Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 126: Tiên tri chi thư (10) - Tiên tri

« Chương TrướcChương Tiếp »
Là nơi gần sa mạc Ha Ha nhất, mặc dù quy mô không quá rộng lớn nhưng thành phố Ha Ha rất phồn hoa náo nhiệt.

Khách du lịch lui tới đây vô cùng tấp nập, vừa tham quan vừa chụp ảnh lưu niệm gần như mỗi ngày, trong đó, nếu ai giàu có một chút có thể thuê lạc đà đi vòng quanh thành phố.

Trong số đó, có 7 con người vô cùng nổi bật lẫn trong đám đông, khác xa những du khách còn lại.

Thẩm Thanh Thành và Lục Bích dẫn đầu đoàn người đi về phía cổng thành, không ngừng quan sát những người đi bộ qua lại ở hai bên đường.

Lần này đoàn người thay đổi ý định không tiến vào sa mạc nên đang lo lắng không biết vị tăng nhân kia có xuất hiện ngăn cản hay không.

May mắn thay, điều đó đã xảy ra.

Thẩm Thanh Thành nhanh chóng nhận ra bóng người quen thuộc đằng xa. Người nọ mặc một chiếc áo choàng màu be, đang nói chuyện với một người phụ nữ dẫn theo đứa con. Đó chẳng phải chính là tăng nhân đã hai lần ngăn cản bọn họ sao?

Đoàn người chơi thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Thanh Thành kéo Lục Bích tiến về phía trước. Đợi khi tăng nhân và người phụ nữ nói chuyện xong, cậu vươn tay vỗ vào bả vai đối phương.

"Sư thầy, chúng ta lại gặp nhau rồi." Thẩm Thanh Thành cong đôi mắt như vầng trăng non cười với đối phương.

Tăng nhân tỏ vẻ khó hiểu, "Bần tăng đã từng gặp qua thí chủ sao?"

Thẩm Thanh Thành trầm ngâm một lúc, "Khổ Hải?"

Nhà sư tổng cộng đã hai lần nói với bọn họ, biển khổ vô biên quay đầu là bờ, vậy nên cậu gọi đối phương là Khổ Hải cũng không sai nhỉ?

Tăng nhân nghe xong biểu tình càng khó hiểu hơn, cuối cùng chỉ thấp giọng tụng kinh một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Thí chủ, pháp danh của bần tăng là Tống Minh, thí chủ nếu có điều gì phân phó, không bằng cứ nói thẳng."

Nói hay lắm.

Thẩm Thanh Thành cười hiền bảo, "Chào sư thầy Tống Minh, không biết bây giờ sư phụ của người có tiện gặp khách không?"

Tống Minh lịch sự từ chối bọn họ với lý do sư phụ tuổi tác đã cao, không thể tiếp khách.

Lúc này, Tô Nhiêu đảm nhận nhiệm vụ thuyết phục Tống Minh, sau một hồi khai giảng đạo lý, nói đông nói tây, đã thành công thu về thắng lợi.

Khoảng hai mươi phút sau, đoàn người đi theo Tống Minh tiến vào một ngôi chùa nhỏ.

Tống Minh quay qua nói với đoàn người đang đứng trong sân, "Các thí chủ xin hãy chờ một lát, tôi vào thông báo với sư phụ một tiếng."

"Tất nhiên rồi, sư thầy cứ đi." Tô Nhiêu duyên dáng mỉm cười.

Vẻ mặt Tống Minh vẫn không thay đổi, xoay người đi đến trước một gian phòng đang đóng chặt, tiến lên gõ cửa. Đoàn người đứng trong sân chỉ nghe loáng thoáng tiếng đáp trả mơ hồ, sau đó nhìn thấy Tống Minh đẩy cửa vào phòng.

Thẩm Thanh Thành hỏi Lục Bích, "Lần này hắn vẫn chưa nói về điềm gở, bởi vì không thấy chúng ta đi vào sa mạc sao?"

Lục Bích: "Có lẽ vậy."

Rất nhanh Tống Minh đã trở ra, không đợi đoàn người lên tiếng, hắn đã làm ra động tác mời, nói với bọn họ, "Các vị thí chủ, sư phụ muốn gặp các người."

Đoàn người âm thầm liếc mắt trao đổi, Lục Bích nắm chặt tay Thẩm Thanh Thành tiến vào phòng.

Không gian phòng rất rộng và thoáng đãng, phật hương thoang thoảng bay khắp phòng, khiến tâm tình con người bất giác thư thái nhẹ nhõm.

Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đứng bên cửa sổ nhìn thấy một bóng người đang quỳ trước một chiếc bàn thấp, đưa lưng về phía bọn họ.

Chiếc áo bào đối phương đang mặc rất giống chiếc của Tống Minh, tuy rằng y hệt nhưng áo người trước mặt cũ hơn rất nhiều.

Dáng người đối phương rất gầy, dường như ông ta đang ghé vào bàn viết gì đó.

Trong nháy mắt, Thẩm Thanh Thành đã nghĩ tới những thây khô mất nước mà mình từng gặp.

Thẩm Thanh Thành nhìn thấy tử khí trên người đối diện, thứ chỉ xuất hiện ở người sắp chết.

Mặc dù quanh thân người này dày đặc tử khí, nhưng linh hồn lại vô cùng mạnh mẽ, như thể đối phương là một lão quỷ đã chết mấy trăm năm.

Cậu nhíu mày nghi hoặc.

Sau khi mọi người đã vào đủ, Tống Minh bước tới đóng cửa lại, vị tu sĩ già ho khan hai tiếng, khàn khàn cất giọng, "Chư vị...... Mời ngồi."

Không ai ngồi xuống.

Ngô Mãnh vốn nóng tính, thời điểm nhìn thấy vị tu sĩ, lập tức hỏi thẳng vấn đề, "Tôi nghe Lỗ Ha Ha nói thần tăng đã đến đây vài chục năm trước, xin hỏi trước đó người đã ở Phật quốc phải không?"

Vị tu sĩ chậm rãi trả lời: "...... Phải."

Ngô Mãnh mừng như điên, lập tức muốn hỏi rõ chuyện thần thư nhưng bị Lục Bích vươn tay ngăn cản.

Lục Bích hỏi: "Thần tăng sớm đã biết mục đích chúng tôi đến đây?"

Đối phương gật đầu, "Không vội...... Nghe ta nói."

Từ lời đối phương, mọi người biết được pháp danh của thần tăng là Viên An, đã rất nhiều tuổi, việc sống qua ngày gần như đã tiêu hao toàn bộ năng lượng nên ông không còn sức để nói chuyện.

Viên An đứt quãng nói: "Ta già rồi...... sự thật phía sau...... các người tự mình xem đi."

Sau đó ông đẩy vật dưới tay sang một bên, động tác rất nhẹ gần như không thể thấy. Nếu không phải Lục Bích luôn quan sát cẩn thận thật sự sẽ không chú ý đến nó.

Lục Bích bảo Thẩm Thanh Thành và mọi người đợi tại chỗ, còn hắn tiến lên cảm ơn thần tăng rồi cầm lấy quyển sách trên bàn.

Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt của tu sĩ, đồng tử Lục Bích co rút lại.

Đối phương thật sự đã rất già, làn da lỏng lẽo trên mặt dính sát vào khung xương, tròng đen trong mắt cơ hồ đã vẩn đυ.c, không còn thấy rõ.

Lục Bích kìm nén cảm xúc, cầm sách quay lại bên cạnh Thẩm Thanh Thành.

"Đây là......" Sau khi thấy rõ thứ trước mặt, Thẩm Thanh Thành do dự lên tiếng.

Cái bìa được bọc bằng da cừu kia......

"Đây mới là...... thần thư......thật sự." Tu sĩ già lên tiếng.

Nghe vậy, Thẩm Thanh Thành lập tức vươn tay lật sách, nội dung ở trang đầu tiên không phải bão cát, mà là bức tranh minh họa bọn họ đã nhìn thấy ở tầng thứ chín tại Phật quốc.

Một tu sĩ trẻ đang đứng thất thần giữa sa mạc rộng lớn.

Tu sĩ già: "Người đó ...... chính là ta."
« Chương TrướcChương Tiếp »