- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
- Chương 122: Tiên tri chi thư (6) - Thay đổi
Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
Chương 122: Tiên tri chi thư (6) - Thay đổi
Lần thứ hai đứng trên con đường náo nhiệt tại thành phố Ha Ha, tay Thẩm Thanh Thành cầm chiếc vali, chỉ sững người trong giây lát đã nhanh chóng đoán được tình hình hiện tại của mình.
Đây là vị trí ngày đầu tiên Thẩm Thanh Thành tiến vào phó bản, nửa phút sau, cậu sẽ nghe thấy tiếng chuông, và sau đó gặp được Lỗ Ha Ha đội mũ hoa dẫn lạc đà đi qua.
"Leng keng, leng keng......"
"Này,"
Ngay khi người phía sau vừa định lên tiếng, vốn đã sớm đoán được, Thẩm Thanh Thành nhanh chân tránh sang một bên.
Thấy người kia dừng chân, cậu lên tiếng nói với đối phương, "Tôi vừa tới thành Ha Ha, vẫn chưa quen đường, không phải cố ý đứng đây cản trở đi lại."
Lỗ Ha Ha ngơ ngác gật đầu, nhìn thấy người thanh niên này thoạt nhìn rất lễ phép, vì thế cười ha hả xua tay, "Ai da ai da, lần sau chú ý là được rồi."
Thẩm Thanh Thành nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lỗ Ha Ha một lúc lâu cho đến khi đối phương khuất bóng, hình như hắn không nhớ cậu?
Không tính lần mọi người bị bão cát cuốn đi, bởi vì thời điểm đó bọn họ vẫn chưa đi vào phó bản, cậu đang muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Thanh Thành cố nén nghi ngờ trong lòng, kiên nhẫn đợi Lục Bích tới đón cậu sau hai phút nữa.
Cậu không xác định liệu mình có phải là người duy nhất nhớ những điều này hay không, cho nên tạm thời không muốn làm ra hành động khác với quá khứ.
Lục Bích xuất hiện sớm hơn thời gian trong trí nhớ của cậu, thời điểm nhìn vào ánh mắt đối phương, Thẩm Thanh Thành đã biết việc cậu lo lắng hơi dư thừa, người kia cũng nhớ rõ mọi chuyện.
Ánh mắt Lục Bích trầm tĩnh như uyên, phảng phất có thể thông qua đó truyền sức mạnh cho cậu.
Tâm tình vốn đang khó chịu của Thẩm Thanh Thành bất giác được thả lỏng.
Cậu bước nhanh về phía đối phương. Hẳn khi Lục Bích phát hiện thời gian quay trở lại ngày đầu tiên đã lập tức đi tìm cậu, vốn đã biết vị trí của Thẩm Thanh Thành nên thời gian nhanh hơn một chút.
Cậu nắm lấy tay Lục Bích, hỏi: "Những người chơi khác vẫn nhớ rõ chứ?"
Lục Bích cầm lấy vali trong tay cậu, trả lời, "Anh vẫn chưa đến quán trà, bất quá hẳn đều nhớ hết."
Nói cách khác, quả nhiên Lục Bích ưu tiên việc tìm cậu, biết được chuyện này, Thẩm Thanh Thành cong môi cười nhẹ, sau đó đơn giản kể lại tình huống vừa gặp.
"Theo em thấy hình như Lỗ Ha Ha không nhận ra chúng ta, không nhớ gì về chuyện đã từng đi vào sa mạc."
Lục Bích nhíu mày, bàn tay đang nắm Thẩm Thanh Thành khẽ động, sau đó cất tiếng: "Em xem thử thời gian trên thiết bị thế nào."
Trong lúc nói chuyện, tay hai người vẫn luôn đan chặt vào nhau.
Thẩm Thanh Thành nghe xong liền lấy thiết bị mở ra xem thử, thời gian đếm ngược hiển thị phía trên là 16 ngày, sau đó cậu lại nhìn sang thiết bị của Lục Bích, cũng giống như vậy.
Tổng cộng thời gian công quan là 20 ngày, bây giờ đã qua 4 ngày, bốn ngày này hoàn toàn trùng khớp với thời gian bọn họ chuẩn bị vật tư và đi vào sa mạc.
Trên đường đi đến quán trà, bọn họ gặp được 5 người chơi còn lại cũng đang đi đến đó tìm hiểu sự tình.
Lúc này không khí giữa đám người chơi không còn căng thẳng như lần đầu Thẩm Thanh Thành gặp mặt, thậm chí vì không đủ chỗ, Tô Nhiêu và Trang Liên Y còn ngồi chung một băng ghế.
Sau khi Thẩm Thanh Thành và Lục Bích đến, mọi người đổi sang một căn phòng có không gian rộng hơn, bên trong có một chiếc bàn tròn đủ cho 7 người ngồi.
Trang Liên Y cất giọng đầu tiên, "Tình huống của tôi so với bốn ngày trước không khác gì nhau, hành lý đều trở về trạng thái trước khi sử dụng."
Về phần hành lý, mọi người đều biết bên trong là thứ gì, một rương tiền.
Tâm trạng Tô Nhiêu tương đối tốt, vừa chải tóc vừa nói, "Tôi cũng vậy, nếu không tôi cũng chẳng cần đổi xiêm y làm gì."
"Khó trách quần áo cô mặc không giống lần trước." Ngô Mãnh nhướn mày nói.
Manh mối duy nhất cứ như vậy bị đứt đoạn, Ngô Mãnh cho rằng Tô Nhiêu thu thập được manh mối mới, bởi vì hắn cũng giống cô, lặp lại quá trình 4 ngày trước.
Sau đó là đến Vương Cường và Lý Triết Học, cả hai đều không tìm được gì khác, chỉ có Lý Triết Học lên tiếng than rằng cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một tấm ảnh chụp của người vợ.
Mọi người: "......"
Thời gian đã được xác định, hiện tại là ngày thứ tư trong phó bản.
Tất cả đều bất tỉnh vào lúc phát hiện ra ốc đảo. Đó là buổi chiều thứ ba kể từ khi bọn họ tiến vào sa mạc, còn hiện tại, dòng thời gian tại thành phố Ha Ha đã nghịch chuyển, quay lại bốn ngày trước, thời điểm ngày đầu tiên bọn họ tiến vào phó bản.
Lúc bọn họ tiến vào phó bản là vào buổi chiều, thời gian nghịch chuyển vừa lúc giống hệt.
"Không phải chúng ta mà là thành phố này có vấn đề." Lục Bích nói.
Lỗ Ha Ha không phải người duy nhất giao lưu với bọn họ, nhưng bây giờ, tất cả mọi người không ai nhớ đến bọn họ.
"Thế bão cát kia lại là chuyện gì?" Ngô Mãnh hỏi.
Những thi thể được tìm thấy dưới làn cát kia thật sự chính là bọn họ, liệu cơn bão cùng sự việc thời gian nghịch chuyển có liên quan gì đến nhau hay không?
Lục Bích: "Có thể xem như tham khảo, không cần quá coi trọng vấn đề này."
Thẩm Thanh Thành lên tiếng bổ sung, "Chuyện bão cát xảy ra trước khi mọi người tiến vào phó bản, không phải sự việc chúng ta thật sự trải qua, tất cả thông tin nhận được đều qua lời tường thuật của Lỗ Ha Ha và những thi thể đã được phát hiện. Để tìm hiểu sự thật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chúng ta vẫn nên dựa vào trực giác từ chính bản thân mình."
Nói xong cậu dừng lại một chút, "Tuy rằng tôi cũng không thể giải thích những chuyện bản thân mình vừa trải qua."
Cậu quay qua hỏi Lục Bích, "Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Cậu chỉ cúi xuống nhìn đám cỏ thạch anh, tại sao trong nháy mắt đã trở lại ngày đầu tiên rồi?
Ít nhất cũng phải có nguyên nhân dẫn đến sự nghịch chuyển chứ nhỉ, đội thám hiểm là do bão cát, còn bọn họ thì sao, chết vì ngắm hoa à?
Lục Bích lắc đầu, "Đợi nhìn thấy thi thể rồi tính sau."
Tất cả không khỏi rùng mình sợ hãi, sự việc lần này bọn họ đều tự mình trải qua, cư nhiên còn có thi thể? Trong lòng không khỏi chết lặng.
Lục Bích nói: "Mọi người hãy chia ra chuẩn bị vật tư trước đã."
Đã có kinh nghiệm từ lần trước nên việc chuẩn bị vật tư cũng dễ dàng hơn nhiều. Thẩm Thanh Thành và Lục Bích vẫn như cũ cất bước đi tìm người dẫn đường.
Vì đã từng quen biết Lỗ Ha Ha nên hai người nắm rõ nhược điểm của đối phương, nhanh chóng cùng hắn ký kết hợp đồng.
Thẩm Thanh Thành và Lục Bích dựa theo trí nhớ trở về khách sạn đặt phòng trong ngày, sau khi sắp xếp xong hành lý liền ra ngoài chuẩn bị vật tư.
Việc thuần thục quy trình chuẩn bị vật tư giúp người chơi tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Lần trước việc chuẩn bị kéo dài đến gần 10 giờ mới xuất phát, lần này chưa đến 9 giờ đã sắp xếp xong toàn bộ.
Một nhóm 7 người thuần thục leo lên lưng lạc đà chuẩn bị xuất phát, Lục Bích hướng Lỗ Ha Ha gật đầu, nói: "Có thể xuất phát rồi."
Thấy thế, những lời căn dặn về việc cưỡi lạc đà đều bị Lỗ Ha Ha nuốt lại vào bụng. Hắn xua tay xả dây cương đi trước dẫn đường.
"Xuất phát thôi, xuất phát thôi."
Hơn hai mươi con lạc đà chậm rãi di chuyển về hướng cổng thành, người chơi âm thầm tính toán, nếu nhớ không sai, lúc đến cửa thành sẽ có một vị tăng nhân xuất hiện ngăn lại, hơn nữa còn nói nhìn thấy điềm gở trên người bọn họ.
Bây giờ bọn họ khởi hành trước 1 tiếng đồng hồ, tăng nhân kia sẽ xuất hiện sao?
Thời điểm nhìn thấy chiếc áo cà sa màu trắng gạo quen thuộc, biểu tình từng người khác nhau, nhưng không một ai thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi tăng nhân kịp lên tiếng, Thẩm Thanh Thành đã cất giọng, "Sư thầy, điềm gở ở đâu?"
Tăng nhân ngẩn người, nhanh chóng rũ mắt, nói: "Trên đường đến nơi mà các vị dự tính."
Thẩm Thanh Thành nhướng mày, "Không phải trên người chúng tôi sao?"
Tăng nhân trả lời, "Nếu chư vị vẫn không quay đầu, sẽ ở trên người."
Thẩm Thanh Thành: "Chúng tôi quay đầu về đâu?"
Tăng nhân đáp: "Quay đầu là bờ."
Ngô Mãnh sau khi nghe xong đoạn đối thoại, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi, Giang Cường vốn không tin tà, liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phố xá đông đúc cùng dòng người náo nhiệt.
Lỗ Ha Ha sợ tăng nhân làm hỏng việc của mình nên lớn tiếng đuổi anh ta đi, "Mau trở về cùng sư phụ luyện tập đi, mọi người ở đây đều là bạn bè, sao anh lại ngăn cản đường làm ăn của tôi vậy chứ."
Giống như lần trước, tăng nhân cũng không ngăn cản quyết liệt, nhìn thấy bọn họ có vẻ sẽ không thay đổi ý định thì dịch sang một bên nhường đường, cúi đầu niệm Phật.
Thời điểm đi ngang qua tăng nhân, Lục Bích khẽ nhíu mày, đây hẳn là manh mối ám chỉ điều gì đó, nhưng trước đó bọn họ vẫn phải đến sa mạc, những manh mối ở sa mạc vẫn chưa được khám phá hết.
Theo bước chân đoàn thám hiểm tiến vào sa mạc, tiếng ồn ào huyên náo của thành phố Ha Ha cũng xa dần.
Thẩm Thanh Thành cưỡi lạc đà đến gần Lục Bích, nhẹ giọng nói, "Lỗ Ha Ha có lẽ sẽ đưa mọi người đi lòng vòng, chúng ta không trực tiếp nói cho hắn biết sự thật sao?"
Lục Bích đáp, "Không có bằng chứng hắn sẽ không tin, đến địa điểm diễn ra bão cát rồi nói sau."
"Được," Thẩm Thanh Thành gật đầu, cậu giương cao giọng nói với Lỗ Ha Ha phía trước, "Lỗ Ha Ha, chúng tôi muốn xem nơi xảy ra bão cát ngày hôm qua, vạn nhất còn người sống sót thì sao?"
Lỗ Ha Ha cười trừ, "Bão cát thì có gì hay chứ, không phải chỉ toàn là cát sao."
Tuy nhiên nghe đến đoạn đối phương muốn tìm người mất tích, Lỗ Ha Ha cảm thấy vô cùng buồn cười. Hình như hắn chưa nói với họ, mất tích trên sa mạc về cơ bản tương đương với cái chết.
Đầu tiên Lỗ Ha Ha lấy một cây sào tre từ bên hông con lạc đà xuống, sau đó móc từ túi quần ra một củ cà rốt, xiên củ cà rốt vào cọc tre. Dáng vẻ hắn câu lạc đà vô cùng nhàn nhã.
Lạc đà nhận lệnh vừa chở người vừa cố gắng cắn "miếng bánh" từ trên trời rơi xuống, bã củ cãi nhuyễn rỉ ra từ hai bên miệng rơi xuống lớp vải thưa.
Trang Liên Y do dự: "Lần trước trên đường đi có gặp cỏ thạch anh không?"
Cỏ thạch anh vốn dĩ được mọc rất thưa thớt ở sa mạc, bây giờ đi vài ba bước bọn họ đã nhìn thấy một bụi, nhưng vẫn không thể so sánh với đám cỏ um tùm ở ốc đảo ngày đó.
Cô nhìn Tô Nhiêu bên cạnh dò hỏi, đối phương nhíu mày thanh tú, không chắc chắn lắc đầu, "Hình như không có?"
Trang Liên Y lại quay qua hỏi những người khác, mọi người đều đưa ra câu trả lời mơ hồ, lúc ấy ai lại nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra sau đó chứ, không ai chú ý đến chuyện này.
"Không có," Lục Bích lên tiếng, ngữ khí chắc chắn, hơn nữa còn khẳng định, "Là cùng con đường."
Cùng con đường, lần trước không có cỏ thạch anh, bây giờ lại có.
Nếu tất cả mọi thứ đều không thay đổi ngoại trừ ký ức, có khả năng vấn đề chỉ liên quan đến thời gian nghịch chuyển, nhưng bây giờ lại xảy ra thay đổi, hiển nhiên sự việc không đơn giản như vậy.
Thẩm Thanh Thành nghĩ đến trọc đầu, lần gần nhất cậu xém trọc đầu chính là thời điểm công quan phó bản xe lửa kia.
Tên của phó bản đó là "Tử vong lộ tuyến", nội dung phó bản có liên quan đến tên gọi, lần này chẳng lẽ cũng như vậy sao?
Quyển sách tiên tri......
Không đúng, tên phó bản là "Tiên tri chi thư"......
Quyển sách tiên tri, tiên tri chi thư, kém một chữ chi.
"Các người nói cỏ thạch anh sao?" Lỗ Ha Ha tham gia cuộc thảo luận, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Thanh Thành.
Lỗ Ha Ha nói, "Trước đây vốn có rất nhiều cỏ thạch anh, nhưng bây giờ ít dần rồi, nhưng chúng vẫn luôn mọc ở đó."
Thẩm Thanh Thành nhìn hắn xác nhận, "Vẫn luôn có sao?"
Lỗ Ha Ha gật đầu, "Vẫn luôn có."
Cậu tin tưởng Lục Bích, Lục Bích nói lần trước không có nhất định không có.
Nhưng tại sao lại có sự thay đổi như vậy?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Linh Dị
- Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới
- Chương 122: Tiên tri chi thư (6) - Thay đổi