Đại Tần, trung tâm chỉ huy quân sự Hàm Dương.
"Chiến dịch Phương hộp dự kiến bắt đầu vào sáng sớm ngày mai, Lục Bích, có muốn nói gì không?" Lục nguyên soái mặc quân phục đứng trước máy chiếu trong phòng hội nghị, trầm giọng hỏi.
Phía dưới, Lục Bích nghe tên liền đứng dậy đưa tay chào tiêu chuẩn quân đội, "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
"Tốt lắm," Lục nguyên soái gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, không lộ ra biểu cảm tức giận hay vui mừng. Ông đưa mắt quan sát một vòng xung quanh căn phòng, tiếp tục triển khai nội dung khác, "Về phía Nguyên sở trường bên kia......"
Thẩm Thanh Thành vẫn luôn ở yên trong thiết bị trên cổ tay Lục Bích, lẳng lặng nghe Lục nguyên soái bên ngoài triển khai những nội dung cần thiết. Mặc dù vậy nhưng tâm tư cậu không chú trọng vào cuộc họp này.
Đã hơn hai tiếng kể từ lúc cậu và Lục Bích chọn "Kết thúc trò chơi" và quay trở lại hiện thực.
Chỉ trong hai tiếng ngắn ngủi, Thẩm Thanh Thành đã tiếp thu một lượng lớn thông tin về những chuyện đã xảy ra khi cậu và Lục Bích không ở thế giới thực.
Đầu tiên chính là bước đột phá đáng kể trong việc nghiên cứu phương hộp. Mặc dù ứng dụng kỳ quái vẫn chưa thể xóa bỏ trên điện thoại di động và thiết bị thông minh khác nhưng chương trình phát sóng trực tiếp đã bị cưỡng chế đóng cửa.
Khuyết điểm duy nhất của phương pháp cưỡng chế này chính là tính "đồng bộ". Sau khi đóng cửa chương trình phát sóng, nhóm nhân viên nghiên cứu cũng không thể quan sát được tình huống của toàn bộ người chơi, gây khó khăn trong việc thu thập tin tức.
Bọn họ cân nhắc ưu và nhược điểm, đồng thời suy xét đến hành động tiếp theo của phương hộp, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời đóng cửa chương trình phát sóng trực tiếp.
Thứ hai, nhóm nghiên cứu do Nguyên sở trưởng dẫn đầu đã phát triển thành công một trình liên kết sóng não giữa người chơi và hệ thống, đồng thời kiểm soát trong tay quyền tiến vào trò chơi.
Bước đột phá tiếp theo không thể không nhắc đến chính là "kết thúc trò chơi", sau khi người chơi thành công thông quan phó bản, họ có thể lựa chọn trở lại không gian cá nhân hoặc thế giới hiện thực.
Cuối cùng là hành động phá giải phương hộp. Ý trên mặt chữ, đây là chiến lược nhằm giải mã bí mất về lõi trung tâm của phương hộp. Các nhà nghiên cứu đã bất lực trong việc phá vỡ cơ cấu bên ngoài, vì vậy họ đã tìm cách bẻ khóa nó từ bên trong.
Thẩm Thanh Thành đã tìm hiểu một chút về nội dung của chiến lược, đại ý chính là các nhà nghiên cứu đã đóng cửa tất cả phó bản, chỉ để lại phó bản trung tâm. Phó bản này chỉ dành cho nhóm người đã được đào tạo chuyên nghiệp tiến vào để ghi lại những gì bọn họ nhìn thấy và trải qua.
Mặc dù nhóm nghiên cứu không chắc liệu cách này có hiệu quả hay không nhưng bọn họ vẫn quyết định thử nghiệm.
Nhóm người chuyên nghiệp chính là những người đã thông quan rất nhiều phó bản, kinh nghiệm phong phú, hơn nữa phẩm chất đạo đức đã được chứng minh, chẳng hạn như Lục Bích, Nhạc Tùng Lâm. Ngoài ra còn có một số quân nhân đã được huấn luyện đặc biệt để tham gia.
Thẩm Thanh Thành cũng là một trong số nhóm người tham gia, bởi vì cậu vốn "thân bất do kỷ", Lục Bích ở đâu cậu sẽ ở đó ~
Trong lúc cậu mải nghĩ đông nghĩ tây, cuộc họp đã sớm kết thúc, Lục nguyên soái chỉ đạo người khác thay mình chủ trì, còn bản thân cùng Lục Bích đi gặp những thành viên tham gia chiến lược phó bản.
Đó là một sân tập tương đối rộng lớn, hơn hai mươi quân nhân đang được huấn luyện bên trong, trong đó có 17 nam và 3 nữ.
Ba người nữ đều cắt tóc ngắn, thân thủ nhanh nhẹn dứt khoát. Một người đang đu xà luyện tập cơ bụng, hai người còn lại đang tìm người luyện tập đối kháng.
Người đàn ông được tìm lúc đầu còn có chút miễn cưỡng nhẫn nhịn, sau khi bị đánh tới tấp thì không còn quan tâm đối phương là nam hay nữ nữa.
Thấy ánh mắt Lục Bích nhìn về phía ba nữ quân nhân, Lục nguyên soái nói: "Dù sao phụ nữ vẫn thận trọng và kỹ tính hơn đàn ông."
Ông cũng không giải thích quá nhiều, dù sao hai mươi người này cũng là bộ đội đặc chủng, chuyên được đào tạo nhằm ứng phó với những phó bản nguy hiểm.
Lục Bích gật đầu, mọi người đều biết trong mỗi đơn vị, ai là người ưu tú nhất. Bản thân hắn cũng đã từng đấu với vài người trong số họ.
Thẩm Thanh Thành thì có chút lạ lẫm, trong số họ, cậu chỉ biết hai người. Một là Nhạc Tùng Lâm, đã từng gặp trong trò chơi, hai là Trương Thiết, người phụ trách canh giữ phòng bệnh của Lục Bích.
Những người khác cậu đều không biết.
Chờ đến khi Lục Bích đã quan sát xong, lúc này Lục nguyên soái mới đưa hắn đến sân tập. Nhóm quân nhân bên trong khi nhìn thấy hai người thì tự giác tập hợp, giơ tay chào tiêu chuẩn quân đội với Lục nguyên soái.
Lục nguyên soái xua tay ý bảo mọi người cứ thoải mái, ông nói: "Chắc hẳn mọi người đã biết nguyên nhân tại sao mình lại ở đây."
Mọi người gật đầu.
Lục nguyên soái: "Phó bản trung tâm liên quan đến bí mật của phương hộp. Không cần nghĩ cũng biết vô cùng nguy hiểm, mà bây giờ nhóm nghiên cứu cũng không thể quan sát tình huống bên trong để viện trợ kịp thời, tất cả đều chỉ có thể dựa vào chính bản thân từng người."
Lục nguyên soái: "Nhiệm vụ lần này tổng cộng có 22 thành viên tham gia, Lục Bích dẫn đầu. Ngoài ra còn có một người không phải quân nhân, tạm thời không tiện tiết lộ danh tính, khi tiến vào phó bản mọi người sẽ biết."
Ồ, không phải quân nhân, đang nói cậu sao? Thẩm Thanh Thành bên trong thiết bị tự hỏi.
Xét theo thân phận, phải nói cậu là người nhà của Lục Bích mới đúng chứ.
Lục nguyên soái: "Mọi người còn thắc mắc gì không?"
Sau một hồi trầm mặc, có người lên tiếng, "Nguyên soái, sao lần này lại hành động hấp tấp như vậy? Không phải tôi không thể, nhưng những người ở đây trước giờ đều chưa từng hợp tác cùng nhau, nếu dành một khoảng thời gian cùng nhau huấn luyện trước khi hành động, tôi nghĩ tỷ lệ thành công sẽ cao hơn."
"Tôi hiểu ý của cậu," Lục nguyên soái nói, "Đây là vấn đề kỹ thuật. Cơ chế phòng thủ của trò chơi vô cùng nghiêm ngặt, sau nhiều lần công phá thất bại, việc đóng cửa các phó bản chính là bước tiến lớn của viện nghiên cứu. Một khi bỏ lỡ cơ hội này, chúng tôi không thể đảm bảo việc có thể cùng đưa mọi người đồng loạt tiến vào phó bản được hay không."
Theo thông tin do viện nghiên cứu đã gửi, dữ liệu của phó bản trung tâm bị ẩn ở phần sâu nhất, trước mắt vẫn chưa được khám phá. Bọn họ cũng muốn xem thử, dưới tình huống tất cả phó bản đều đã đóng, phó bản trung tâm có mở ra hay không.
Lục nguyên soái: "Được rồi, thời gian này hãy tranh thủ phối hợp làm quen, mai lại gặp."
"Tạm biệt nguyên soái!" Nhạc Tùng Lâm vươn tay chào tạm biệt kiểu quân đội. Đợi bóng lưng Lục nguyên soái hoàn toàn biến mất, hắn quay đầu nhìn đội trưởng nhà mình, tâm tình vô cùng phức tạp.
Vốn đi theo Lục Bích đã lâu, hắn biết rõ người không phải quân nhân trong lời Lục nguyên soái là ai, chắc hẳn những người khác cũng đã sớm đoán được, ngoại trừ Thẩm Mỹ Nhân còn có thể là ai?
Ký ức liên quan đến Thẩm Mỹ Nhân của Nhạc Tùng Lâm chỉ bị xóa bỏ lúc ở trong trò chơi, bây giờ đã quay về thế giới hiện thực, tất nhiên hắn đã nhớ lại. Hắn nhớ lại thời điểm phát hiện đội trưởng nhà mình đang yêu đương, hơn nữa đối tượng còn là đàn ông!
Nhưng vấn đề Nhạc Tùng Lâm quan tâm không liên quan đến giới tính đối tượng của đội trưởng, mà điều hắn lo lắng chính là, liệu Lục nguyên soái có đồng ý chuyện này hay không?
"Nhạc Tùng Lâm." Giọng Lục Bích vang lên.
Nhạc Tùng Lâm vô thức khép hai chân lại, cao giọng trả lời, "Vâng!"
"Sở trường, đạo cụ là gì, điểm sinh tồn là bao nhiêu." Lục Bích nhỏ giọng hỏi, hắn cần phải lên kế hoạch chi tiết dựa trên tình hình của mỗi người.
......
Ngày hôm sau, tầng hầm viện nghiên cứu.
Thông tin truy cập sóng não của 21 người chơi được hiển thị trên màn hình. Khi các con số thay đổi liên tục, nhà nghiên cứu canh gác bên cạnh đã phấn khích thốt lên, "Thành công!"
Nhận được tin nhắn, Lục nguyên soái, Trương viện sĩ, Nguyên sở trường liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày, tiến vào phó bản chỉ là bước đầu tiên.
Cùng lúc đó, 21 người chơi tiến vào trò chơi bao gồm Thẩm Thanh Thành đồng loạt lấy thiết bị ra chọn "kết thúc nghỉ ngơi", bắt đầu trò chơi ngay lập tức.
【 Hoan nghênh người chơi đến với phó bản "Luân hồi khủng bố" 】
【 Phương thức thông quan: Không xác định; sống sót đến khi thời gian phó bản kết thúc 】
【 Thời hạn: Không xác định ( nếu vượt quá thời hạn sẽ xem như thông quan thất bại ) 】
【 Mong người chơi nghiêm túc tham gia, cố gắng sống sót 】
Cuối thu, gió thổi từng cơn rét lạnh, rừng núi vào lúc chạng vạng vô cùng tĩnh mịch hiu quạnh. Khi tia nắng cuối cùng biến mất dưới sườn núi, bóng đêm dày đặc từ từ xâm chiếm cho đến khi thành công bao phủ toàn bộ không gian.
Đang từ trong căn phòng ấm áp đột nhiên xuất hiện tại vùng núi hoang vu, Nhạc Tùng Lâm bị gió lạnh thổi qua rùng mình một cái, hắn túm chặt áo khoác chạy đến bên cạnh Lục Bích, "Đội trưởng!"
"Lục đội!"
"Lục đội."
Hai mươi mốt người chơi nhanh chóng tập trung trên đường, Lục Bích đưa mắt quan sát từng người, môi mấp máy.
Không có Thẩm Thanh Thành.
"Lục đội, không phải nguyên soái đã nói lần này hành động sẽ có người không phải quân nhân tham gia sao? Đâu rồi," người đang lên tiếng bị người bạn đứng cạnh huých tay một cái, lúc này mới chú ý đến thần sắc của Lục Bích, liền ngượng ngùng im lặng.
Lục Bích: "Chắc cậu ấy đang ở gần đây, chúng ta chia nhau tìm."
Vì vậy hơn hai mươi người đồng loạt tản ra xung quanh.
Hình như bọn họ đang ở trong một ngọn núi sâu, cỏ dại mọc um tùm, đến tiếng côn trùng cũng không nghe thấy, chỉ có từng hang đá vuông vức lộ ra cửa động đen ngòm.
Trước đây Nhạc Tùng Lâm và Trương Thiết đều là thủ hạ của Lục Bích, tất nhiên đã từng hợp tác, lúc này tự phân công hành động.
Trương Thiết cầm một cành cây gạt lớp cỏ um tùm qua một bên, nhìn vào hang động đen ngòm, nói: "Tôi cảm thấy mấy cái hang động này rất quen."
"Không thể nào?" Nhạc Tùng Lâm bên cạnh khó hiểu, "Anh đã từng công quan phó bản này sao?"
Nhưng mà không đúng, nguyên soái đã từng nói phó bản trung tâm chưa từng mở ra, sao hắn ta công quan được.
Trương Thiết trừng mắt nhìn đối phương, "Ý lão tử là những cái hang này trông giống những ngôi mộ cũ được xây trên sườn núi ở quê tôi. Những ngôi mộ đó bởi vì đã quá cũ nên bị sụp xuống, tạo thành những cái lỗ và nó rất giống thứ này."
Sau đó hắn dùng cành cây trong tay chỉ về phía hòn đá hình vuông cách đó không xa, "Mộ bị sụp, hiểu không?"
"Tôi không muốn hiểu." Nhạc Tùng Lâm đơ mặt nói, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Vị trí bọn họ đang đứng có địa hình tương tự như lòng chảo, đoàn người đứng ở đáy chảo, vô số hố đen đang vây quanh, căn bản không đếm được.
Nói cách khác, bọn họ đang đứng giữa nghĩa địa!
"Sột soạt......"
"Suỵt." Mặc dù trong lòng đang vô cùng sợ hãi nhưng thời điểm nghe thấy tiếng động lạ từ sườn núi truyền đến, Nhạc Tùng Lâm vẫn phản ứng nhanh nhạy, lập tức xốc lại tinh thần nhắc nhở Trương Thiết.
Cả hai đồng loạt nín thở, nhìn về nơi phát ra âm thanh, xác định nó đến từ một cái hố đen ngòm.
Hầu hết lối vào của động đều bị chặn lại bởi một thân cây to và đám cỏ khô. Thời điểm hai người nhìn qua, đám cỏ khô bỗng nhiên cử động.
Một bàn tay đặt lên hòn đá, hai người không khỏi rùng mình. Trương Thiết nâng tay phải lên miệng, muốn dùng tiếng còi báo động tình hình.
Lục Bích vươn tay ngăn hắn lại, "Là Thanh Thanh."
Trương Thiết: "?" Thanh Thanh là ai?
Mặc dù thắc mắc nhưng Trương Thiết vẫn dừng động tác thổi còi. Mà người trong động cũng đã bò ra, lộ diện trước mặt bọn họ.
Là Thẩm Thanh Thành.
"Thanh Thanh," Lục Bích đứng phía dưới gọi tên cậu, vươn tay ôn nhu nói, "Xuống đây."
Thẩm Thanh Thành thở dài, đang cảm thấy quá trình bò lên bò xuống quá mức mệt mỏi, nghe vậy liền vươn tay lau bụi bặm trên mặt, chạy như bay về phía Lục Bích, "Lục Bích!"
Cậu nhào vào lòng ngực đối phương, vươn tay ôm chặt, hưng phấn nói: "Lục Bích, em rất thích nơi này!"
Lục Bích: "Sao?"
Thẩm Thanh Thành lùi về sau một bước, vung tay chỉ về phía núi non tứ hải, "Xem giang sơn trẫm vì chàng gây dựng giang sơn đây!"
Xung quanh bắt đầu nổi gió, đám cỏ dại bên ngoài cửa hang khẽ cử động, âm thanh "sột sột soạt soạt" vang lên tứ phía.