Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 80: Tuyệt đối đừng chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mau, mau đi cứu người! Nhanh lên!”

Mấy cảnh sát vội vàng đi vào, bọn họ xử lý vết thương trên tay và trên cổ

tay của Khúc Mính với tốc độ nhanh nhất, sau đó cõng người lên chạy ra

ngoài.

“Cô gái, cô tỉnh

lại đi, cố chịu đựng, chúng tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện ngay!” Vị

cảnh sát cõng cô ra ngoài vì sợ cô hôn mê sâu mà liên tục gọi cô.

Trong lúc được cấp cứu mang ra ngoài, Khúc Mính giống như là nghe được tiếng

họ kêu nên cũng đang tự lẩm bẩm một mình. Cảnh sát cõng cô trên lưng hít sâu hai lần, thoáng chốc vành mắt của anh ta đỏ lên.

Khúc Mính nói “Cầu xin các người tin tưởng tôi, chúng tôi thật sự bị oan…”

Rốt cuộc đã ép bức con người ta thành ra gì thế này? Một người con gái vừa mới tròn hai mươi tuổi đầu mà thôi!

“Thật cmn một đám súc vật!” Cảnh sát đi bên cạnh không nhịn nổi mà mở miệng mắng, còn cảnh sát cõng cô gái cũng bước nhanh hơn.

Bây giờ bọn họ đang tranh giành sự sống với thời gian! Cô gái này quá đáng

thương, đây thật sự là một cú sốc đầu đời quá lớn đối với cô ấy.

Ở phía bên kia, bạn trai Khúc Mính sau khi nhận được điện thoại liền tức

tốc chạy đến bệnh viện, khi nhìn thấy tình trạng của Khúc Mính, trái tim của anh ta liền nhói đau.

“Cầu xin bác sĩ hãy cứu cô ấy.” Trong vòng một ngày nhìn người mình yêu hết

ngất xỉu đến suýt mất mạng, bạn trai Khúc Mính không thể miêu tả nổi tâm tình của bản thân lúc này ra sao.

Nhưng khi anh ta nhìn thấy mặt bác sĩ thì không khỏi kinh ngạc.

“Tại, tại sao lại là cô… Không được, đổi bác sĩ khác đi, đổi bác sĩ cấp cứu khác đi!”

“Anh bình tĩnh lại đi, đừng chậm trễ việc cứu người.”

“Không được! Cô ta sẽ không cứu Mính Mính đâu! Cô ta không thể, chính gia đình cô ta đã làm cho chú ruột của Khúc Mính phải vào bệnh viện!”

Trong chớp mắt xung quanh yên tĩnh một cách chết chóc. Đúng là quá tình cờ,

vị bác sĩ cấp cứu này lại là con gái của ông cụ Hoa kiều.

“Anh đừng làm trễ nãi thời gian, chỉ có bác sĩ Từ là trống ca, còn những bác sĩ khác đều đang bận chữa trị cho bệnh nhân của mình.” Có y tá khuyên

anh ta, nhưng mà nói thật, mặc dù giữa bệnh nhân và bác sĩ có xích mích

gì đi nữa, nhưng bây giờ chỉ có thể làm như vậy.

“…Chẳng lẽ Mính Mính cứ thế mà…” Bạn trai Khúc Mính vô cùng tuyệt vọng.

Mục Từ Túc cầm cổ tay anh ta, kéo người rời khỏi bên cạnh bác sĩ.

“Luật sư Mục, đổi bác sĩ khác đi. Cô ta…”

“Cô ấy sẽ cứu người.” Mục Từ Túc tỏ ý kêu anh ta nhìn bảng tên trên ngực của bác sĩ Từ, là bác sĩ trưởng khoa.

“Cho dù quan hệ cá nhân không hòa thuận, nhưng cô ấy là bác sĩ, chữa bệnh

cứu người là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất. Đừng bao giờ nghi ngờ điều này.”

Bạn trai Khúc Mính vẫn còn rất lo lắng, nhưng tính mạng của Khúc Mính đang nguy hiểm, cuối cùng anh ta lùi về sau một bước, cúi gập người “Khúc Phương Trai không

hại người, Mính Mính xin nhờ cậy vào bác sĩ.”

Ánh mắt của vị bác sĩ Từ kia vô cùng phức tạp, cô không nói gì quay người đi vào phòng cấp cứu.

Bạn trai Khúc Mính quả thật là suy nghĩ quá nhiều, ‘Người bệnh xin chữa

bệnh, gửi gắm sinh tử, nhất định dốc sức hết mình, không phụ trọng

trách’, đây xem như là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất của một bác sĩ.

Cho dù nhà họ Khúc và nhà bác sĩ Từ có thù oán, nhưng chỉ cần Khúc Mính

nằm trên giường bệnh, vậy thì chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Đều là người trưởng thành, sao có thể táng tận lương tâm?

Ca cấp cứu của Khúc Mính đã bắt đầu, tất cả mọi người đều lo lắng thấp thỏm. Mà lúc này trên mạng còn hỗn loạn hơn cả bệnh viện.

Khi những bức ảnh trong ngôi cũ của Khúc Mính được phơi bày trên mạng, hình ảnh bức tường viết đầy chữ oan uổng bằng máu đỏ tươi đâm thẳng vào tim

người xem. Nhìn sang đám người hô hào chính nghĩa dù bị bắt nhưng vẫn tỏ vẻ tự mãn đắc chí kia, những người qua đường cảm thấy dường như họ đang xem một màn kịch câm vô lý đến không tưởng.

Đúng vậy, sau khi tin tức về việc Khúc Mính tự sát kêu oan được đăng tải,

những kẻ ủng hộ ép chết cô gái không những không biết sợ hãi, mà còn rêu rao ăn mừng khắp chốn.

“Tốt quá! Rốt cuộc đầu sỏ cũng đền mạng. Bây giờ tâm trạng của tôi rất tốt, đám ngu đần này nên đền tội sớm hơn mới đúng.”

“Đúng đó! Chúng tôi là vì dân trừ hại, báo thù cho nạn nhân!”

“Tôi cầu chúc Khúc Mính cấp cứu thất bại, xương tan thịt nát thì càng tốt, vậy nó mới sướиɠ!”

Không biết ai đăng một cái icon pháo bông, trong nhất thời trở thành icon riêng để đám người này spam ăn mừng thắng lợi.

“Khúc Mính chết đi!”

“Khúc Mính chết đi!”

“Khúc Mính chết đi!”

Bọn chúng đúng thật là đang cuồng hoan, cảm thấy bản thân chính là anh hùng, là anh hùng chân chính chiến thắng rác rưởi.

Nhưng thực tế thì sao? Người bây giờ đang nằm trên giường bệnh không rõ sống

chết cũng chỉ là một cô gái đáng thương không biết đi nơi nào để trần

tình cho bản thân.

Đây là mạng người! Là mạng người!

Rốt cuộc cũng có người qua đường không nhìn nổi liền lên tiếng phản bác

“Cha cổ có tội thì có liên quan gì đến cổ? Hơn nữa nguyên cáo có quyền

lợi kiện tụng, bị cáo cũng có quyền lợi kêu oan. Cho dù là cảnh sát hay

quan tòa thì cũng phải làm việc dựa trên bằng chứng. Các người có tư

cách gì tuyên án tử hình cho cổ?”

“Đúng vậy, thật sự quá kinh tởm. Tôi đã xem qua mấy kênh live stream kìa rồi, bọn họ có biết mình đang làm gì không? Đây là phạm pháp!”

“Điên rồi, điên hết rồi! Nếu cô gái đó thật sự xảy ra chuyện, bọn chúng chính là hung thủ gϊếŧ người, là tội phạm gϊếŧ người thật sự!”

Lúc trước đây chẳng qua chỉ là những người qua đường ăn dưa, cuối cùng lại

không nhìn nổi nữa mà phải lên tiếng, hơn nữa ngoài những kênh live

stream kia ra, những kẻ chửi rủa trên mạng kia không còn tiếp tục chiếm

sóng ở chỗ khác được nữa.

Nhưng như thế thì đã sao? Cho dù đại chúng vì tính mạng của Khúc Mính bị đe dọa mà cải thiện cái nhìn, vậy thì có ích gì?

Đổi lấy thắng lợi bằng mạng sống cũng chỉ là gϊếŧ địch một ngàn tổn hại tám trăm. Huống chi, đối với gia đình và người yêu quý Khúc Mính mà nói,

tổn hại tám trăm này thừa sức làm họ đau lòng và bất lực nhất.

Trong bệnh viện, đèn của phòng cấp cứu vẫn luôn sáng, bạn trai Khúc Mính đứng thẳng tắp trước cửa suốt từ đầu đến giờ. Vì sợ cản đường y tá ra vào

thường xuyên nên anh ta lùi lùi tiến tiến đến ba lần.

Cho dù đi tới đi lùi bao nhiêu lần, anh ta đều không rời khỏi cửa phòng cấp cứu dù chỉ một bước.

“Đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì.” Mục Từ Túc an ủi anh ta.

Bạn trai Khúc Mính lắc đầu, đưa điện thoại cho Mục Từ Túc nhìn.

Dưới phần bình luận trong bài viết của Khúc Mính trên weibo, mỗi một câu đều là trù ẻo và cầu mong cô chết. Còn những bình luận phản bác lại lũ điên và chúc phúc của người qua đường mặc dù có thể đè những bình luận chửi

rủa kia xuống nhưng nhìn chung vẫn không mấy khả quan.

Con người là sinh vật yếu ớt và nhạy cảm. Một trăm người khen bạn, nhưng

chỉ cần một người trách mắng bạn sai thì bạn sẽ không ngừng tự nghi ngờ

bản thân. Huống chi bây giờ số người bạo lực mạng Khúc Mính có đến tận

chục nghìn người.

“…”

Thân là luật sư, Mục Từ Túc luôn giỏi ăn nói, nhưng giờ đây anh lại

không thể nói được lời nào. Bởi vì trước mắt là sinh mạng, bất kỳ ngôn

ngữ nào cũng trở nên vô dụng.

“Luật sư Mục, tôi có một yêu cầu, không biết có được không?” Không biết qua

bao lâu, bạn trai Khúc Mính đỏ hoe mắt nhìn Mục Từ Túc.

“Anh nói đi.”

“Sau khi biết anh là luật sư bào chữa của chú Khúc (cha của Khúc Mính), tôi

và Mính Mính đã xem qua những án kiện trước đây của anh. Tôi nghe nói ở

thành phố nào đó, anh đã gặp một vụ án về pháp không trách chúng, có

phải không? Tôi muốn hỏi có thể kiện những người đã mắng Mính Mính trên

mạng không?”

“Cho dù không thể kiện từng người một nhưng có thể làm cho những kẻ cầm đầu mắng chửi trả giá lớn được không?”

Ẩn danh trên mạng giống như là một khu vực ngoài vòng pháp luật, do đó mỗi một người đều có thể tùy ý trút xả bất mãn cũng như phun ra những lời

cay độc mà không bị giới hạn. Ánh mắt của bạn trai Khúc Mính nhìn Mục Từ Túc trông vô cùng thành khẩn, anh ta thật sự sắp không chịu nổi.

Mục Từ Túc nhìn anh ta hồi lâu, sau đó trịnh trọng gật đầu nói “Có thể.”

“Tôi thay mặt Mính Mính cảm ơn anh.” Cuối cùng ánh mắt bạn trai Khúc Mính

cũng tỏ ra nhẹ nhõm, anh ta cúi gập người thêm lần nữa, cực kỳ nghiêm

túc nói lời cảm ơn với Mục Từ Túc “Tất cả xin trông cậy vào anh.”

Sau đó bạn trai Khúc Mính tiếp tục đứng canh trước cửa phòng cấp cứu. Có

điều lần này trông anh ta không còn tuyệt vọng như trước nữa, thậm chí

còn thoáng thấy chút hy vọng toát ra từ anh ta.

Nhưng Phó Chiêu Hoa vẫn còn nhìn Mục Từ Túc.

“Sao thế?”

“Tại sao anh lại cho anh ta một câu trả lời khẳng định?”

Mục Từ Túc cười khanh khách, câu hỏi của Phó Chiêu Hoa rất hợp lý.

Nghề luật sư không giống như những nghề khác, các phiên tòa cũng muôn hình

vạn trạng. Một chi tiết nho nhỏ cũng có thể cho ra kết quả hoàn toàn

khác nhau.

Vì thế ngay cả tướng quân bách chiến bách thắng cũng không dám đưa ra câu trả lời chắc nịch với thân chủ của mình.

Nhưng Mục Từ Túc hết lần này đến lần khác đều cho một câu trả lời chắc chắn.

Trong mắt Phó Chiêu Hoa, điều này chẳng khác gì đang khiêu vũ trên sợi

dây thép, một khi ngã xuống chính là vạn kiếp bất phục.

Nhưng Mục Từ Túc chỉ trả lời ba chữ “Tôi có thể.”

Đúng là trong bất kỳ giới nào cũng có quy tắc bất thành văn, nhưng là một

luật sư có tiếng, đó là điều anh cần phải làm để tìm kiếm công lý cho

thân chủ và duy trì công bằng pháp luật.

Do đó dù thế nào đi nữa cũng phải ưu tiên công lý lên hàng đầu, như vậy hà cớ gì lại không cam kết trước khi có kết quả?

Không giống với những người khác, phía sau mỗi một vụ án trong tay Mục Từ Túc đều là những nạn nhân tuyệt vọng tổn thương khắp người!

Phó Chiêu Hoa sửng sốt một lát rồi bỗng nhiên vươn tay ôm lấy Mục Từ Túc từ phía sau, tựa đầu lên vai anh.

“Chiêu Hoa?”

“Em rất vui.” Tiếng nói của cậu vang lên bên tai Mục Từ Túc “Em rất vui vì có thể thích anh như vậy.”

Giọng nói của Phó Chiêu Hoa rất mềm mại, cũng không có ý mờ ám, giống như là

em trai đang làm nũng với anh trai. Thế nhưng càng đường hoàng như vậy

lại càng khiến trái tim của Mục Từ Túc bấn loạn.

Mãi đến một lâu sau, Mục Từ Túc mới nhấc tay sờ mái tóc của Phó Chiêu Hoa

đang tựa đầu trên vai mình, nhưng đổi lấy một câu nói mềm mại hơn của

cậu.

“Anh ơi em mệt.”

Trên vai Mục Từ Túc càng dần dần nặng thêm, anh vội vàng đỡ người ngồi

xuống băng ghế, Phó Chiêu Hoa vừa ngồi xuống liền nhanh chóng dựa vào

anh thϊếp đi.

Mục Từ Túc sờ tay và mặt của cậu cảm thấy còn lạnh hơn thường ngày, vội vàng đánh thức người dậy.

“Không sao đâu anh, ngủ một giấc là khỏe ngay.” Sự thật là huyền học không có

khả năng thay đổi vận mệnh, nhưng dùng huyền học để nhìn trộm thiên cơ

thì phải trả giá. Vì thế cơ thể của Phó Chiêu Hoa luôn yếu hơn người

bình thường, đặc biệt là sau khi cậu bói chữ đoán mệnh.

Mục Từ Túc nhìn ra nguyên nhân nên không khỏi ôm chặt cậu thêm một chút.

Anh đột nhiên nhớ lại câu nói rất vui vì có thể thích anh của Phó Chiêu Hoa, anh làm sao nỡ từ chối đây?

Có thể được Phó Chiêu Hoa thích, cho dù là kiểu thích nào đi nữa cũng đều là tam sinh hữu hạnh. (Trải qua ba đời ba kiếp gặp được may mắn, hạnh phúc.)

Sau ba tiếng chờ đợi dài đằng đẵng, trong ba tiếng này, lực lượng cảnh sát

mạng và các đồn cảnh sát đã điều tra ra bằng chứng nhục mạ của đám người nhân danh chính nghĩa kia. Lần nay bên phía weibo cũng làm ra phản ứng

kịp thời, không ít những kẻ tham gia bạo lực mạng rêu rao vui sướиɠ khắp nơi đều bị trực tiếp xóa tài khoản hoặc bị cấm đăng nhập.

Còn về phần những kẻ bị bắt vào đồn cảnh sát, sau khi bọn chúng tỉnh táo lại cũng nhận ra bản thân rốt cuộc đã làm sai cái gì.

Nhưng tất cả đều đã trễ, là tự đẩy bản thân vào hố sâu chứ không ai ép uổng gì.

Ngoài bên phía cảnh sát ra, sư huynh làm trong Cục giám sát mạng xã hội của

Mục Từ Túc cũng đã tra ra được vài manh mối cực kỳ tinh vi. Nhưng anh ta không chắc chắn có thể làm thành bằng chứng hay không, vì thế trước

tiên anh ta gửi thông tin cho Mục Từ Túc và cảnh sát phụ trách vụ án

này.

Mục Từ Túc nhận được tin tức liền mở ra kiểm tra ngay, phát hiện trong đó có hai chi tiết

nhỏ tương tự như đơn chứng (bằng chứng duy nhất). Mặc dù không đại diện

cho bất kỳ điều gì nhưng ít ra cũng có thể chứng minh vụ án của Khúc

Phương Trai có điểm khả nghi.

Đều là làm điểm tâm cung đình như nhau, ông chủ của cửa hàng kia tên là Nam Phương, thư ký của ông ta dạo gần đây có tiếp xúc với thủy quân, mà

càng vi diệu hơn là ông chủ của cửa hàng đó có ý định phát triển ở Yến

Kinh, hơn nữa ông ta còn đi cùng một chuyến bay với ông cụ Hoa kiều.
« Chương TrướcChương Tiếp »