp tới là 12345, dự kiến hai ngày không gian nữa sẽ tới."

Vì thế Thẩm Thanh Thành đã ở trên phi thuyền ngốc suốt hai ngày, khác với chiếc quan tài đóng lại mở ra liền đến chiều không gian khác. Lần này cậu đã thật sự ở trên phi thuyền hai ngày theo đúng nghĩa đen.

Khi đói thì tới bục tròn nạp điện, mệt thì vào quan tài đi ngủ. Hai ngày sau, trong lúc đang nghỉ ngơi bên trong quan tài, một nhân viên đi tới gõ nắp quan tài, thông báo với cậu rằng đã đến nơi.

Phi thuyền đang đậu bên trên một hành tinh được bao phủ bởi lớp sương mù màu xanh lục. Sau khi bật chức năng tàng hình, nó có thể dễ dàng thoát khỏi sự theo dõi của hàng chục vệ tinh gần đó.

Tên cấp dưới số 1111 tiến lên mở máy chiếu để Thẩm Thanh Thành quan sát. Màn hình máy chiếu phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hiển thị hình ảnh tình huống xảy ra tại một trường trung học trên hành tinh xanh.

Thẩm Thanh Thành liếc mắt ra hiệu, cấp dưới ngay lập tức lấy ra một chiếc ghế dựa. Cậu ngồi xuống bắt chéo hai chân, tay chống cằm, yên lặng quan sát nội dung hiển thị trên máy chiếu.

"Leng keng, leng keng ~"

Tiếng chuông tan học vang lên, học sinh như bầy ong vỡ tổ ùa ra từ các lớp học. Số 1111 phóng to hình ảnh một người trong số đó.

Đó là hành lang trong khu dạy học, một học sinh mặc đồng phục áo trắng viền xanh đang cúi đầu, vội vã cất bước đi về phía cuối hành lang. Cuối hành lang là hai nhà vệ sinh, học sinh nam đi thẳng vào bên trong.

Sau khi cậu ta bước vào, cánh cửa sau lưng đóng lại cái "rầm". Một số học sinh nấp sau cánh cửa nhanh chóng vọt ra, biểu tình hung ác, vây quanh cậu nam sinh kia ở giữa.

Cậu học sinh run lên, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, biểu tình sợ hãi tột độ.

Nhìn thấy hình ảnh này, Thẩm Thanh Thành vuốt cằm suy tư một lúc. Tình tiết bạo lực học đường, hình như trước đó đã từng nghe qua thì phải?

Nhân viên đã đưa ghế qua, số 1112, phụ trách công việc tường thuật, hắn nghiêm túc giải thích: "Trưởng quan, năng lượng trung tâm thuộc trường năng lượng đặc biệt số hiệu 12345 chính là ở trên người sinh vật này."

Hình ảnh cậu học sinh bị bắt nạt được vẽ một vòng tròn màu đỏ trên màn hình máy chiếu. Hiện tại câu chuyện đã tiến triển đến cảnh cậu ta bị đánh đập luân phiên.

Thẩm Thanh Thành nâng cao giọng, ngữ khí không mấy quan tâm, "Sao?"

Vào ngày thứ n không ở cạnh nhau, Thẩm Thanh Thành rất nhớ anh trai của cậu.

Số 1112 nói: "Trước mắt năng lượng của số hiệu 12345 vẫn đang tăng lên nhưng chưa đạt đến giá trị cao nhất, cho nên chúng ta sẽ đợi ở đây một lúc."

Thẩm Thanh Thành im lặng đưa mắt nhìn lên màn hình máy chiếu. Haizzz, chẳng lẽ mấy ngày này cậu chỉ có thể ngồi xem thể loại phim truyền hình cẩu huyết phát sóng lúc 8 giờ sao.

Đề tài phim truyền hình cẩu huyết 8 giờ lúc trước nói về đại chiến mẹ chồng nàng dâu, bây giờ sửa lại là bi kịch vườn trường.

Nhóm học sinh lưu manh đẩy nam sinh kia ngã xuống mặt đất, vươn tay như đòi thứ gì đó nhưng đối phương không chịu đưa. Một tên khác thấy vậy thì hung ác dùng chân giẫm vào tay cậu ấy, tên còn lại thì nhếch mép cười, bắt đầu cởi dây thắt lưng.

"?"

Gì vậy, muốn dùng công kích vật lý nhiễm bẩn đôi mắt trong sáng của cậu sao?

Đúng lúc này, nam sinh nguyên bản đang ngã dưới đất hình như không nhịn được nữa, vùng vẫy kịch liệt, sau đó đẩy đám lưu manh ra chạy đi.

Sau khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương, rốt cuộc Thẩm Thanh Thành nổi lên một tia hứng thú, người này hóa ra lại là Tần Vũ.
« Chương TrướcChương Tiếp »