Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 96: Không có bằng chứng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mục Từ Túc dừng bước, giống như đang thưởng thức lời nói mang hàm ý sâu xa này của hắn, nhưng cuối cùng vẫn im lặng rời đi.

Sau khi anh hoàn toàn rời khỏi, người phụ trách lại thở ra một hơi dài

giống như muốn trút hết không khí trong phổi ra vậy, rồi mệt mỏi gục đầu trên bàn.

Cái người Mục

Từ Túc này thật khiến người ta khó đoán, từ lúc đi vào đến lúc rời đi,

anh đều không nói bất kì điều gì cả. Nhưng càng như vậy khiến hắn càng

cảm thấy lo lắng thấp thỏm.

Hắn đã từng xem qua Mục Từ Túc hầu tòa, sắc bén như thanh yêu đao khiến

người ta không lường trước được, ngay cả việc anh im lặng không phải né

tránh hay gì, mà là cẩn thận chờ đợi. Chỉ chờ hắn để lộ sơ suất là lập

tức một đòn diệt gọn.

Hắn nhiều lần hồi tưởng lại mọi chi tiết sự việc vừa xảy ra trong phòng làm việc, sau khi chắc chắn không có gì sơ sót thì mới gửi một tin tức cho

ai đó "Người đã đi hết, những chuyện còn lại chúng tôi sẽ phối hợp với

cảnh sát để điều tra."

Người phụ trách tắt điện thoại, cảm thấy bản thân đã rút lui thành công. Lúc

này bên đồn cảnh sát lại diễn ra trận đánh nhức nhối.

Không vì nguyên nhân nào cả, mà là do vụ án này quá rắc rối. Bằng chứng tố

giác vô cùng xác thật, nhưng nghi phạm bị bắt thì lại hận không thể dùng cái chết chứng minh bản thân vô tội.

Cảnh sát hỏi cung thấy Dương Thiên Xương như sắp suy sụp, anh ta cũng muốn suy sụp theo.

"Người anh em à, tôi nhìn ra anh có gì đó oan khuất. Nếu anh thật sự có ý đồ xấu thì đã không nhờ luật sư Mục giúp đỡ."

"Đúng vậy đúng vậy, đồng chí cảnh sát, xin hãy tin tôi!" Dương Thiên Xương

không phải người Yến Kinh, vì sốt sắng nên lỡ nói ra giọng địa phương.

Mấy giây sau cảnh sát mới hiểu anh ta nói cái gì, nhất thời càng bất đắc dĩ hơn "Nhưng bây giờ anh nói bọn họ vu khống anh thì ít ra anh phải có

bằng chứng chứ."

"Tôi... Tôi thật sự chưa từng thấy số tiền kia!"

Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì có một cảnh sát đi vào đặt báo cáo lên

bàn "Dương Thiên Xương, tôi không quan tâm anh có nỗi khổ gì, anh đều

phải thành thật khai báo cho chúng tôi, anh nói anh chưa từng thấy số

tiền kia, nhưng bên bộ phận pháp ý đã thẩm tra, cho thấy trong khoản

tiền này mỗi một tờ đều có dấu vân tay của anh, hơn nữa còn có vài tờ có dính nước bọt của anh."

Dấu vân tay, nước miếng, từ lúc nào bị dính vào số tiền này? Dĩ nhiên là

khi đếm từng tờ tiền, nếu nói là người khác hãm hại thì kẻ hãm hại đó

không khỏi quá mức magic, có thể điều khiển một người sống sờ sờ như

Dương Thiên Xương thần không biết quỷ không hay lưu lại bằng chứng như

vậy.

Dương Thiên Xương

thoáng chốc ngớ người, anh ta vốn không phải là người giỏi nói chuyện,

đặc biệt là sau trải qua nhiều biến cố kinh hãi, anh ta giờ càng thêm

choáng váng.

Bằng chứng,

rốt cuộc đi lòng vòng một hồi cũng là hai chữ này. Mà những câu hỏi tiếp theo của cảnh sát càng khiến người đàn ông ấp úng không biết phải trả

lời thế nào.

"Anh nói bên phía công trường thiếu tiền lương của anh, vậy xin hỏi anh có bằng

chứng cụ thể gì không? Nhân chứng tố cáo anh đã chứng tỏ rõ ràng, nhưng

anh luôn nhấn mạnh rằng người nợ tiền lương không chỉ có một mình anh,

vậy xin hỏi những người còn lại là ai? Tên là gì, anh có thể nói cho

chúng tôi biết không?"

Có thể nhìn ra Dương Thiên Xương là một người tội nghiệp, tuy chứng cứ của vụ án này vô cùng xác thật nhưng lại có điểm kì lạ không thể giải thích nổi. Trong quá trình điều tra, cảnh sát tất nhiên sẽ không kết tội cho

bất kì ai, bọn họ đang kiên nhẫn dẫn dắt, nhìn xem Dương Thiên Xương có

thể tìm được cơ hội chống trả lại không.

Nhưng kết luận là không có.

Đúng vậy, không có gì cả! Những cái tên mà anh ta nhớ được cũng chỉ là được

tùy tiện đặt như A Tam, A Cẩu, dù có lần theo những cái tên này tìm

người thì cũng chưa chắc tìm được người, mà có tìm được thì cũng không

thể chứng minh những gì Dương Thiên Xương nói là sự thật.

Nhưng điều càng làm cảnh sát nhức đầu là bên phía công trường rất tích cực

phối hợp. Danh tiếng nhà họ Mạnh vốn rất tốt, đến nay đều không làm

chuyện gì trái pháp luật, lúc trước khi tiếp nhận công trường này cũng

làm việc thẳng thừng rạch ròi. Dù sao khi nhà họ Thời sụp đổ, không ai

dám mua lại cái hố bom này.

Ngoài ra, trước khi nhà họ Mạnh tiếp nhận thì đã xảy ra trường hợp công nhân

bị thiếu tiền lương, những người còn ở lại làm đến tận hôm nay đều do

nhà họ Mạnh móc tiền túi ra giữ lại. Vì thế bây giờ sự việc này lại xảy

ra lần nữa thì không thể nào nghi ngờ nhà họ Mạnh được.

Dù sao người ta là quý nhân hào kiệt, một công trường rách nát như vậy mà

cũng dám nhận, không có lý nào lại đi nợ tiền lương của một công nhân

bình thường.

Trái lại

càng khiến người ta nghiêng về trường hợp Dương Thiên Xương bắt tay với

người nào đó cố ý vu khống nhà họ Mạnh, muốn mượn vết bẩn này gây phiền

toái cho nhà họ Mạnh.

Các bằng chứng được điều tra ra đều vô cùng chính xác, có thể chứng minh trường hợp trên là đúng.

Các cảnh sát ở đây đều rất tận tâm tận lực, bọn họ vẽ ra chân dung theo lời mô tả của Dương Thiên Xương, cũng xem camera giám sát ở công trường,

nhưng đều không tìm được người nào giống.

Điều này vốn không khác gì là bịa đặt vô căn cứ. Mà kì lạ nhất là Dương

Thiên Xương quả thật đã làm việc ở công trường ba tháng, những công nhân và nhân viên tạp vụ từng ở chung phòng trọ với anh ta hoàn toàn không

có ai khớp với miêu tả của anh ta, trái lại đều là những người lạ hoắc.

"Dương Thiên Xương, nếu anh thật sự bị oan thì nhất định phải nói thật cho chúng tôi!" Cảnh sát tận tâm đến tiều tụy.

Các nhân chứng ở công trường nhà họ Mạnh đều khai tương tự nhau, ngay cả

việc Dương Thiên Xương ăn cơm với cái gì ở công trường cũng đều biết rõ, trong camera giám sát cũng không sai một li. Cho nên chỉ cần Dương

Thiên Xương không nói bậy, thì chỉ có nằm mơ mới giải thích được.

"Vụ án này không thể xử lý được!" Cảnh sát vò đầu bứt tai đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

"Đi liên lạc với luật sư Mục, nếu bên phía anh ấy cũng không có bằng chứng nào có ích thì đành phải báo lên tòa án thôi."

"Nhưng không phải Dương Thiên Xương đang kêu oan sao?"

"Kêu oan thì có ích gì? Anh ta không có bằng chứng thì chịu thôi!"

Vị cảnh sát nọ bị nói á khẩu, đành phải liên lạc với Mục Từ Túc. Bất ngờ

là Mục Từ Túc không tỏ vẻ sốt sắng gì, chỉ là bình tĩnh đáp lại một câu

"Đã biết."

Cho nên đây là muốn bỏ qua vụ án này?

Mấy vị cảnh sát ở đây đều cảm thấy kì lạ, bởi vì đây không phải là tác

phong của Mục Từ Túc. Nhưng bọn họ nghĩ đến Dương Thiên Xương hỏi gì

cũng không biết thì có thể thông cảm, dù gì Mục Từ Túc không phải thần

tiên, vụ án này xem như ván đã đóng thuyền, sao có thể lật án được chứ?

Nhưng thực tế, suy nghĩ lúc này của Mục Từ Túc hoàn toàn khác với bọn họ. Mục Từ Túc vốn không từ bỏ vụ án này, không chỉ không từ bỏ, anh còn thật

sự đi tìm bằng chứng.

Vào cùng ngày xảy ra chuyện, điểm đáng nghi đầu tiên mà Mục Từ Túc nghĩ đến chính là chỗ trọ của công nhân ở công trường.

Theo lời giải thích của Dương Thiên Xương, anh ta làm việc ở công trường nhà họ Mạnh khoảng sáu tháng, trong sáu tháng đó, ngoài việc gửi tiền về

nhà thì hầu như anh ta đều ít khi đi ra ngoài.

Camera giám sát ở khu chung cư cũ không nhiều, nếu muốn điều tra hành tung thì phạm vi quá rộng, rất khó để điều tra toàn bộ.

Mặc dù vậy, Mục Từ Túc có thể tìm ra góc độ so sánh khác, là xe buýt.

Đầu năm ngoái, tất cả các tuyến xe buýt đều được lắp đặt camera, điều này

không chỉ liên quan đến lộ trình tuyến xe cụ thể mà còn là một cấu hình

tiêu chuẩn cho toàn bộ hệ thống xe buýt. Vì thế Mục Từ Túc gọi điện cho

sư huynh để nói ra ý tưởng của mình.

"Nhưng chú tìm cái này cũng vô ích thôi! Làm sao có thể dựa vào đó chứng minh

Dương Thiên Xương có làm việc ở công trường?" Sư huynh cảm thấy hướng đi này của Mục Từ Túc không mấy khả quan, chắc chắn sẽ phí công vô ích.

Nhưng Mục Từ Túc thì lại cảm thấy đây sẽ là một điểm đột phá "Em đã quan sát

Dương Thiên Xương, thấy người này rất tiết kiệm, những lần ra ngoài

không phải gửi tiền về nhà thì cũng là mua chút gì đó cho vợ con. Bên

chỗ khu chung cư cũ chỉ có tuyến xe buýt số 411 là đi ngang qua khu mua

sắm, chỉ cần điều tra Dương Thiên Xương đón xe ở đâu là được."

"Cho dù không thể chứng minh anh ta làm việc ở công trường trong bốn tháng

sau, nhưng ít ra có thể chứng minh anh ta không rời khỏi khu vực này."

"Còn về những người mà Dương Thiên Xương đã miêu tả, chỗ này trước không

thôn sau không tiệm, một người sống sờ sờ như thế sao có thể vô cớ biến

mất?"

(Trước không

thôn sau không tiệm前不着村后不着店: thành ngữ, ý chỉ hoàn cảnh đi đường xa

không có chỗ đặt chân, nghĩa rộng là ví von tình cảnh xấu hổ hoặc là

hoàn cảnh sinh hoạt không nơi nương tựa.)


"Chú không đi tìm người quản lý camera ở khu chung cư để điều tra à?"

"Đã xem rồi, không tìm được gì cả, phạm vi quá lớn nên là mò kim đáy biển."

"Cho nên giờ chú muốn đến điều tra chỗ xe buýt?"

"Đúng. Trừ khi bắt xe hoặc là đi bộ, Dương Thiên Xương và cả những công nhân

làm việc ở đó nếu muốn rời khỏi khu chung cư đều phải ngồi tuyến xe 411, vì thế em mới cảm thấy kì lạ ở chỗ này."

"Tạm thời điều tra trước chuyện này đi! Đúng là vụ án này rất kì lạ. Giống

như tất cả mọi chuyện được sắp xếp chu toàn đâu vào đó, tưởng như không

lạ mà lại rất lạ." Sư huynh cũng thở dài, sau đó anh ta đột nhiên nhớ

đến chuyện gì đó liền hỏi Mục Từ Túc "Chú và Phó Chiêu Hoa đã xảy ra

chuyện gì vậy?"

"Dạ?" Hai ngày qua Mục Từ Túc luôn bận rộn xử lý vụ án, chạy qua chạy lại đồn

cảnh sát và bên chỗ cảnh sát giao thông mấy lần, thật sự đã quên béng

chuyện của Phó Chiêu Hoa.

Lúc này nghe sư huynh nhắc tới, Mục Từ Túc nhất thời cảm thấy sốt sắng trong lòng, đồng thời toát lên sự trống trải khó hiểu.

Sư huynh thấy anh mãi mà không nói gì nên đã đoán ra phần nào. Anh ta cũng không nói gì, chỉ dặn dò Mục Từ Túc chú ý sức khỏe rồi cúp máy.

Mục Từ Túc ngẩn người một lúc lâu, sau đó vội vàng dẹp hết cảm xúc cá nhân qua một bên, quay trở lại trạng thái làm việc.

Buổi tối anh có một cuộc hẹn, là hẹn với tài xế đã chở anh lúc trước.

Nhiều khi khó tìm được bằng chứng, biện pháp cuối cùng là bắt đầu từ những việc trong quá khứ.

Thủ đoạn này rất giống với vu hãm, điều đầu tiên mà Mục Từ Túc nghĩ tới là vụ án mà tài xế kia đã nói với anh trước đó.

Mặc dù lúc đó anh ta không kể chi tiết nhưng tình huống lại rất giống với

vụ án hiện tại của Dương Thiên Xương. Huống chi anh ta còn nhắc tới nhà

họ Mạnh.

Tất cả mọi người bao gồm cả cảnh sát đều cho rằng sau khi nhà họ Thời sụp đổ thì nhà họ

Mạnh mới tiếp quản công trường, nhưng tài xế kia lại nói công trường này vốn là của nhà họ Mạnh!

Còn cả tên nhà giàu mới nổi họ Lục và công ty gia công phần mềm của hắn nữa, nhìn lại đều cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng.

Buổi chiều năm giờ, Mục Từ Túc đến chỗ hẹn, là một quán cơm nhỏ bình thường.

Mục Từ Túc tùy tiện tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó từ từ chải

chuốt lại toàn bộ đầu mối bị rối nùi, cuối cùng phát hiện toàn bộ đầu

mối đều chỉ về phía công trường.

"Luật sư Mục!" Một tiếng gọi cắt đứt suy nghĩ của Mục Từ Túc, anh quay đầu nhìn thì thấy tài xế đã đến.

Có điều tài xế không đến một mình, đi cùng anh ta là một thiếu nữ tầm 14,

15 tuổi. Khi cô gái nhìn thấy Mục Từ Túc thì câu đầu tiên bật thốt ra là "Cha tôi bị nhà họ Mạnh hại chết!"

Mục Từ Túc ngẩng đầu nhìn cô gái, cô gái có vẻ hơi sợ nhưng vẫn đánh liều

nói với Mục Từ Túc "Cha tôi không phải chết ngoài ý muốn mà là bị bọn

chúng hại chết!"

"..."

Mục Từ Túc ngẩng đầu nhìn tài xế thì thấy vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm

túc, không có ý phản bác, tựa hồ trăm phần trăm đồng ý lời cô gái này

nói.

Hay ghê, vụ án này càng lúc càng phức tạp. Mục Từ Túc tỏ ý mời hai người họ ngồi xuống trước, sau đó mới hỏi nguyên nhân cụ thể.

Chỉ có thể nói nếu nhà họ Mạnh không đứng sau chân tướng của tất cả vụ án

này, thay vào đó là dùng hai chữ trùng hợp để biện minh thì không khỏi

quá mức magic, magic đến mức đủ để khiến tất cả kẻ ác trên đời này tự ăn quả báo.
« Chương TrướcChương Tiếp »