Chương 22: Tội không thể tha!

Mọi

người đều biết vị ảnh đế này cũng đã từng bị bạo lực học đường khi còn

bé. Bóng ma tâm lý đã bám theo anh ta đến hơn nửa đời người, thậm chí

bây giờ sự nghiệp đã công thành danh toại nhưng anh ta vẫn không thể nào quên được.

Fan hâm mộ

của anh ta luôn đau lòng thần tượng của mình có thời học sinh bất hạnh,

cho nên khi thấy những chuyện như vậy, bọn họ liền bùng nổ ngay lập tức!

"#Đưa đám người khốn nạn kia lên hot search# Đưa lên top 1 đi! Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, đám người này ỷ có chút tiền liền muốn làm ông nội người ta phải không?"

"#Đưa đám người khốn nạn kia lên hot search# Xem đoạn video đó mà không cầm được nước mắt. Rất khó chịu, đều là những đứa trẻ đáng thương, cả đời đều bị hủy hoại."

"#Đưa đám người khốn nạn kia lên hot search# Nghe nói là tiền nhiều lắm nhỉ? Nhà nào mà không gửi tiền vào ngân hàng chứ! Các chị em, tôi sẽ xung phong rút tiền đập vào mặt tụi nó, ủng hộ

tôi nào!"

"#Đưa đám người khốn nạn kia lên hot search# Khỏi vòng vo tam quốc, đưa lên hot search!"

Những làn sóng phản kháng trên chỉ là mới bắt đầu, sau vị ảnh đế kia, các minh tinh diễn viên khác cũng bắt đầu lên tiếng.

Một vị nghệ sĩ già rất có tiếng nói trong giới, một vị ca hậu xuất thân từ

nhà trẻ mồ côi chăm làm từ thiện, MC nổi tiếng của các nhà đài... Bọn họ từng người một đứng ra lên tiếng cho những đứa trẻ bị bắt nạt đến mức

tuyệt vọng hủy hoại cả đời.

Hơn nữa hashtag #Đưa đám người khốn nạn kia lên hot search# này đã không phụ lòng mong đợi của mọi người, nhanh chóng leo lên top 1 của hot search.

Bên phía nhà họ Vu đã đứng ngồi không yên.

"Làm sao bây giờ?" Mẹ Vu đã hoàn toàn hoảng loạn.

"Chị hỏi tôi tôi hỏi ai." Thời Cẩm hung hăng ném vỡ ly rượu trong tay "Không phải đã dặn các người im lặng rồi sao? Tại sao trong giây phút quan

trọng thế này mà lại lòi ra vụ của Vương Minh Dương hả!"

"Là mạng người đó! Án mạng và bạo lực học đường có thể coi là một sao! Một đám ngu xuẩn!"

"Chị, chị cũng đâu có biết!"

"Ăn hại!" Thời Cẩm xầm mặt, chỉ cảm thấy bản thân bị dính chùm với một lũ ngốc.

Nhưng chuyện tiếp theo mới khiến bọn chúng không thể ứng phó kịp.

Lúc đầu Thời Cẩm có ý tưởng muốn mượn tay dư luận, vì gã cảm thấy Mục Từ

Túc ngoài những nhân chứng kia ra, anh còn thiếu bằng chứng xác thực về

"Bạo lực học đường để định tội đám người Vu Mỹ Thiến. Cho nên gã mới

nghĩ ra chiêu cắt câu lấy nghĩa, hơn nữa còn lợi dụng dư luận thu thập

bằng chứng, nhìn xem có thể ảnh hưởng đến phán xét cuối cùng của tòa án

hay không.

Nhưng gã không ngờ lần này Mục Từ Túc thật sự ôm quyết tâm đánh vụ kiện này tới cùng.

Với lại những chứng cứ trong tay anh còn vượt xa hơn những gì mà Thời

Cẩm não bổ.

Không sai,

thừa dịp nhiệt độ đang cao, Mục Từ Túc công bố bằng chứng mấu chốt nhất

cho tất cả mọi người xem, đủ để gắn chặt cái gông kẻ ác lên cổ đám người Vu Mỹ Thiến, bị người đời phỉ nhổ suốt đời suốt kiếp!

Cuối cùng anh tung ra lịch sử trò chuyện của nhóm chat "Thay trời hành đạo" có liên quan đến danh sát tàn sát.

Có bao nhiêu hình thức bạo lực học đường? Danh sát tàn sát này đủ nói lên tất cả.

Tại thời điểm này, tất cả những người nhìn thấy bài đăng đều không khỏi rùng mình, rợn cả tóc gáy.

Chỉ có thể nói có rất nhiều câu chuyện mở đầu, hoặc có lẽ gọi là nảy ra

linh cảm. Lúc đầu nhóm chat "Thay trời hành đạo" này chỉ là một nơi để

xả những bực tức của đám con nhà giàu với những học sinh nghèo được đặc

tuyển vào trường.

Nghèo

kiết xác, hẹp hòi, khiến người khác ngứa mắt, mấy ngày đầu, lịch sử trò

chuyện của đám người này chỉ đơn giản như thế. Nhưng dần dần về sau, lời lẽ hùa theo ngày càng nhiều, các thành viên trong nhóm chat ngày càng

trở nên cực đoan hơn, thậm chí còn cảm thấy bọn chúng là quý tộc ngự

trên trời cao, hoàn toàn khác biệt với những kẻ khác.

Mà những học sinh được đặc tuyển kia chính là ung thư mụn nhọt của cái

trường này, không xứng được ở đây học tập chung với bọn chúng.

Luôn có một vài đứa trẻ hư, trời sinh chỉ thích thiên hạ đại loạn, sau khi

thêm vài thành viên nữa, tổ chức bạo lực học đường bắt đầu hình thành.

Mỗi một giai đoạn gồm có mười hai người, mỗi khối lớp sẽ có ba kẻ cai quản, còn ba kẻ còn lại chính là học sinh đã tốt nghiệp, cũng là "thầy" hướng dẫn cả nhóm đi làm "Thay trời hành đạo", "Hiệp sĩ chính nghĩa".

Giống như một đám thiếu niên bước vào thời kỳ nổi loạn vậy, bọn chúng không

cảm thấy việc làm này phạm tội, thậm chí còn cho đây là tổ chức anh hùng bí mật thuộc về chính bọn chúng.

Còn về tên, nó được gọi là danh sách tàn sát, cho nên tất nhiên trong đó sẽ sắp xếp các đối tượng bị tàn sát theo thứ tự từ thấp đến cao.

Nói đơn giản, trong nhóm có một trưởng nhóm và các thành viên, bọn chúng sẽ chọn ra đối tượng bị tàn sát bằng cách bỏ phiếu. Sau đó, cứ mỗi lần bắt bạt người này, bọn chúng sẽ được cộng số điểm tương ứng.

Ví dụ như tát đối tượng một bạt tay là được một điểm, nhốt đối tượng vào

nhà vệ sinh và đổ nước bồn cầu lên là được ba điểm, ép đối tượng liếʍ

giày là được 3 điểm...

Lịch sử nói chuyện rất dài, viết kín cả ba tờ giấy A0, những số điểm này

cộng lại có thể đổi lấy quà tặng. Rẻ nhất là túi xách hàng hiệu, máy

chơi game PSP loại xịn xò, còn đắt nhất là có thể đổi lấy kim cương hột

xoàn hoặc là máy vi tính điện thoại đời mới.

Đập vào mắt toàn là mùi tiền nồng nặc, mà những thứ đồ này đều được đánh

đổi bằng nước mắt và sự tuyệt vọng của bọn trẻ phải chịu bạo lực học

đường!

Không sai, đám con em nhà giàu này lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui, thậm chí còn

coi đó là một phương tiện để lấy le với đồng bọn. Bọn chúng sẽ ganh đua

với nhau xem đứa nào bắt nạt cao tay hơn, đứa nào chơi ác hơn, đứa nào

chơi high hơn, ai được nhiều người sợ hãi nhất.

Đây chính là kɧoáı ©ảʍ mà bọn chúng theo đuổi.

"Điên rồi... Đây là chuyện mà người có thể làm ra sao?"

"Không, bọn nó không phải là người, mà là súc vật!"

"Vậy thì những đứa trẻ bị bọn nó bắt nạt giờ ra sao rồi?"

Trên thế giới, người bình thường luôn chiếm đại đa số, cho nên dưới tình

huống này, bọn họ vẫn là trước tiên quan tâm những đứa trẻ bị bắt nạt

hiện nay như thế nào.

Nhưng những hình ảnh kế tiếp lại khiến những người yếu lòng không khỏi nhắm mắt lại.

Trong bệnh viện tâm thần, thanh niên nằm trên giường đã được đánh gạch men

che mặt, nhưng trên cổ tay gầy guộc lộ ra bên ngoài ống tay áo là những

vết cắt rất sâu, trông vô cùng dữ tợn. Có thể tượng tượng ra lúc dao cứa vào da thịt có bao nhiêu khủng bố.

Rốt cuộc người này đã tuyệt vọng đến mức nào mà có thể liều mạng tìm đến cái chết như thế?

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.

Đối tượng thí nghiệm thứ hai của danh sách tàn sát vốn là một học sinh xuất sắc nhưng chớp mắt thành tích bị tuột dốc không phanh.

Đối tượng thứ ba là một thiếu niên từng hoạt bát sôi động bỗng chốc trở nên ít nói và yếu đuối.

Tiếp theo là đối tượng thứ tư, thứ năm, thứ sáu... Đến khi tới lượt Kiều Tây bọn họ, đám người này không chỉ là tìm thú vui nữa mà chính là đùa giỡn mạng người!

Ngay cả như

vậy, những vết thương đầm đìa máu me trên người nạn nhân đối với đám bắt nạt mà nói, đó là chiến tích đáng tự hào cả đời của bọn chúng!

Nói bọn chúng khốn nạn chỉ tổ làm nhục những người khốn nạn khác! Chúng căn bản không xứng đáng làm người!

"Tôi không nhìn nổi nữa." Có người muốn tắt trang mạng, nhưng khi lướt đến

những nạn nhân cuối cùng mới thật sự khiến người ta rét lạnh. Bởi vì

ngay sau đó, bọn họ được chứng kiến cái gọi là địa ngục trần gian!

"Nhảy đi! Có ngon thì nhảy đi!"

Cô gái muốn nhảy lầu tự tử đứng ở ngoài ban công nên không thấy rõ bóng

dáng, nhưng có thể nghe được tiếng nói giựt dây của những thiếu niên

đứng gần cửa trên sân thượng.

Nếu nói danh sách tàn sát lấy mạng sống của người khác làm niềm vui, vậy thì tâm lý của những học sinh đứng vây xem là gì?

Dù có ghét đến mấy nhưng dầu gì cũng là bạn học ngày nào cũng gặp mặt, mắt thấy người sắp chết, cho dù im lặng không nói tiếng nào thì bọn họ có

thể hiểu, nhưng bọn chúng lại mặc kệ sống chết của một người, thậm chí

còn hận không thể đi tới sau lưng cô gái, vươn tay ra đẩy mạnh người

xuống.

"Trong mắt bọn chúng, mạng người là cái gì?"

"Rốt cuộc là phụ huynh kiểu gì mới có thể sinh ra những đứa trẻ như thế này?"

Đúng vậy, rốt cuộc là phụ huynh kiểu gì đây? Phần tiếp theo dưới đây đã được liệt kê sẵn.

Vu Mỹ Thiến, con gái một của xí nghiệp Vu thị.

Thang Hoành Vĩ, tiểu thiếu gia của Công ty truyền thông Thang thị.

Dư Sinh, cháu trai duy nhất của nhà thư pháp nổi tiếng, ngoài ra nhà họ Dư cũng có tiếng tăm trong giới đồ cổ.

Đúng vậy, tất cả mười hai người trong nhóm không có ai là không có gia thế

hiển hách. Mà điều càng làm người ta suy nghĩ sâu xa chính là những gia

đình này năm nào cũng làm từ thiện, luôn tỏ vẻ đau xót trước những mảnh

đời bất hạnh.

Quyên góp

cho đồng bào miền núi xây dựng cầu đường, ủng hộ giúp đỡ những người

khuyết tật, hỗ trợ người già neo đơn... Năm nào cũng quyên tiền để đổi

lấy tiếng thơm.

Ôi thôi

dẹp mọe hết đi! Từng kẻ một đều ra dáng nghiêm trang đạo mạo hòng che

giấu khuôn mặt thật tởm lợm của mình, lũ khốn này ngay cả làm người cũng không xứng!

Weibo lại

bùng nổ lần nữa! Chưa tới năm phút, bài viết này được hơn ba mươi ngàn

lượt chia sẻ, hai tiếng sau, hot searh vẫn không có bị hạ xuống, hoặc là nói đối mặt với lửa giận của dân chúng, weibo không dám cho xóa hot

search.

"Chuyện này là

thế nào? Bên phía bộ phận giao tiếp làm việc sao rồi?" Mẹ Vu đã hoàn

toàn sụp đổ, mà cha Vu vẫn miễn cưỡng tỉnh táo đôi chút, ông ta gọi điện thoại cho bộ phận giao tiếp của công ty, kêu bọn họ lập tức xử lý.

Nhưng câu trả lời là không thể nào.

"Ngài hãy lên weibo xem đi ạ."

Cha Vu nhanh chóng mở weibo lên, đập vào mắt đầu tiên chính là hashtag #Đưa đám người khốn nạn kia lên hot search!#

Mỗi một người đều là người bình thường, cho nên họ càng đồng cảm với sự bất lực tuyệt vọng, không ai cứu giúp của một người bình thường khi bị dồn

vào bước đường cùng. Vì thế, trong giây phút này, bọn họ cũng quyết tâm

theo đuổi công bằng cho chính bản thân mình giống như bọn trẻ Kiều Tây.

Sự việc đã không còn đường cứu vãn. Cha Vu để điện thoại xuống quay đầu

nhìn vợ mình, đây lần đầu tiên ông ta thật sự cảm thấy khủng hoảng.

Nhưng có những kẻ còn khủng hoảng hơn chính là đám học sinh tham gia bạo lực học đường.

Bọn chúng đều dùng tên thật trong nhóm chat, mặc dù Mục Từ Túc đã mã hóa

khi tiết lộ lịch sử trò chuyện, nhưng một khi toàn bộ dân mạng đã biết

thì chuyện này sẽ khó có thể dừng lại, huống chi Vu Mỹ Thiến đã bị bại

lộ, vì vậy bọn chúng tin chắc những tên còn lại sẽ bị nhanh chóng moi

ra.

"Là ai? Là kẻ nào làm? Ai dám tiết lộ ID của nhóm?!"

"Ai là nội gián?"

Trong nhóm xào xáo cả lên, bọn chúng cũng không biết Mục Từ Túc đã dựa vào

manh mối của Trần Học để lại tìm ra địa chỉ ID của cái nhóm này, còn

tưởng là có nội gián. Nhưng ngay sau đó, Dư Sinh bỗng lên tiếng.

"Đừng ồn ào nữa, tụi bây đã lên mạng xem chưa?"

Sợ cái gì là gặp ngay cái đó, tên thật của bọn họ đã bị đào ra. Điều khiến bọn họ sợ nhất là những người đã biết chuyện liền lần lượt đứng ra lên

tiếng.

"Tôi biết xxx, tôi học cấp hai chung với nó, nhà có điều kiện lắm. Trong lớp ai cũng không dám chọc nó, nếu không sẽ bị cả trường tẩy chay."

"Ở đây có một đứa là bạn hồi tiểu học của tôi. Tôi nghe nói nó đi học toàn đánh bạn, bị kỷ luật nhiều lần rồi bị đuổi học, sau đó chuyển trường

sang Quảng Châu."

"Đừng

nói nữa, tôi cũng biết một đứa trong đây. Đại ca học đường đẹp trai lắm

tiền chỉ có trong tiểu thuyết thôi, trong thực tế đại ca học đường chính là chơi con gái người ta lớn bụng, sau đó quăng vài đồng tiền rồi phủi

mông đi. Tôi nguyền rủa cả nhà nó đoạn tử tuyệt tôn!"

Không, không thể nào! Thịt người có tội! Dù có kêu ca đến mấy đi nữa thì đám

người Vu Mỹ Thiến đều biết rõ, nếu chuyện này mà xử lý không xong thì

điều đang chờ đợi bọn chúng không chỉ đơn giản là án kiện bạo lực học

đường, mà ngay cả công việc của cha mẹ bọn chúng, sản nghiệp của gia tộc chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Đặc biệt là thân phận đã bị bới ra, vô số

người tràn vào trang web của công ty nhà bọn chúng mà chửi bới report,

mắt đui cũng có thể nhìn ra bọn chúng đã trở thành đối tượng bị công

chúng sỉ vả.

Hơn nữa thời gian mở phiên tòa tiếp theo chỉ còn một tuần, mọi chuyện đã quá rõ

ràng, tên của của bọn chúng chắc chắn sẽ có một vé trên chỗ ngồi bị cáo

cùng với Vu Mỹ Thiến!

Trước màn hình máy tính, Vu Mỹ Thiến siết chặt con chuột, trong đầu cô ả đột

nhiên hiện lên một câu nói, phạm tội, một kẻ cũng đừng hòng lọt lưới

pháp luật.