Chương 128: Tiên tri chi thư (12) - Thông quan

Mười ngày trước, bức tranh mà tu sĩ nhìn thấy hẳn chính là thời điểm lần đầu tiên "bọn họ" tiến vào sa mạc.

Lúc đó, bọn họ vẫn chưa tiến vào phó bản, bảy người kia có lẽ là dữ liệu nhân vật được trò chơi ngụy tạo để bổ sung cho cốt truyện, tất nhiên trong mắt NPC, vẫn là họ.

Thẩm Thanh Thành không có ngu đến mức phản bác lại lời giải thích của vị tu sĩ rằng bảy người xuất hiện trong mười ngày trước không phải bọn họ, đối phương nói bức tranh vẫn chưa biến mất, như vậy hẳn nó vẫn còn ở đây.

Cậu nhanh chóng lướt qua những ngọn núi, biển, thành phố,... được vẽ phía sau, vừa tìm kiếm bức tranh kia vừa nghe tu sĩ kể phần còn lại.

Lúc này, cậu nghe được giọng nói trầm ổn của Lục Bích vang lên, "Ngài nói mười ngày trước?"

Cậu cả kinh, đúng vậy, tu sĩ vừa nói là mười ngày trước.

Mỗi lần bọn họ chết đi, ký ức cư dân thành phố Ha Ha sẽ khởi động lại lần nữa, nếu bây giờ đi hỏi Lỗ Ha Ha, hỏi hắn đã gặp phải bão cát khi nào, chắc chắn sẽ nhận được câu trả lời là ngày hôm qua.

Theo như những gì họ biết, Lỗ Ha Ha đã đưa nhóm người vào trong sa mạc thám hiểm vào 4 ngày trước, vào ngày thứ 3 kể từ lúc khởi hành, cả nhóm đã gặp phải một trận bão cát, chỉ có Lỗ Ha Ha sống sót trở về.

Dưới tình huống ký ức người dân đều bị khởi động lại, vị tu sĩ lại nhớ rõ thời gian là mười ngày trước?!

Vì sao? Bởi vì đối phương là con người duy nhất của thế giới này?

"Phải, mười ngày trước......" Tu sĩ khẳng định nói, "Đây là, lý do tại sao ta...... sẵn lòng nói hết mọi chuyện với các người, khụ khụ......"

Nói xong, vị tu sĩ lại bắt đầu ho dữ dội, Trang Liên Y thấy vậy thì muốn tiến lên giúp đối phương nhuận khí.

Tu sĩ già lắc đầu từ chối, nói: "Yên tâm, không chết được......"

Nghe vậy Thẩm Thanh Thành đưa mắt nhìn tình trạng tu sĩ, tử khí trên người đối phương mặc dù vẫn như cũ nhưng màu lại đậm hơn rất nhiều.

Không phải đối phương đang an ủi bọn họ, mà là người đó thật sự không chết được.

Tu sĩ nói tiếp, thời điểm nhìn thấy tiên đoán của thần thư vào mười ngày trước, ban đầu ông cũng không quan tâm lắm, chỉ lệnh cho Tống Minh ngày hôm sau đến cổng thành khuyên can như thường lệ.

Tuy nhiên, khi ông vô tình mở thần thư ra lần nữa vào ngày hôm sau lại phát hiện hình ảnh kia không hề biến mất.

Bức tranh tiên đoán trước về cái chết của 8 người trong trận bão cát vẫn còn nguyên trên trang sách.

Trong lòng Viên An dấy lên nghi ngờ, đợi Tống Minh trở về liền hỏi kết quả thì nhận được câu trả lời rằng đoàn người không nghe khuyên can, vẫn tiến vào sa mạc.

Tiên đoán của thần thư chưa bao giờ sai, vì vậy Viên An đã biết, kết cục chờ đợi 8 người này chính là cái chết, sự hoang mang trong phút chốc đã được ông gạt sang một bên.

Nhưng vào bảy ngày trước, 8 người đã chết kia lại xuất hiện lần nữa.

Hình ảnh đoàn người lần thứ hai xuất hiện bên trong thần thư, toàn thân biến xanh, giống như bị trúng độc, tám thi thể được phát hiện bên trong biển cỏ thạch anh.

Viên An lập tức nhận ra sự kỳ quái ở bảy con người này, bởi vì ông phát hiện, Tống Minh dường như không nhớ gì về lần khuyên can trước đó.

Về người tên Lỗ Ha Ha, Viên An biết hắn vốn là một người dẫn đường trên sa mạc, nếu có gì kỳ lạ, khẳng định là do 7 người lạ mặt kia.

Đám người chơi âm thầm kiểm tra lại dòng thời gian và thấy rằng đây hẳn chính là lần đầu tiên bọn họ tiến vào phó bản.

Thẩm Thanh Thành hỏi: "Nếu đã biết chúng tôi kỳ lạ, sao ngài không lệnh Tống Minh nói rõ với chúng tôi?"

Cư nhiên chỉ khuyên can mà thôi?

Tu sĩ tỏ vẻ, ông không muốn lợi dụng thần thư can thiệp quá nhiều, mỗi người nên có trách nhiệm với lựa chọn của mình, cho dù kết quả của nó là tốt hay xấu.

Thẩm Thanh Thành lập tức hiểu ra, chắc hẳn ký ức về lần Phật quốc bị tàn sát vẫn còn hằn sâu trong tâm trí đối phương.

Ông vẫn nguyện độ người, nhưng không hề cưỡng ép.

Trở lại chuyện chính, thời điểm nhìn thấy tiên đoán về tám thi thể bên trong biển cỏ, sau vài lần suy ngẫm, rốt cuộc vẫn không làm gì, chỉ lệnh cho Tống Minh đi khuyên can như thường lệ.

Kết quả đã sớm đoán được, đoàn người chơi chỉ vừa tiến vào phó bản, tất nhiên sẽ không quan tâm lời khuyên của Tống Minh. Sau đó, bọn họ đã bỏ mạng ở biển cỏ thạch anh, lần nữa trở lại thành phố Ha Ha.

Tu sĩ thông qua Tống Minh biết được, hình như đoàn 7 người kia không mất đi ký ức lúc tiến vào sa mạc.

Dưới tình huống cả thế giới đều bị mất trí nhớ, nhưng 7 người kia vẫn lưu giữ ký ức trước đó, giống hệt ông.

Tu sĩ phỏng đoán, liệu lai lịch 7 người này có giống như ông không? Đều đến từ một thế giới khác?

Ông biết mục đích của những người này là thần thư. Sau đó, Viên An lại nhìn thấy tiên đoán, đoàn người này sẽ chết lần thứ ba tại tầng chín Phật quốc.

Tu sĩ ngầm đưa ra quyết định, nếu những người này có thể tìm được ông, ông sẽ nói rõ chân tướng thế giới này với họ.

Lần thứ ba, đoàn người chơi vẫn không nghe lời khuyên can của Tống Minh mà tiến vào sa mạc, cuối cùng chết tại tầng thứ chín ở Phật quốc.

Sau đó đoàn người lại xuất hiện tại thành phố Ha Ha và tập họp tại quán trà. Trong lần này, Lục Bích quyết định đầu tiên sẽ tìm nhà tiên tri, không đi vào sa mạc nữa.

Vì thế ngày hôm, thông qua Tống Minh, đoàn người đã tìm được tu sĩ. Cho nên mới có cuộc trò chuyện vào lúc này.

"Có phải ngài đã sớm đoán được việc chúng tôi sẽ đến đây?" Thẩm Thanh Thành hỏi.

Tu sĩ trả lời: "Không, ta không đoán được......"

Thần thư không hiển thị hình ảnh về cái chết lần thứ tư nên ông đoán có thể đoàn người tạm thời từ bỏ kế hoạch tiến vào sa mạc. Vì vậy đã không lệnh Tống Minh đi khuyên ngăn nữa.

Nhưng tu sĩ không đoán được những người này sẽ đến tìm mình.

Thẩm Thanh Thành: "Có thể ngài đã sớm đoán được chúng tôi cũng giống ngài, đều đến từ thế giới bên ngoài, thế nhưng lại không làm ra hành động nào sao?"

Tu sĩ "Đều là người...... Khụ khụ, có gì khác nhau."

Quả nhiên như vậy, hiện tại trong mắt đối phương, bọn họ cũng chẳng khác cư dân trong sách là bao, à không, ít nhất bọn họ còn biết rõ sự thật về thần thư.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Thẩm Thanh Thành lâm vào trầm tư.

Vốn dĩ cậu định lật sách đến trang tương ứng câu chuyện, cũng chính là trang ghi lại cái chết của bọn họ, nhưng hiện tại tay vẫn đang dừng lại ở trang vẽ đại dương.

Cậu đưa tay lật một lượt, đến trang bọn họ bị chết trên bảo tháp.

Sau khi nhìn thấy bức tranh, đoàn người chơi rốt cuộc cũng buông xuống cảnh giác đối với vị tu sĩ.

Từ đầu đến cuối, tất cả sự việc đều do một mình tu sĩ tường thuật, ai biết đâu là thật, đâu là giả. Ngoài ra, đối phương còn đang nắm giữ thần thư và cây bút biến những hình vẽ thành sự thật.

Ai biết liệu có phải vị tu sĩ đã vẽ nên những hình ảnh kia nhằm đẩy bọn họ vào chỗ chết hay không? Sau đó bọn họ may mắn được trò chơi hồi sinh.

Suy cho cùng, bọn họ là những kẻ ngoại lai duy nhất của thế giới này.

Hiện tại đoàn người có thể xác định, ít nhất tu sĩ không liên quan đến cái chết của bọn họ, bởi vì những bức tranh tiên đoán cái chết của bọn họ đều được in lên, giống như bốn trang sách đầu tiên.

Còn tranh của tu sĩ là được vẽ lên, có thể xóa.

Thế nhưng, nếu đoàn người cẩn thận suy nghĩ lại sẽ nhìn ra được, giả dụ tu sĩ muốn gϊếŧ chết họ, thật sự không cần lệnh Tống Minh đi khuyên can hết lần này tới lần khác.

Dường như tu sĩ nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, nhưng ông không quan tâm, chỉ ho khan nói: "Những chuyện nên nói ta đều...... nói xong, khụ khụ...... Các người muốn biết gì nữa không?"

Thấy vị tu sĩ từ đầu đến cuối đều rất phối hợp, Ngô Mãnh khó hiểu lên tiếng, "Ngài không sợ chúng tôi gϊếŧ người cướp thần thư sao?"

Vị tu sĩ đưa lưng về phía bọn họ mỉm cười, tròng mắt vẩn đυ.c nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu ông có thể chết, đó cũng là một loại giải thoát.

"Thần thư...... Các người muốn thì cứ lấy đi."

Lục Bích đưa tay ngăn không cho Ngô Mãnh nói tiếp: "Chúng tôi không có ý định lấy thần thư, chỉ muốn nhìn nó một lúc."

Nói xong, Lục Bích cúi đầu xem xét cẩn thận những bức tranh đã tiên đoán cái chết của bọn họ.

Sau khi xem xong, đoàn người từ biệt tu sĩ, thời điểm đi ra sân ngoài, Thẩm Thanh Thành nghĩ nghĩ gì đó, sau đó quay lại hỏi đối phương, "Không biết năm nay thần tăng đã bao nhiêu tuổi?"

Tu sĩ ngẩn người, không nghĩ đối phương sẽ hỏi mình vấn đề này, ông trầm mặc một lúc rồi mới trả lời, "Có lẽ trăm năm...... Có lẽ ngàn năm...... Không nhớ nỗi."

Thẩm Thanh Thành lộ ra biểu tình quả nhiên như vậy, sống lâu như thế, có đôi khi, chết mới là giải thoát.

Nhưng chung quy đối phương vẫn còn sống, cậu cũng không giúp được gì.

Sau đó đoàn người Lục Bích rời khỏi ngôi chùa, đi tới quán trà cùng nhau thảo luận.

Sau khi người phục vụ mang trà và đồ ăn nhẹ đặt lên bàn xong thì đóng cửa đi ra ngoài. Thẩm Thanh Thành vươn tay rót một cốc trà lớn nốc cạn, sau khi uống xong, cậu cất giọng, "Ngoại trừ vấn đề thi thể trùng lặp, những chuyện khác gần như đã giải quyết xong đúng không?"

Lục Bích gật đầu.

Trang Liên Y: "Tôi sẽ sắp xếp lại toàn bộ manh mối, nếu có sai sót hay xuất hiện vấn đề nào, mọi người có thể bổ sung, thế nào?"

Nhận được sự đồng ý, Trang Liên Y bắt đầu,

"Quyển sách tiên tri chính là một thần thư, gồm có hai chức năng, một là biến hình vẽ thành sự vật, hai là tiên đoán."

"Thần tăng dựa vào hai chức năng, gây dựng nên toàn bộ thế giới này đồng thời trở thành nhà tiên tri vĩ đại. Sau sự kiện tàn sát xảy ra tại Phật quốc, thần tăng hoàn toàn tỉnh ngộ, ông từ bỏ thân phận nhà tiên tri, mai danh ẩn tích tại thành phố Ha Ha."

"Quả không hổ danh là thần tăng, việc từ bỏ thân phận cao quý quả thật không mấy dễ dàng." Tô Nhiêu lên tiếng cảm thán.

Đợi đối phương nói xong, Trang Liên Y lại tiếp tục, "Sau đó thần thư ba lần đưa ra tiên đoán về cái chết của chúng ta. Lần thứ nhất là cái chết trong bão cát, lúc đó chúng ta vẫn chưa tiến vào phó bản. Lần thứ hai là trúng độc mà chết, thời điểm chúng ta vừa tiến vào phó bản. Lần thứ ba là bị tước đoạt hơi thở, đây cũng là lúc tu sĩ đoán được chúng ta đến từ thế giới bên ngoài. Sau cùng chúng ta đã đến gặp ông ấy để tìm hiểu sự thật."

"Dựa trên những thông tin mà thần tăng cung cấp, cái chết của chúng ta hơn 90% là do trò chơi một tay thao túng, ông ấy xem bản thân như người ngoài cuộc, nhiều lắm cũng chỉ lệnh Tống Minh đi khuyên nhủ vài ba câu, theo mọi người, lời ông ấy nói có đáng tin không?"

Lục Bích nói: "Trước khi chết trên tầng thứ chín ở bảo tháp, tôi đã kịp nhìn thấy hình vẽ mới nhất trên thần thư, chính là khung cảnh chúng ta bị vùi trong lửa tại một ngôi chùa."

Thẩm Thanh Thành mở to hai mắt, "Nhưng mặt sau trang sách không có dấu vết đã từng được vẽ."

Lục Bích gật đầu, "Phải, nên những lời ông ấy nói hẳn có thể tin."

Những người chơi còn lại thực ra cũng nghĩ như vậy, nhưng bọn họ không dám tùy tiện tin tưởng, bây giờ có Lục Bích xác minh, mối nghi hoặc trong lòng mới thật sự tan biến.

Thẩm Thanh Thành: "Vậy vấn đề cuối cùng chính là, tại sao thi thể của chúng ta vẫn còn ở đó?"

Mỗi lần bọn họ chết đi, thời gian sẽ bắt đầu lần nữa, đưa bọn họ trở về địa điểm lúc mới tiến vào phó bản. Mặc dù người dân thành phố Ha Ha mất đi ký ức, nhưng thi thể của đoàn người vẫn còn lưu lại tại sa mạc.

Lục Bích bất đắc dĩ nhìn cậu, "Trước đó em không xem kỹ những bức tranh phải không?"

"Hả?" Thẩm Thanh Thành ngẩn ra, lúc đó cậu bận suy nghĩ về tử khí trên người vị tu sĩ nên không để ý, có chuyện gì sao?

Lục Bích: "Trong ba bức tranh về cái chết của chúng ta có những bộ phận lặp lại, nhưng chúng không giống nhau hoàn toàn."

Ví dụ như, trong bức tranh đầu tiên không có cỏ thạch anh bên ngoài thành phố Ha Ha, nhưng nó lại xuất hiện trong bức tranh thứ hai. Vì vậy lần đầu tiên bọn họ đã không nhìn thấy cỏ thạch anh.

Thẩm Thanh Thành: "Cho nên có thể giải thích là tranh chồng tranh?"

Trong mỗi bức tranh đều có tám thi thể riêng biệt, vì vậy mỗi lần chết đi, tranh chồng tranh, thi thể tất nhiên cũng trùng lặp.

Thẩm Thanh Thành quay đầu quan sát biểu cảm những người khác, vẻ mặt ai nấy đều bình thản như đã sớm đoán được, nói cách khác, cậu là người duy nhất không để ý sao.

Thẩm Thanh Thành không cảm thấy xấu hổ, thậm chí còn có suy nghĩ: Lỗ Ha Ha thật sự rất đáng thương.

"Như vậy có thể đệ trình nhiệm vụ rồi." Lý Triết Học ôn hòa nói.

Thấy mọi người không có ý kiến, Lục Bích lấy thiết bị ra đệ trình nhiệm vụ, rất nhanh sau đó đã nhận được thông báo thông quan.

Thẩm Thanh Thành lười lấy thiết bị ra nên dựa vào người bạn trai để xem kết quả.

【 Xin chúc mừng người chơi 7, Mỹ Nhân Khuynh Thành thông quan phó bản "Tiên tri chi thư" 】

【 Đánh giá thông quan: Hoàn mỹ 】

【 Đạt được khen thưởng: 80 điểm sinh tồn 】

【 Vui lòng chọn: Trở về không gian cá nhân hoặc Kết thúc trò chơi 】

???

Kết thúc trò chơi?!