Không đợi đối phương đáp lời, Thẩm Thanh Thành đã ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt người đàn ông nhìn vào Lục Bích và đoàn người phía sau.
Thẩm Thanh Thành: "Không sao, cứ nói đi."
Cậu không quam tâm chuyện Lục Bích và người khác biết hành động của mình bên trong trò chơi.
Nhưng thứ liên quan đến thân phận thì không được.
Được sự đồng ý, thầy Văn quay người tiếp tục đi lên cầu thang, ánh sáng ảm đạm từ ngọn đèn dầu lúc ẩn lúc hiện, không hiểu tại sao đối phương lại dùng thứ đồ vô dụng này để chiếu sáng.
Thầy Văn lên tiếng: "Đây không phải là lần đầu tiên đại nhân mất trí nhớ, mỗi lần ngài từ sân thượng trở về, mười lần thì đến tám lần đều sẽ mất ký ức liên quan đến trò chơi."
Ký ức liên quan đến trò chơi?
Thẩm Thanh Thành tự mình đánh giá một hồi, ngẫm nghĩ lại, ký ức duy nhất cậu lưu giữ cho đến hiện tại chính là thời điểm cùng lệ quỷ đồng quy vu tận.
Trong trí nhớ của Thẩm Thanh Thành, sau khi chết đi, thời điểm lần thứ hai mở mắt đã thấy bản thân xuất hiện trên chuyến xe buýt chạy đến Mang sơn, sau đó mới biết đó là phó bản dành cho người mới.
Nhưng trên thực tế, rất có thể cậu đã sớm tham gia trò chơi, chẳng qua là vì một lý do nào đó nên mất trí nhớ, cho rằng bản thân chỉ vừa tiến vào trò chơi.
Thẩm Thanh Thành đột nhiên nhớ tới thông báo của trò chơi "Lỗi dữ liệu, sửa chữa thất bại", cho nên trò chơi đã rất nhiều lần sữa chữa thành công sao?
Cậu hỏi: "Lúc tôi trở về thì ở đâu?"
Ánh mắt thầy Văn lóe lên tia nhìn thưởng thức, cho dù bị mất trí nhớ, đại nhân vẫn nhạy bén như ngày nào, hắn đáp: "Bên ngoài tòa nhà."
Lục Bích trầm giọng lên tiếng, ngữ khí vô cùng chắc chắn, "Kết giới bên ngoài chắc hẳn là do Thanh Thanh thiết kế."
Thầy Văn mỉm cười, "Đúng vậy."
Thẩm Thanh Thành thấp giọng, "Để nhắc nhở bản thân." Dùng bức tường màu đỏ tươi để nhắc nhở bản thân vốn không phải lần đầu tiên tới đây.
Bởi vì cậu không hoàn toàn tin tưởng đám quỷ quái này.
Thẩm Thanh Thành: "Mục đích lúc trước tôi lên lầu là để làm gì?"
Thầy Văn: "Tôi không rõ, vấn đề này đại nhân nên hỏi Cát lão."
Ý chỉ đại quỷ vương sao?
Vừa đi vừa nói chuyện, trong phút chốc đoàn người đã đến tầng 5 tòa nhà.
Không gian bên trong vô cùng tối tăm, giơ tay không thấy năm ngón. Mặc dù Lục Bích đã trải qua huấn luyện đặc thù nhưng cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng người mờ ảo.
Thẩm Thanh Thành nắm chặt tay Lục Bích, cậu có thể cảm nhận được âm khí nơi này rất mạnh, tu vi của con quỷ bên trong tuyệt đối không thua bất kỳ một quỷ vương nào.
Thầy Văn vốn đang dẫn đường thì dừng bước, vì vậy đoàn người cũng dừng lại. Xung quanh vô cùng im ắng, cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến tấm rèm trắng trước mặt đung đưa qua lại.
Thầy Văn dùng đèn dầu châm lửa đốt mảnh vải trắng khiến ngọn lửa bùng lên trong đêm. Vải trắng gặp lửa lập tức bốc cháy với tốc độ chóng mặt, nháy mắt chiếu sáng toàn bộ không gian lầu năm.
Nương theo ánh lửa, mọi người nhìn thấy từng khối thi thể được treo đung đưa trên trần nhà, khuôn mặt vặn vẹo thê thảm. Những mảnh vải bị cháy giống như băng tang dưới ngọn lửa cuồng nộ.
"Thầy, thầy Văn, cứu tôi......" Một trong những thi thể được treo lơ lửng khó khăn lên tiếng.
Phản ứng đầu tiên của Nhạc Tùng Lâm và Trương Thiết chính là cứu người, Thẩm Thanh Thành: "Đã chết, đó là quỷ."
Quỷ? Những thi thể kia rõ ràng vẫn đang giãy giụa cầu cứu!
Sau khi đốt sáng căn phòng, ngọn đèn dầu trở nên vô dụng. Thầy Văn tùy tay quăng nó xuống nền đất, sau đó vỗ tay, "Chào chú hề, chủ đề múa rối lần này là gì?"
Đoàn người giật mình. Một quỷ ảnh nhanh chóng nhảy ra từ biển lửa, gương mặt chú hề hiện ra trong tầm mắt, không biết do đối phương đeo mặt nạ hay vốn trông nó đã như thế.
Chỉ nhìn thấy nó bay một vòng xung quanh đoàn người, cuối cùng dừng trước mặt Thẩm Thanh Thành, khom lưng hành lễ, "Thưa đại nhân tôn kính, chủ đề múa rối lần này hi vọng ngài sẽ thích."
Vừa dứt lời, đám thi thể được treo trên trần nhà như nhận được tín hiệu nào đó cười nói tán loạn, múa may quay cuồng tứ tung, trông như một bầy trẻ con nô đùa không biết mệt mỏi.
Thẩm Thanh Thành: "......" Rốt cuộc cậu đã đem thả đám yêu ma quỷ quái thể loại gì thế này.
Thấy cậu không nói gì, tên hề vẫn giữ nguyên tư thế cúi người, thấy thế Thẩm Thanh Thành đành ừ một tiếng có lệ.
Nhận được câu trả lời, tên hề vô cùng phấn khích, lập tức xoay mấy vòng nhảy múa trên không trung.
Thầy Văn theo sau cất tiếng: "Chú hề, nếu đã trình diễn xong rồi, tôi có thể mang học sinh của mình trở lại lớp học được chưa?"
Lúc này tên hề đang lẩn trong đám tiểu quỷ, nghe vậy thì lập tức mang theo bọn chúng biến mất, từ xa vọng lại giọng nói, "Không thể!"
"Hì hì hì ~"
Thầy Văn đành nở nụ cười bất đắc dĩ, dáng vẻ ôn hòa lúc này vốn không ai có thể nhìn ra người này từng là một tên sát nhân đáng sợ. Hắn quay đầu nói với Thẩm Thanh Thành: "Đại nhân, tiếp tục đi lên cầu thang bên này sẽ tới sân thượng."
Thẩm Thanh Thành nhìn hắn, "Ngươi không đi lên?"
Thầy Văn: "Đại nhân đã quên rồi, nếu đi lên, chúng ta sẽ không trở xuống được."
Có ý gì? Thẩm Thanh Thành nhíu mày.
Tuy nhiên cậu cũng không ép đối phương cùng bọn họ đi lên, dù sao trên đó cũng có một con quỷ vương với tu vi cao. Dựa theo quy luật càng lớn tuổi càng biết nhiều, như vậy thứ trên kia hẳn có thể cung cấp rất nhiều thông tin.
Thẩm Thanh Thành hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nói với Lục Bích: "Đi thôi." Cậu đã chuẩn bị xong.
Lục Bích dịu dàng sờ ót cậu, "Anh ở đây."
Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đi đầu, cùng đoàn quân mười người bước lên bậc thang đi lên sân thượng.
Thầy Văn nhìn theo bóng lưng đoàn người biến mất. Lúc này tên hề đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, "Ngươi nói xem, lần này liệu đại nhân có tìm ra chân tướng không?"
Thầy Văn cười nói: "Có lẽ."
Tên hề khoanh tay nhún vai, "Dù sao cũng chẳng tìm được, thật không biết vì sao đại nhân đối với chân tướng lại chấp nhất như vậy."
"Đại nhân khác chúng ta," thầy Văn nhướng mắt nhìn người đối diện, "Rốt cuộc khi nào ngươi mới thả học sinh của ta ra?"
Phỏng chừng cũng chỉ có đám người kia mới không nhìn ra, từ đầu tới đuôi đám tiểu quỷ đều bị tên hề kiểm soát. Từ lúc giãy giụa đến khi vui đùa ầm ĩ rồi biến mất.
"Không thả, hì hì hì ~" Tên hề cười rồi lại bay đi.
Vì đã rời khỏi nên đám người Thẩm Thanh Thành không nghe thấy đoạn đối thoại của thầy Văn và tên hề. Bọn họ men theo cầu thang đi lên sân thượng, đẩy cánh cửa sắt trước mặt ra: "Hai cầu thang, một là lối ra, một là đi vào luân hồi, các vị lựa chọn bên nào."
Con gà rừng nào đang nói hươu nói vượn vậy, rõ ràng hai cầu thang đều dẫn đến phó bản kỳ quái. Khi nghe thấy câu nói trên, trong tiềm thức Thẩm Thanh Thành bất giác nảy ra suy nghĩ này.
Sau đó, chính Thẩm Thanh Thành cũng sửng sốt, sao cậu lại biết được điều này?
"Lục đội!" Thời điểm nhìn thấy cánh cửa sắt chuyển động, đoán được là đám người Lục Bích, Trương Tĩnh Vũ lớn tiếng gọi.
Lục Bích đẩy cửa kéo Thẩm Thanh Thành đang ngây người ra ngoài, sân thượng là một khoảng không gian trống trải, xung quanh không có gì che chắn, nhưng hắn lại không thể quan sát toàn cảnh, khắp nơi đều tràn ngập sương mù.
Thẩm Thanh Thành nhíu mày nhìn người mặc bộ quần áo cũ kỹ đứng trước mặt đoàn người Trương Tĩnh Vũ. Mặt đối phương đong đầy nếp nhăn, mắt nhỏ mũi ưng, thoạt nhìn giống một ông lão, nhưng không hiểu vì sao Thẩm Thanh Thành lại biết rằng đây là một bà lão.
Cậu nâng cằm, liếc mắt cười khẽ một tiếng, "Một bên là lối ra, một bên là đi vào luân hồi?"
Bà lão sửa lại khuôn mặt kiêu ngạo khi đối diện đám người Trương Tĩnh Vũ, bày ra vẻ mặt nịnh nọt mà nói: "Nào dám lừa gạt đại nhân, hai bên đều là luân hồi, hai bên đều là lối ra."
Lời nói mơ hồ không rõ, nhưng Thẩm Thanh Thành lại hiểu, "Lối ra là luân hồi."
Nghe xong lời này, mọi người đồng loạt hiểu rõ.
Bà lão nghi hoặc: "Đại nhân không mất trí nhớ sao?"
"Mất trí nhớ," Thẩm Thanh Thành nói, nhìn một vòng xung quanh nhưng không tìm được chỗ ngồi, đành phải đứng nói chuyện, "Vì sao thầy Văn nói nếu đi lên hắn không thể xuống nữa?"
Cát lão trả lời: "Bởi vì trong tòa nhà này, đi lên sẽ đến sân thượng, đi xuống thông hướng phó bản."
Thấy đối phương trầm mặc không nói, Cát lão nhìn đoàn người phía sau cậu, thử nói: "Có vẻ như lần này tựa hồ đại nhân đã tìm được nhiều thứ?"
Quả thật tìm được nhiều thứ. Ngoài ý muốn có được thân phận người chơi, còn kết bạn với Lục Bích, cùng đối phương trở về thế giới hiện thực. Ở đó, có cả một viện chuyên dụng khám phá bí mật của trò chơi.
Tuy rằng cuối cùng vẫn trở lại một vòng, tiến vào trò chơi lần nữa.
Trong một lúc tiếp nhận quá nhiều thông tin khiến Thẩm Thanh Thành có chút rối loạn, nhưng sau khi sắp xếp lại tất cả, đại khái Thẩm Thanh Thành đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với cậu cho tới thời điểm này.
Thẩm Thanh Thành đuổi theo chân tướng trò chơi chỉ vì hai lý do, một là muốn biết tại sao bản thân lại xuất hiện bên trong trò chơi, hai là cậu nhận ra mình không phải mình, chỉ là một đoạn dữ liệu.
Dù là lý do nào đi nữa, việc cậu thường xuyên công quan phó bản hiển nhiên đã gây ra một số rắc rối cho trò chơi. Thẩm Thanh Thành giống như bug và trò chơi thì cần xóa bỏ bug.
Ban đầu, trò chơi không thành công hoàn toàn, mặc dù những dữ liệu liên quan đến trò chơi của cậu đều bị xóa sạch nhưng vẫn không thể tiêu trừ Thẩm Thanh Thành.
Vì thế sau một thời gian, khi cậu bắt đầu truy đuổi chân tướng một lần nữa, trò chơi lại bắt đầu chế độ diệt virus.
Bị mất trí nhớ, thông qua một phương pháp nào đó cậu lại trở về nơi này, biết được tác dụng của tòa nhà dưới sự nhắc nhở của kết giới, thầy Văn, Cát lão, sau đó lại tiếp tục tiến vào phó bản.
Nhưng vẫn có một chỗ, cậu không cách nào hiểu được. Nếu thời điểm mất trí nhớ cậu trở về nơi này, biết được những thông tin liên quan đến phó bản thông qua lời kể đám người thầy Văn, tại sao cậu không có ký ức với những lần trở lại đó? Rõ ràng nơi này đâu thuộc quyền kiểm soát của trò chơi?
Cậu chỉ nhớ khoảnh khắc cùng lệ quỷ đồng quy vu tận, sau đó lại biến thành người mới, xuất hiện trong xe buýt, không hề có ký ức nào liên quan đến nơi này.
Cậu hỏi: "Đã bao lâu rồi tôi không trở về?"
Cát lão liếc mắt nhìn đám người Lục Bích, "Khoảng ba bốn trăm năm rồi."
Ba, ba bốn trăm năm!
Mọi người đều vô cùng khϊếp sợ, ngay cả khi tốc độ dòng chảy thời gian ở phó bản khác với thế giới hiện thực, thì có thể tính ba bốn trăm năm trong phó bản tương đương với vài chục năm trong hiện thực nhỉ?
Biến mất một lần là mấy chục năm, đời người liệu có bao nhiêu lần mấy chục năm?
Thẩm Mỹ Nhân có còn là con người không? Nói cách khác, cậu ta là người hay NPC?
Tâm tình nhóm quân nhân vô cùng phức tạp, Lục Bích mím chặt môi, lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Nhưng Thẩm Thanh Thành lại vô cùng bình tĩnh, "So với tần suất ngày thường tôi trở về thì thế nào?"
Biết được vấn đề cậu muốn hỏi là gì, Cát lão nói: "Ban đầu nơi này chỉ có hai người, tôi và đại nhân. Sau đó ngài phát hiện tác dụng của tòa nhà này nên tôi vẫn luôn canh giữ ở đây."
"Mới đầu, ngắn thì vài ngày, lâu thì mười ngày nửa tháng, đại nhân chắc chắn sẽ xuất hiện cách tòa nhà không xa, ký ức hoàn toàn biến mất, dáng vẻ chật vật, thậm chí có đôi khi còn bị thương ở những mức độ khác nhau."
"Sau đó, thời gian trở về từ từ lâu dần. Nhưng ngoại trừ việc bị mất trí nhớ, ngài không còn bị thương nữa. Một số tiểu quỷ trong tòa nhà đều được đại nhân đưa về, đám còn lại đã tự trốn thoát rồi lén đến đây."
"Lần này......Rất lâu rồi đại nhân không trở về."
Cho nên sự việc lần này là ngoài ý muốn phải không. Sau khi bị xóa bỏ ký ức, cậu không trở về, mà trực tiếp tiến vào phó bản, trở thành người chơi.
Đại khái có thể đoán được nguyên nhân, bởi vì sự cố lỗi của trò chơi càng ngày càng nghiêm trọng, có lẽ cậu là một trong số đó?
"Vậy còn bà, bà là ai?" Thẩm Thanh Thành hỏi.
Cát lão cười khúc khích: "Chúng ta là hàng xóm cũ, đại nhân."
Nghe vậy, Thẩm Thanh Thành bình tĩnh nhìn bà, sau đó phì cười, "Thì ra là bà."