Thời điểm mặt trời sắp xuống núi, đoàn người Lục Bích thành công tiến vào ốc đảo. Sau khi đảm bảo xung quanh an toàn, bọn họ dựng lều chuẩn bị nghỉ ngơi.
Vị trí hiện giờ của bọn họ cách thành cổ chưa đầy nửa giờ cưỡi lạc đà, cho rằng thời gian cũng đã muộn đồng thời không nắm rõ tình huống trong thành, mọi người quyết định dừng chân nghỉ ngơi một đêm.
Một đêm gió yên biển lặng.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau bữa sáng rồi cưỡi lạc đà tiếp tục hành trình hướng về thành cổ.
Khoảng tầm hai mươi phút, nhóm người thành công vào đến thành cổ.
Đây là một thành phố bị bỏ hoang đã lâu, cổng thành đã sụp hết một bên, hư hỏng nặng nề, thời điểm lạc đà đi qua, tấm vấn cửa còn kêu kẽo kẹt một tiếng.
Đi sâu vào trong, các công trình kiến trúc được xây dựng đều liên quan đến Phật giáo, tượng Phật và tranh tường đều đã bị hư hại và phai màu theo thời gian.
Thẩm Thanh Thành, Lục Bích cùng những người khác tùy tiện bước vào một tòa nhà bên cạnh con phố nhỏ, đồ đạc bên trong được bài trí vô cùng ngăn nắp, không hề có dấu vết đánh nhau.
Tất nhiên bọn họ cũng không nhìn thấy thi thể.
Lỗ Ha Ha đứng một bên thở dài, "Không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, lần trước tôi đến, nơi này vẫn còn rất náo nhiệt, còn có thể nghe thấy tiếng tụng kinh niệm Phật ở khắp mọi nơi, các nhà sư đi lại trên đường phố vô cùng tấp nập."
Những thứ đó hiện tại đều không còn, người dân trong cổ thành trong một đêm toàn bộ biến mất, chỉ để lại tòa Phật quốc sừng sững trên bãi cát vàng bị thời gian vùi lấp.
Thẩm Thanh Thành nhìn về phía tòa tháp cao nhất trong thành cổ, hỏi: "Đó là cái gì vậy?"
Lỗ Ha Ha nhìn qua rồi trả lời, "Hình như là nơi thờ phụng xá lợi của toàn bộ tăng nhân ở Phật quốc, các người biết đó là gì không? Chỉ những cao tăng chân chính đắc đạo mới có thể lưu lại xá lợi, hàng ngày sẽ có những tăng nhân khác đến chiêm bái."
"Nếu tòa tháp kia quan trọng như vậy, thần thư hẳn cũng ở trong đó nhỉ?" Tô Nhiêu kéo mũ xuống, che đi ánh nắng gay gắt.
Trang Liên Y nhíu mày, "Có khi nào đã bị lấy đi rồi không?"
Các tăng nhân trong Phật quốc dường như đã được sơ tán có tổ chức, vì vậy không có lý do gì thần thư lại không bị mang đi.
Lục Bích lên tiếng, "Vào xác nhận xong hẵng nói tiếp."
Vì vậy đoàn người tiếp tục đi về phía bảo tháp.
Trên đường đi, Lục Bích hỏi Lỗ Ha Ha, ở Phật quốc có nhiều tăng nhân sinh sống hay không.
Lỗ Ha Ha trả lời, nhiều, ít nhất cũng một vạn người.
Lục Bích lại hỏi, trong vài thập niên trước, có số lượng lớn tăng nhân đi vào thành phố Ha Ha hay không.
Lỗ Ha Ha trả lời, không có, vài thập niên trước chỉ có duy nhất một vị tăng nhân đến thành phố bọn họ, chính là thầy của nhà sư đã chặn đường chúng ta.
Lục Bích: "Còn có thành phố nào khác xung quanh sa mạc Ha Ha không?"
Lỗ Ha Ha lắc đầu, "Không, Ha Ha là thành phố gần sa mạc nhất. Nếu hắn muốn rời khỏi sa mạc, bắt buộc phải đi qua thành phố Ha Ha, hoặc băng qua toàn bộ khu vực sa mạc bên kia."
Nhưng diện tích sa mạc Ha Ha rất lớn, muốn băng qua toàn bộ vốn là chuyện không thể vì những nhu yếu phẩm mang theo sẽ được sử dụng hết giữa chừng.
Thời điểm đoạn đối thoại kết thúc cũng vừa lúc lạc đà đến chân tòa tháp, đoàn người xuống lạc đà và mang theo một số vật dụng cần thiết.
Trước khi tiến vào bảo tháp, Thẩm Thanh Thành hỏi: "Lỗ Ha Ha, ông muốn đợi ở đây hay cùng đi vào với chúng tôi?"
Lỗ Ha Ha tiến lên bày tỏ thái độ, "Đương nhiên là cùng đi vào rồi, mọi người đều có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu chứ."
Thẩm Thanh Thành gật đầu, dặn dò đối phương sau khi tiến vào thì cẩn thận một chút, một khi phát sinh tình huống nguy hiểm, bọn họ có thể không bảo vệ được hắn.
Lỗ Ha Ha vỗ ngực bảo đảm.
Bảo tháp gồm chín tầng, mỗi tầng đều đặt bàn thờ và ngăn tủ để đựng xá lợi, diện tích càng nhỏ thì xá lợi càng ít.
Tầng thứ chín chỉ đặt duy nhất một bàn thờ Phật.
"Có thứ gì đó bên trong!" Ngô Mãnh cúi người men theo khe hở từ bàn thờ Phật quan sát bên trong, giọng điệu có chút kích động.
Chẳng lẽ thời điểm tăng nhân rút lui thật sự không đem theo thần thư?
Mọi người bước vào căn phòng trên tầng 9, tất cả đều vây quanh bàn thờ. Lỗ Ha Ha không chen vào nổi, dứt khoát đứng sang một bên quan sát những bức tranh trên tường.
"Hóa ra là một câu chuyện kể về hành trình độ thế của một vị thần tăng."
Bức tranh đầu tiên vẽ một tăng nhân biểu tình mờ mịt đứng giữa sa mạc rộng lớn.
Ở bức tranh thứ hai, sau thời gian dài bôn ba trên sa mạc, trước khi chết khát, ông ta đã tìm thấy một ốc đảo.
Ở bức tranh thứ ba, một tòa tháp kỳ lạ xuất hiện giữa ốc đảo, sau khi giải quyết xong cơn khát, tăng nhân sờ cái bụng trống rỗng, chậm rãi tiến vào tòa tháp.
Ở bức tranh thứ tư, tăng nhân mở ra một quyển sách......
"Ơ, không còn nữa sao?"
Lỗ Ha Ha dạo quanh một vòng, muốn nhìn xem bản thân có xem sót bức tranh nào không, không ngờ cánh cửa sau lưng vô tình đóng lại.
Hắn vốn không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đoàn người bên trong thuận tay đóng lại, lẩm bẩm nói rằng nơi này đã lâu không có người mà bọn họ còn như vậy, kiểu này đến không khí cũng không lưu thông nổi.
Sau đó bước tới tìm cách mở cửa.
Thế nhưng cho dù hắn kéo mạnh cỡ nào cánh cửa trước mắt vẫn không di chuyển.
Lại dùng sức lần nữa, cửa vẫn như cũ không chút sứt mẻ.
"Đây là cố tình làm khó Lỗ Ha Ha ông rồi!"
Lỗ Ha Ha ở một bên phân tài cao thấp cùng cánh cửa, bên kia, sau một hồi kiểm tra, Lục Bích thành công mở được bàn thờ Phật.
Đồ vật bên trong đúng như mong đợi của họ, là một quyển sách.
Bề ngoài quyển sách rất bình thường, trên trang bìa không có bất kỳ hoa văn nào, chỉ được bao bọc trong một chất liệu tương tự như da cừu.
Mọi người nhìn nhau, Lục Bích vươn tay mở sách.
"Ngày thứ nhất, thượng đế lệnh cho bão cát chờ họ trên đường."
Toàn bộ trang đầu tiên chỉ viết duy nhất 13 từ, trong đó không thu hoạch được tin tức mấu chốt nào khác ngoại trừ hai từ "bão cát".
Lục Bích lật sang trang thứ hai, đó là một hình ảnh minh họa chiếm những hai trang giấy.
Trong ảnh, cơn bão cát đang ra sức hoành hành, có thể mơ hồ nhìn thấy tám bóng người đang giãy giụa cầu sinh.
Bóng người như ẩn như hiện, nhưng đoàn người biết rất rõ về danh tính của những người này, bọn họ đã tự tay chôn cất thứ bên trong tận hai lần, hình vẽ bên trong chính là ám chỉ bọn họ.
Lục Bích lại lật tiếp, trang thứ ba xuất hiện 13 ký tự:
"Ngày thứ hai, thần trừng phạt độc dược cỏ thạch anh."
Toàn bộ hai trang sau đó đều dùng để miêu tả tử trạng của đoàn người chơi và Lỗ Ha Ha. Trong hình minh họa, làn da của họ xanh thẫm bất thường.
Đầu tiên là bão cát, sau đó là cỏ thạch anh, quyển sách này ghi lại phương thức tử vong của bọn họ!
Thế nhưng bão cát chỉ vừa xảy ra cách đây khoảng tầm mười ngày, còn quyển sách này đã tồn tại ít nhất vài thập niên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lục Bích không dừng lại, tiếp tục lật trang tiếp theo, trực tiếp bỏ qua trang chữ lật đến trang minh họa.
Địa điểm trong hình vô cùng quen thuộc, chính là tầng thứ chín bảo tháp, ngay dưới chân bọn họ.
Trang phục bọn họ đang mặc vô cùng giống hình ảnh minh họa, mà những người trong hình, đều đang bất tỉnh ngã trên mặt đất, thần thư trong tay được trải ra bên cạnh Lục Bích.
Mọi người không khỏi rùng mình.
"Này, các người đến xem thử coi, sao cửa này đột nhiên không mở được." Lỗ Ha Ha bên ngoài đột nhiên cất tiếng.
Lục Bích không mấy quan tâm, tiếp tục lật sách.
"Ngày thứ ba, thần linh tước đoạt hơi thở của kẻ thủ ác."
Thời điểm phông chữ xuất hiện, mọi người lập tức cảm thấy khó thở, như có một bàn tay vô hình rút sạch không khí ra khỏi phổi của bọn họ.
Thẩm Thanh Thành lắc đầu choáng váng, không đúng, cậu đã chết rồi, vốn không cần thở, nhưng tại sao lại giống như những người khác, đều cảm thấy hít thở không thông?
Lục Bích một tay giữ cậu, tay kia gian nan lật xem nội dung đằng sau, trong tầm nhìn mơ hồ, hắn dường như nhìn thấy những nét vẽ dần hình thành trên trang giấy trắng.
......
Thời điểm khôi phục ý thức, Thẩm Thanh Thành lần thứ ba quay trở lại cung đường tấp nập ở thành phố Ha Ha, chính là địa điểm lần đầu tiên cậu tiến vào phó bản.