Lâm Vũ Chi mắt đẹp nheo lại, “Ai là nhãi con của anh?”
Đường Hành Thiên buông ra mấy chân thỏ, “Ai đáp lời là người đó.”
Lâm Vũ Chi, “…”
Mạnh Khiêm lấy bản báo cáo điện tâm đồ của con thỏ sau khi tiêm thuốc từ trong máy in ra, lắc lắc, đưa cho Lâm Vũ Chi, “Nhìn xem?”
Lâm Vũ Chi vô thức nhìn Đường Hành Thiên, anh ra hiệu cầm tờ báo cáo mới nhận lấy, nhíu mày nhìn một lát, xem không hiểu.
So sánh với kiến thức trong sách còn có chỉ dẫn, chỉ nhìn hình ảnh này để phân tích, Lâm Vũ Chi trừ bỏ có thể nhìn thấy rằng mạch đập dị thường, căn bản không có cách nào phân biệt ra được bức điện tim này dị thường ở nơi nào, vì sao lại dị thường.
“Đừng gây khó dễ cho em ấy, em ấy mới năm nhất.” Đường Hành Thiên rút bản báo cáo từ trong tay Lâm Vũ Chi, để qua một bên, nhìn về phía Lâm Vũ Chi, “Chờ một chút để Mạnh Khiêm dạy em xem.”
“Anh đi đâu vậy?”
Đường Hành Thiên lấy xuống kính bảo hộ, “Tôi đi bệnh viện một chuyến, giúp Vương lão sao chép mấy phần hồ sơ bệnh.”
Vương lão chính là Vương Giác Lệ, ông đã lớn tuổi, không muốn tiếp tục ở lại bệnh viện, nhưng vì người tới nhờ ông xem bệnh vẫn nối liền không dứt, Vương Giác Lệ có đôi khi vẫn là sẽ chọn một số nghi nan tạp chứng để xem, sẽ sớm thông báo bệnh nhân đem hồ sơ chuẩn bị kỹ càng, tìm người đi sao chép.
Bình thường, Đường Hành Thiên chính là tên chạy vặt đó.
Lâm Vũ Chi gật gật đầu, Đường Hành Thiên ánh mắt dừng trên gương mặt Lâm Vũ Chi một lát, nhìn về phía Mạnh Khiêm, “Chiếu cố em ấy.”
Mạnh Khiêm, “Được mà Thiên Ca.”
Mạnh Khiêm cũng là tên không đứng đắn, hơn nữa kiên nhẫn có hạn, nhưng thắng ở thiên phú, đối với người một nhà đối xử không tệ, mặt khác, đem Lâm Vũ Chi giao cho Mạnh Khiêm thì anh mới yên tâm, ai biết rơi vào tay người khác thì có đem Lâm Vũ Chi vứt mương hay không.
Lời Đường Hành Thiên, Mạnh Khiêm bọn họ cơ bản đều nghe theo, dặn chiếu cố Lâm Vũ Chi, vậy bọn họ khẳng định sẽ chiếu cố thật tốt, coi là tiểu tẩu tử mà chăm sóc.
Nhiều lần, Mạnh Khiêm đều kém chút lạc trong đôi mắt của Lâm Vũ Chi, khó trách Thiên Ca không yên tâm để người khác chăm Lâm Vũ Chi, gương mặt này, đổi lại là ai cũng chịu không nổi.
Mười giờ tối báo cáo mới viết xong.
Vương Giác Lệ bóp eo từ văn phòng đi ra, trong tay xách theo một túi đồ ăn vặt, đưa cho Lâm Vũ Chi, Mạnh Khiêm ở một bên thấy liền đỏ mắt, “Lão Vương, em không có sao?”
“Ngươi bao lớn, em ấy bao lớn?” Vương Giác Lệ mắt trừng một cái, “Da mặt sao mà dày như vậy hả? Đi theo Đường Hành Thiên học gì không học, học được mỗi cái mặt càng ngày càng dày!”
Mạnh Khiêm, “…”
Bị Vương Giác Lệ xem như nhóc con Lâm Vũ Chi, “…”
Được rồi, hiện tại cậu không thích hợp lên tiếng.
Trên đường từ tòa nhà Y về ký túc xá, phải đi qua một cái hồ nhân tạo, mười một giờ giới nghiêm, hiện tại mới mười giờ, trên đường cũng đã không có người nào.
Ký túc xá năm ba và ký túc xá của Lâm Vũ Chi là hai cái hoàn toàn khác phương hướng, cùng Mạnh Khiêm nói tạm biệt, Lâm Vũ Chi mang theo túi đồ ăn vặt chậm rãi hướng ký túc xá mà về.
Gió đêm thổi vào mặt, ánh đèn đường rơi trên ngọn cây và mặt hồ, gió thu đem lá trên cành thổi bay tứ tán càng khiến khung cảnh thêm hiu quạnh.
Lâm Vũ Chi đi lên trên cầu, trông thấy một bóng người, bóng lưng có chút quen thuộc.
“Miêu Bân?”
Cậu thăm dò mà gọi một tiếng với bóng dáng kia, nam sinh kia nghiêng đầu lại, trong ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, đèn trên cầu sáng như vậy cũng không thể rọi vào đôi mắt cậu ta, xám xịt như khí trời khắc nghiệt mùa đông.
Cậu ta im lặng không nói gì với Lâm Vũ Chi, sau đó giang hai cánh tay, không chút do dự thả mình xuống dưới cầu.
Túi nhựa trong tay Lâm Vũ Chi rơi trên mặt đất, đồ uống lăn ra ngoài, cậu vọt tới thành cầu, chỉ kịp trông thấy bọt nước bắn lên, Miêu Bân giống như là hạ quyết tâm tự tử, cậu ta ở dưới đó thậm chí không quơ tay lấy một lần, mặt nước dập dờn mấy hồi, bắt đầu chậm rãi bình lặng lại.
Lâm Vũ Chi nhìn bốn phía, lại chỉ thấy hoang vu.
Chung quanh hồ nhân tạo, không có tòa nhà dạy học, không có ký túc xá, bình thường học sinh cũng rất ít sang bên này, mặc dù trước kia cũng đồn đại một vài chuyện không tốt, nhưng bởi vì ban ngày phong cảnh tốt, lại yên lặng, trường học không cấm học sinh đi bên này.
Dù không có quy định đó, phần lớn sinh viên đều vẫn tự giác không qua bên này vào buổi tối, không phải nói nơi này nguy hiểm, mà bởi cảm thấy nó quá an tĩnh, an tĩnh tới mức quỷ dị.
Lâm Vũ Chi cùng Triệu Lương đi qua một lần, cảm thấy khá tốt, cậu cũng không sợ, ai có thể nghĩ tới lần thứ hai đi qua liền đυ.ng phải loại chuyện này?
Không hề do dự, Lâm Vũ Chi đi xuống dưới cầu, cởϊ áσ khoác, trực tiếp nhảy vào trong hồ.
Buổi tối đầu thu, nước trong hồ đã sớm không giống mùa hè mà mát mẻ hợp lòng người, ý lạnh trực tiếp chui vào xương, đau nhức.
Cái lạnh bao lấy toàn thân Lâm Vũ Chi, cậu lặn xuống dưới nước, may mắn từ nhỏ đã thích bơi lội, nếu không thi Lâm Vũ Chi cảm thấy mình chẳng có lá gan xuống nước cứu người này.
Miêu Bân không có ý muốn sống, nhưng thân thể bình thường đều có, Lâm Vũ Chi vừa chạm tới tay đối phương, liền bị nắm chặt, trong lòng giật mình, lập tức kéo tay lại rồi túm lấy cổ Miêu Bân, kéo đối phương lên trên bờ.
Miêu Bân hai mắt nhắm nghiền, Lâm Vũ Chi không nhịn được rùng mình, ho khan vài tiếng, tiến đến bên tai Miêu Bân kêu tên của cậu, “Miêu Bân, Miêu Bân!”
Nam sinh bờ môi tím tái, lồ ng ngực hít thở yếu ớt.
Lâm Vũ Chi dùng chút lực vỗ lên mặt của đối phương, vẫn như cũ không có phản ứng.
Cậu nghĩ tới thời gian sơ cứu vàng trong sách, có lẽ việc thiếu dưỡng khí đã dẫn đến não bộ tổn thương, mỗi giây đồng hồ trôi qua, phỏng chừng bệnh tình sẽ càng nguy hiểm thêm mấy phần.
“Chi Chi của chúng ta, nhất định sẽ trở thành một bác sĩ lợi hại nhất, lại lương thiện nhất.” Tiếng của mẹ cậu mơ hồ vang lên, Lâm Vũ Chi từ nhỏ đã học hồi sức cấp cứu tim phổi, cậu biết phải làm sao, nhưng cậu sợ hãi, trước mắt cậu bị màu đỏ bao phủ, là máu từ trong bụng mẹ cậu chảy ra, từng gương mặt người nhà bệnh nhân vặn vẹo đầy tức giận, ngón tay họ ngư sắp chọc lấy mặt cậu.
“Lang băm! Gϊếŧ người thì đền mạng!”
“Bồi thường đi!”
Gió vẫn đang quật, Lâm Vũ Chi cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, cậu ngẩng khuôn mặt dính tóc ướt sũng lên nhìn Miêu Bân đã hôn mê bất tỉnh, mặt hắn mất đi huyết sắc, trở nên tái nhợt, biến thành xám trắng.
Lâm Vũ Chi tay run run, mở khóa áo khoác của Miêu Bân, xác định trái tim vị trí.
“Lang băm! Lâm gia các người đều là lang băm!”
Còn chưa có ấn xuống, điện thoại trong áo khoác Lâm Vũ Chi liền vang lên.
Lâm Vũ Chi hốt hoảng nhận điện thoại.
“Lâm Vũ Chi, em đến ký túc xá…”
Lâm Vũ Chi đánh gãy lời Đường Hành Thiên, “Đường Hành Thiên, xảy ra chuyện, tôi không thể, tôi…..”
Đường Hành Thiên đang trong bệnh viện, trong tay hắn là một xấp hồ sơ bệnh, ngồi trong văn phòng Đường Diệu bắt chéo chân chịu phê bình, nghe được giọng nói nhóc con nức nở, nụ cười trên khóe miệng liền biến mất.
Không có thời gian cho Lâm Vũ Chi nói tỉ mỉ, cậu nói Miêu Bân nhảy hồ, muốn cứu người, cậu làm không được.
Đường Hành Thiên nhẹ giọng nói, ” Chi Chi, mở loa ngoài, đặt di động qua một bên.”
Lâm Vũ Chi làm theo chỉ thị của Đường Hành Thiên.
“Kéo khóa áo khoác bạn cùng phòng em ra, đem đầu cậu ta nghiêng sang một bên, xác định vị trí trái tim, ba mươi so hai (2 lần hô hấp nhân tạo, 30 lần ép tim ngoài lồ ng ngực), Chi Chi biết đúng không? Tôi đếm, em ấn.”
Đại khái nhờ sự tồn tại của Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi cảm thấy mình không phải tác chiến một mình.
Cậu cắn răng, rốt cục theo lần đếm thứ nhất ấn xuống.
Da thịt mềm mại, huyết dịch ấm áp, Lâm Vũ Chi quỳ gối bên cạnh người Miêu Bân, trong điện thoại di động là Đường Hành Thiên đang đếm số theo quy luật.
Khảo thí bình thường thực hành chỉ năm phút là kết thúcc, nhưng cứu người không phải, người cần cứu vẫn không tỉnh lại, cậu vẫn phải liên tục ấn.
Cái lạnh thấu xương của hồ nước đã không còn, thay thế đó là mồ hôi từ trán, từ cần cổ, từ sống lưng thấm ra, Lâm Vũ Chi nghe thấy tiếng hít thở của mình, cánh tay nhức mỏi.
Miêu Bân đột nhiên nhẹ nhàng mở mắt ra ho kịch liệt, Lâm Vũ Chi vội vàng không kịp phòng ngừa bị đẩy ngã trên mặt đất, lại bò dậy đứng lên giúp Miêu Bân vỗ lưng, lo lắng đối phương lại một lần nữa ngạt thở.
Miêu Bân bị chèn họng, nôn ra nước, rất nhanh liền hôn mê.
Lâm Vũ Chi th ở dốc trong chốc lát, nhưng khi thấy lồ ng ngực Miêu Bân đã phập phồng dù vẫn yếu ớt, liền thở ra một hơi dài.
“Tôi trước tiên gọi 120.” Lâm Vũ Chi ngắt điện thoại Đường Hành Thiên, vừa gọi xong 120, điện thoại Đường Hành Thiên liền đánh tới.
“Lâm Vũ Chi, em cùng theo tới bệnh viện?” Đường Hành Thiên trong lòng ngũ vị tạp trần, anh hiện tại rất muốn được trông thấy Lâm Vũ Chi, thanh âm Lâm Vũ Chi tay chân luống cuống phảng phất còn sót lại bên tai, trái tim anh cũng bị nắm chặt phát đau.
Vẫn là đứa bé kia, vụиɠ ŧяộʍ mặc áo công tác của ba mình, thiếu niên lương thiện năm ấy vẫn không thay đổi.
Lâm Vũ Chi không biết suy nghĩ trong lòng Đường Hành Thiên, cậu đem áo khoác bọc lấy thân người Miêu Bân, “Ừ”
Nếu không phải có cuộc điện thoại này của Đường Hành Thiên, Lâm Vũ Chi không biết mình có thể cứu Miêu Bân được không, những điều này đã được khảm sâu trong lòng cậu, liền được Đường Hành Thiên dẫn qua.
Cứu người, cho tới bây giờ cũng không phải vì mong người cảm kích.
Kính sợ, trước nay chỉ là sinh mệnh.
Xe cứu thương dừng ở cửa chính bệnh viện, đầu tiên đi xuống là nhân viên y tế, cáng cứu thương được khiêng xuống, niên sắc mặt dù mười phần tái nhợt nằm trên cáng cứu thương, nhưng bởi vì cứu giúp kịp thời nên vẫn còn hô hấp, bác sĩ sẽ tiến hành bước cứu chữa và trị liệu sau đó.
Đường Hành Thiên đã rất lâu không hút thuốc lá, từ năm anh quyết định học y tới bây giờ, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm mới hút, sặc mấy lần, một điếu thuốc chỉ cháy một nửa, liền nhấn tắt mà ném đi.
Lâm Vũ Chi từ trên xe cấp cứu đi xuống, vừa vặn trông thấy Đường Hành Thiên ấn tắt mẩu thuốc lá.
“…”
Đường Hành Thiên mặc một chiếc áo khoác da màu đen, lớp ngoài áo khoác bóng tới phản quang ánh đèn bệnh viện, đủ để thấy hắn rêu rao bản thân cỡ nào.
Thanh niên thần sắc không rõ, đứng ở đằng kia, không nhìn dòng người cuồn cuộn đi vào khoa cấp cứu chữa bệnh và cả Miêu Bân được đưa tới trị thương, ánh mắt hắn rơi vào thân ảnh Lâm Vũ Chi đi xuống cuối cùng.
Lâm Vũ Chi tóc vẫn ẩm ướt, bên trong chỉ có một kiện áo ngắn tay, cũng đã ướt nhẹp, nhìn thảm thương.
Vừa mới vượt qua một cửa ải tâm lý, Đường Hành Thiên nghĩ thế nào cũng phải khen thưởng một chút cho đứa nhỏ.
Đi xuống bậc thang, vén áo khoác, Đường Hành Thiên hướng tới Lâm Vũ Chi nói, ” Tới, lão tử ôm em một chút.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chi Chi: “…“
– Chi Chi của chúng ta, sẽ là bác sĩ lợi hại nhất