"Hoan nghênh đi vào trò chơi khủng bố,chúc ngài chơi vui vẻ"
****************************************
Thẩm Thanh Thành trợn tròn mắt khi phát hiện bản thân đang ở trong một chiếc xe buýt.
Xe buýt thực cũ nát,đi đường xốc nãy gập ghềnh như trên núi,cậu ngồi ở hàng sau cùng,bên trái là một lớp bùi rất dày phủ đầy trên cửa kính , bên phải dựa cửa sổ là một thanh niên tóc vàng đang đeo tai nghe.
Trong xe thưa thớt chỉ khoảng mười mấy người , có người chơi di động , có ngồi gục ngủ , ở phía trước tài xế che miệng ngáp một cái,sau đó đánh tay lái vòng một cái.
Xe nghiêng một góc vô cùng chính xác tiếp tục lăn bánh trên đường.
Xe nghiêng bất chợt làm một tiểu hài tử bất ngờ tỉnh dậy khóc ré lên,tiếng khóc nghe vô cùng chói tai , người phụ nữ nhẹ giọng vỗ về,nhưng đứa bé vẫn không ngừng khóc.
Thẩm Thanh Thành thử mở cửa sổ nhưng không được,trong xe quá ngột .
Cậu nhìn xuyên qua lớp kính mờ mờ thấy được nơi xa là một dãy núi,bên cạnh là vách núi cao và dốc.
Đường núi một bên là vách núi dựng đứng.
Tiểu hài tử vẫn khóc oa oa,một người đàn ông bị đánh thức mắng hai câu , không có người nói giúp hắn,cũng không có ai hướng hắn xin lỗi.
Thẩm Thanh Thành lên tiếng :"Bác tài,trạm kế tiếp dừng xe"
Bầu không khí trong xe mang đến cảm giác kỳ lạ , thật sự không thích hợp tại đây hỏi rõ sự việc , cậu cần tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ xem rốt cuộc làm thế nào mà cậu lại chạy đến nơi này.
Tài xế ngáp một cái "Ngươi muốn dừng ở đó cũng được , nhưng mà ở đó rất khó bắt được xe"
Người thanh niên mang tai nghe nghiêng đầu nhìn hắn một cái , phía trước một bà cụ đầu tóc hoa râm cũng quay đầu lại nhìn hắn khuyên bảo :"Con đường này mỗi ngày chỉ có một chuyến xe này chạy qua, cậu hiện tại xuống xe ,trước sau không nhà cửa hàng quán , đi như thế nào?"
Thẩm Thanh Thành nghĩ nghĩ "Vào thành"
"Vào thành?"Bà cụ nhăn mặt nói:"Đây là đường núi,vào thành ý cậu là quay về sao,đi về khoảng mất bốn tới năm giờ,cậu có phải ngồi sai xe hay không?"
"Lão thái bà ,bà lải nhải dong dài không chịu im đúng không!". Vừa rồi là một nam nhân không kiên nhẫn lên tiếng.
Lần này cũng là không ai để ý đến hắn.
Thẩm Thanh Thành trả lời vấn đề của lão thái bà :"Đúng vậy,cháu ngồi sai xe"
Cậu nghĩ thầm cũng chẳng biết tại sao bản thân vừa mở mắt ra đã ở trên xe này.
Bà cụ tỏ vẻ đã hiểu ,vì vậy lộ ra nét mặt tươi cười.
" Kéttt!"Xe buýt thắng một cái mạnh,dừng ở ve đường,phía trước truyền đến tiếng nói ngái ngủ của tài xế:"Nhanh xuống mau."
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng đứng dậy xuống xe,cửa xe buýt sau lưng cậu đóng lại,trong xe bùn đất dính vào so với bên ngoài còn muốn nhiều hơn,thật giống như chiếc xe này vừa tắm bùn.
Cậu ngẩng đầu,trong xe buýt sau tấm kính mờ ảo đầy bụi có một khuôn mặt mơ hồ nhìn cậu chằm chằm.
Xe buýt đi xa mang theo cái nhìn chằm chằm của khuôn mặt mơ hồ ,cậu duỗi thẳng lưng hít thở mạnh một cái,thật thoải mái.
Nếu lúc này có một chiếc xe tiện đờng chở cậu quay về,hơn nữa trong thành còn có một khách sạn cao cấp,khách sạn này còn chuẩn bị nước tắm cùng đồ ăn ngon cho cậu,vậy thì càng thoải mái.
Cậu gõ đầu một cái đánh tan suy nghĩ hoang đường , tiếp theo cậu thở dài,phân biệt một chút hướng trở về thành thôi,vừa đi vừa suy nghĩ nguyên nhân tại sao cậu lại xuất hiện ở trên chiếc xe buýt kia.
Chẳng lẽ là bị một tiểu quỷ không biết sống chết kéo vào ảo cảnh?
Không đúng a ,cậu không phải đã chết sao, hai mươi năm trước cùng con lệ quỷ mà cả quốc an cục phải kiêng kị đồng quy vu tận.
Nói đến việc này liền không thể không đề cập tới lai lịch của Thẩm Thanh Thành ,cậu là một thiên sư,tục xưng âm dương tiên sinh , là người kế thừa quốc an cục người người kính trọng.
Hai mươi năm trước,một lão đạo sĩ bói toán của Huyền môn đã tính ra sẽ có lệ quỷ xuất thế,chắc chắn làm cho trăm họ lầm than,máu chảy thành song,sau khi nói xong tin tức này liền hộc máu mà chết.
Khi đó Huyền môn dần dần suy thoái, thế hệ thiên sư lúc trước đã già rồi,không biết có thể chờ đến lúc lệ quỷ xuất thế hay không,hậu bối cũng không được mấy người,không thể chọn ra người nào có thể gánh vác trách nhiệm.
Thẩm Thanh Thành chính là vào lúc này bị lão thiên sư đem đi dạy bảo,trước đó cậu vẫn luôn ở cô nhi viện.
Cậu thiên phú có thừa,lão thiên sư đem toàn bộ hi vọng đặt trên người cậu , chính là đem tất cả tuyệt học cả đời truyền lại cho cậu rồi chết,mà Thẩm Thanh Thành cũng không hề phụ sự kỳ vọng của ông ,hai mươi năm sau quả thật đem lệ quỷ gϊếŧ chết.
Không đúng , khiến cho hồn phi phách tán.
Đại khái là Thẩm Thanh Thành cùng lệ quỷ đồng quy vu tận.
Cho nên cậu cuối cùng đã chết,vậy như này là thế nào ?
Thẩm Thanh Thành vuốt cằm suy tư.
Đi đến một ngã rẽ,phía sau chợt phát ra tiếng còi ,cậu dừng suy nghĩ , xoay người dung sức múa may tay phải "Huynh đệ ,cho đi nhờ được không?"
Ô tô màu đen dừng lại ,nam nhân lái xe hạ cửa kính xuống , một cỗ khí lạnh ập tới ,nam nhân ló đầu ra hỏi :"Cậu đi đâu?"
Thẩm Thanh Thành :"Vào thành,tiện đường không?"
Nam nhân gật gật đầu :"Lên xe"
Nam nhân này đại khái khoảng 30 tuổi,lớn lên tướng mạo phổ thong,vừa lái xe vừa cùng cậu tán gẫu "Tiểu huynh đệ,cậu là người nơi nào?"
Thẩm Thanh Thành mắt cũng không chớp nói:"Người địa phương"
"Ta cũng là người địa phương, lần này về nhà thăm người thân," nam nhân sang sảng nói , "Con đường này không dễ đi, ngày thường không có xe, cậu như thế nào xuất hiện ở giữa đường."
Thẩm Thanh Thành:"Phát hiện ngồi sai xe,giữa đường xuống xe"
Nam nhân lắc lắc đầu "Vậy ngươi đi hơi xa"
"Khi nào có thể về tới thành?"
"Đi nửa giờ nữa có một trạm xe buýt,tôi đưa cậu tới đó"
"Được".Thẩm Thanh Thành gật đầu đồng ý,duỗi tay sờ sờ túi quần , vậy mà lại móc tiền ra đưa nam nhân.
Nam nhân thấy thế,nét mặt không vui "Ai , không cần , đưa tiền là khách khí rồi"
Thẩm Thanh Thu cũng không ép , đem tiền bỏ lại vào túi " Kia làm phiền anh rồi".
Có thể tiết kiệm thật tốt .Không biết tiền trong túi có đủ để cậu ở lại khách sạn hay không ,cậu vô cùng u sầu mà nghĩ.
Nửa giờ sau xe đã đi ra đường lớn , ven đường quả nhiên có một trạm xe công cộng, nam nhân dừng xe ven đường , Thẩm Thanh Thành bước xuống xe nói lời cảm tạ.
Nam nhân xua xua tay , nâng kính xe lên rồi lái đi.
Trên đời vẫn còn nhiều người tốt ,nam nhân hào phóng làm Thẩm Thanh Thành vô cùng cảm kích.Cậu ở trạm dừng,một bên tra xét lại đồ vật trên người.
Trước tiên đem tiền đếm lại xem còn bao nhiêu,465 tệ tiền mặt ,miễn cưỡng có thể ở lại khách sạn 2 ngày,không tồi,cậu dự định tìm một cây ATM tra số dư trong tài khoản.
Thế nhưng cậu không biết mật mã !
Cậu chạy nhanh lại đem tiền trong túi móc ra , lúc nhìn đến thân phận trên chứng minh thư mới thở phào,người trên chứng minh thư cùng cậu là một.
Thẩm Thanh Thành trong vòng vài phút ngắn ngủi sắp xếp hoàn hảo hành trình vào thành,chuyện thứ nhất,đến khách sạn,chuyện thứ hai,đổi mật mã.
Không biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây ? Cậu rõ ràng đã chết , bây giờ quan tâm nguyên nhân làm gì.
Thế nhưng sự việc không phải Thẩm Thanh Thành mặc kệ là có thể mặc kệ.
Tiếp theo cậu soát túi quần,móc ra một cái di dộng ,sự việc đến nước này vẫn có thể vãn hồi , nếu Thẩm Thanh Thành không ấn mở di động.
Cho dù mở di động cũng có đừơng sống , với tiền đề là Thẩm Thanh Thành không có chứng cưỡng bức.
Đáng tiếc Thẩm Thanh Thành mở di động lên,nhưng lại mắc chứng cưỡng bức.
Trên màn hình di động hiện lên một tin nhắn màu hồng chưa đọc ,xóa cũng không xóa được ,việc này đối với một người mắc chứng sạch sẽ cưỡng bức sao có thể chịu được.
Thẩm Thanh Thành ấn mở tin nhắn màu hồng,sau đó:
"Thí nghiệm phó bản A03 đang tiến hành..."
"Mục tiêu
1.Chạy ra Mang sơn
2.Chém gϊếŧ lệ quỷ
Tùy ý hoàn thành một mục tiêu liền có thể thông qua ,hạn định bảy ngày,vượt qua thời gian quy định sẽ bị xem như là thất bại ,tiến hành xử lý."
"Hoan nghênh đi vào trò chơi khủng bố,chúc ngài chơi vui vẻ"
Thẩm Thanh Thành : ???
Cái quỷ gì vậy?Cái gì mà phó bản thí nghiệm?Mang sơn là ở đâu?Trò chơi khủng bố là cái gì?
Ta là ai?Đây là đâu?
Một chiếc xe buýt lắc lư chạy tới hướng trạm xe dừng lại , Thẩm Thanh Thu lấy hai tệ bỏ vào thùng,sau đó tùy ý tìm chỗ ngồi xuống nghiên cứu lại di động.
Nhưng lần này nhìn lại thì nội dung trên màn hình đã thay đổi.
"Nhiệm vụ đã hoàn thành , người chơi đã hoàn thành mục tiêu : Chạy ra Mang sơn,có năng lực sinh tồn nhất định"
"Thời gian hoàn thành nhiệm vụ : 1 giờ 52 phút, trước mắt người chơi đứng nhất trong tất cả các thí nghiệm của phó bản."
"Khen thưởng sẽ được trao cho người chơi sau khi thoát ly trò chơi,người chơi hiện tại có muốn thoát ly khỏi phó bản hay không?"
"Không"
Thẩm Thanh Thành ngốc người, không thể hiểu được nghi vấn của nhiệm vụ,không hiểu tại sao nhiệm vụ hoàn thành,như này cũng quá đơn giản đi.
Tốt,hiện tại đã biết tòa núi kia là là Mang sơn.
Cậu rối rắm nhìn chữ viết trên di động.
"Người chơi lựa chọn tiếp tục ở lại phó bản, đếm ngược : 6 ngày 22 giờ"
Sau đó Thẩm Thanh Thành quả thực đã ở phó bản lãng phí 6 ngày 22 giờ .Thay đổi mật mã ,đổi khách sạn tốt nhất , mỗi ngày ăn ngon uống ngon,vui chơi khắp nơi ,ăn cá muối sống một cuộc sống như tiên.
Cá muối thực ngon,tựa như thịt cá thần tiên.
Thẩm Thanh Thành muốn khóc , cậu lúc trước sống hai mươi năm quả thực quá khổ cực rồi!
Nếu cho cậu cơ hội một lần nữa , cậu muốn lớn tiếng nói với cá muối :"Ta yêu ngươi!Nếu phải đặt thời hạn cho tình yêu này ,cậu hi vọng nó sẽ là một vạn năm![1]
Đếm ngược thấy thời gian sắp hết ,Thẩm Thanh Thành xách bao lớn bao nhỏ trở về khách sạn,dùng tất cả đồ ăn vặt rải đầy ra giường,sau đó bản thân bò lên nằm lên đống đồ ăn.
Cậu ôm chặt đồ ăn vặt vào trong lòng , thỏa mãn mà nói ra tiếng.
Viên mãn.
Sửa sửa chăn , đem hai tay chắp lại đặt ngang bụng,Thẩm Thanh Thành an tường nhắm mắt lại.
3,2,1.
"Đếm ngược kết thúc,người chơi đang thoát ly khỏi phó bản."
"Thông qua số liệu còn nghi vấn,hoài nghi người chơi đem theo đồ vật bên ngoài,đang tiến hành kiểm tra."
???
Thanh âm này trực tiếp vang trong đầu cậu ,làm Thẩm Thanh Thành cả kinh thiếu chút nữa trở thành xác chết vùng dậy.
Nói ta thông qua cũng là ngươi,nghi ngờ ta đem đồ vật bên ngoài cũng là ngươi,ngươi sao có thể như vậy hả?
Thân thể cậu dần hóa trong suốt , chỉ còn lại một giường đây đò ăn vặt.
Cùng lúc đó , một tiếng "bang" đột nhiên vang lên ở bên ngoài căn phòng bên kia cánh cửa.TV trên tường nhấp nháy và tự động bật. Tin tức nóng hổi về những ngày này đang phát trên màn hình.
"Ngày 15 tháng 7,Mang sơn mưa to , một chiếc xe hơi màu đen trong lúc mưa to tầm mắt bị ngăn trở đâm phải vách núi bốc cháy, tài xế tử vong."
"Ngày 16 tháng 7 sau ngọ, thời tiết thất thường,tài xế một chiếc xe buýt lộ tuyến Mang sơn vì mệt nhọc lạc tay lái đâm vào vách núi bốc cháy,bên trong xe tổng cộng có 17 hành khách,không ai sống sót."
"Mưa to làm cho đường núi lầy lội ,xe buýt sau sự kiện Mang sơn liên tiếp phát sinh tai nạn ,hiện tại đã có 6 người tử vong,3 người bị thương,tại đây chúng tôi khuyên bảo người dân,sinh mệnh quý giá,lái xe cẩn thận."
TV phía dưới có một ngăn tủ,ngăn tủ hỗn loạn tạp chí do Thẩm Thanh Thành trong lúc buồn chán đã mua,tờ bìa trang báo đăng nội dung tương tự như sự kiện TV vừa thông báo.
Mà thời gian Thẩm Thanh Thành đi vào trò chơi là ngày 17 tháng 7.
Mẹ ơi,ca ca còn ngủ,mau tới xem TV cùng Lulu đi"tiếng cười mong manh của cô bé đến từ phòng khascg không bóng người.
"Hừ,nhỏ giọng thôi,chọc ca ca thức dậy,nó sẽ đánh mông con."
Không khí dao động một chút,mơ hồ có thể thấy một bé gái mặc một chiếc váy ren màu hồng nhạt đang bựng miệng biểu tình kinh hoàng.
Tác giả có lời muốn nói:
[1]Cái này chắc hẳn mọi người đều biết, nghe nói số lượng từ lặp đi lặp lại nhiều lần bị tính là sao chép , cho nên đánh dấu một chút...
Editor có lời muốn nói:
Lúc beta lại truyện phát hiện bản thân trên mười lần viết nhầm tên thụ quân là Thẩm Thanh Thu...Huhuhu
Thẩm Thanh Thành Thẩm Thanh Thành Thẩm Thanh Thành,điều quan trọng phải nói 3 lần!