Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 123: Tiên tri chi thư (7) - Độc sát

« Chương TrướcChương Tiếp »
Có mục tiêu rõ ràng, đoàn người đi đến vị trí xảy ra bão cát sớm nhanh hơn dự kiến.

Lý Triết Học đưa tay đẩy kính.

Thẩm Thanh Thành kinh ngạc nhìn người đàn ông trước giờ vẫn luôn thong dong chậm chạp đột nhiên dùng tốc độ ánh sáng nhảy xuống lưng lạc đà ngay khi đoàn người dừng lại, sau đó phóng nhanh về một hướng nhất định.

Tô Nhiêu kỳ quái hỏi: "Anh ta gấp như vậy làm gì?"

Thẩm Thanh Thành trầm mặc, "...... Chắc hẳn đang nóng lòng muốn thu thập bức ảnh thứ hai của người vợ."

Quả nhiên, Thẩm Thanh Thành vừa dứt lời, phía xa lập tức truyền đến giọng nói phấn khích của Lý Triết Học, "Tìm được rồi!"

Đối với thi thể bản thân đang nằm trên mặt đất, hắn không mấy quan tâm, nhanh tay lục lọi ống quần, trịnh trọng lấy ra tấm ảnh thứ hai thuộc về người vợ. Sau đó nâng niu, xem như bảo bối mà áp vào trong ngực, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Mọi người nhất thời không nói nên lời.

Lục Bích giữ chân Lỗ Ha Ha đồng thời phân phó Ngô Mãnh, "Hãy tìm xác của Lỗ Ha Ha trước." Bọn họ sẽ dễ dàng thuyết phục được đối phương nếu tìm thấy thi thể của hắn.

Hiệu suất làm việc của Ngô Mạnh rất tốt, chưa đến 5 phút đã thành công đào được thi thể Lỗ Ha Ha đang bị vùi dưới lớp cát.

Một lần nữa, Lỗ Ha Ha bị buộc phải đối mặt với thi thể thậm chí còn khô hơn que củi của mình, hắn vô cùng hoảng hốt, hoài nghi nhân sinh.

Sau đó Lục Bích nói thẳng mục đích của bọn họ cho hắn nghe, tỏ vẻ muốn đối phương dẫn đường đến Phật quốc tìm thần thư nhằm khám phá sự thật.

Lỗ Ha Ha bi phẫn mà nhìn bọn họ, tức đến mức run rẩy cả người, "Các người, các người, thì ra mục đích của các người chính là thần thư!"

Lục Bích không phủ nhận, chỉ bình tĩnh bày tỏ ý định mong hắn hợp tác.

Lỗ Ha Ha tức đến mức không muốn quan tâm đến bọn họ, nhưng thời điểm đoàn người bắt tay vào việc đào và chôn xác, hắn vẫn không nhịn được mà đưa mắt nhìn lén.

Ai da ai da, thật sự là cùng một đoàn người à.

Hắn thật sự đã chết sao? Nhưng vì sao hắn không có một chút ấn tượng nào hết vậy? Thần thư linh thiêng thật sự có thể đưa con người trở về từ cõi chết?

Nếu đã sống lại, sao vẫn còn thi thể......

Cái đầu nhỏ của Lỗ Ha Ha sắp nổ tung mất rồi.

Sáng ngày thứ hai sau khi tiến vào sa mạc, đoàn người chơi một lần nữa nhìn thấy biển cỏ thạch anh quen thuộc.

Cỏ thạch anh chỉ to cỡ móng tay, nở rộ hai bên như đóa sen đá, cả biển cỏ xen lẫn rất nhiều màu sắc, vàng, trắng, hồng, rực rỡ cả một vùng không gian.

Nhìn từ xa, nó giống như một biển hoa màu nở rộ trên bãi sa mạc hoang vắng.

Ốc đảo mà đoàn người tìm kiếm nằm ở cuối biển cỏ nở rộ.

"Ốc đảo! Phật quốc!" Thời điểm nhìn thấy ốc đảo, Lỗ Ha Ha phấn khích kêu to, vội vàng nhảy khỏi lạc đà chạy về hướng ốc đảo quỳ lạy, "Thần linh phù hộ......"

So với phản ứng quá khích của Lỗ Ha Ha, đoàn người chơi tương đối bình tĩnh.

Một là bọn họ đã sớm biết vị trí của ốc đảo nên mức độ kinh ngạc đã bị giảm xuống; thứ hai chính là, mặc dù nhìn thì sau vườn cỏ kia chính là ốc đảo, nhưng trên thực tế khoảng cách rất xa, thúc ngựa chạy trối chết cũng phải mất hơn nửa ngày mới đến nơi.

Điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, lần trước bọn họ đã mất ý thức gần biển cỏ thạch anh kia, và đến tận bây giờ, đoàn người vẫn chưa hình dung được chuyện gì đã xảy ra.

Tâm tình mỗi người mỗi khác.

Hàng loạt dấu chân lạc đà lưu lại bên ngoài và biến mất cách biển cỏ thạch anh khoảng tầm 10 mét, rất giống dấu vết lần trước bọn họ để lại, nhưng không có bằng chứng nào khác ngoại trừ điều này nhằm chứng minh suy đoán của bọn họ.

Tạm thời đoàn người không định tùy tiện xông vào.

Sau khi bái lễ thần linh xong, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh tức giận lúc trước, Lỗ Ha Ha chủ động leo lên lưng lạc đà. Nhưng thời điểm quay đầu quan sát đoàn người, nhìn thấy biểu tình của bọn họ, trong lòng hắn ta không khỏi lo lắng.

"Chúng ta vừa mới khởi hành, cho nên không cần dừng lại nghỉ ngơi. Hãy tranh thủ thời gian, cố gắng tiến vào ốc đảo trước khi trời tối!"

Thẩm Thanh Thành nhảy khỏi lạc đà, nghe vậy nhìn hắn cười nhẹ, "Biển cỏ thạch anh phía trước có vấn đề."

Có vấn đề? Không thể nào, ngoài thành Ha Ha cũng mọc đầy cỏ thạch anh, nào có vấn đề gì!

Lỗ Ha Ha không tin.

Thẩm Thanh Thành cũng không nói nhiều, cậu dựa vào một gốc cây khô, lấy chai nước khoáng từ hành lý ra, vừa uống vừa quan sát Lục Bích truy tìm những sinh vật chuyên sống trong sa mạc.

Không bao lâu, Lục Bích đã tìm được một cái hang chuột, hắn và Ngô Mãnh mất rất nhiều thời gian mới thành công dụ đám chuột rời khỏi hang.

Trang Liên Y phụ trách canh giữ cửa hang liền nhanh tay tóm lấy một con.

"Mẹ nó, con chuột này còn giảo hoạt hơn cả người," Ngô Mãnh vừa lau mồ hôi vừa vất vả đứng dậy đi đến trước mặt Trang Liên Y, "Để tôi xử lý cho. "

Trang Liên Y đưa mắt đánh giá dáng người Ngô Mãnh, sau đó gật đầu đưa chuột cho hắn.

Lỗ Ha Ha không hiểu rốt cuộc đám người này đang muốn làm gì. Cố chủ không đi, dù sao hắn ta cũng chỉ là người dẫn đường, không thể một mình cưỡi lạc đà đi vào ốc đảo. Vì vậy hắn đi xuống lạc đà, tiến về phía Thẩm Thanh Thành, thắc mắc hỏi, "Các người đang làm gì vậy?"

Thẩm Thanh Thành: "Ông sẽ biết ngay thôi."

Sau khi vội vàng đáp lời Lỗ Ha Ha, Thẩm Thanh Thành đi nhanh về phía Lục Bích, đưa nước cho đối phương, vừa phẩy tay quạt giúp vừa hỏi, "Anh có nóng không?"

"Không sao, vẫn ổn." Lục Bích trả lời, sau khi uống xong thì đem nước bỏ vào hành lý.

Trong lúc đối phương đang tìm đồ, Thẩm Thanh Thành đi tới, nhỏ giọng thì thầm: "Người em lạnh, nếu nóng quá thì cứ ôm em."

Sau khi tìm được thứ mình cần, Lục Bích trầm mặc một lúc rồi nhỏ giọng đáp lại, "Sẽ càng nóng."

Thẩm Thanh Thành nghe xong không nhịn được cười rộ lên.

Thứ mà Lục Bích lấy ra là một một chiếc kính viễn vọng, sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hắn khẽ gật đầu với Ngô Mãnh đang đứng đợi đằng xa. Ngô Mãnh nhận được tín hiệu thì lắc tay khởi động, ra sức ném con chuột đang cầm xa nhất có thể.

Con chuột bị quăng trên không trung sợ hãi kêu hai tiếng "chít chít" sau đó hạ cánh chính xác vào vùng cỏ thạch anh rộng lớn.

Lớp cỏ mềm mại không làm con chuột bị thương, nhưng sau khi tiếp đất, nó choáng váng xoay vòng vòng tại chỗ, sau đó lảo đảo ngã cái đùng xuống thảm cỏ.

Nhìn thấy cảnh tượng trên, sắc mặt Ngô Mãnh, Trang Liên Y và những người khác nhất thời trầm xuống, có lẽ bọn họ đã từng giống như con chuột kia, bất tri bất giác mất đi ý thức trong biển cỏ thạch anh này.

Bản chất cỏ thạch anh tất nhiên không nguy hiểm, nhưng nơi chúng sinh trưởng thì không như vậy.

So với đoàn người chơi, chuyện khiến Lỗ Ha Ha tò mò chính là, cái tư thế ném chuột vừa rồi, sao mà ảo diệu quá vậy?

Lục Bích cầm kính viễn vọng quan sát động thái con chuột. Dựa vào tình trạng run lẩy bẩy và ngất xỉu của con chuột, khả năng cao nó đã bị trúng độc.

Lục Bích quay sang nói phát hiện của mình với Thẩm Thanh Thành, "Hình như bị trúng độc."

Trang Liên Y lập tức nói: "Chúng ta có mặt nạ phòng độc!"

Đây là vật dụng nằm trong danh sách Lục Bích đưa cho bọn họ lúc ban đầu, không ngờ bây giờ lại cần dùng đến.

"Không thể nào!" Trong lúc mọi người chuẩn bị mang mặt nạ phòng độc để tiến vào biển cỏ, Lỗ Ha Ha kiên quyết không tin Lục Bích, "Cỏ thạch anh sao lại có độc được chứ!"

Tô Nhiêu vừa vấn tóc vừa nói, "Vậy ông giải thích sao về chuyện thi thể của mình vốn đã được chôn ở hồ nhỏ bên kia, sao còn thân xác đứng đây cãi nhau với chúng tôi?"

Lỗ Ha Ha há miệng thở dốc, không nói nên lời.

Sau khi mọi người mang xong mặt nạ, Lục Bích dặn dò cẩn thận, "Vốn dĩ cỏ thạch anh không có độc, rõ ràng mọi thứ ở đây không giống bình thường, mọi người cẩn thận một chút."

Sau đó đoàn người đã trang bị kỹ càng thận trọng tiến vào phạm vi biển cỏ thạch anh.

Cỏ thạch anh mọc không có gì đặc biệt, nếu không phải vì thảm thực vật sa mạc vô cùng thưa thớt do khí hậu khắc nghiệt, thì chúng cũng sẽ thản nhiên sinh trưởng một cách mạnh mẽ như vậy.

Lỗ Ha Ha đeo mặt nạ phòng độc do Thẩm Thanh Thành và Lục Bích chuẩn bị, lặng lẽ lùi về sau cùng, tỉ mỉ quan sát tình huống trên mặt đất, hắn vốn dĩ không tin cỏ thạch anh có độc.

Cỏ thạch anh sao lại có độc được chứ?

Lúc nãy hắn chỉ nhìn thấy con chuột bị ném kia loạng choạng một chút rồi cứng đơ ngã xuống, vốn không nhìn ra được có gì khác biệt.

Cỏ thạch anh sao lại có độc được chứ?

Lỗ Ha Ha không chen lên trước kiểm tra tình trạng con chuột mà thỉnh thoảng đưa mắt quan sát xung quanh. Bất giác chân hắn đυ.ng phải thứ gì đó bên dưới lớp cát.

Vật kia hình như màu xanh lục, Lỗ Ha Ha dùng đôi mắt suy giảm thị lực cố gắng xác định, gì đây, hình như là gạch xanh thì phải?

Hắn nhấc chân đá đá, bất ngờ đá ra một cánh tay màu xanh lục.

Lỗ Ha Ha: "!"

"Thần, thần linh phù hộ a!"

Trước đó là bão cát, bây giờ lại xuất hiện thêm 8 thi thể trong biển cỏ thạch anh.

Mà từng thi thể ở đây đều có màu xanh lục, thể hiện triệu chứng trúng độc rõ ràng, sở dĩ bọn họ không tìm thấy triệu chứng trên người con chuột là do bộ lông bao phủ bên ngoài đã che giấu điều đó.

Bởi vì đang đeo mặt nạ nên không tiện trao đổi, do đó đoàn người không nán lại biển cỏ quá lâu, sau khi chôn xong 8 thi thể, bọn họ nhanh chóng rời khỏi phạm vi biển cỏ.

Quay trở lại nơi để hành lý và lạc đà, sau khi tháo xong mặt nạ, Thẩm Thanh Thành lên tiếng, "Đã xuất hiện nhóm thi thể thứ hai, tuyệt đối không phải vòng tuần hoàn."

Mặc dù đeo mặt nạ tương đối lâu nhưng cậu không ra quá nhiều mồ hôi.

Lý Triết Học chậm rãi lấy khăn tay lau mồ hôi, nhẹ giọng nói: "Chẳng lẽ là thời không song song sao?"

Ở một thời không khác, bọn họ đều tiến vào sa mạc tìm kiếm thần thư.

Bọn họ chết trong bão cát ở thời không thứ nhất, chết trong biển cỏ thạch anh ở thời không thứ hai.

Bởi vì thuộc về hai thời không khác nhau nên diễn biến xảy ra tất nhiên có điểm bất đồng, điều này đồng thời có thể giải thích tại sao lần trước bọn họ không nhìn thấy cỏ thạch anh bên ngoài thành phố Ha Ha.

Bởi vì trong thời không đó vốn dĩ không có cỏ thạch anh.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Trang Liên Y, "Vậy nên cư dân ở thành phố Ha Ha trong thời không này mới không quen biết chúng ta."

Tô Nhiêu: "Bởi vì vốn dĩ chúng ta chưa từng xuất hiện ở thời không này cho tới thời điểm tiến vào sa mạc."

"Ý của các người chính là chủ đề của phó bản này là sự đan xen thời không. Nếu chúng ta chết trong một thời không nhất định, chúng ta sẽ tự động tiến vào thời không tiếp theo, cứ lặp đi lặp lại cho đến khi thời gian phó bản kết thúc hoặc thành công giải ra chuyện xưa chủ tuyến?" Ngô Mãnh nuốt nước miếng hỏi.

Trong số nhóm người chơi, hắn vẫn luôn tin tưởng Lục Bích nhất, nên quay đầu dò hỏi ý kiến đối phương.

Lục Bích không lập tức trả lời câu hỏi, thấy Thẩm Thanh Thành cau mày thì cất tiếng, "Thanh Thanh, em cảm thấy thế nào?"

Thẩm Thanh Thành suy tư: "Em cảm thấy không phải thời không song song, không thể giải thích dựa trên nguyên lý này."

Lục Bích: "Vậy em nghĩ nó là gì."

Thẩm Thanh Thành ngẩng đầu khẳng định: "Là một quyển sách."

Tên phó bản này là "Tiên tri chi thư," mặc kệ nó là quyển sách tiên tri hay quyển sách do tiên nhân dùng để tiên tri, đều liên quan đến sách.

"Có lý," Lý Triết Học chậm rãi gật đầu, đồng ý với cách nói của Thẩm Thanh Thành, "Suy đoán của cậu hợp lý hơn của tôi."

Thấy mọi người đã thảo luận xong, Giang Cường lên tiếng: "Vậy chúng ta có đi tiếp không?"

Tô Nhiêu trừng hắn một cái, "Tất nhiên, vì phó bản này có liên quan đến quyển sách, chúng ta phải lấy được nó và nghiên cứu kỹ lưỡng, mà manh mối duy nhất để tìm thấy chính là đi đến Phật quốc."

Sau khi nghe xong, Giang Cường vọt lên lưng lạc đà đuổi theo Trang Liên Y, "Liên Y, chờ anh với ~"
« Chương TrướcChương Tiếp »